Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
Chương 1009: Leo xuống đáy vực
Đỗ Cầm
09/12/2019
Câu hỏi đột nhiên khiến anh trầm mặc. Sau đó anh thở dài nói:
- Cô hỏi ta, ta hỏi ai. Ta biết cô mong muốn ta trả lời có để có chút hi vọng hão huyền. Nhưng mà sự thật vốn vô tình. Ta nếu như có kế hoạch có lẽ cũng không ở đây. Nhưng dù sao chúng ta cũng nên nhìn về mặt tích cực. Chí ít thì tạm thời chúng ta đã an toàn. Chứ nếu vừa phải đối mặt với ma lưu lại phải đối mặt với các loại ma thú hùng mạnh thì có lẽ chúng ta đã không ngồi đây rồi
- Hiện giờ, chúng ta cần đối mặt là ma lưu kinh khủng này. Ta cũng nói thẳng ý nghĩ của mình. Trong trường hợp này mà ngự kiếm phi hành thì chỉ có chết. Chúng ta chỉ có 2 con đường đi. 1, men theo vách đá mà bò lên, âm thầm hi vọng vào việc không có vài con ma cầm dễ thương chặn đường.
- Thứ 2 đó là tiếp tục bò xuống, so với việc lơ lửng thì đứng trên mặt đất sẽ khiến chúng ta có thể dễ dàng di chuyển hơn. Tất nhiên nguy hiểm cũng cao hơn. Đầu tiên là ma khí. Cái này không cần nói, ta đoán nếu xuống đó thì thời gian cho chúng ta cũng chỉ có cùng lắm là 3 ngày. Trong 3 ngày không tìm được đường ra thì xác định. Thứ 2 là ma thú. Những con ma thú nếu có khả năng sinh sống ở môi trường này thì chắc chắn thực lực của chúng đã cực kỳ kinh khủng, còn kinh khủng đến mức nào thì không biết nhưng chắc chắn chúng ta khó có thể làm đối thủ.
- Tuy nhiên ta nghĩ dù có thì chúng cũng không quá nhiều và phân bố rải rác, nếu như gặp phải chưa chắc không thể chạy thoát.
- Cả 2 cách đều tràn đầy hung hiểm nhưng so với việc ngồi đây đối đầu với ma lưu thì đơn giản hơn rất nhiều. Cá nhân ta thì thiên về biện pháp thứ 2. Leo lên cố nhiên đơn giản hơn nhưng mà ta thấy nó càng nguy hiểm hơn. Cứ coi như chúng ta có thể mượn nhờ đêm tối thành công lên bờ thì tiếp theo cần làm gì? Bay sang bên kia sao, hay là tìm 1 cây cầu đá khác và hi vọng có đội tuyển đến đả thông nó? Quá nguy hiểm, những con ma thú bờ bên kia thấp nhất cũng là Hợp Thể. Không cẩn thận thì chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục.
- So với nó thì sâm nhập càng sâu thì có lẽ dễ dàng hơn 1 chút. Dù cho thời gian của chúng ta không nhiều nhưng chí ít thì đụng ma thú còn có khả năng chạy. Còn ý kiến của 2 cô thế nào.
Trong lúc Chu Tuyết còn lưỡng lự thì Thiên Nguyệt lên tiếng:
- Chỉ có kẻ điên mới chọn tiếp tục đi xuống. Ngươi điên thật rồi. Leo lên cố nhiên nguy hiểm nhưng không phải là không có cách. Lúc đó quá bất ngờ và đàn chim quá đông mới khiến cho chúng ta bị động. Chỉ cần chuân bị đầy đủ cũng như áp dụng 1 số biện pháp thì hoàn toàn có thể trở lại bên bờ bên kia. So với nó, việc thâm nhập xuống đáy mới là điên rồ đó.
Cầm vẫn bình tĩnh không lên tiếng. anh biết những gì cô nàng nói là chính xác nhưng anh cũng có những lý do của mình mới đưa ra lựa chọn như vậy. Chỉ là anh tạm thời chưa muốn nói:
- 1-1, vậy xem ra phiếu của Tuyết Nhi sẽ quyết định tất cả. Nàng đưa ra ý kiến của mình đi, lên hay xuống.
