Chương 87: Về mẫu quốc
Soc 2k
29/06/2024
Vô Ưu nghi hoặc nhìn chàng rồi hỏi:
“Chàng nói thế là sao, chàng biết trước chuyện gì rồi à!”.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Không giấu gì nàng chuyện Lưu Vũ quốc liên minh cùng tên hoàng tử Dạ Cẩm Sâm kia ta đã biết trước rồi.
Thời gian này ta cùng đệ đệ nàng cũng đã liên lạc với nhau nên nàng yên tâm cái bẫy này là do ta và đệ đệ nàng giăng bẫy, lần này Dạ Cẩm Sâm kia chỉ có thật vọng mà thôi.”
Rồi như nhớ ra Y nói tiếp:
“Tên thái tử Lưu Vũ quốc đó còn vó một mối nợ với ta, làn này ta sẽ cho hắn thân bại danh liệt “.
Nhìn ánh mắt rực lửa của chàng Vô Ưu liền hỏi:
““Hắn và chàng có thù oán gì với nhau sao?”.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Nàng còn nhớ lần nàng qua đây mà gặp thích khách không, theo điều tra báo lại thì kẻ cầm đầu chính là Lục Thanh Hy thái tử của Lưu Vũ quốc “.
Lúc này thì Vô Ưu đã hiểu ra vấn đề, nàng thắc mắc hỏi:
“Hắn muốn bắt cóc thiếp để làm tan rã tình bang giao giữa hai nước, nhân cơ hội đó chiếm đánh Nam Phong quốc “.
Nam Cung Viễn mỉm cười nói:
“Đó cũng là nguyên nhân, lúc đó Sa tướng quân vừa tiêu giệt đội quân của hắn khiến cho hắn tổn thất nặng nề nên mới muốn trả thù ta.
Nàng cũng biết từ trước khi lấy nàng tin đồn về ta rất nhiều, đề nghị liên hôn lại bắt đầu từ phía ta cho nên bọn chúng có phần lo lắng.
Nếu được một cái ô lớn như Sở quốc chống lưng thì làm gì có nước nào dám động đến Nam Phong quốc nữa chứ.
Một phần có lẽ là vì sắc đẹp của nàng nữa nên mới khiến cho hắn mê muội chăng “.
Vô Ưu quay sang lườm chàng nói:
“Chàng quá đề cao thiếp rồi, vậy chàng và đệ đệ đã liên kết với nhau, vậy mà chàng còn giấu ta “.
Nam Cung Viễn cười:
“Muốn cho nàng sự bất ngờ, ai ngờ đâu hoàng hậu của ta nóng vội quá còn định bỏ lại mấy phụ tử chúng ta nữa “.
Vô Ưu trầm ngâm nói:
“Thiếp không phải là muốn rời xa mọi người, chàng không biết Nam Phong quốc có ý nghĩa như thế nào với thiếp đâu, phụ hoàng, mẫu hậu, đệ đệ cùng Hạ gia.
Thiếp mới nhận lại phụ mẫu ruột thịt của mình không bao lâu, chưa cảm nhận được tình cảm sâu sắc của mọi người thì đã phải thành thân nên trong lòng thiếp lúc nào cũng có một chấp niệm “.
Nàng vừa nói hai mắt nàng đã đỏ hoe, Nam Cung Viễn thấy vậy vội ôm nàng vào lòng nói:
“Xin lỗi, là ta đã không cảm nhận được cảm nghĩ của nàng, đã hứa cho nàng trở về thăm cố quốc mà vẫn chưa có thời gian “.
Vô Ưu lắc đầu nói:
“Thiếp không trách chàng, thiếp hiểu cho chàng vì dù sao thân phận hai ta không thể muốn làm gì thì làm, vậy khi nào chúng ta lên đường “.
Nam Cung Viễn tính toán một lúc rồi nói:
“Biên giới hai nước thì Sa Giang Thành đã dẫn binh bí mật lên đường từ mấy ngày trước, hoàng cung và kinh thành cũng được đệ đệ nàng bố trí quân phòng ngự chỉ chờ kẻ địch rơi vào bẫy.
Mọi việc của Sở quốc ta đã sắp xếp ổn thỏa đây vào đấy, nàng thu xếp đồ đi ba ngày nữa lên đường, lần này cho cả ba bảo bảo đi cùng nên có lẽ khá nhiều đồ đó “.
Vô Ưu vẫn còn băn khoăn liền nhẹ nhàng hỏi:
“Cho ba bảo bảo đi cùng có sao không?, thiếp sợ giữa đường xảy ra chuyện gì, dù sao tình hình bây giờ cũng căng thẳng “.
