Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
Chương 672: Long Thần vẫn, thú triều lên
Đỗ Cầm
15/01/2019
Đế Thiên nhìn Huyền Lão thật sâu 1 cái rồi phất tay:
- Đi.
Tức thì, thân ảnh của hắn biến mất đằng xa.
Theo sau đó là hồn thú đại quân cũng dồn dập rút về. tất nhiên bọn chúng sẽ không có ý định kết thúc,chỉ là chờ đợi cơ hội khác. Chúng tập kết lại ở bìa rừng lẳng lặng chờ đợi, chờ đến khi ai đó chết đi sẽ là lúc Sử Lai Khắc thành bị công phá.
Nhìn hồn thú thành từng đàn từng đàn biến mất, thân ảnh của Mục Lão như mất toàn bộ sức lực. Cả thân thể lão đổ ầm xuống, hơi thở yếu ớt cực điểm, dường như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Nếu không phải Huyền Lão vẫn luôn đứng đó chông chừng thì có khi 1 vị cực hạn đấu la sẽ vẫn lạc vì rơi từ trời cao xuống.
Không chút do dự, huyền Lão bay thẳng về học viện. cứu chữa Mục Lão là ưu tiên hàng đầu bây giờ.
Theo sao lão là Trang Lão. Thân là thực vật hệ phong hào đấu la. Rõ ràng lão là người có ích nhất lúc này.
Chư vị trưởng lão của Hải Thần Các cũng muốn đi theo xem tình hình của Mục Lão như thế nào nhưng mà tình hình này còn cần bọn họ chủ trì đại cuộc. Muốn dứt ra cũng khó có thể làm được.
Nào là ổn định lòng người, nào là xử lý thi thể, nào là chuẩn bị cho đại chiến có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nào là đi mời viện quân..vv…Có quá nhiều việc cần làm mà thời gian còn quá ít. Ai có thể buông lỏng mà nghĩ đến việc thăm hỏi cơ chứ.
1 ngày nhanh chóng trôi qua, 2 bên vẫn không có bất cứ động tác nào nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết đây chỉ là những phút lặng trước cơn bão mà thôi. Chỉ cần ngòi nổ được châm thì khó có thể sẽ có 1 vụ nổ kinh thiên ở đây, 1 vụ nổ có thể nói rằng sẽ được ghi vào trong lịch sử, sẽ ảnh hưởng đến tương lai cũng như hướng phát triển của đại lục cũng không chừng.
ở trong khu vực hạch tâm, 1 nam tử áo đen ngồi nhắm mắt minh tưởng, yên lặng như đang chờ cái gì đó
Đột nhiên, hắn mở mắt nhìn về phía xa.
- Cuối cùng ngươi cũng không nhịn được nữa rồi ư. Xem ra vận mệnh vẫn khiến học viện của ngươi bị hủy diện.
Ngay sau đó, thân ảnh hắn đứng trên đồi cao nhìn về phía xa cao dọng nói:
- Toàn quân tiến công, chiếm lấy Sử Lai Khắc Thành,
Đáp lại hắn là hàng loạt tiếng gầm tiếng tru đầy kích động.
Và ngay sau đó lại là mây đen đầy trời.
Đại chiến lại lần nữa bắt đầu
Lần này liệu có ai có thể cứu được Sử Lai Khắc học viện đây?
……..
Mây đen lại lần nữa bao phủ cả bầu trời Sử Lai Khắc, Mọi người lại tất bật chuẩn bị nhưng sắc mặt của bất cứ ai cũng ngưng đọng hơn rất nhiều. Bởi vì người lãnh tụ của bọn họ đã không còn nữa.
Còn mỗi huyền lão với 1 cánh tay đã mất có thể cản lại Đế Thiên sao. Đáp án không ai biết.
Nhưng dù cản lại thì làm sao. Những người còn lại có thể cản được hồn thú đại quân không.
Đạn dược hầu như cũng đã dùng hết rồi. 1 ngày liệu có thể bổ xung bao nhiêu? Các vật liệu thủ thành liệu kiếm được bao nhiêu?
Tống Lão mặt đầy ngưng đọng nhìn 1 vị trưởng lão khác:
- Đã liên hệ các thế lực khác chưa.
Vị trưởng lão này sắc mặt cũng khó coi vô cùng:
- Đã cứ người liên hệ nhưng mà thời gian quá gấp gáp.Hơn nữa do có hồn linh nên các đoàn đội đi săn giết hồn thú đã ít đi rất nhiều nên khó mà có thể nhanh chóng truyền tin cũng như nhờ người cứu giúp được. tin tức đã được truyền đến các đế quốc cũng như các tông môn. Các Phong hào đấu la đang gấp rút đến đây nhưng chí ít cũng cần chúng ta thủ vững tầm nửa ngày. Còn đại quân thì mất nhiều thời gian tập kết cũng như di chuyển nên có lẽ cần chí ít 1 ngày thì đội quân gần nhất mới đến nơi.
