Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
Chương 457: Giải cứu
Đỗ Cầm
26/06/2018
Tiếp theo là hồn cốt. Nó cũng mang đến cho Cầm 2 kỹ năng. Mà trong đó không ngờ có 1 kỹ năng tấn công.
Đứa con của thiên nhiên. Tạo ra hạt giống. Gieo xuống đất sẽ tạo ra được 1 thủ hộ giả theo ý của chủ nhân. Thực lực của thủ hộ giả phụ thuộc vào thực lực của chỉ nhân.
Đứa con của thiên nhiên: Có thể tâm ý tương thông cùng hầu hết các loài động thực vậy khi mà bọn họ không phản đối.
Chú ý: Nếu gặp người mạnh hơn mà cưỡng ép sử dụng có thể bị phản phệ.
2 kỹ năng này cũng biến thái không kém. Kỹ năng đầu không nói, chỉ là khiến chúng ta có thêm 1 cường đại trợ giúp.
Kỹ năng 2 có thể nói là cực phẩm chạy trốn và điều tra. Có thể nó không có tác dụng nhiều trên sàn đấu do không có động thực vật để câu thông nhưng mà ở bên ngoài Dù cho kẻ mà mình muốn bám theo cách bản thân đến cả cây số thì vẫn có thể dùng chiêu này để tìm ra.
Trừ trong nhà thì liệu ở đâu không có bóng dáng của các loài hoa, các loài thú cơ chứ.
Nó còn trợ giúp rất nhiều trong việc chạy trốn nữa.
Xem ra mẹ anh cũng nhờ cách này để có thể chạy trốn. Chỉ tiếc là đến băng nguyên thì gần như cùng đường rồi. Làm sao còn chỗ mà trốn nữa cơ chứ.
Với chiêu này có lẽ mẹ anh có thể chạy thoát nhưng mà để giành thời gian cho anh chạy trốn mà
Nghĩ đến đây, bao cảm giác xúc động khiến Dược Phong đắng chát lắc đầu. Đây không phải lúc mà nên ưu tư. Mẹ vẫn luôn ở bên ta mà. Đúng, vẫn luôn ở bên ta mà.
Khẽ hít 1 hơi để bình ổn tâm tình. Dược Phong bắt đầu hoạch địch kế hoạch tương lai. Vốn anh dự định sẽ tu luyện đến mãn hồn lực rồi tính nhưng mà sau khi khẽ vận chuyển, Cầm lập tức nhận ra bản thân đã mãn hồn lực rồi.
Thật khó mà tin được nhất là khi mà Dược Phong tu luyện chậm gấp 10 lần người bình thường.
Nhưng mà ngẫm lại thì thấy nó cũng đúng. Dù sao cũng là 10 vạn năm hồn hoàn a. Nếu không thể cho 1 người lên đến mãn 10 cấp đầu thì nó không xứng với cái danh những hồn hoàn mạnh nhất nữa.
Tuy nhiên Cầm cũng không định đi ra ngoài. Kẻ xấu hại mẹ hắn có thể vẫn ở ngoài kia. Giờ mà ra thì không phải là công cốc sao.
Anh cần ở lại đây. Phòng trú ẩn này cũng có đủ lương thực sự trữ nên không phải lo a.
Và thế là Dược Phong lại khoanh chân mà nhắm mắt.
….
2 tháng sau, tại 1 nút tuyết nọ, nơi chân núi, đột nhiên có 1 cái chân thò ra và thân ảnh 1 người hiện ra. Không ai khác ngoài Dược Phong.
Sóng trong hang động 1 tháng, thức ăn cũng gần hết rồi nên anh quyết định ra ngoài.
Nhìn khung cảnh xung quanh, ánh mắt Dược Phong đầy phức tạp. Và rồi anh khẽ thở dài 1 hơi. Khẽ vận sức, đột nhiên, đằng sau lưng anh hiện ra 1 đôi cánh. Đây chính là võ hồn của anh, Phỉ Thúy thiên nga.
