Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
Chương 1018: Chu Tuyết chết?
Đỗ Cầm
17/12/2019
Những cách đưa ra đều vô cùng khó khăn. Không phải là bọn họ hiện giờ có thể làm được.
Đúng lúc đó, dọng nói cổ lão kia lại vang lên:
- Ta biết với thực lực của các ngươi hiện giờ không thể nào làm được điều gì nhưng mà có lẽ cũng không còn cách nào khác
1 cái ngọc giản hiển hiện ra trước mặt 2 người.
- Đây là những gì chúng ta đã chuẩn bị cho phong thiên thần trận cũng như 1 số bảo tàng có thể giúp các ngươi tăng nhanh thực lực. Khi các ngươi thành tiên. Truyền tiên khí vào, nó sẽ chỉ các ngươi đến bảo địa đó. Giờ thì, các ngươi còn câu hỏi gì không.
Tiếp nhận ngọc giản. Cầm ngẩng lên và nói:
- Ta có vài câu hỏi. Mong tiền bối giải đáp.
- Hỏi đi. Chúng ta vẫn còn thời gian.
- Bây giờ chúng ta làm cách nào để rời khỏi đây. Tuy ta không thấy nhưng mà ở ngoài kia ta cảm nhận được có 1 tồn tại khủng bố đã âm hầm ghi nhớ khí tức của chúng ta. Chỉ sợ chúng ta khó lòng ra ngoài. Đó còn chưa kể đến việc ở bên dưới cũng có 1 con hổ có thực lực vô cùng kinh khủng. Nếu không rời được thì có biến thành ma tộc hay không đã là 1 vấn đề chứ đừng nói đến việc tăng thực lực và làm điều gì.
Quảng ảnh lâm vào trầm ngâm, 1 lúc sau ông nói:
- Ngươi cảm nhận tốt đấy. con thú mà ngươi cảm nhận đó chính là địa thú. Thủ hộ thần thú của chúng ta. Mê cung Điện là do tổ sư tìm ra tòa cổ điện này. Đạt được những cảm ngộ và sáng tạo ra nơi này. Việc chúng ta bao nhiêu năm làm là lấy cơ sở sẵn có là cổ điện và đầu vào không ngừng phát triển xây dựng ra Mê Cung điên như ngày nay. Địa thú chính là do mấy đời trước tông chủ mang về, cho sinh tồn trong vách núi. Nó sẽ không cản những kẻ vô tình xuống đây. Nhưng nếu như mà leo lên mà không có được dấu hiệu tông môn hay có bảo kê thì… nó sẽ giết kẻ đó ngay. Nếu mà các ngươi leo lên thì… có lẽ chúng ta đã không gặp nhau. Chính ta cũng không ngờ nó vẫn còn ở đây, vẫn giữ cái nhiệm vụ thủ hộ tông môn.
- Còn việc đi qua thì ngươi yên tâm, chỉ cần ngọc bài này còn trong tâm trí các ngươi thì nó sẽ không tấn công đâu. Nhưng để cho chắc thì ta sẽ đưa các ngươi lệnh bài tông môn nữa.
- Còn con ma hổ thì ta quả thật không biết được. Có lẽ nó rơi xuống và coi đây làm ổ. Nhưng các ngươi không cần lo, với lệnh bài thì các ngươi có thể đi qua những cánh cửa chân chính để đi lên. Còn gì không.
Cả 2 nghe xong cũng coi như thở dài 1 hơi. Chí ít không lo lắng đối đầu với những tồn tại kinh khủng kia.
- Ta còn 1 vấn đề nữa. 1 đồng bạn của ta bị tấn công và tách ra. Ngài có thể xem được xem nàng ta có ở đây không.
- Đáng tiếc là ta không giúp được. Ta cũng chỉ là 1 tàn hồn mượn nhờ cổ điện để sinh tồn, để có thể cho hậu thế biết được sự thật. Do đó…
Lão không nói nữa nhưng chừng đó đã đủ để hiểu rồi. Vẻ mặt Cầm có chút khó coi. Anh hỏi như vậy hiển nhiên là vẫn chông chờ vào 1 hi vọng nhỏ nhoi nào đó. Nhưng mà…
Cầm cắn răng, anh vẫn chưa từ bỏ. Cô nàng nhất định còn sống.
- Được rồi, tuy ta không thể nào có thể giúp các ngươi nhưng mà các ngươi vẫn có thể tìm đồng bạn của mình. Ta sẽ trao cho ngươi quyền kiểm tra cả mê cung này.Dù ta không biết sau bao năm nó có còn hoạt động không nhưng hi vọng các ngươi có thể tìm ra đồng bạn của mình.
