Chương 9
La Linh
23/06/2018
Quan binh nhìn thấy
hai người , trong mắt tràn ngập hoang mang . Có khi nào bọn hắn là đang
cản trở quá trình sinh hoàng tự hay không .
“ Chu đại nhân , trong cung xảy ra chuyện . Như thế nào lại tìm đến đây ? Các ngươi lại nghi ngờ bổn cung chứa chấp kẻ xấu sao ? “
Chu Khiêm không hổ là thống lĩnh cấm vệ quân , không hề sợ hãi mà đáp lại nàng .
“ Hoàng Thượng vì lo cho an nguy của công chúa nên mới phái chúng thần tới đây . “ Chu Khiêm khẽ liếc sang Lục Mẫn , trước khi đến phủ công chúa đã được Tố Nham dặn dò. Thích khách võ công cao cường , tránh kịp khỏi công kích của ám vệ . Chỉ bị một vài vết xước do ngân châm gây ra . Ngân châm này vốn có tẩm độc , nên sẽ dễ dàng nhận ra . Hắn chỉ cần kiểm tra xem Lục Mẫn có bị thương hay không . Nếu bị thương thì gán làm nghi phạm , lập tức tống giam . Chỉ là nhìn trên người Lục Mẫn lúc này , không có dấu hiệu bị trúng độc .
“ Thế nào ? Ngươi bây giờ còn nghi ngờ cả phò mã của bổn cung ?”
Nàng nhận ra ánh mắt của hắn , giọng nói âm u mang mười phần giận dữ . Binh lính đứng sau người đã toát mồ hôi . Vị công chúa này nhìn vào thì yếu ớt mỏng manh , nhưng khi tức giận lại toát lên vẻ uy nghiêm , giống phong thái của hoàng thượng đến tám phần . Tố Bình An miệng thì quát tháo , nhưng tâm lại đang nảy lên mãnh liệt . Chu Khiêm dù sao cũng là thủ lĩnh cấm vệ quân , ánh mắt sắc bén tinh tường . Hắn theo cha nàng vào sinh ra tử đã nhiều năm , tâm ý cũng hiểu rõ . Nàng quả nhiên là đoán không sai , cha của nàng cũng không thể đợi lâu hơn nữa . Mới một thời gian ngắn đã muốn diệt luôn Lục Mẫn , chỉ e là phía Thái Tử ngoài biên ải xa xôi kia cũng đã bị động thủ .
Chu Khiêm nghe thấy tiếng quát của nàng , ánh mắt cũng rời từ trên người Lục Mẫn đi xuống . Lại nhìn về phía nữ tử đang đứng trước mặt mình , nàng từ khi nào từ một tiểu hài tử nhỏ bé , trở thành một thiếu nữ. Chu Khiêm nhìn thấy tức giận mà quật cường trong mắt nàng . Hắn lại nhớ tới vị nữ tử kia . Nàng cũng vậy , nhỏ bé mà cố chấp . Bát thuốc độc kia cũng là hắn theo lời của Tố Nham mà chuẩn bị cho nàng . Hắn đã từng hỏi Tố Nham rằng có từng yêu nàng không . Tố Nham lúc đó mắt nhắm , hắn cũng không nhìn ra tâm tình của Tố Nham ra sao , chỉ nhận được một câu trả lời bình tĩnh “ Đã từng .” Chu Khiêm là Tố Nham cưu mang , cho hắn ăn học , một tay dưỡng hắn trưởng thành . Nhưng khi đó , hắn cũng không thể chấp nhận nổi . Một nữ tử hiền lành , luôn cười dịu dàng với mọi người . Một nữ tử cầm kì thi hoạ đều tinh thông , một nữ tử tài hoa nhất mực , cứ thế kết thúc cuộc đời . Lúc Tố Nham quay đầu bước ra khỏi phòng của nàng , nàng vẫn ngồi trên ghế , vẫn hết sức đoan trang . Chỉ là máu đỏ không ngưng chảy ra từ khoé môi . Hắn đứng đó , thấy nàng đau khổ , thấy nàng sắp phải từ bỏ sinh mạng . Hắn vẫn không thể làm gì cả , Tố Nham khi đó đã là vua , còn đã bán cả sinh mạng cho quân vương . Hắn không có quyền đứng vào giữa sinh tử của một người . Nàng vẫn nhìn theo bóng Tố Nham , chưa từng rời một tấc , như là muốn khảm khoảnh khắc cuối cùng của người nàng yêu thương cả đời này . Hắn thấy nàng không thể nói gì nữa , chỉ lặng lẽ nhìn , nàng lau nhẹ khoé miệng , hướng hắn cố gắng gật đầu một cái . Như lần đầu gặp hắn , nhẹ nhàng , mỏng manh đến đau lòng . Lần đầu tiên trong cuộc đời của Chu Khiêm thấy xót xa cho một người . Hắn khi đó hai mươi ba , liều mạng bên cạnh Tố Nham mười năm . Cũng chưa bao giờ thấy bất bình vì hành động của chủ nhân , riêng chỉ có lần này . Hắn thấy nàng gục xuống bàn , lẳng lặng nằm đó , vĩnh viễn im lặng. Hắn thấy người ta chạy vào phòng , lạnh lùng đưa thân thể nàng đi . Hắn chứng kiến tất cả , chỉ là vẫn im lặng . Chu Khiêm nhìn nàng , khẽ thất thần một lúc . Đôi mắt của Tố Bình An rất giống người đó . Tố Bình An nghi hoặc nhìn hắn , chẳng hiểu tại sao người trước mặt lại luôn nhìn chằm chằm mình . Không khí trở nên áp bức người .