Tất nhiên do Phỉ Thúy thiên nga gần giống người nên là Cầm chỉ khác là có thêm đôi cánh sau lưng, 1 đôi cánh mỏng như cánh bướm nhưng cũng không kém phần linh hoạt.
Dược Phong khẽ đập cánh. Dù trong động anh cũng thử bay nhưng mà do trong đó không gian nó quá chật nên đây mới là lần anh chân chính bay lên.
Hơi gượng gạo 1 chút nhưng rất nhanh, Dược Phong đã có thể bay lên được. Từ trên cao nhìn xuống, Dược Phong có 1 cảm giác như là chủ của thiên hạ vậy.
Nhưng rất nhanh, cảm giác đó đã biến mất bởi 1 luồng khí tức khủng bố thoát ra khiến cho anh chuếch choáng. Rồi sau đó là từng luồng từng luồng khác nữa khiến Dược Phong không thể không hạ xuống đất.
Núp mình vào trong tuyết, Dược Phong khẽ rùng mình, chẳng lẽ bọn người xấu vẫn còn ở đây sao. Không thể thấy được.
Nhưng sau 10 phút mà vẫn không có bất cứ ai đến chỗ này khiến cho dp hơi nghi ngờ.
Hình như nó không phải nhắm đến anh
Vây thì đến ai cơ chứ.
Lòng tò mò hại chết mèo, và Dược Phong không ngờ lại cam tâm tình nguyện làm mèo.
Đáng lẽ Dược Phong không định đi nhưng mà không biết sao dường như ở đó có tiếng nói đang kéo anh đến đó thật không biết nó là cái gì. Nhưng mà vốn là người luôn tuân theo bản tính nên là dp quyết định sẽ đến xem.
Anh cẩn thân đi đến. nơi đó đã đứng rất nhiều người mà ai ở đó cũng toả ra khí thế bức người
Nhưng không có ai động thủ, tất cả chỉ đứng đó gườm gườm nhau.
Rõ ràng là những người này đến từ nhiều thế lực khác nhau và đang tranh giành cái gì đó nhưng
không ai dám động trước vì động trước sẽ trở thành đích ngắm cho những người khác.
Và hình như Dược Phong đã tìm thấy mục tiêu của bọn họ. đó là 1 cô gái bị thương nặng đang nằm ở góc tường. Xem ra là vừa bị vây công khiến cô ấy thảm bại đi.
Nhưng cái vấn đề là dp nhận ra cô ấy. Đó là 1 vị tỷ tỷ từng gặp mẹ anh chàng nhưng mà khi Dược Phong hỏi thì mẹ anh chỉ nói đó là 1 người quen.
Thật không ngờ vì sao người đó vẫn ở đây và ra nông nỗi này.
Là người quen thì Dược Phong không thể nào đứng nhìn nhưng mà anh cũng đủ thông minh để mà nhìn ra được không thể xông loạn.
Nhưng không có nghĩa là Dươc Phong không thể không nếm thử tiếp cận.
Anh rón rén đến gần, núp ở góc tối mà tiến gần lại, gần lại.
Lạ kỳ là không có ai đừn ra ngăn cản làm anh thấy kỳ quái không thôi nhưng mà cũng không có suy nghĩ nhiều.
Dược Phong vẫn từ từ tiếp cận.
Vẫn không có động tĩnh.
Dù không hiểu lắm nhưng mà Dược Phong không cố kỵ nữa mà tiến nhanh đến bên cạnh tỷ tỷ đó. Nhưng đúng lúc anh đang định lên tiếng thì đột nhiên có cảm giác lành lạnh. Nhìn vào mặt của tỷ tỷ, Dược phong liền nhận ngay ra ý tứ của nàng.. Không được lên tiếng.
Dược Phong nghe vậy cũng không có ý định lên tiếng mà tiến lại gần, khẽ sờ lên nàng. Anh khẽ thì thào:
- Tỷ,, tỷ, để ta chứa cho người.