Nam Cung Viễn lắc đầu nói:
“Nàng yên tâm ta đã bố trí đâu vào đấy rồi, tuyệt nhiên an toàn “.
Vô Ưu gật đầu:
“Vậy như thế thiếp cung yên tâm rồi, để thiếp bảo qua Lý ma ma chuẩn bị, chàng cũng nói qua chuyện này cho Thái hậu cùng Thư thái phi đi, có lẽ Thái hậu sẽ buồn lắm đây, thời gian gần đây có ba bảo bảo chơi cùng, bây giờ cả ba nhóc đều đi có lẽ người sẽ lại buồn “.
Nam Cung Viễn hiểu ý của nàng liền nói:
“Yên tâm ta sẽ đích thân nói cho mẫu hậu, người.sẽ hiểu thôi mà “.
Bọn trẻ khi được nói sẽ được trở về mẫu quốc của mẫu hậu thì vui mừng lắm, từ nhỏ đến giờ ngoài suối nước nóng và một số nơi trong kinh thành thì bọn chúng có được đi đâu xa đâu nên nhóc nào nhóc nấy đều thấp thỏm, ngay cả đại hoàng tử ngày thường nội liễm vậy mà cũng ngóng trông.
Ba ngày sau, Sở quốc được giao cho quốc trượng tạm thời xử lý, hoàng thượng cùng hoàng hậu rầm rộ trở về Nam Phong quốc.
Đoàn quân đi đến đâu đều gây chú ý đến đấy, lúc đầu Vô Ưu có phần lo lắng nên chuẩn bị khá nhiều, toàn bộ đội ám vệ của nàng đều đi cùng để bảo vệ an toàn cho ba bảo bảo.
Nhưng nhìn đoàn người do hoàng thượng mang theo Vô Ưu thở dài nghĩ mình lo lắng nhiều rồi.
Với đội quân hùng mạnh, lại toàn những ám vệ được huấn luyện kĩ càng thì đâu ai ngu mà tấn công bọn họ chứ.
Vì có trẻ nhỏ đi cùng nên không thể ăn ngủ ngoài trời được nên đoàn người đi kéo dài lâu hơn dự tính mười ngày.
Với lại theo tin tức tình báo thì đội quân của Sa tướng quân đã tiếp cận và liên lạc được với Hạ đại tướng quân chuẩn bị kế hoạch cho Lưu Vũ quốc một đòn trí mạng.
“Chàng nói thế là sao, chàng biết trước chuyện gì rồi à!”.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Không giấu gì nàng chuyện Lưu Vũ quốc liên minh cùng tên hoàng tử Dạ Cẩm Sâm kia ta đã biết trước rồi.
Thời gian này ta cùng đệ đệ nàng cũng đã liên lạc với nhau nên nàng yên tâm cái bẫy này là do ta và đệ đệ nàng giăng bẫy, lần này Dạ Cẩm Sâm kia chỉ có thật vọng mà thôi.”
Rồi như nhớ ra Y nói tiếp:
“Tên thái tử Lưu Vũ quốc đó còn vó một mối nợ với ta, làn này ta sẽ cho hắn thân bại danh liệt “.
Nhìn ánh mắt rực lửa của chàng Vô Ưu liền hỏi:
““Hắn và chàng có thù oán gì với nhau sao?”.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Nàng còn nhớ lần nàng qua đây mà gặp thích khách không, theo điều tra báo lại thì kẻ cầm đầu chính là Lục Thanh Hy thái tử của Lưu Vũ quốc “.
Lúc này thì Vô Ưu đã hiểu ra vấn đề, nàng thắc mắc hỏi:
“Hắn muốn bắt cóc thiếp để làm tan rã tình bang giao giữa hai nước, nhân cơ hội đó chiếm đánh Nam Phong quốc “.
Nam Cung Viễn mỉm cười nói:
“Đó cũng là nguyên nhân, lúc đó Sa tướng quân vừa tiêu giệt đội quân của hắn khiến cho hắn tổn thất nặng nề nên mới muốn trả thù ta.
Nàng cũng biết từ trước khi lấy nàng tin đồn về ta rất nhiều, đề nghị liên hôn lại bắt đầu từ phía ta cho nên bọn chúng có phần lo lắng.
Nếu được một cái ô lớn như Sở quốc chống lưng thì làm gì có nước nào dám động đến Nam Phong quốc nữa chứ.
Một phần có lẽ là vì sắc đẹp của nàng nữa nên mới khiến cho hắn mê muội chăng “.
Vô Ưu quay sang lườm chàng nói:
“Chàng quá đề cao thiếp rồi, vậy chàng và đệ đệ đã liên kết với nhau, vậy mà chàng còn giấu ta “.