“ Chu đại nhân , bản cung không phải để cho ai cũng nhìn được . Hay là bây giờ đến cả ta ngài cũng nghi ngờ ? “
Chu Khiêm biết mình có chút thất lễ , chỉ hạ mắt , tay ôm quyền cúi gập người tạ lỗi .
“ Mong công chúa thứ tội , sự việc lần này không gây tổn hại . Nhưng cũng mong công chúa hãy cẩn thận . “ Hắn chợt ngừng lại , giọng nói chẳng hiểu sao lại thay đổi .” Bên cạnh nhiều kẻ đa mưu , người cũng không nên quá tin chúng .”
Tố Bình An nghe thấy , sau đó bật cười , tiếng cười mỗi lúc một lớn . Tới Lục Mẫn cũng giật mình , phát hiện tình trạng nàng rất không tốt . Tiếng cười của nàng , vừa lạnh lẽo , vừa cuồng vọng .
“ Chu Khiêm , à không , Chu thúc thúc . Ta đã từng gọi thúc như vậy mà , phải không ? “
Tố Bình An từ từ đi tới trước mặt Chu Khiêm , nụ cười càng trở nên quái dị . Chu Khiêm lặng lẽ nhìn lại nàng , trong lòng càng thêm khó xử . Đối với nàng trước giờ , hắn vẫn luôn thấy có lỗi . Ba năm qua , hắn bôn ba bên ngoài , vì sự nghiệp đế vương của Tố Nham mà không tiếc thân mình . Chớp mắt , đứa bé của người kia cũng đã lớn như vậy . Còn ngang tàn đến mức như vậy . Tố Bình An siết chặt nắm tay , ngày đó , nàng biết hắn ở đó , hắn đứng nhìn nương bị sát hại , hắn im lặng . Hắn và Tố Nham , vẫn luôn nghĩ rằng có thể để mọi chuyện êm xuôi mà không ai biết tới . Hắn cư nhiên đừng nhìn nương nàng bị sát hại mà không nói một lời . Từ lúc đó , nàng cũng biết tình người trên đời này không đáng một xu . Nhất là những người thân thương nhất , lại cũng cặn bã nhất . Vậy mà hôm nay , hắn lấy cái tư cách gì mà ám chỉ như vậy . Ngày đó nàng vốn là nghe lén Tố Nham nói chuyện , mới biết cha của nàng lại muốn giết hại nương . Nàng sợ tới mức không biết nên làm gì , vội vã chạy tới phòng nương .
“ Nương , phụ thân muốn giết người . Nương không được uống thuốc nữa . Bọn chúng bỏ độc vào ... Chúng bỏ thuốc độc vào thuốc ... Nương , con xin người , chúng ta đi , chúng ta rời khỏi đây ...”
Nàng sợ hãi , ôm chặt thân thể gầy yếu của Doãn Thị . Vì đau lòng mà nước mắt chảy dài , khóc không thành tiếng . Doãn Thị ôm nàng , giọng nói dịu dàng vô cùng .
“ Tiểu Bình An của ta , ta biết . Vẫn luôn biết người đó không muốn ta sống trên đời này nữa . “
Tố Bình An nghe xong , căm hận khiến trái tim nàng như bị xé rách . Nàng ngẩng mặt lên , ánh mắt đẫm lệ nhìn Doãn Thị .
“ Tại sao người biết bao năm qua , bọn chúng hạ độc người , người vẫn không oán thán . Chúng tìm đủ mọi cách để làm đau người , sao người không nói với con ? “
“ Nương , nữ nhi đã mười bốn rồi , nương sao cứ luôn coi con là một đứa trẻ , nương đau đớn , nương khổ sở mà con lại không biết . Nương , sao người lại như thế ? “
Tố Bình An thì thào nói , đau đớn rút sạch sức lực của nàng . Giá mà nàng hiểu ra sớm hơn . Giá mà nàng nghi ngờ sớm hơn . Nàng vẫn luôn vui vẻ trong những ngày đó . Mặc kệ sự chán ghét của Tố Nham , vẫn luôn một tiếng lấy lòng , hai tiếng lấy lòng hắn . Nàng đã luôn tự hào vì có một phụ thân danh tiếng lẫy lừng như vậy . Nàng không nhận ra ánh mắt chán ghét của người xung quanh , cứ vô tâm vô phế . Nàng không để ý sự quan tâm của Tố Nham giành cho Tố Cẩm Anh với nàng nó khác biệt ra sao . Tố Nham mua cho Tố Cẩm Anh một rương lụa ba tư , nàng ta chê màu mè không nhận . Tố Nham tiện tay cho nàng một khối nhỏ , Tố Bình An lại vui đến không thể khép miệng . Vội vã chạy về khoe với Doãn Thị . Nàng đã không thấy đau đớn trong mắt Doãn Thị khi đó . Nàng chỉ ngu ngốc , tin rằng nếu nàng ngoan ngoãn , Tố Nham sẽ như lúc xưa . Thương hai mẹ con nàng , một nhà hoà thuận . Nàng tự đau lòng , tự hối hận .