Nói rồi, trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, đằng sau lưng của Dược Phong hiện lên 1 hồn hoàn đỏ như máu và 2 đôi cánh bướm tuyệt đẹp. Đột nhiên đôi cánh toả ra 1 ánh hào quang bao phủ lấy tuyết nữ.
Sự việc quá nhanh khiến cho những người kia không kịp phản ứng. Bọn họ tất nhiên là thấy Dược Phong tiến đến nhưng mà cả đám cũng lập tức nhìn ra anh chàng cũng chỉ là 11 đứa bé mới mãn hồn lực, làm sao có thể làm nên trò chống gì.
Dù cho không ai hiểu vì sao có 1 đứa bé ở đây nhưng mà lúc này ai mà lên tiếng hay ra tay trước cũng sẽ gặp bất lợi nên là Dược Phong mới thuận lợi như vậy.
Tuy nhiên, những người ở đây cũng không phải là ăn chay, không chút do dự, cả đám công kích viễn trình về phía 2 người.
Vị tỷ tỷ thần bí kia đang định ra tay nhưng không ngờ Dược Phong lại nói:
- Tỷ cứ chữa thương 1 chút, để ta xem.
Anh khẽ lật tay thì thầm 1 câu thần chú nào đó. 1 hạt giống hiện ra trong tay Dược Phong.
Thả nó xuống đất, đôi cánh lại lần nữa toả ra ánh sáng xanh.
Hạt giống ngay lập tức trưởng thành và tạo thành 1 con quái vật cây cao tầm 2m chắn trước người Dược Phong và vị tỷ tỷ này.
Nhưng nên nhớ đối thủ là ai, những người ở đây không ai không phải là cường giả. Dù số người không phải quá nhiều nhưng thấp nhất cũng là đấu la, không thiếu phong hào đấu la.
1 đứa bé mới mãn hồn lực dù quỷ dị nhưng mà hồn kỹ sao có thể chặn bọn họ lại cơ chứ.
Chỉ trong nháy mắt, con golem đã bị phanh thây, còn dư rất nhiều đòn đánh về phía 2 người.
Tình huống nguy cấp hơn bao giờ hết.
Đứa con của thiên nhiên. Tạo ra hạt giống. Gieo xuống đất sẽ tạo ra được 1 thủ hộ giả theo ý của chủ nhân. Thực lực của thủ hộ giả phụ thuộc vào thực lực của chỉ nhân.
Đứa con của thiên nhiên: Có thể tâm ý tương thông cùng hầu hết các loài động thực vậy khi mà bọn họ không phản đối.
Chú ý: Nếu gặp người mạnh hơn mà cưỡng ép sử dụng có thể bị phản phệ.
2 kỹ năng này cũng biến thái không kém. Kỹ năng đầu không nói, chỉ là khiến chúng ta có thêm 1 cường đại trợ giúp.
Kỹ năng 2 có thể nói là cực phẩm chạy trốn và điều tra. Có thể nó không có tác dụng nhiều trên sàn đấu do không có động thực vật để câu thông nhưng mà ở bên ngoài Dù cho kẻ mà mình muốn bám theo cách bản thân đến cả cây số thì vẫn có thể dùng chiêu này để tìm ra.
Trừ trong nhà thì liệu ở đâu không có bóng dáng của các loài hoa, các loài thú cơ chứ.
Nó còn trợ giúp rất nhiều trong việc chạy trốn nữa.
Xem ra mẹ anh cũng nhờ cách này để có thể chạy trốn. Chỉ tiếc là đến băng nguyên thì gần như cùng đường rồi. Làm sao còn chỗ mà trốn nữa cơ chứ.
Với chiêu này có lẽ mẹ anh có thể chạy thoát nhưng mà để giành thời gian cho anh chạy trốn mà
Nghĩ đến đây, bao cảm giác xúc động khiến Dược Phong đắng chát lắc đầu. Đây không phải lúc mà nên ưu tư. Mẹ vẫn luôn ở bên ta mà. Đúng, vẫn luôn ở bên ta mà.