- 1 ngày ư.
Tống lão thì thào. Vẻ mặt có chút thất vọng. Ngay trong cuộc chiến bà đã cử người đi cầu viện nhưng do cao tầng phải chiến đấu hết nên người cử đi chỉ có thể là 1 đấu thánh mà thôi. Tốc độ hiển nhiên không thể quá nhanh được rồi. có thể hứa hẹn còn nửa ngày đã là tốc độ rất nhanh rồi.
Nhưng vấn đề quan trọng là bọn họ có thể chống được nửa ngày hay không.
Lão quay sang viện trưởng của hồn đạo viện Lâm tiên Nhi nói
- Tình hình đạn dược dự trữ thế nào rồi, còn đủ để chịu đựng nửa ngày nữa hay không.
- Không ổn lắm, Cao bạo đạn của chúng ta chỉ có 1000 viên. Hồn đạo pháo cũng như là Gia Cát nỗ cũng chỉ còn hơn 40 cỗ. Các vũ khí thủ thành cũng thiếu rất nhiều.
- Nếu chúng ta sử dụng tiết kiệm có lẽ sẽ duy trì được 1 thời gian, cộng thêm chúng ta chủ động đi ra cản đại quân thì có thể duy trì nửa ngày.
- Nhưng vấn đề là nếu cao tầng ra hết thì bên kia chắc chắn cũng xuất ra 10 vạn năm hồn thú, đến lúc đó chỉ sợ là chân chính người chết ta sống.Đó không phải là điều mà ta muốn thấy.
Lâm Tiêu Nhi lâm vào trầm mặc, Tình hình đã phát triển đến mức này thì ai cũng không thể khống chế được nữa. giờ chỉ có thể làm tất cả khả năng để giữ vững tòa thành này càng lâu càng tốt mà thôi.
Đối mặt với thử thách sống còn hiện giờ, rảnh rối nghĩ đến việc khác không bằng nghĩ cách làm sao để vượt qua được nửa ngày đầy khó khăn này đi.
Chỉ cần chờ đến khi cứu viện đến thì bọn họ có thể chống chọi tiếp rồi.
Nửa ngày, chỉ nửa ngày mà thôi.
Nhìn đằng xa từng đàn từng đàn hồn thú đang tiến đến, trong đó rất nhiều là vạn năm hồn thú. Rõ ràng hôm qua dù chiến đấu rất kịch liệt nhưng mà đại đa số chỉ là trăm năm, ngàn năm hồn thú. Rất ràng, hôm nay mới là chân chính hồn thú đại quân ra trận.
Hôm qua chỉ là đại quân đầu tiên mà đã làm cho bọn họ sức đầu mẻ trán thì liệu bọn họ có thể trụ được nửa tiếng hay không.
Không biết sao Tống Lão lại cảm thấy tương lai của Sử Lai Khắc sao mà mù mịt như vậy.
- Chẳng lẽ lịch sử vạn năm của Sử Lai Khắc lại kết thúc ở đây ư.
…
Hồn thú đại quân từng bước từng bước tiếp nhận Sử Lai Khắc Thành.
Khi cách Sử Lai Khắc thành 5km có dư. 1 thân ảnh từ đó đi ra, hắn đứng lơ lửng giữa trời như 1 vị vua.
Nhìn về phía Sử Lai Khắc Thành rồi nói:
- Ta cho các ngươi cơ hội cuối. Giao tiểu tử kia ra đây. Rồi đoàn quân của chúng ta sẽ không tiến công nữa. Nếu không, huyết nhuộm Sử Lai Khắc.
Từ phía Sử Lai Khắc,1 thân ảnh cũng bay lên. 1 lão già với vẻ ngoài đầy lôi thôi, 1 bên cánh tay buông thõng xuống.
Nhưng vẻ mặt của lão không có chút sợ hãi nào:
- Đế Thiên, học viện chúng ta sẽ không bao giờ bán rẻ học viên của nó. Không nói tiểu tử kia không có ở đây, dù có thì chúng ta cũng không giao ra đâu.
Đế Thiên Dường như cũng nghĩ đến câu trả lời là như vậy nên hắn cũng không nhiều lời nữa:
- Vậy thì…. Con dân của ta,, tấn công!!! đồ Sử Lai Khắc thành.
Đáp lại hắn là từng tiếng thú gầm. hồn thú đại quân lại lần nữa lên đường, thẳng tiến Sử Lai Khắc Thành.
Trong khi đó Trên bầu trời, Đế Thiên cùng với Huyền Lão đã va vào nhau.
