Chương 12: Ý đồ của Thái tử Lưu Vũ quốc.
Soc 2k
03/05/2024
Lục Thanh Hy lim dim mắt, hắn ngẫm nghĩ, thành chủ Giang Tây không phải là cái người mà hoàng thượng mới triệu kiến hồi kinh hay sao.
Hắn quay ra nhìn tên thuộc hạ lạnh lùng hỏi :
"Thế cô nương ấy thân phận thế nào, đừng nói là ngươi chưa điều tra ra đấy nhé ?".
Tên thuộc hạ kính cẩn đáp :
"Thưa thái tử, thuộc hạ đã điều tra cô nương ấy là nữ nhi duy nhất của thiếu chủ Hạ Uy Tuấn tên là Hạ Vô Ưu ạ!".
Lục Thanh Hy lẩm nhẩm :
"Vô Ưu, tên nàng thật là hay, dung mạo nàng thật xuất chúng, người này nhất định sẽ là của bổn thái tử ".
Tên thuộc hạ nhìn ánh mắt săn mồi của thái tử mà hắn cảm thấy lạnh sống lưng, trong phủ của thái tử đã có biết bao nhiêu nữ nhân rồi.
Tuy nhiên ai rồi cũng chỉ được sủng ái vài lần, đối với thái tử nữ nhân giống như vật trang trí và trao đổi vậy, không biết vị tiểu thư này được bao nhiêu ngày.
Sau sự cố kia Vô Ưu cũng không muốn ra ngoài dạo chơi nữa, nàng yên ổn ở trong khách điếm chờ ngoại tổ phụ và phụ thân về.
Tuy chuyện trong triều hai người không nói ra nhưng Vô Ưu cũng ngầm cảm nhận được sự nghiêm trọng của nó.
Mãi đến gần tối phụ thân cùng ngoại tổ phụ mới trở về, theo sau hai người là một lão giả lạ mặt, phụ thân gọi mẫu thân cùng nàng giới thiệu :
"Đây là Hoa thần y là người chuyên giải độc, lần này vất vả lắm mới có thể mời được thần y xuống núi, quãng đường trở về sẽ có Hoa thần Y đi cùng ".
Vô Ưu vội cúi đầu xuống hành lễ vô cùng lễ phép, từ trước đến giờ nàng vô cùng sùng bái các vị cao nhân.
Xong xuôi mọi người trở về phòng để nghỉ ngơi lấy sức mai lên đường.
Sáng hôm sau theo hành trình mọi người lại bắt đầu đi, theo như dự định khoảng mười ngày nữa sẽ đến kinh thành.
Từ xa một ánh mắt như diều hâu nhìn về phía đoàn người, tên áo đen vội quỳ xuống xin chỉ thị :
"Thái tử chúng ta có cướp người không ạ !".
Nhìn đội hình đông đảo rời đi Lục Thanh Hy lắc đầu :
"Không nghĩ lần này hồi kinh lão già Hạ Uy Phong kia lại mang theo nhiều thị vệ như thế,chúng ta đang ở nước địch nên không thể sai phạm, thôi vậy việc lớn trước tiên, cứ để nàng ấy thoải mái một thời gian nữa, đến khi ta tiêu diệt được Nam Phong quốc trước sau gì nàng ấy cũng thuộc về ta ".
Tên áo đen lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khi biết tin thái tử có ý định cướp người hắn đã tóa mồ hôi mà lo sợ.
Hắn biết thái tử trước đến giờ là người bá đạo, những gì mà thái tử ngắm tới sẽ bằng bất cứ giá nào đoạt được, giống như công chúa của Hạ quốc chẳng hạn.
Công chúa đã đính hôn với đại công tử của tể tướng nước Hạ vậy mà chỉ một lần lọt vào mắt xanh của thái tử, thái tử đã nghiễm nhiên cướp dâu trong ngày thành hôn, sự việc ấy khiến đại công tử nước Hạ vô cùng xấu hổ.
Cứ tưởng cô công chúa đó sẽ hận thái tử vậy mà chưa đầy một tuần lễ đã cam tâm đi theo thái tử khiến cho hoàng đế nước Hạ không biết phải làm sao.
Cũng may lần này thái tử ý thức được sứ mệnh lầm này của mình nên mới không bá đạo như thế.