Ngay sau đó, 1 ánh sáng lóe lên bao phủ 2 người.
Khi cả 2 tỉnh lại thì bọn họ vẫn ngồi tĩnh tọa tại trong cổ điện. Dường như tất cả vừa đi qua chỉ là 1 giấc mơ. Nhưng mà khối ngọc trong đầu cũng như lệnh bài trong tay đã chứng tỏ những gì cả 2 vừa trải qua chính là sự thật.
Ngay sau đó, 1 số ký ức tràn vào đầu của 2 người, cho họ biết mọi thứ về mê cung Điện.
Hóa ra nơi bọn họ ở là nội điện. Ngoại điện khổng lồ hơn rất nhiều và cũng chính là địa bàn chính của mê cung điện trước mặt thế nhân. Nhưng xem ra ngoại điện đã bị hủy trong trận tận thế này chỉ còn lại có nội điện vẫn còn mà thôi.
Những thông tin này còn cho 2 người biết được con đường chính xác để những thành viên trong điện di chuyển ra ngoài như thế nào, 1 con đường bí ẩn và đầy an toàn.
Đồng thời còn có thông tin về phòng giám sát, nơi kiểm soát hoàn toàn nội điện.
Phòng này bình thường chỉ có trưởng lão hoặc cao hơn mới có quyền đi vào. Và dụng cụ để làm điều đó chính là tấm lệnh bài 2 người đang giữ.
Cả 2 mất 1 lúc để tiêu hóa kiến thức. Ngay sau đó lên đường. Và mục tiêu hiển nhiên chính là phòng giám sát với hi vọng nhỏ nhoi có thể tìm thấy ai đó.
Có thông tin, lại có lệnh bài khiến tốc độ của 2 người nhanh chóng vô cùng. Rất nhanh, cả 2 đã đến phòng giám sát.
Dựa theo trí nhớ. Cầm lấy từng viên linh thạch đặt vào từng cái rãnh, ngay sau đó. Cả căn phòng sáng lên và 1 sa bàn xuất hiện trước mặt 2 người, mô tả đến từng chi tiết của nội môn này. Trên đó có thể thấy nổi bật 2 chấm đó ở vị trí sát trung tâm và đó cũng chính là 2 người. Nhưng mà ngoài 2 người ra hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào khác. Hiển nhiên ngoài 2 người thì không có bất cứ ai vào đến đây. Sắc mặt cả 2 có chút khó coi. Nếu như không vào được trong này, ở ngoài kia, đối mặt với con ma hổ đó.
Dù Cầm lạc quan thế nào thì trong trường hợp này anh cũng không thể lạc quan được nữa. Ở ngoài kia, bị thương nặng mà lại gặp phải 1 con quái vật vô cùng khủng bố. Khả năng sống sót có thể nói là bằng 0. Mà dù cho con ma hổ kia không thèm quan tâm mà bỏ đi đi nữa thì với vết thương đó, với ma khí nồng đậm ngoài đó thì khả năng sống sót cũng là không.
- Rầm.
Cầm đấm vào tường. Cắn chặt răng. Đối với 1 người như anh thì không thể nào có thể cứu được người phụ nữ của mình là 1 điều sỉ nhục vô cùng lớn.Dù cho đã chuẩn bị tâm lý suốt thời gian qua nhưng Cầm vẫn cảm thấy thật tồi tệ. Cảm giác vô năng lại lần nữa xâm lược tâm trí của anh. Đến cả người mình yêu còn không thể nào bảo vệ thì sao có thể bảo vệ thế giới chứ.
Thiên Nguyệt không nói gì, cô chỉ lặng lẽ đứng ở bên. Cô biết những lúc thế này thì nói gì đi nữa cũng là thừa. Người này bây giờ cần nhất có lẽ là yên tĩnh.
Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, cô còn muốn đi đến 1 số căn phòng khác để tìm hiểu 1 chút về thời cổ đại. dù sao cũng coi như muộn, muộn thêm 1 chút nữa cũng có làm sao.
Nhưng xem ra thời gian để Cầm từ trong tự trách đi ra cũng không có ngắn như cô tưởng. Không biết qua bao lâu,Cầm mới đi ra, dù trông anh có vẻ bình tĩnh nhưng nhìn vào đôi mắt có chút đỏ, khí thế âm trầm đi rất nhiều đã đủ để thấy được anh đang kìm nén rất nhiều. Anh chẳng khác gì 1 ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Tình hình của anh có chút không ổn. Thật không biết liệu anh có thể vượt qua cú sốc này không.