Bị 2 người nhìn chằm chằm khiến áp lực của Chu Tuyết tăng mạnh. Cô do dự. Cá nhân cô lại thiên về Thiên Nguyệt hơn, đó là leo lên. Hiển nhiên, so với việc leo xuống thì leo lên có đường sống cao hơn hẳn. Trong lúc bị cuốn đi thì cô cũng để ý đến khoảng cách. Nếu như không có gì sai lầm thì chỗ 3 người đang ở cách bờ còn khoảng gần 2000m trong đó hơn 1000m là ma khí. 1 khoảng cách không hề nhỏ nhưng hiển nhiên nhỏ hơn rất nhiều so với việc leo xuống thâm uyên vô tận này.
Nhưng mà người lên tiếng lại là Cầm. Thời gian 3 năm sống với nhau cũng đủ để cô hiểu người này khá sâu. Hắn không phải là loại người bắn tên không đích, máu liều nhiều hơn máu não. Nếu như Cầm cho là đi xuống an toàn hơn thì hiển nhiên có lý do của hắn.
Cô muốn nghe lý do này trước khi ra quyết định.
Cô nói:
- Ta không biết vì sao chàng có điều giấu diếm chúng ta. Nhưng mà ta muốn biết vì sao chàng lại cản chúng ta đi lên trên. 3 chúng ta bây giờ cũng coi như ngồi trên 1 con thuyền, hà tất phải dấu như vậy.
Cầm nhìn cô, vẻ mặt có chút lưỡng lự. Nhưng sau đó anh thở dài:
- Ta muốn là để cho các cô 1 chút hi vọng. Hi vọng vào việc khám phá dưới đáy không được còn có thể bò ngược lên. Nhưng xem ra đến nước này không thể giấu được nữa rồi. Ngoài đi xuống chúng ta không còn đường nào nữa. Đi lên chỉ có chết thôi. Các cô chẳng lẽ không nghĩ đến việc tại sao những con chim kia không nguyện ý đi xuống sao. Rất nhiều con trong đó là Độ Kiếp kỳ, chống đỡ ma lưu và bắt chúng ta hoàn toàn là có thể. Bọn chúng không dám xuống không phải vì ma lưu mà là vì… xuông không còn đường lên nữa. Ta cảm nhận khá là nhạy cảm. Ngay khi chúng ta vừa xuống tới đã có thứ gì đó khóa chặt khí tức của chúng ta. Nó không có động tĩnh gì nhưng mà ta đoán chỉ cần chúng ta có ý định đi lên thì… sẽ có thứ vô cùng kinh khủng đón chờ. Đến lúc đó ta sợ chết cũng khó khăn.
- So với điều đó thì việc chúng ta đi xuống có khi còn 1 chút sinh cơ. Mà cùng lắm thì chết. so với việc phải đương đầu với những thứ không biết tên thì chết có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn 1 chút.
- Đó là những gì ta biết được, còn muốn đi hay không là do nàng quyết định.
2 cô gái nghe xong thì sững sờ. Các cô có chút không tin nhưng ngẫm lại thì quả thật như vậy. Những con chim kia có thể dễ dàng từ bỏ 1 con mồi thơm ngon như thế này hiển nhiên phải có thứ gì đó kinh khủng lắm ngăn trở bọn chúng. Bị thứ đó nhắm tới, đi lên hiển nhiên là chịu chết. Mà có khi còn sống không bằng chết. Vẻ mặt các cô đều hiện lên chút tuyệt vọng. Các cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của người này. Quả thật có 1 chút hi vọng về đường lui là 1 nguồn động lực vô cùng lớn nhất là trong những tình trạng này a.
Nhưng mà bọn họ rất nhanh lấy lại tinh thần. Dù sao đều là thiên kiêu hàng đầu, tâm tính hiển nhiên cực mạnh. 2 người không có cách nào khác là nghe theo ý của Cầm tiếp tục leo xuống. 3 người tốn 1 ngày chuẩn bị và hồi phục.
Sau 1 ngày, cả 3 men rời khỏi cái hốc trú ẩn mà lên đường.
Càng đi xuống, ma khí càng trở nên nồng đậm khiến cả 3 người khó chịu vô cùng. Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là dù ma khí tăng lên nhưng mà càng đi xuống, ma lưu lại có dấu hiệu giảm 1 chút. Dường như nơi bọn họ đứng là nơi mà ma lưu chảy qua nhanh nhất.
Không có ma lưu cản trở thì 3 người thật có hi vọng đặt chân xuống đáy vực.
Nhưng không ai vì điều này mà mừng rỡ. bởi vì không có ma lưu chứng tỏ hoàn cảnh dưới này chưa áp lực đến mức không chịu được. Chứng tỏ rằng khả năng dưới này có ma vật càng cao.