Đại quyết chiến lại lần nữa mở ra.
- Đi.
Tức thì, thân ảnh của hắn biến mất đằng xa.
Theo sau đó là hồn thú đại quân cũng dồn dập rút về. tất nhiên bọn chúng sẽ không có ý định kết thúc,chỉ là chờ đợi cơ hội khác. Chúng tập kết lại ở bìa rừng lẳng lặng chờ đợi, chờ đến khi ai đó chết đi sẽ là lúc Sử Lai Khắc thành bị công phá.
Nhìn hồn thú thành từng đàn từng đàn biến mất, thân ảnh của Mục Lão như mất toàn bộ sức lực. Cả thân thể lão đổ ầm xuống, hơi thở yếu ớt cực điểm, dường như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Nếu không phải Huyền Lão vẫn luôn đứng đó chông chừng thì có khi 1 vị cực hạn đấu la sẽ vẫn lạc vì rơi từ trời cao xuống.
Không chút do dự, huyền Lão bay thẳng về học viện. cứu chữa Mục Lão là ưu tiên hàng đầu bây giờ.
Theo sao lão là Trang Lão. Thân là thực vật hệ phong hào đấu la. Rõ ràng lão là người có ích nhất lúc này.
Chư vị trưởng lão của Hải Thần Các cũng muốn đi theo xem tình hình của Mục Lão như thế nào nhưng mà tình hình này còn cần bọn họ chủ trì đại cuộc. Muốn dứt ra cũng khó có thể làm được.
Nào là ổn định lòng người, nào là xử lý thi thể, nào là chuẩn bị cho đại chiến có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nào là đi mời viện quân..vv…Có quá nhiều việc cần làm mà thời gian còn quá ít. Ai có thể buông lỏng mà nghĩ đến việc thăm hỏi cơ chứ.
1 ngày nhanh chóng trôi qua, 2 bên vẫn không có bất cứ động tác nào nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết đây chỉ là những phút lặng trước cơn bão mà thôi. Chỉ cần ngòi nổ được châm thì khó có thể sẽ có 1 vụ nổ kinh thiên ở đây, 1 vụ nổ có thể nói rằng sẽ được ghi vào trong lịch sử, sẽ ảnh hưởng đến tương lai cũng như hướng phát triển của đại lục cũng không chừng.
ở trong khu vực hạch tâm, 1 nam tử áo đen ngồi nhắm mắt minh tưởng, yên lặng như đang chờ cái gì đó
Đột nhiên, hắn mở mắt nhìn về phía xa.
- Cuối cùng ngươi cũng không nhịn được nữa rồi ư. Xem ra vận mệnh vẫn khiến học viện của ngươi bị hủy diện.
Ngay sau đó, thân ảnh hắn đứng trên đồi cao nhìn về phía xa cao dọng nói:
- Toàn quân tiến công, chiếm lấy Sử Lai Khắc Thành,
Đáp lại hắn là hàng loạt tiếng gầm tiếng tru đầy kích động.
Và ngay sau đó lại là mây đen đầy trời.
Đại chiến lại lần nữa bắt đầu
Lần này liệu có ai có thể cứu được Sử Lai Khắc học viện đây?
……..
Mây đen lại lần nữa bao phủ cả bầu trời Sử Lai Khắc, Mọi người lại tất bật chuẩn bị nhưng sắc mặt của bất cứ ai cũng ngưng đọng hơn rất nhiều. Bởi vì người lãnh tụ của bọn họ đã không còn nữa.
Còn mỗi huyền lão với 1 cánh tay đã mất có thể cản lại Đế Thiên sao. Đáp án không ai biết.
Nhưng dù cản lại thì làm sao. Những người còn lại có thể cản được hồn thú đại quân không.
Đạn dược hầu như cũng đã dùng hết rồi. 1 ngày liệu có thể bổ xung bao nhiêu? Các vật liệu thủ thành liệu kiếm được bao nhiêu?
Tống Lão mặt đầy ngưng đọng nhìn 1 vị trưởng lão khác:
- Đã liên hệ các thế lực khác chưa.
Vị trưởng lão này sắc mặt cũng khó coi vô cùng:
- Đã cứ người liên hệ nhưng mà thời gian quá gấp gáp.Hơn nữa do có hồn linh nên các đoàn đội đi săn giết hồn thú đã ít đi rất nhiều nên khó mà có thể nhanh chóng truyền tin cũng như nhờ người cứu giúp được. tin tức đã được truyền đến các đế quốc cũng như các tông môn. Các Phong hào đấu la đang gấp rút đến đây nhưng chí ít cũng cần chúng ta thủ vững tầm nửa ngày. Còn đại quân thì mất nhiều thời gian tập kết cũng như di chuyển nên có lẽ cần chí ít 1 ngày thì đội quân gần nhất mới đến nơi.