“ Tiểu Bình An , con đừng thương tâm . Chỉ cần con an an ổn ổn sống vui vẻ , nương vĩnh viễn ...” Doãn Thị nói xong, tay gầy yếu vung lên một làn bụi mỏng . Tố Bình An cảm thấy cơ thể mất sức lực , dần dần chìm vào mê man . Hình ảnh đọng lại trong mắt nàng lúc đó , là nụ cười dịu dàng , là ánh mắt đẫm lệ của nương. Tố Bình An ra sức giãy dụa trong vô vọng , nương nàng định kết thúc mọi chuyện một mình . Lúc nàng tỉnh lại , thấy mình nằm trong tủ gỗ lim , tác dụng của thuốc khiến nàng không thể nhúc nhích . Cũng không thể lên tiếng , trước mắt là một khoảng tối om . Nàng lo lắng , sợ hãi đến nước mắt dàn giụa . Nàng cố gắng quẫy đạp , cố gắng cử động . Nhưng nàng lại không thể , nàng nghe thấy tiếng của nương ngoài đó .
“ Phu quân , chỉ cần Bình An được yên ổn lớn lên . Mọi thứ , thiếp xin nhận .”
Tố Bình An thấy tim mình như bị bóp nghẹt , nàng cố gắng mở miệng , nhưng lại không thể phát ra âm thanh . Nàng muốn nói nàng không cần gì hết . Chỉ cần nương , chỉ cần nương ở bên cạnh . Nàng chỉ nghe thấy Tố Nham đáp ứng một tiếng , nàng nghe thấy cha nàng gọi Chu Khiêm mang thuốc vào . Nàng nghe thấy tất cả , nàng cứ thế gần như chứng kiến cái chết của nương mình . Cứ ngồi bất động như vậy , nước mắt rơi không ngừng . Từ giây phút đó , nàng cảm thấy , tình thân là thứ thực sự rất kinh tởm . Nàng thấy ghét bỏ chính bản thân mình , vì nàng là nguyên nhân khiến nương phải bỏ mạng . Cho tới khi cử động được lại , nương cũng đã được người ta đưa vào quan tài . Nàng đứng trước cửa , cúi đầu cười run rẩy . Mọi người đều chỉ trỏ nàng , nói nàng bất hiếu , nói nàng giây phút sau cùng cũng bỏ đi ra ngoài mà không ở bên mẫu thân . Nói nàng hư đốn , cười ngay trong đám tang của người sinh ra mình . Tố Bình An nhìn đám tang có phần “ hoa lệ “ này , cười đến mức ngã xuống .
“ Nương , người có vui không ? Cả đời này việc phu quân có thể làm long trọng nhất cho nương . Không ngờ lại là tang lễ . “
Trời bỗng đổ mưa , sấm chớp ầm ầm bên ngoài . Cuồn cuộn như nỗi thống hận và đau lòng của nàng lúc đó .
“ Nương con không thể qua khỏi , cũng chớ thương tâm quá mức .”
Tố Nham khi đó cũng chỉ an ủi một câu . Lại vội vã trở về hậu viện của Vương Thị . Phải rồi , nàng ta sợ sấm chớp . Còn nương của nàng , phải lạnh lẽo nằm ở nơi đây .
“ Phụ thân , người thương tâm sao ?”
Nàng nhìn Tố Nham định xoay người , lạnh lùng gằn từng chữ . Tố Nham cơ thể hơi cứng lại , nhưng vẫn là quay lưng đi .
“ Thương tâm .”
Nàng cũng không nhìn nữa , ngồi xuống cạnh bên quan tài , đầu tựa vào thân gỗ lim lạnh lẽo .
“ Nương , để Bình An bồi người nốt đêm nay , đừng đau thương , sau này sẽ tốt hơn thôi . Người đã mệt rồi , vậy nghỉ đi , con sẽ thay người đi tiếp .”
Đêm đó , nàng như người điên lẩm nhẩm một mình . Tự mình nói , lâu lâu lại cười . Lòng tê dại đến mức mất hết cảm xúc .
Tố Bình An bừng tỉnh khỏi cảm xúc đau khổ đó , quả nhiên là đau khổ . Vẫn không phai mờ dù chỉ là một chút .
“ Ta đây tình nguyện , để cho kẻ khác lợi dụng mình . Chết trong tay kẻ khác , còn tốt hơn chết trong tay những người ta thương yêu nhất . Chu thúc thúc , người nói nếu chết , thì nên chết ra sao ? Một bát dược chăng?”
Chu khiêm tâm hơi chấn động , ánh mắt trở nên hoang mang . Nàng có khi nào biết được sự thật năm đó ? Hắn nhìn nụ cười của nàng , mắt lại có chút đau đớn . Hắn nhớ lại nụ cười của nàng lúc nhỏ , luôn một tiếng hai tiếng gọi hắn là chu thúc thúc , rất ngoan ngoãn . Chỉ là khi người đó không còn , nàng cũng thay đổi .