Con đường tiếp theo sợ rằng sẽ chông gai lắm đây.
- Cô hỏi ta, ta hỏi ai. Ta biết cô mong muốn ta trả lời có để có chút hi vọng hão huyền. Nhưng mà sự thật vốn vô tình. Ta nếu như có kế hoạch có lẽ cũng không ở đây. Nhưng dù sao chúng ta cũng nên nhìn về mặt tích cực. Chí ít thì tạm thời chúng ta đã an toàn. Chứ nếu vừa phải đối mặt với ma lưu lại phải đối mặt với các loại ma thú hùng mạnh thì có lẽ chúng ta đã không ngồi đây rồi
- Hiện giờ, chúng ta cần đối mặt là ma lưu kinh khủng này. Ta cũng nói thẳng ý nghĩ của mình. Trong trường hợp này mà ngự kiếm phi hành thì chỉ có chết. Chúng ta chỉ có 2 con đường đi. 1, men theo vách đá mà bò lên, âm thầm hi vọng vào việc không có vài con ma cầm dễ thương chặn đường.
- Thứ 2 đó là tiếp tục bò xuống, so với việc lơ lửng thì đứng trên mặt đất sẽ khiến chúng ta có thể dễ dàng di chuyển hơn. Tất nhiên nguy hiểm cũng cao hơn. Đầu tiên là ma khí. Cái này không cần nói, ta đoán nếu xuống đó thì thời gian cho chúng ta cũng chỉ có cùng lắm là 3 ngày. Trong 3 ngày không tìm được đường ra thì xác định. Thứ 2 là ma thú. Những con ma thú nếu có khả năng sinh sống ở môi trường này thì chắc chắn thực lực của chúng đã cực kỳ kinh khủng, còn kinh khủng đến mức nào thì không biết nhưng chắc chắn chúng ta khó có thể làm đối thủ.
- Tuy nhiên ta nghĩ dù có thì chúng cũng không quá nhiều và phân bố rải rác, nếu như gặp phải chưa chắc không thể chạy thoát.
- Cả 2 cách đều tràn đầy hung hiểm nhưng so với việc ngồi đây đối đầu với ma lưu thì đơn giản hơn rất nhiều. Cá nhân ta thì thiên về biện pháp thứ 2. Leo lên cố nhiên đơn giản hơn nhưng mà ta thấy nó càng nguy hiểm hơn. Cứ coi như chúng ta có thể mượn nhờ đêm tối thành công lên bờ thì tiếp theo cần làm gì? Bay sang bên kia sao, hay là tìm 1 cây cầu đá khác và hi vọng có đội tuyển đến đả thông nó? Quá nguy hiểm, những con ma thú bờ bên kia thấp nhất cũng là Hợp Thể. Không cẩn thận thì chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục.
- So với nó thì sâm nhập càng sâu thì có lẽ dễ dàng hơn 1 chút. Dù cho thời gian của chúng ta không nhiều nhưng chí ít thì đụng ma thú còn có khả năng chạy. Còn ý kiến của 2 cô thế nào.
Trong lúc Chu Tuyết còn lưỡng lự thì Thiên Nguyệt lên tiếng:
- Chỉ có kẻ điên mới chọn tiếp tục đi xuống. Ngươi điên thật rồi. Leo lên cố nhiên nguy hiểm nhưng không phải là không có cách. Lúc đó quá bất ngờ và đàn chim quá đông mới khiến cho chúng ta bị động. Chỉ cần chuân bị đầy đủ cũng như áp dụng 1 số biện pháp thì hoàn toàn có thể trở lại bên bờ bên kia. So với nó, việc thâm nhập xuống đáy mới là điên rồ đó.
Cầm vẫn bình tĩnh không lên tiếng. anh biết những gì cô nàng nói là chính xác nhưng anh cũng có những lý do của mình mới đưa ra lựa chọn như vậy. Chỉ là anh tạm thời chưa muốn nói:
- 1-1, vậy xem ra phiếu của Tuyết Nhi sẽ quyết định tất cả. Nàng đưa ra ý kiến của mình đi, lên hay xuống.
Bị 2 người nhìn chằm chằm khiến áp lực của Chu Tuyết tăng mạnh. Cô do dự. Cá nhân cô lại thiên về Thiên Nguyệt hơn, đó là leo lên. Hiển nhiên, so với việc leo xuống thì leo lên có đường sống cao hơn hẳn. Trong lúc bị cuốn đi thì cô cũng để ý đến khoảng cách. Nếu như không có gì sai lầm thì chỗ 3 người đang ở cách bờ còn khoảng gần 2000m trong đó hơn 1000m là ma khí. 1 khoảng cách không hề nhỏ nhưng hiển nhiên nhỏ hơn rất nhiều so với việc leo xuống thâm uyên vô tận này.