Đúng lúc đó, dọng nói cổ lão kia lại vang lên:
- Ta biết với thực lực của các ngươi hiện giờ không thể nào làm được điều gì nhưng mà có lẽ cũng không còn cách nào khác
1 cái ngọc giản hiển hiện ra trước mặt 2 người.
- Đây là những gì chúng ta đã chuẩn bị cho phong thiên thần trận cũng như 1 số bảo tàng có thể giúp các ngươi tăng nhanh thực lực. Khi các ngươi thành tiên. Truyền tiên khí vào, nó sẽ chỉ các ngươi đến bảo địa đó. Giờ thì, các ngươi còn câu hỏi gì không.
Tiếp nhận ngọc giản. Cầm ngẩng lên và nói:
- Ta có vài câu hỏi. Mong tiền bối giải đáp.
- Hỏi đi. Chúng ta vẫn còn thời gian.
- Bây giờ chúng ta làm cách nào để rời khỏi đây. Tuy ta không thấy nhưng mà ở ngoài kia ta cảm nhận được có 1 tồn tại khủng bố đã âm hầm ghi nhớ khí tức của chúng ta. Chỉ sợ chúng ta khó lòng ra ngoài. Đó còn chưa kể đến việc ở bên dưới cũng có 1 con hổ có thực lực vô cùng kinh khủng. Nếu không rời được thì có biến thành ma tộc hay không đã là 1 vấn đề chứ đừng nói đến việc tăng thực lực và làm điều gì.
Quảng ảnh lâm vào trầm ngâm, 1 lúc sau ông nói:
- Ngươi cảm nhận tốt đấy. con thú mà ngươi cảm nhận đó chính là địa thú. Thủ hộ thần thú của chúng ta. Mê cung Điện là do tổ sư tìm ra tòa cổ điện này. Đạt được những cảm ngộ và sáng tạo ra nơi này. Việc chúng ta bao nhiêu năm làm là lấy cơ sở sẵn có là cổ điện và đầu vào không ngừng phát triển xây dựng ra Mê Cung điên như ngày nay. Địa thú chính là do mấy đời trước tông chủ mang về, cho sinh tồn trong vách núi. Nó sẽ không cản những kẻ vô tình xuống đây. Nhưng nếu như mà leo lên mà không có được dấu hiệu tông môn hay có bảo kê thì… nó sẽ giết kẻ đó ngay. Nếu mà các ngươi leo lên thì… có lẽ chúng ta đã không gặp nhau. Chính ta cũng không ngờ nó vẫn còn ở đây, vẫn giữ cái nhiệm vụ thủ hộ tông môn.
- Còn việc đi qua thì ngươi yên tâm, chỉ cần ngọc bài này còn trong tâm trí các ngươi thì nó sẽ không tấn công đâu. Nhưng để cho chắc thì ta sẽ đưa các ngươi lệnh bài tông môn nữa.
- Còn con ma hổ thì ta quả thật không biết được. Có lẽ nó rơi xuống và coi đây làm ổ. Nhưng các ngươi không cần lo, với lệnh bài thì các ngươi có thể đi qua những cánh cửa chân chính để đi lên. Còn gì không.
Cả 2 nghe xong cũng coi như thở dài 1 hơi. Chí ít không lo lắng đối đầu với những tồn tại kinh khủng kia.
- Ta còn 1 vấn đề nữa. 1 đồng bạn của ta bị tấn công và tách ra. Ngài có thể xem được xem nàng ta có ở đây không.
- Đáng tiếc là ta không giúp được. Ta cũng chỉ là 1 tàn hồn mượn nhờ cổ điện để sinh tồn, để có thể cho hậu thế biết được sự thật. Do đó…
Lão không nói nữa nhưng chừng đó đã đủ để hiểu rồi. Vẻ mặt Cầm có chút khó coi. Anh hỏi như vậy hiển nhiên là vẫn chông chờ vào 1 hi vọng nhỏ nhoi nào đó. Nhưng mà…
Cầm cắn răng, anh vẫn chưa từ bỏ. Cô nàng nhất định còn sống.
- Được rồi, tuy ta không thể nào có thể giúp các ngươi nhưng mà các ngươi vẫn có thể tìm đồng bạn của mình. Ta sẽ trao cho ngươi quyền kiểm tra cả mê cung này.Dù ta không biết sau bao năm nó có còn hoạt động không nhưng hi vọng các ngươi có thể tìm ra đồng bạn của mình.