“ Công chúa thứ cho vi thần ngu muội . Nay hai người đã an toàn , chúng thần cũng xin rút lui .”
Tố Bình An khẽ ừ một tiếng , tất cả binh lính đều rút đi . Trúc Mai và Hải Đường cũng lui ra ngoài , chỉ còn lại nàng và Lục Mẫn . Tố Bình An ngồi xuống nền đất lạnh , nàng kiệt sức tới mức không thể chịu nổi nữa . Thương tâm , lo lắng , sợ hãi cứ thế bóp chặt trái tim nàng . Lục Mẫn thấy nàng đột ngột khuỵu xuống , vội vã đi tới bên nàng , quỳ gối đối diện nàng . Tố Bình An lúc này như con thú nhỏ bị thương , chỉ cúi đầu không động đậy .
“ Để ta nâng nàng dậy . “
“ Hắn ta , cứ thế đứng nhìn nương bị sát hại .” Nàng khẽ thì thào , ánh mắt vẫn rơi xuống đất . Lục Mẫn biết nàng lại nhớ về chuyện cũ , trong lòng bỗng thấy chua xót . Lục Mẫn đưa tay , ôm lấy nàng vào lòng . Tố Bình An dựa vào người chàng , cơ thể không ngừng run rẩy . Nước mắt cũng rơi xuống , ướt mảng da thịt trước ngực Lục Mẫn . Nước mắt thấm vào vết thương , khiến lồng ngực Lục Mẫn thêm đau đớn . Tố Bình An nhận thấy chàng bị đau , liền chui ra khỏi người chàng , lấy lai tay lau linh tinh lên mặt . Nhìn có chút nhếch nhác .
“ Ta ... làm đau chàng .”
Tố Bình An lấy ống tay áo , dè dặt lau đi nước mắt của nàng trên người Lục Mẫn . Không dám dùng lực sợ chàng đau , vừa lau vừa rơi nước mắt . Nhìn đáng thương vô cùng . Lục Mẫn nhìn động tác của nàng , trong lòng ấm áp . Nàng bên ngoài thì phúc hắc cộc cằn , nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nương . Cũng vẫn cứ dễ thương người , dễ tủi thân . Lục Mẫn cầm lấy tay nàng ,một tay nâng khuôn mặt nàng , nhẹ nàng lau nước mắt .
“ Đừng khóc “
Nàng khóc , Lục Mẫn cũng sẽ khó chịu . Tố Bình An thấy chàng dịu dàng , đầu tiên là hơi ngay người , ngay sau đó nước mắt lại rơi ra nhiều hơn . Khiến Lục Mẫn bối rối một phen . Lục Mẫn cúi đầu , hôn lên mi tâm nàng . Chàng tự nhủ , có lẽ là do thuốc còn chưa tan hết , chàng hết lần này tới lần khác rung động . Lục Mẫn chỉ biết , lúc này bản thân muốn che chở chàng , không muốn thấy nàng đau lòng . Chàng hôn lên cánh môi của nàng , chặn đi tiếng khóc còn nức nở , cướp lấy hơn thở của nàng . Không khí trong phòng từ nóng bỏng , trở nên căng thẳng , tang thương , sau đó lại trở về nóng bỏng vô cùng . Tố Bình An nhận ra điều bất thường , cũng đã bị Lục Mẫn đè ở trên giường , ngoại bào cũng đã bị cởi ra . Mái tóc đen xoã dài trên gối , cánh môi đỏ bừng , ánh mắt mê man . Lục Mẫn cứ như thế bị nàng quyến rũ đến động tình .
“ Chờ ... chờ đã . Lục Mẫn , ta đi lấy thuốc cho chàng . Lấy thuốc giải ...”
Tố Bình An lấy lại một chút lí trí , vội vàng đẩy người ở trên ra , hơi thở rối loạn . Tên tiểu tử này không lẽ vẫn đang phát độc . Tự nhiên lại muốn ăn nàng . Nói rồi vội vã định ngồi dậy , lại bị Lục Mẫn ngăn cản .
“ Không cần , ta tỉnh rồi .”
Lục Mẫn nhìn cánh môi đỏ của nàng , giọng khàn khàn . Tố Bình An cắn môi , ngượng ngùng lên tiếng .
“ Vậy ... chàng ngủ ngon , nằm sang bên cạnh mà ngủ , đừng đè lên người ta .”
Vị nữ tử nào đó xấu hổ , định nghiêng người úp mặt vào tường giả chết . Lại bị Lục Mẫn giữ lấy mặt hôn cho choáng váng lần hai . Nụ hôn mỗi lúc một nóng bỏng . Tố Bình An từ ngượng ngùng chuyển sang có chút sợ hãi . Mở to mắt nhìn chàng .
“ Tố Bình An , nàng gọi ta là gì ? “
“ Phu Quân ...”
“ Vậy đêm nay , động phòng đi .”
Người nào đó còn chưa kịp thích ứng , đã bị đánh úp tới . Rốt cuộc là đánh trận đến gần sáng , Tố Bình An nghĩ , nàng thực sự hối hận khi nhúng chàm Lục Mẫn .