Nhưng mà người lên tiếng lại là Cầm. Thời gian 3 năm sống với nhau cũng đủ để cô hiểu người này khá sâu. Hắn không phải là loại người bắn tên không đích, máu liều nhiều hơn máu não. Nếu như Cầm cho là đi xuống an toàn hơn thì hiển nhiên có lý do của hắn.
Cô muốn nghe lý do này trước khi ra quyết định.
Cô nói:
- Ta không biết vì sao chàng có điều giấu diếm chúng ta. Nhưng mà ta muốn biết vì sao chàng lại cản chúng ta đi lên trên. 3 chúng ta bây giờ cũng coi như ngồi trên 1 con thuyền, hà tất phải dấu như vậy.
Cầm nhìn cô, vẻ mặt có chút lưỡng lự. Nhưng sau đó anh thở dài:
- Ta muốn là để cho các cô 1 chút hi vọng. Hi vọng vào việc khám phá dưới đáy không được còn có thể bò ngược lên. Nhưng xem ra đến nước này không thể giấu được nữa rồi. Ngoài đi xuống chúng ta không còn đường nào nữa. Đi lên chỉ có chết thôi. Các cô chẳng lẽ không nghĩ đến việc tại sao những con chim kia không nguyện ý đi xuống sao. Rất nhiều con trong đó là Độ Kiếp kỳ, chống đỡ ma lưu và bắt chúng ta hoàn toàn là có thể. Bọn chúng không dám xuống không phải vì ma lưu mà là vì… xuông không còn đường lên nữa. Ta cảm nhận khá là nhạy cảm. Ngay khi chúng ta vừa xuống tới đã có thứ gì đó khóa chặt khí tức của chúng ta. Nó không có động tĩnh gì nhưng mà ta đoán chỉ cần chúng ta có ý định đi lên thì… sẽ có thứ vô cùng kinh khủng đón chờ. Đến lúc đó ta sợ chết cũng khó khăn.
- So với điều đó thì việc chúng ta đi xuống có khi còn 1 chút sinh cơ. Mà cùng lắm thì chết. so với việc phải đương đầu với những thứ không biết tên thì chết có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn 1 chút.
- Đó là những gì ta biết được, còn muốn đi hay không là do nàng quyết định.
2 cô gái nghe xong thì sững sờ. Các cô có chút không tin nhưng ngẫm lại thì quả thật như vậy. Những con chim kia có thể dễ dàng từ bỏ 1 con mồi thơm ngon như thế này hiển nhiên phải có thứ gì đó kinh khủng lắm ngăn trở bọn chúng. Bị thứ đó nhắm tới, đi lên hiển nhiên là chịu chết. Mà có khi còn sống không bằng chết. Vẻ mặt các cô đều hiện lên chút tuyệt vọng. Các cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của người này. Quả thật có 1 chút hi vọng về đường lui là 1 nguồn động lực vô cùng lớn nhất là trong những tình trạng này a.
Nhưng mà bọn họ rất nhanh lấy lại tinh thần. Dù sao đều là thiên kiêu hàng đầu, tâm tính hiển nhiên cực mạnh. 2 người không có cách nào khác là nghe theo ý của Cầm tiếp tục leo xuống. 3 người tốn 1 ngày chuẩn bị và hồi phục.
Sau 1 ngày, cả 3 men rời khỏi cái hốc trú ẩn mà lên đường.
Càng đi xuống, ma khí càng trở nên nồng đậm khiến cả 3 người khó chịu vô cùng. Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là dù ma khí tăng lên nhưng mà càng đi xuống, ma lưu lại có dấu hiệu giảm 1 chút. Dường như nơi bọn họ đứng là nơi mà ma lưu chảy qua nhanh nhất.
Không có ma lưu cản trở thì 3 người thật có hi vọng đặt chân xuống đáy vực.
Nhưng không ai vì điều này mà mừng rỡ. bởi vì không có ma lưu chứng tỏ hoàn cảnh dưới này chưa áp lực đến mức không chịu được. Chứng tỏ rằng khả năng dưới này có ma vật càng cao.
Con đường tiếp theo sợ rằng sẽ chông gai lắm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.