Khẽ hít 1 hơi để bình ổn tâm tình. Dược Phong bắt đầu hoạch địch kế hoạch tương lai. Vốn anh dự định sẽ tu luyện đến mãn hồn lực rồi tính nhưng mà sau khi khẽ vận chuyển, Cầm lập tức nhận ra bản thân đã mãn hồn lực rồi.
Thật khó mà tin được nhất là khi mà Dược Phong tu luyện chậm gấp 10 lần người bình thường.
Nhưng mà ngẫm lại thì thấy nó cũng đúng. Dù sao cũng là 10 vạn năm hồn hoàn a. Nếu không thể cho 1 người lên đến mãn 10 cấp đầu thì nó không xứng với cái danh những hồn hoàn mạnh nhất nữa.
Tuy nhiên Cầm cũng không định đi ra ngoài. Kẻ xấu hại mẹ hắn có thể vẫn ở ngoài kia. Giờ mà ra thì không phải là công cốc sao.
Anh cần ở lại đây. Phòng trú ẩn này cũng có đủ lương thực sự trữ nên không phải lo a.
Và thế là Dược Phong lại khoanh chân mà nhắm mắt.
….
2 tháng sau, tại 1 nút tuyết nọ, nơi chân núi, đột nhiên có 1 cái chân thò ra và thân ảnh 1 người hiện ra. Không ai khác ngoài Dược Phong.
Sóng trong hang động 1 tháng, thức ăn cũng gần hết rồi nên anh quyết định ra ngoài.
Nhìn khung cảnh xung quanh, ánh mắt Dược Phong đầy phức tạp. Và rồi anh khẽ thở dài 1 hơi. Khẽ vận sức, đột nhiên, đằng sau lưng anh hiện ra 1 đôi cánh. Đây chính là võ hồn của anh, Phỉ Thúy thiên nga.
Tất nhiên do Phỉ Thúy thiên nga gần giống người nên là Cầm chỉ khác là có thêm đôi cánh sau lưng, 1 đôi cánh mỏng như cánh bướm nhưng cũng không kém phần linh hoạt.
Dược Phong khẽ đập cánh. Dù trong động anh cũng thử bay nhưng mà do trong đó không gian nó quá chật nên đây mới là lần anh chân chính bay lên.
Hơi gượng gạo 1 chút nhưng rất nhanh, Dược Phong đã có thể bay lên được. Từ trên cao nhìn xuống, Dược Phong có 1 cảm giác như là chủ của thiên hạ vậy.
Nhưng rất nhanh, cảm giác đó đã biến mất bởi 1 luồng khí tức khủng bố thoát ra khiến cho anh chuếch choáng. Rồi sau đó là từng luồng từng luồng khác nữa khiến Dược Phong không thể không hạ xuống đất.
Núp mình vào trong tuyết, Dược Phong khẽ rùng mình, chẳng lẽ bọn người xấu vẫn còn ở đây sao. Không thể thấy được.
Nhưng sau 10 phút mà vẫn không có bất cứ ai đến chỗ này khiến cho dp hơi nghi ngờ.
Hình như nó không phải nhắm đến anh
Vây thì đến ai cơ chứ.
Lòng tò mò hại chết mèo, và Dược Phong không ngờ lại cam tâm tình nguyện làm mèo.
Đáng lẽ Dược Phong không định đi nhưng mà không biết sao dường như ở đó có tiếng nói đang kéo anh đến đó thật không biết nó là cái gì. Nhưng mà vốn là người luôn tuân theo bản tính nên là dp quyết định sẽ đến xem.
Anh cẩn thân đi đến. nơi đó đã đứng rất nhiều người mà ai ở đó cũng toả ra khí thế bức người
Nhưng không có ai động thủ, tất cả chỉ đứng đó gườm gườm nhau.
Rõ ràng là những người này đến từ nhiều thế lực khác nhau và đang tranh giành cái gì đó nhưng
không ai dám động trước vì động trước sẽ trở thành đích ngắm cho những người khác.