“ Chu đại nhân , trong cung xảy ra chuyện . Như thế nào lại tìm đến đây ? Các ngươi lại nghi ngờ bổn cung chứa chấp kẻ xấu sao ? “
Chu Khiêm không hổ là thống lĩnh cấm vệ quân , không hề sợ hãi mà đáp lại nàng .
“ Hoàng Thượng vì lo cho an nguy của công chúa nên mới phái chúng thần tới đây . “ Chu Khiêm khẽ liếc sang Lục Mẫn , trước khi đến phủ công chúa đã được Tố Nham dặn dò. Thích khách võ công cao cường , tránh kịp khỏi công kích của ám vệ . Chỉ bị một vài vết xước do ngân châm gây ra . Ngân châm này vốn có tẩm độc , nên sẽ dễ dàng nhận ra . Hắn chỉ cần kiểm tra xem Lục Mẫn có bị thương hay không . Nếu bị thương thì gán làm nghi phạm , lập tức tống giam . Chỉ là nhìn trên người Lục Mẫn lúc này , không có dấu hiệu bị trúng độc .
“ Thế nào ? Ngươi bây giờ còn nghi ngờ cả phò mã của bổn cung ?”
Nàng nhận ra ánh mắt của hắn , giọng nói âm u mang mười phần giận dữ . Binh lính đứng sau người đã toát mồ hôi . Vị công chúa này nhìn vào thì yếu ớt mỏng manh , nhưng khi tức giận lại toát lên vẻ uy nghiêm , giống phong thái của hoàng thượng đến tám phần . Tố Bình An miệng thì quát tháo , nhưng tâm lại đang nảy lên mãnh liệt . Chu Khiêm dù sao cũng là thủ lĩnh cấm vệ quân , ánh mắt sắc bén tinh tường . Hắn theo cha nàng vào sinh ra tử đã nhiều năm , tâm ý cũng hiểu rõ . Nàng quả nhiên là đoán không sai , cha của nàng cũng không thể đợi lâu hơn nữa . Mới một thời gian ngắn đã muốn diệt luôn Lục Mẫn , chỉ e là phía Thái Tử ngoài biên ải xa xôi kia cũng đã bị động thủ .
Chu Khiêm nghe thấy tiếng quát của nàng , ánh mắt cũng rời từ trên người Lục Mẫn đi xuống . Lại nhìn về phía nữ tử đang đứng trước mặt mình , nàng từ khi nào từ một tiểu hài tử nhỏ bé , trở thành một thiếu nữ. Chu Khiêm nhìn thấy tức giận mà quật cường trong mắt nàng . Hắn lại nhớ tới vị nữ tử kia . Nàng cũng vậy , nhỏ bé mà cố chấp . Bát thuốc độc kia cũng là hắn theo lời của Tố Nham mà chuẩn bị cho nàng . Hắn đã từng hỏi Tố Nham rằng có từng yêu nàng không . Tố Nham lúc đó mắt nhắm , hắn cũng không nhìn ra tâm tình của Tố Nham ra sao , chỉ nhận được một câu trả lời bình tĩnh “ Đã từng .” Chu Khiêm là Tố Nham cưu mang , cho hắn ăn học , một tay dưỡng hắn trưởng thành . Nhưng khi đó , hắn cũng không thể chấp nhận nổi . Một nữ tử hiền lành , luôn cười dịu dàng với mọi người . Một nữ tử cầm kì thi hoạ đều tinh thông , một nữ tử tài hoa nhất mực , cứ thế kết thúc cuộc đời . Lúc Tố Nham quay đầu bước ra khỏi phòng của nàng , nàng vẫn ngồi trên ghế , vẫn hết sức đoan trang . Chỉ là máu đỏ không ngưng chảy ra từ khoé môi . Hắn đứng đó , thấy nàng đau khổ , thấy nàng sắp phải từ bỏ sinh mạng . Hắn vẫn không thể làm gì cả , Tố Nham khi đó đã là vua , còn đã bán cả sinh mạng cho quân vương . Hắn không có quyền đứng vào giữa sinh tử của một người . Nàng vẫn nhìn theo bóng Tố Nham , chưa từng rời một tấc , như là muốn khảm khoảnh khắc cuối cùng của người nàng yêu thương cả đời này . Hắn thấy nàng không thể nói gì nữa , chỉ lặng lẽ nhìn , nàng lau nhẹ khoé miệng , hướng hắn cố gắng gật đầu một cái . Như lần đầu gặp hắn , nhẹ nhàng , mỏng manh đến đau lòng . Lần đầu tiên trong cuộc đời của Chu Khiêm thấy xót xa cho một người . Hắn khi đó hai mươi ba , liều mạng bên cạnh Tố Nham mười năm . Cũng chưa bao giờ thấy bất bình vì hành động của chủ nhân , riêng chỉ có lần này . Hắn thấy nàng gục xuống bàn , lẳng lặng nằm đó , vĩnh viễn im lặng. Hắn thấy người ta chạy vào phòng , lạnh lùng đưa thân thể nàng đi . Hắn chứng kiến tất cả , chỉ là vẫn im lặng . Chu Khiêm nhìn nàng , khẽ thất thần một lúc . Đôi mắt của Tố Bình An rất giống người đó . Tố Bình An nghi hoặc nhìn hắn , chẳng hiểu tại sao người trước mặt lại luôn nhìn chằm chằm mình . Không khí trở nên áp bức người .