Nhìn đội hình không có kẽ hở kia của thành chủ thì cũng khó lòng thành công, mà nếu có thành công thì cũng phải trả giá khá đắt.
Lúc này Vô Ưu hồn nhiên không nghĩ rằng mình đã rơi vào tầm ngắm của hai người vô cùng nguy hiểm, đấy chính là lý do vì sao phụ mẫu rất sợ mỗi khi nữ nhi ở bên ngoài.
Cuối cùng sau bao nhiêu ngày bôn ba trên đường vất vả, đoàn người đã đến được kinh thành.
Đích thân Lưu thái phó ra nghênh tiếp, Lưu thái phó chính là đại huynh của hoàng hậu.
Thế lực của mẫu tộc của Dụ quý phi như mặt trời ban trưa, một mình Lưu thái phó cùng hoàng hậu không phải là đối thủ của bọn chúng.
Chính vì lý do đó nên hoàng thượng mới lập tức triệu hồi Hạ gia về kinh, dù sao trước khi rời kinh đến Giang Tây nhận chức Hạ Uy Phong đã có tiếng tăm trong triều.
Lưu Ngọc Vũ liền đưa cả nhà Hạ đô đốc trở về tòa nhà mà ông đã chuẩn bị từ trước đó.
Lâm Nhược Lan cùng Hạ Vô Ưu được phụ thân đỡ xuống để thỉnh an Lưu thái phó.
Lúc nhìn thấy Vô Ưu bỗng Lưu Ngọc Vũ sững sờ không thốt nên lời khiến cho bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
Hạ Uy Tuấn hắng giọng mới khiến Lưu Ngọc Vũ giật mình, ông vội vàng nói :
"Xin lỗi vì đã thất lễ nhưng nữ nhi của huynh thật giống với lệnh muội lúc trẻ nên ta có phần thất thố, xin huynh lượng thứ cho ".
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng khiến cho Lâm Nhược Lan cùng Hạ Uy Tuấn giật mình bối rối, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh cười nói :
"Nữ nhi đang tuổi trưởng thành nên đường nét có giống nhau cũng là bình thường thôi ".
Lâm Nhược Lan cười gượng gạo rồi nhanh chóng dẫn Vô Ưu trở vào bên trong.
Tuy nhận được lời nói của Uy Tuấn nhưng Lưu thái phó vẫn ngoái nhìn theo sau và thở dài.
Hắn quay ra nhìn tên thuộc hạ lạnh lùng hỏi :
"Thế cô nương ấy thân phận thế nào, đừng nói là ngươi chưa điều tra ra đấy nhé ?".
Tên thuộc hạ kính cẩn đáp :
"Thưa thái tử, thuộc hạ đã điều tra cô nương ấy là nữ nhi duy nhất của thiếu chủ Hạ Uy Tuấn tên là Hạ Vô Ưu ạ!".
Lục Thanh Hy lẩm nhẩm :
"Vô Ưu, tên nàng thật là hay, dung mạo nàng thật xuất chúng, người này nhất định sẽ là của bổn thái tử ".
Tên thuộc hạ nhìn ánh mắt săn mồi của thái tử mà hắn cảm thấy lạnh sống lưng, trong phủ của thái tử đã có biết bao nhiêu nữ nhân rồi.
Tuy nhiên ai rồi cũng chỉ được sủng ái vài lần, đối với thái tử nữ nhân giống như vật trang trí và trao đổi vậy, không biết vị tiểu thư này được bao nhiêu ngày.
Sau sự cố kia Vô Ưu cũng không muốn ra ngoài dạo chơi nữa, nàng yên ổn ở trong khách điếm chờ ngoại tổ phụ và phụ thân về.
Tuy chuyện trong triều hai người không nói ra nhưng Vô Ưu cũng ngầm cảm nhận được sự nghiêm trọng của nó.
Mãi đến gần tối phụ thân cùng ngoại tổ phụ mới trở về, theo sau hai người là một lão giả lạ mặt, phụ thân gọi mẫu thân cùng nàng giới thiệu :
"Đây là Hoa thần y là người chuyên giải độc, lần này vất vả lắm mới có thể mời được thần y xuống núi, quãng đường trở về sẽ có Hoa thần Y đi cùng ".
Vô Ưu vội cúi đầu xuống hành lễ vô cùng lễ phép, từ trước đến giờ nàng vô cùng sùng bái các vị cao nhân.
