Chương 9: Rốt cuộc mày là ai ?
TheYnxo
16/05/2017
Chiếc xe đen sang trọng chạy đến nơi nhà hoang khá rộng theo như tôi
quan sát thì đố ai kím được cái ngôi nhà này tên khó ưa ra lệnh cho đồng bọn
- Bọn bây trói 2 đứa đó lại đem vô trong đặt biệt khóa chặt nhỏ đang đói kia
Tôi chau mày với sự quan tâm cần mẫn của hắn -,-
Khi mọi thứ xong suôn sẽ hắn lấy điện thoại ra gọi cho một đầu số, đường dây bên kia trả lời ngay lập tức
- Này Phong đấy sao? mày có lo cho con mày không đây
Vẫn là cái vẻ thản nhiên của hắn được thể hiện
- Mày phải cho tao nghe giọng của con tao thì mới tin được chứ
Hắn ta bước lại gần tôi áp sát điện thọai vào tay tôi nói lớn với tôi
- Này đây là cơ hội duy nhất cho mày kêu cứu đấy
Tôi dõng dãng thở dài
- Nếu rãnh thì đến cứu còn bận thì giải quyết công chuyện típ đi
Phong Thiên Kiệt quát lớn tiếng bên tai tôi
- Ngô Ngọc Yến Nguyệt con có biết đang trong hoàn cảnh nào không
Bỗng hắn ta cấp máy không cho tôi nói thêm với ông chú hắn ta nhìn tôi lộ vẻ cười
- Nhóc cũng thú vị thật không biết bản thân mình trong hoàn cảnh nào hay sao
Tôi cười khẩy giọng tôi toát ra chất lạnh băng đúng chất con gái của cha tôi
- Đối với tôi giết người là một hình thức xả stress đấy:))Cả phòng trong sự im lặng không phát ra một âm thanh
Bỗng một tiếng vỗ tay phát ra
- Khá lắm nhóc con. Phong đúng là giỏi khi kiếm được nhà mi, nhưng trẻ con chỉ được cái nói chứ có được cái làm đâu
Tôi nhếch môi cười khẩy vẻ khiêm tốn
- Nếu ông đủ bản lĩnh thì đưa tôi bất kì vũ khí tôi sẽ giết bất kì 1 người trong đây
- Con ranh này mày nghĩ tao ngu à thả mày ra để mày giết tao à
Tôi phá cười lên với câu nói hèn hạ của hắn
- Ông đây là xã hội đen ngang ngửa cả ông chú Phong đây là lại sợ một đứa con nít như tôi chĩa vũ khí vào ông à đúng là nực cười mà
Điều dĩ nhiên chắc chắn hắn đã bị đòn tâm lý của tôi, hắn lại cởi trói cho tôi đưa tôi một khẩu súng và điều dĩ nhiên khẩu súng đã nạp đạn nhưng chưa được gạt đạn hắn nghĩ tôi đây trẻ con không biết sử dụng súng à, tổng cộng có 3 viên đạn trong khẩu súng tôi liền tháo để rớt 2 viên đạn một cách thành thạo khiến cả căn phòng im bắn đi và cả hắn chắc chắn cũng phải bất ngờ, tôi cầm súng dần tới một người xấu số nhất để bắn họ chĩa vào hắn ta! Vì sao tôi chọn ông ta vì hắn mạnh tay khi bắt Võ Hạ Như vào xe, tôi phải trả thù
- Này nhóc con dù ngươi dám bắn nhưng ngươi còn bé lắm sao bóp còi nổi đây
Cả hắn và bọn đàn em của hắn cười phá lên tôi nhếch môi lạnh lùng
"" Đùng ""
Từ tiếng cười vang khắp phòng bây giờ chuyển sang im lặng đi, tôi quay lại nhìn hắn ta với vẻ mặt đầy máu trên mặt, tôi cười lộ hàm răng trắng tinh với vẻ ác quỷ, hắn và cả mọi người đặc biệt là Võ Hạ Như đều lạnh tanh khuôn mặt
- Đúng lúc hôm nay tôi đang stress
Giọng nói lập bập của hắn với độ sợ hãi
- Mày rốt cuộc là ai?