“ Chu đại nhân , bản cung không phải để cho ai cũng nhìn được . Hay là bây giờ đến cả ta ngài cũng nghi ngờ ? “
Chu Khiêm biết mình có chút thất lễ , chỉ hạ mắt , tay ôm quyền cúi gập người tạ lỗi .
“ Mong công chúa thứ tội , sự việc lần này không gây tổn hại . Nhưng cũng mong công chúa hãy cẩn thận . “ Hắn chợt ngừng lại , giọng nói chẳng hiểu sao lại thay đổi .” Bên cạnh nhiều kẻ đa mưu , người cũng không nên quá tin chúng .”
Tố Bình An nghe thấy , sau đó bật cười , tiếng cười mỗi lúc một lớn . Tới Lục Mẫn cũng giật mình , phát hiện tình trạng nàng rất không tốt . Tiếng cười của nàng , vừa lạnh lẽo , vừa cuồng vọng .
“ Chu Khiêm , à không , Chu thúc thúc . Ta đã từng gọi thúc như vậy mà , phải không ? “
Tố Bình An từ từ đi tới trước mặt Chu Khiêm , nụ cười càng trở nên quái dị . Chu Khiêm lặng lẽ nhìn lại nàng , trong lòng càng thêm khó xử . Đối với nàng trước giờ , hắn vẫn luôn thấy có lỗi . Ba năm qua , hắn bôn ba bên ngoài , vì sự nghiệp đế vương của Tố Nham mà không tiếc thân mình . Chớp mắt , đứa bé của người kia cũng đã lớn như vậy . Còn ngang tàn đến mức như vậy . Tố Bình An siết chặt nắm tay , ngày đó , nàng biết hắn ở đó , hắn đứng nhìn nương bị sát hại , hắn im lặng . Hắn và Tố Nham , vẫn luôn nghĩ rằng có thể để mọi chuyện êm xuôi mà không ai biết tới . Hắn cư nhiên đừng nhìn nương nàng bị sát hại mà không nói một lời . Từ lúc đó , nàng cũng biết tình người trên đời này không đáng một xu . Nhất là những người thân thương nhất , lại cũng cặn bã nhất . Vậy mà hôm nay , hắn lấy cái tư cách gì mà ám chỉ như vậy . Ngày đó nàng vốn là nghe lén Tố Nham nói chuyện , mới biết cha của nàng lại muốn giết hại nương . Nàng sợ tới mức không biết nên làm gì , vội vã chạy tới phòng nương .
“ Nương , phụ thân muốn giết người . Nương không được uống thuốc nữa . Bọn chúng bỏ độc vào ... Chúng bỏ thuốc độc vào thuốc ... Nương , con xin người , chúng ta đi , chúng ta rời khỏi đây ...”
Nàng sợ hãi , ôm chặt thân thể gầy yếu của Doãn Thị . Vì đau lòng mà nước mắt chảy dài , khóc không thành tiếng . Doãn Thị ôm nàng , giọng nói dịu dàng vô cùng .
“ Tiểu Bình An của ta , ta biết . Vẫn luôn biết người đó không muốn ta sống trên đời này nữa . “
Tố Bình An nghe xong , căm hận khiến trái tim nàng như bị xé rách . Nàng ngẩng mặt lên , ánh mắt đẫm lệ nhìn Doãn Thị .
“ Tại sao người biết bao năm qua , bọn chúng hạ độc người , người vẫn không oán thán . Chúng tìm đủ mọi cách để làm đau người , sao người không nói với con ? “
“ Nương , nữ nhi đã mười bốn rồi , nương sao cứ luôn coi con là một đứa trẻ , nương đau đớn , nương khổ sở mà con lại không biết . Nương , sao người lại như thế ? “
Tố Bình An thì thào nói , đau đớn rút sạch sức lực của nàng . Giá mà nàng hiểu ra sớm hơn . Giá mà nàng nghi ngờ sớm hơn . Nàng vẫn luôn vui vẻ trong những ngày đó . Mặc kệ sự chán ghét của Tố Nham , vẫn luôn một tiếng lấy lòng , hai tiếng lấy lòng hắn . Nàng đã luôn tự hào vì có một phụ thân danh tiếng lẫy lừng như vậy . Nàng không nhận ra ánh mắt chán ghét của người xung quanh , cứ vô tâm vô phế . Nàng không để ý sự quan tâm của Tố Nham giành cho Tố Cẩm Anh với nàng nó khác biệt ra sao . Tố Nham mua cho Tố Cẩm Anh một rương lụa ba tư , nàng ta chê màu mè không nhận . Tố Nham tiện tay cho nàng một khối nhỏ , Tố Bình An lại vui đến không thể khép miệng . Vội vã chạy về khoe với Doãn Thị . Nàng đã không thấy đau đớn trong mắt Doãn Thị khi đó . Nàng chỉ ngu ngốc , tin rằng nếu nàng ngoan ngoãn , Tố Nham sẽ như lúc xưa . Thương hai mẹ con nàng , một nhà hoà thuận . Nàng tự đau lòng , tự hối hận .