Và hình như Dược Phong đã tìm thấy mục tiêu của bọn họ. đó là 1 cô gái bị thương nặng đang nằm ở góc tường. Xem ra là vừa bị vây công khiến cô ấy thảm bại đi.
Nhưng cái vấn đề là dp nhận ra cô ấy. Đó là 1 vị tỷ tỷ từng gặp mẹ anh chàng nhưng mà khi Dược Phong hỏi thì mẹ anh chỉ nói đó là 1 người quen.
Thật không ngờ vì sao người đó vẫn ở đây và ra nông nỗi này.
Là người quen thì Dược Phong không thể nào đứng nhìn nhưng mà anh cũng đủ thông minh để mà nhìn ra được không thể xông loạn.
Nhưng không có nghĩa là Dươc Phong không thể không nếm thử tiếp cận.
Anh rón rén đến gần, núp ở góc tối mà tiến gần lại, gần lại.
Lạ kỳ là không có ai đừn ra ngăn cản làm anh thấy kỳ quái không thôi nhưng mà cũng không có suy nghĩ nhiều.
Dược Phong vẫn từ từ tiếp cận.
Vẫn không có động tĩnh.
Dù không hiểu lắm nhưng mà Dược Phong không cố kỵ nữa mà tiến nhanh đến bên cạnh tỷ tỷ đó. Nhưng đúng lúc anh đang định lên tiếng thì đột nhiên có cảm giác lành lạnh. Nhìn vào mặt của tỷ tỷ, Dược phong liền nhận ngay ra ý tứ của nàng.. Không được lên tiếng.
Dược Phong nghe vậy cũng không có ý định lên tiếng mà tiến lại gần, khẽ sờ lên nàng. Anh khẽ thì thào:
- Tỷ,, tỷ, để ta chứa cho người.
Nói rồi, trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, đằng sau lưng của Dược Phong hiện lên 1 hồn hoàn đỏ như máu và 2 đôi cánh bướm tuyệt đẹp. Đột nhiên đôi cánh toả ra 1 ánh hào quang bao phủ lấy tuyết nữ.
Sự việc quá nhanh khiến cho những người kia không kịp phản ứng. Bọn họ tất nhiên là thấy Dược Phong tiến đến nhưng mà cả đám cũng lập tức nhìn ra anh chàng cũng chỉ là 11 đứa bé mới mãn hồn lực, làm sao có thể làm nên trò chống gì.
Dù cho không ai hiểu vì sao có 1 đứa bé ở đây nhưng mà lúc này ai mà lên tiếng hay ra tay trước cũng sẽ gặp bất lợi nên là Dược Phong mới thuận lợi như vậy.
Tuy nhiên, những người ở đây cũng không phải là ăn chay, không chút do dự, cả đám công kích viễn trình về phía 2 người.
Vị tỷ tỷ thần bí kia đang định ra tay nhưng không ngờ Dược Phong lại nói:
- Tỷ cứ chữa thương 1 chút, để ta xem.
Anh khẽ lật tay thì thầm 1 câu thần chú nào đó. 1 hạt giống hiện ra trong tay Dược Phong.
Thả nó xuống đất, đôi cánh lại lần nữa toả ra ánh sáng xanh.
Hạt giống ngay lập tức trưởng thành và tạo thành 1 con quái vật cây cao tầm 2m chắn trước người Dược Phong và vị tỷ tỷ này.
Nhưng nên nhớ đối thủ là ai, những người ở đây không ai không phải là cường giả. Dù số người không phải quá nhiều nhưng thấp nhất cũng là đấu la, không thiếu phong hào đấu la.
1 đứa bé mới mãn hồn lực dù quỷ dị nhưng mà hồn kỹ sao có thể chặn bọn họ lại cơ chứ.
Chỉ trong nháy mắt, con golem đã bị phanh thây, còn dư rất nhiều đòn đánh về phía 2 người.
Tình huống nguy cấp hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.