- 1 ngày ư.
Tống lão thì thào. Vẻ mặt có chút thất vọng. Ngay trong cuộc chiến bà đã cử người đi cầu viện nhưng do cao tầng phải chiến đấu hết nên người cử đi chỉ có thể là 1 đấu thánh mà thôi. Tốc độ hiển nhiên không thể quá nhanh được rồi. có thể hứa hẹn còn nửa ngày đã là tốc độ rất nhanh rồi.
Nhưng vấn đề quan trọng là bọn họ có thể chống được nửa ngày hay không.
Lão quay sang viện trưởng của hồn đạo viện Lâm tiên Nhi nói
- Tình hình đạn dược dự trữ thế nào rồi, còn đủ để chịu đựng nửa ngày nữa hay không.
- Không ổn lắm, Cao bạo đạn của chúng ta chỉ có 1000 viên. Hồn đạo pháo cũng như là Gia Cát nỗ cũng chỉ còn hơn 40 cỗ. Các vũ khí thủ thành cũng thiếu rất nhiều.
- Nếu chúng ta sử dụng tiết kiệm có lẽ sẽ duy trì được 1 thời gian, cộng thêm chúng ta chủ động đi ra cản đại quân thì có thể duy trì nửa ngày.
- Nhưng vấn đề là nếu cao tầng ra hết thì bên kia chắc chắn cũng xuất ra 10 vạn năm hồn thú, đến lúc đó chỉ sợ là chân chính người chết ta sống.Đó không phải là điều mà ta muốn thấy.
Lâm Tiêu Nhi lâm vào trầm mặc, Tình hình đã phát triển đến mức này thì ai cũng không thể khống chế được nữa. giờ chỉ có thể làm tất cả khả năng để giữ vững tòa thành này càng lâu càng tốt mà thôi.
Đối mặt với thử thách sống còn hiện giờ, rảnh rối nghĩ đến việc khác không bằng nghĩ cách làm sao để vượt qua được nửa ngày đầy khó khăn này đi.
Chỉ cần chờ đến khi cứu viện đến thì bọn họ có thể chống chọi tiếp rồi.
Nửa ngày, chỉ nửa ngày mà thôi.
Nhìn đằng xa từng đàn từng đàn hồn thú đang tiến đến, trong đó rất nhiều là vạn năm hồn thú. Rõ ràng hôm qua dù chiến đấu rất kịch liệt nhưng mà đại đa số chỉ là trăm năm, ngàn năm hồn thú. Rất ràng, hôm nay mới là chân chính hồn thú đại quân ra trận.
Hôm qua chỉ là đại quân đầu tiên mà đã làm cho bọn họ sức đầu mẻ trán thì liệu bọn họ có thể trụ được nửa tiếng hay không.
Không biết sao Tống Lão lại cảm thấy tương lai của Sử Lai Khắc sao mà mù mịt như vậy.
- Chẳng lẽ lịch sử vạn năm của Sử Lai Khắc lại kết thúc ở đây ư.
…
Hồn thú đại quân từng bước từng bước tiếp nhận Sử Lai Khắc Thành.
Khi cách Sử Lai Khắc thành 5km có dư. 1 thân ảnh từ đó đi ra, hắn đứng lơ lửng giữa trời như 1 vị vua.
Nhìn về phía Sử Lai Khắc Thành rồi nói:
- Ta cho các ngươi cơ hội cuối. Giao tiểu tử kia ra đây. Rồi đoàn quân của chúng ta sẽ không tiến công nữa. Nếu không, huyết nhuộm Sử Lai Khắc.
Từ phía Sử Lai Khắc,1 thân ảnh cũng bay lên. 1 lão già với vẻ ngoài đầy lôi thôi, 1 bên cánh tay buông thõng xuống.
Nhưng vẻ mặt của lão không có chút sợ hãi nào:
- Đế Thiên, học viện chúng ta sẽ không bao giờ bán rẻ học viên của nó. Không nói tiểu tử kia không có ở đây, dù có thì chúng ta cũng không giao ra đâu.
Đế Thiên Dường như cũng nghĩ đến câu trả lời là như vậy nên hắn cũng không nhiều lời nữa:
- Vậy thì…. Con dân của ta,, tấn công!!! đồ Sử Lai Khắc thành.
Đáp lại hắn là từng tiếng thú gầm. hồn thú đại quân lại lần nữa lên đường, thẳng tiến Sử Lai Khắc Thành.
Trong khi đó Trên bầu trời, Đế Thiên cùng với Huyền Lão đã va vào nhau.
Đại quyết chiến lại lần nữa mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.