“ Tiểu Bình An , con đừng thương tâm . Chỉ cần con an an ổn ổn sống vui vẻ , nương vĩnh viễn ...” Doãn Thị nói xong, tay gầy yếu vung lên một làn bụi mỏng . Tố Bình An cảm thấy cơ thể mất sức lực , dần dần chìm vào mê man . Hình ảnh đọng lại trong mắt nàng lúc đó , là nụ cười dịu dàng , là ánh mắt đẫm lệ của nương. Tố Bình An ra sức giãy dụa trong vô vọng , nương nàng định kết thúc mọi chuyện một mình . Lúc nàng tỉnh lại , thấy mình nằm trong tủ gỗ lim , tác dụng của thuốc khiến nàng không thể nhúc nhích . Cũng không thể lên tiếng , trước mắt là một khoảng tối om . Nàng lo lắng , sợ hãi đến nước mắt dàn giụa . Nàng cố gắng quẫy đạp , cố gắng cử động . Nhưng nàng lại không thể , nàng nghe thấy tiếng của nương ngoài đó .
“ Phu quân , chỉ cần Bình An được yên ổn lớn lên . Mọi thứ , thiếp xin nhận .”
Tố Bình An thấy tim mình như bị bóp nghẹt , nàng cố gắng mở miệng , nhưng lại không thể phát ra âm thanh . Nàng muốn nói nàng không cần gì hết . Chỉ cần nương , chỉ cần nương ở bên cạnh . Nàng chỉ nghe thấy Tố Nham đáp ứng một tiếng , nàng nghe thấy cha nàng gọi Chu Khiêm mang thuốc vào . Nàng nghe thấy tất cả , nàng cứ thế gần như chứng kiến cái chết của nương mình . Cứ ngồi bất động như vậy , nước mắt rơi không ngừng . Từ giây phút đó , nàng cảm thấy , tình thân là thứ thực sự rất kinh tởm . Nàng thấy ghét bỏ chính bản thân mình , vì nàng là nguyên nhân khiến nương phải bỏ mạng . Cho tới khi cử động được lại , nương cũng đã được người ta đưa vào quan tài . Nàng đứng trước cửa , cúi đầu cười run rẩy . Mọi người đều chỉ trỏ nàng , nói nàng bất hiếu , nói nàng giây phút sau cùng cũng bỏ đi ra ngoài mà không ở bên mẫu thân . Nói nàng hư đốn , cười ngay trong đám tang của người sinh ra mình . Tố Bình An nhìn đám tang có phần “ hoa lệ “ này , cười đến mức ngã xuống .
“ Nương , người có vui không ? Cả đời này việc phu quân có thể làm long trọng nhất cho nương . Không ngờ lại là tang lễ . “
Trời bỗng đổ mưa , sấm chớp ầm ầm bên ngoài . Cuồn cuộn như nỗi thống hận và đau lòng của nàng lúc đó .
“ Nương con không thể qua khỏi , cũng chớ thương tâm quá mức .”
Tố Nham khi đó cũng chỉ an ủi một câu . Lại vội vã trở về hậu viện của Vương Thị . Phải rồi , nàng ta sợ sấm chớp . Còn nương của nàng , phải lạnh lẽo nằm ở nơi đây .
“ Phụ thân , người thương tâm sao ?”
Nàng nhìn Tố Nham định xoay người , lạnh lùng gằn từng chữ . Tố Nham cơ thể hơi cứng lại , nhưng vẫn là quay lưng đi .
“ Thương tâm .”
Nàng cũng không nhìn nữa , ngồi xuống cạnh bên quan tài , đầu tựa vào thân gỗ lim lạnh lẽo .
“ Nương , để Bình An bồi người nốt đêm nay , đừng đau thương , sau này sẽ tốt hơn thôi . Người đã mệt rồi , vậy nghỉ đi , con sẽ thay người đi tiếp .”
Đêm đó , nàng như người điên lẩm nhẩm một mình . Tự mình nói , lâu lâu lại cười . Lòng tê dại đến mức mất hết cảm xúc .
Tố Bình An bừng tỉnh khỏi cảm xúc đau khổ đó , quả nhiên là đau khổ . Vẫn không phai mờ dù chỉ là một chút .
“ Ta đây tình nguyện , để cho kẻ khác lợi dụng mình . Chết trong tay kẻ khác , còn tốt hơn chết trong tay những người ta thương yêu nhất . Chu thúc thúc , người nói nếu chết , thì nên chết ra sao ? Một bát dược chăng?”
Chu khiêm tâm hơi chấn động , ánh mắt trở nên hoang mang . Nàng có khi nào biết được sự thật năm đó ? Hắn nhìn nụ cười của nàng , mắt lại có chút đau đớn . Hắn nhớ lại nụ cười của nàng lúc nhỏ , luôn một tiếng hai tiếng gọi hắn là chu thúc thúc , rất ngoan ngoãn . Chỉ là khi người đó không còn , nàng cũng thay đổi .