- Bọn bây trói 2 đứa đó lại đem vô trong đặt biệt khóa chặt nhỏ đang đói kia
Tôi chau mày với sự quan tâm cần mẫn của hắn -,-
Khi mọi thứ xong suôn sẽ hắn lấy điện thoại ra gọi cho một đầu số, đường dây bên kia trả lời ngay lập tức
- Này Phong đấy sao? mày có lo cho con mày không đây
Vẫn là cái vẻ thản nhiên của hắn được thể hiện
- Mày phải cho tao nghe giọng của con tao thì mới tin được chứ
Hắn ta bước lại gần tôi áp sát điện thọai vào tay tôi nói lớn với tôi
- Này đây là cơ hội duy nhất cho mày kêu cứu đấy
Tôi dõng dãng thở dài
- Nếu rãnh thì đến cứu còn bận thì giải quyết công chuyện típ đi
Phong Thiên Kiệt quát lớn tiếng bên tai tôi
- Ngô Ngọc Yến Nguyệt con có biết đang trong hoàn cảnh nào không
Bỗng hắn ta cấp máy không cho tôi nói thêm với ông chú hắn ta nhìn tôi lộ vẻ cười
- Nhóc cũng thú vị thật không biết bản thân mình trong hoàn cảnh nào hay sao
Tôi cười khẩy giọng tôi toát ra chất lạnh băng đúng chất con gái của cha tôi
- Đối với tôi giết người là một hình thức xả stress đấy:))Cả phòng trong sự im lặng không phát ra một âm thanh
Bỗng một tiếng vỗ tay phát ra
- Khá lắm nhóc con. Phong đúng là giỏi khi kiếm được nhà mi, nhưng trẻ con chỉ được cái nói chứ có được cái làm đâu
Tôi nhếch môi cười khẩy vẻ khiêm tốn
- Nếu ông đủ bản lĩnh thì đưa tôi bất kì vũ khí tôi sẽ giết bất kì 1 người trong đây
- Con ranh này mày nghĩ tao ngu à thả mày ra để mày giết tao à
Tôi phá cười lên với câu nói hèn hạ của hắn
- Ông đây là xã hội đen ngang ngửa cả ông chú Phong đây là lại sợ một đứa con nít như tôi chĩa vũ khí vào ông à đúng là nực cười mà
Điều dĩ nhiên chắc chắn hắn đã bị đòn tâm lý của tôi, hắn lại cởi trói cho tôi đưa tôi một khẩu súng và điều dĩ nhiên khẩu súng đã nạp đạn nhưng chưa được gạt đạn hắn nghĩ tôi đây trẻ con không biết sử dụng súng à, tổng cộng có 3 viên đạn trong khẩu súng tôi liền tháo để rớt 2 viên đạn một cách thành thạo khiến cả căn phòng im bắn đi và cả hắn chắc chắn cũng phải bất ngờ, tôi cầm súng dần tới một người xấu số nhất để bắn họ chĩa vào hắn ta! Vì sao tôi chọn ông ta vì hắn mạnh tay khi bắt Võ Hạ Như vào xe, tôi phải trả thù
- Này nhóc con dù ngươi dám bắn nhưng ngươi còn bé lắm sao bóp còi nổi đây
Cả hắn và bọn đàn em của hắn cười phá lên tôi nhếch môi lạnh lùng
"" Đùng ""
Từ tiếng cười vang khắp phòng bây giờ chuyển sang im lặng đi, tôi quay lại nhìn hắn ta với vẻ mặt đầy máu trên mặt, tôi cười lộ hàm răng trắng tinh với vẻ ác quỷ, hắn và cả mọi người đặc biệt là Võ Hạ Như đều lạnh tanh khuôn mặt
- Đúng lúc hôm nay tôi đang stress
Giọng nói lập bập của hắn với độ sợ hãi
- Mày rốt cuộc là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.