Xong xuôi mọi người trở về phòng để nghỉ ngơi lấy sức mai lên đường.
Sáng hôm sau theo hành trình mọi người lại bắt đầu đi, theo như dự định khoảng mười ngày nữa sẽ đến kinh thành.
Từ xa một ánh mắt như diều hâu nhìn về phía đoàn người, tên áo đen vội quỳ xuống xin chỉ thị :
"Thái tử chúng ta có cướp người không ạ !".
Nhìn đội hình đông đảo rời đi Lục Thanh Hy lắc đầu :
"Không nghĩ lần này hồi kinh lão già Hạ Uy Phong kia lại mang theo nhiều thị vệ như thế,chúng ta đang ở nước địch nên không thể sai phạm, thôi vậy việc lớn trước tiên, cứ để nàng ấy thoải mái một thời gian nữa, đến khi ta tiêu diệt được Nam Phong quốc trước sau gì nàng ấy cũng thuộc về ta ".
Tên áo đen lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khi biết tin thái tử có ý định cướp người hắn đã tóa mồ hôi mà lo sợ.
Hắn biết thái tử trước đến giờ là người bá đạo, những gì mà thái tử ngắm tới sẽ bằng bất cứ giá nào đoạt được, giống như công chúa của Hạ quốc chẳng hạn.
Công chúa đã đính hôn với đại công tử của tể tướng nước Hạ vậy mà chỉ một lần lọt vào mắt xanh của thái tử, thái tử đã nghiễm nhiên cướp dâu trong ngày thành hôn, sự việc ấy khiến đại công tử nước Hạ vô cùng xấu hổ.
Cứ tưởng cô công chúa đó sẽ hận thái tử vậy mà chưa đầy một tuần lễ đã cam tâm đi theo thái tử khiến cho hoàng đế nước Hạ không biết phải làm sao.
Cũng may lần này thái tử ý thức được sứ mệnh lầm này của mình nên mới không bá đạo như thế.
Nhìn đội hình không có kẽ hở kia của thành chủ thì cũng khó lòng thành công, mà nếu có thành công thì cũng phải trả giá khá đắt.
Lúc này Vô Ưu hồn nhiên không nghĩ rằng mình đã rơi vào tầm ngắm của hai người vô cùng nguy hiểm, đấy chính là lý do vì sao phụ mẫu rất sợ mỗi khi nữ nhi ở bên ngoài.
Cuối cùng sau bao nhiêu ngày bôn ba trên đường vất vả, đoàn người đã đến được kinh thành.
Đích thân Lưu thái phó ra nghênh tiếp, Lưu thái phó chính là đại huynh của hoàng hậu.
Thế lực của mẫu tộc của Dụ quý phi như mặt trời ban trưa, một mình Lưu thái phó cùng hoàng hậu không phải là đối thủ của bọn chúng.
Chính vì lý do đó nên hoàng thượng mới lập tức triệu hồi Hạ gia về kinh, dù sao trước khi rời kinh đến Giang Tây nhận chức Hạ Uy Phong đã có tiếng tăm trong triều.
Lưu Ngọc Vũ liền đưa cả nhà Hạ đô đốc trở về tòa nhà mà ông đã chuẩn bị từ trước đó.
Lâm Nhược Lan cùng Hạ Vô Ưu được phụ thân đỡ xuống để thỉnh an Lưu thái phó.
Lúc nhìn thấy Vô Ưu bỗng Lưu Ngọc Vũ sững sờ không thốt nên lời khiến cho bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
Hạ Uy Tuấn hắng giọng mới khiến Lưu Ngọc Vũ giật mình, ông vội vàng nói :
"Xin lỗi vì đã thất lễ nhưng nữ nhi của huynh thật giống với lệnh muội lúc trẻ nên ta có phần thất thố, xin huynh lượng thứ cho ".
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng khiến cho Lâm Nhược Lan cùng Hạ Uy Tuấn giật mình bối rối, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh cười nói :
"Nữ nhi đang tuổi trưởng thành nên đường nét có giống nhau cũng là bình thường thôi ".
Lâm Nhược Lan cười gượng gạo rồi nhanh chóng dẫn Vô Ưu trở vào bên trong.
Tuy nhận được lời nói của Uy Tuấn nhưng Lưu thái phó vẫn ngoái nhìn theo sau và thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.