Nam Cung Viễn cười:
“Muốn cho nàng sự bất ngờ, ai ngờ đâu hoàng hậu của ta nóng vội quá còn định bỏ lại mấy phụ tử chúng ta nữa “.
Vô Ưu trầm ngâm nói:
“Thiếp không phải là muốn rời xa mọi người, chàng không biết Nam Phong quốc có ý nghĩa như thế nào với thiếp đâu, phụ hoàng, mẫu hậu, đệ đệ cùng Hạ gia.
Thiếp mới nhận lại phụ mẫu ruột thịt của mình không bao lâu, chưa cảm nhận được tình cảm sâu sắc của mọi người thì đã phải thành thân nên trong lòng thiếp lúc nào cũng có một chấp niệm “.
Nàng vừa nói hai mắt nàng đã đỏ hoe, Nam Cung Viễn thấy vậy vội ôm nàng vào lòng nói:
“Xin lỗi, là ta đã không cảm nhận được cảm nghĩ của nàng, đã hứa cho nàng trở về thăm cố quốc mà vẫn chưa có thời gian “.
Vô Ưu lắc đầu nói:
“Thiếp không trách chàng, thiếp hiểu cho chàng vì dù sao thân phận hai ta không thể muốn làm gì thì làm, vậy khi nào chúng ta lên đường “.
Nam Cung Viễn tính toán một lúc rồi nói:
“Biên giới hai nước thì Sa Giang Thành đã dẫn binh bí mật lên đường từ mấy ngày trước, hoàng cung và kinh thành cũng được đệ đệ nàng bố trí quân phòng ngự chỉ chờ kẻ địch rơi vào bẫy.
Mọi việc của Sở quốc ta đã sắp xếp ổn thỏa đây vào đấy, nàng thu xếp đồ đi ba ngày nữa lên đường, lần này cho cả ba bảo bảo đi cùng nên có lẽ khá nhiều đồ đó “.
Vô Ưu vẫn còn băn khoăn liền nhẹ nhàng hỏi:
“Cho ba bảo bảo đi cùng có sao không?, thiếp sợ giữa đường xảy ra chuyện gì, dù sao tình hình bây giờ cũng căng thẳng “.
Nam Cung Viễn lắc đầu nói:
“Nàng yên tâm ta đã bố trí đâu vào đấy rồi, tuyệt nhiên an toàn “.
Vô Ưu gật đầu:
“Vậy như thế thiếp cung yên tâm rồi, để thiếp bảo qua Lý ma ma chuẩn bị, chàng cũng nói qua chuyện này cho Thái hậu cùng Thư thái phi đi, có lẽ Thái hậu sẽ buồn lắm đây, thời gian gần đây có ba bảo bảo chơi cùng, bây giờ cả ba nhóc đều đi có lẽ người sẽ lại buồn “.
Nam Cung Viễn hiểu ý của nàng liền nói:
“Yên tâm ta sẽ đích thân nói cho mẫu hậu, người.sẽ hiểu thôi mà “.
Bọn trẻ khi được nói sẽ được trở về mẫu quốc của mẫu hậu thì vui mừng lắm, từ nhỏ đến giờ ngoài suối nước nóng và một số nơi trong kinh thành thì bọn chúng có được đi đâu xa đâu nên nhóc nào nhóc nấy đều thấp thỏm, ngay cả đại hoàng tử ngày thường nội liễm vậy mà cũng ngóng trông.
Ba ngày sau, Sở quốc được giao cho quốc trượng tạm thời xử lý, hoàng thượng cùng hoàng hậu rầm rộ trở về Nam Phong quốc.
Đoàn quân đi đến đâu đều gây chú ý đến đấy, lúc đầu Vô Ưu có phần lo lắng nên chuẩn bị khá nhiều, toàn bộ đội ám vệ của nàng đều đi cùng để bảo vệ an toàn cho ba bảo bảo.
Nhưng nhìn đoàn người do hoàng thượng mang theo Vô Ưu thở dài nghĩ mình lo lắng nhiều rồi.
Với đội quân hùng mạnh, lại toàn những ám vệ được huấn luyện kĩ càng thì đâu ai ngu mà tấn công bọn họ chứ.
Vì có trẻ nhỏ đi cùng nên không thể ăn ngủ ngoài trời được nên đoàn người đi kéo dài lâu hơn dự tính mười ngày.
Với lại theo tin tức tình báo thì đội quân của Sa tướng quân đã tiếp cận và liên lạc được với Hạ đại tướng quân chuẩn bị kế hoạch cho Lưu Vũ quốc một đòn trí mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.