Ngay sau đó, 1 ánh sáng lóe lên bao phủ 2 người.
Khi cả 2 tỉnh lại thì bọn họ vẫn ngồi tĩnh tọa tại trong cổ điện. Dường như tất cả vừa đi qua chỉ là 1 giấc mơ. Nhưng mà khối ngọc trong đầu cũng như lệnh bài trong tay đã chứng tỏ những gì cả 2 vừa trải qua chính là sự thật.
Ngay sau đó, 1 số ký ức tràn vào đầu của 2 người, cho họ biết mọi thứ về mê cung Điện.
Hóa ra nơi bọn họ ở là nội điện. Ngoại điện khổng lồ hơn rất nhiều và cũng chính là địa bàn chính của mê cung điện trước mặt thế nhân. Nhưng xem ra ngoại điện đã bị hủy trong trận tận thế này chỉ còn lại có nội điện vẫn còn mà thôi.
Những thông tin này còn cho 2 người biết được con đường chính xác để những thành viên trong điện di chuyển ra ngoài như thế nào, 1 con đường bí ẩn và đầy an toàn.
Đồng thời còn có thông tin về phòng giám sát, nơi kiểm soát hoàn toàn nội điện.
Phòng này bình thường chỉ có trưởng lão hoặc cao hơn mới có quyền đi vào. Và dụng cụ để làm điều đó chính là tấm lệnh bài 2 người đang giữ.
Cả 2 mất 1 lúc để tiêu hóa kiến thức. Ngay sau đó lên đường. Và mục tiêu hiển nhiên chính là phòng giám sát với hi vọng nhỏ nhoi có thể tìm thấy ai đó.
Có thông tin, lại có lệnh bài khiến tốc độ của 2 người nhanh chóng vô cùng. Rất nhanh, cả 2 đã đến phòng giám sát.
Dựa theo trí nhớ. Cầm lấy từng viên linh thạch đặt vào từng cái rãnh, ngay sau đó. Cả căn phòng sáng lên và 1 sa bàn xuất hiện trước mặt 2 người, mô tả đến từng chi tiết của nội môn này. Trên đó có thể thấy nổi bật 2 chấm đó ở vị trí sát trung tâm và đó cũng chính là 2 người. Nhưng mà ngoài 2 người ra hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào khác. Hiển nhiên ngoài 2 người thì không có bất cứ ai vào đến đây. Sắc mặt cả 2 có chút khó coi. Nếu như không vào được trong này, ở ngoài kia, đối mặt với con ma hổ đó.
Dù Cầm lạc quan thế nào thì trong trường hợp này anh cũng không thể lạc quan được nữa. Ở ngoài kia, bị thương nặng mà lại gặp phải 1 con quái vật vô cùng khủng bố. Khả năng sống sót có thể nói là bằng 0. Mà dù cho con ma hổ kia không thèm quan tâm mà bỏ đi đi nữa thì với vết thương đó, với ma khí nồng đậm ngoài đó thì khả năng sống sót cũng là không.
- Rầm.
Cầm đấm vào tường. Cắn chặt răng. Đối với 1 người như anh thì không thể nào có thể cứu được người phụ nữ của mình là 1 điều sỉ nhục vô cùng lớn.Dù cho đã chuẩn bị tâm lý suốt thời gian qua nhưng Cầm vẫn cảm thấy thật tồi tệ. Cảm giác vô năng lại lần nữa xâm lược tâm trí của anh. Đến cả người mình yêu còn không thể nào bảo vệ thì sao có thể bảo vệ thế giới chứ.
Thiên Nguyệt không nói gì, cô chỉ lặng lẽ đứng ở bên. Cô biết những lúc thế này thì nói gì đi nữa cũng là thừa. Người này bây giờ cần nhất có lẽ là yên tĩnh.
Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, cô còn muốn đi đến 1 số căn phòng khác để tìm hiểu 1 chút về thời cổ đại. dù sao cũng coi như muộn, muộn thêm 1 chút nữa cũng có làm sao.
Nhưng xem ra thời gian để Cầm từ trong tự trách đi ra cũng không có ngắn như cô tưởng. Không biết qua bao lâu,Cầm mới đi ra, dù trông anh có vẻ bình tĩnh nhưng nhìn vào đôi mắt có chút đỏ, khí thế âm trầm đi rất nhiều đã đủ để thấy được anh đang kìm nén rất nhiều. Anh chẳng khác gì 1 ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Tình hình của anh có chút không ổn. Thật không biết liệu anh có thể vượt qua cú sốc này không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.