“ Công chúa thứ cho vi thần ngu muội . Nay hai người đã an toàn , chúng thần cũng xin rút lui .”
Tố Bình An khẽ ừ một tiếng , tất cả binh lính đều rút đi . Trúc Mai và Hải Đường cũng lui ra ngoài , chỉ còn lại nàng và Lục Mẫn . Tố Bình An ngồi xuống nền đất lạnh , nàng kiệt sức tới mức không thể chịu nổi nữa . Thương tâm , lo lắng , sợ hãi cứ thế bóp chặt trái tim nàng . Lục Mẫn thấy nàng đột ngột khuỵu xuống , vội vã đi tới bên nàng , quỳ gối đối diện nàng . Tố Bình An lúc này như con thú nhỏ bị thương , chỉ cúi đầu không động đậy .
“ Để ta nâng nàng dậy . “
“ Hắn ta , cứ thế đứng nhìn nương bị sát hại .” Nàng khẽ thì thào , ánh mắt vẫn rơi xuống đất . Lục Mẫn biết nàng lại nhớ về chuyện cũ , trong lòng bỗng thấy chua xót . Lục Mẫn đưa tay , ôm lấy nàng vào lòng . Tố Bình An dựa vào người chàng , cơ thể không ngừng run rẩy . Nước mắt cũng rơi xuống , ướt mảng da thịt trước ngực Lục Mẫn . Nước mắt thấm vào vết thương , khiến lồng ngực Lục Mẫn thêm đau đớn . Tố Bình An nhận thấy chàng bị đau , liền chui ra khỏi người chàng , lấy lai tay lau linh tinh lên mặt . Nhìn có chút nhếch nhác .
“ Ta ... làm đau chàng .”
Tố Bình An lấy ống tay áo , dè dặt lau đi nước mắt của nàng trên người Lục Mẫn . Không dám dùng lực sợ chàng đau , vừa lau vừa rơi nước mắt . Nhìn đáng thương vô cùng . Lục Mẫn nhìn động tác của nàng , trong lòng ấm áp . Nàng bên ngoài thì phúc hắc cộc cằn , nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nương . Cũng vẫn cứ dễ thương người , dễ tủi thân . Lục Mẫn cầm lấy tay nàng ,một tay nâng khuôn mặt nàng , nhẹ nàng lau nước mắt .
“ Đừng khóc “
Nàng khóc , Lục Mẫn cũng sẽ khó chịu . Tố Bình An thấy chàng dịu dàng , đầu tiên là hơi ngay người , ngay sau đó nước mắt lại rơi ra nhiều hơn . Khiến Lục Mẫn bối rối một phen . Lục Mẫn cúi đầu , hôn lên mi tâm nàng . Chàng tự nhủ , có lẽ là do thuốc còn chưa tan hết , chàng hết lần này tới lần khác rung động . Lục Mẫn chỉ biết , lúc này bản thân muốn che chở chàng , không muốn thấy nàng đau lòng . Chàng hôn lên cánh môi của nàng , chặn đi tiếng khóc còn nức nở , cướp lấy hơn thở của nàng . Không khí trong phòng từ nóng bỏng , trở nên căng thẳng , tang thương , sau đó lại trở về nóng bỏng vô cùng . Tố Bình An nhận ra điều bất thường , cũng đã bị Lục Mẫn đè ở trên giường , ngoại bào cũng đã bị cởi ra . Mái tóc đen xoã dài trên gối , cánh môi đỏ bừng , ánh mắt mê man . Lục Mẫn cứ như thế bị nàng quyến rũ đến động tình .
“ Chờ ... chờ đã . Lục Mẫn , ta đi lấy thuốc cho chàng . Lấy thuốc giải ...”
Tố Bình An lấy lại một chút lí trí , vội vàng đẩy người ở trên ra , hơi thở rối loạn . Tên tiểu tử này không lẽ vẫn đang phát độc . Tự nhiên lại muốn ăn nàng . Nói rồi vội vã định ngồi dậy , lại bị Lục Mẫn ngăn cản .
“ Không cần , ta tỉnh rồi .”
Lục Mẫn nhìn cánh môi đỏ của nàng , giọng khàn khàn . Tố Bình An cắn môi , ngượng ngùng lên tiếng .
“ Vậy ... chàng ngủ ngon , nằm sang bên cạnh mà ngủ , đừng đè lên người ta .”
Vị nữ tử nào đó xấu hổ , định nghiêng người úp mặt vào tường giả chết . Lại bị Lục Mẫn giữ lấy mặt hôn cho choáng váng lần hai . Nụ hôn mỗi lúc một nóng bỏng . Tố Bình An từ ngượng ngùng chuyển sang có chút sợ hãi . Mở to mắt nhìn chàng .
“ Tố Bình An , nàng gọi ta là gì ? “
“ Phu Quân ...”
“ Vậy đêm nay , động phòng đi .”
Người nào đó còn chưa kịp thích ứng , đã bị đánh úp tới . Rốt cuộc là đánh trận đến gần sáng , Tố Bình An nghĩ , nàng thực sự hối hận khi nhúng chàm Lục Mẫn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.