Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
Chương 482: Trận đấu nhàm chán nhất lịch sử đấu hồn đại tái
Đỗ Cầm
11/07/2018
Cầm mỉm cười, chợt xương lưng anh khẽ lóe lên và 1 hạt giống hiện ra. Tất nhiên đó là hạt giống của con golem rồi.
Cầm gieo nó xuống đất và từng cây cao hiện ra tạo thành 1 con golem khổng lồ bằng cây.
Nó đứng đó như là thủ hộ thần. Ngăn trước người Cầm và Vũ Mộng Địch.
Không ai nói gì mà yên l
ặng chờ xem. Bởi golem thì cũng chỉ là golem. Cũng không thể nào bay lên trời mà chiến dấu được.
Không biết vị nữ thần này định làm gì để có thể chiến thắng đây.
Chỉ thấy Cầm thảnh thơi ngắt từng quả từng quả trải khắp trên sàn nhà. Lấp kín cả sàn đấu trừ vị trí của anh chàng. Lỡ mà rơi xuống thì cứ phải gọi là.
Nhưng vấn đề là đối thủ bay trên không a.
Vũ Mộng Địch dửng dưng nhìn Cầm chuẩn bị. Trong mắt cô, Cầm đang là cố làm màu để thua còn không xấu hổ. Để có thể trải khắp cả sân đâu bằng loại quả kỳ dị kia chắc chắn cần rất nhiều hồn lực. Đến lúc đó thì liệu tên này còn thắng được hay không. Càng như vậy, cô càng dễ thắng hơn không phải sao.
Quả thật như vậy, sau khi trải ra thì sắc mặt Cầm “ tái nhợt” đi thấy rõ. Xem ra là anh chàng tiêu hao không ít a.
Nhưng mà trên mặt Cầm vẫn hiện lên vẻ hài lòng.
Rồi anh bắt đầu mở hồn đạo khí và lấy ra 1… cái võng trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Rồi Cầm mắc nó vào 2 cái cây cạnh nhau rồi anh chàng thảnh thơi nằm lên đó mà ngủ mà nghỉ như
thể đang đi nghỉ mát.
Mẹ anh đứng lẳng lặng gần đó lấy cây quạt phe phẩy đầy cưng chiều.
Trong chốc lát. Tiếng thở đều đều vang lên chứng tỏ cầm đã ngủ say.
Đúng chính là ngủ say. Ngủ ngay trên sân đấu trong 1 trận chiến quyết định.
Vũ Mộng Địch ngỡ ngàng, trọng tài ngỡ ngàng, giám khảo ngỡ ngàng và chính cả những thành viên còn lại của Sử Lai Khắc cũng ngỡ ngàng.
Đây.. lần đầu tiên có người trần trụi coi thường đối thủ đến vậy a.
Tự tin cỡ nào mới có thể đi ngủ trong khi địch thủ vẫn còn thức.
Hay là nói khinh thường đến mức nào mới làm đến mức này để nhục nhã kẻ địch.
Và thân là người trong cuộc, tất nhiên Vũ Mộng Địch là người cảm thấy bị xúc phạm mạnh nhất.
Mặt cô đã đỏ lên vì tức giận rồi. Vô luận người này là ai thì cô cũng phải dùng tư thê hiên ngang nhất đánh bại.
Nhưng làm được không.
Đáp án tất nhiên là không rồi.Nên nhớ con golem này ngày xưa khi mà Cầm mới chỉ đạt đến tiên
thiên mãn hồn lực đã có thể chống đỡ đòn đánh của đấu la phong hào đấu la 1 chút.
Bây giờ Cầm là hàng thật giá thật đấu tôn thì 1 đấu vương muốn phá nó không phải 1 sớm 1 chiều a.
Những đòn đánh từ xa được nó dễ dàng phá giải, còn lại gần ư, dưới chân nó là 1 đống quả đang chờ sẵn để ném kìa.
Không chỉ thế, người khống chế nó lại là mẹ của anh chàng nên độ tinh diệu khỏi bàn.
Có thể nói là phòng thủ không 1 kẽ hở.
Trận chiến lập tức biến thành 1 bên tấn công và 1 bên phòng thủ nhưng người tinh mắt lập tức nhận ra, bê phòng thủ có lợi hơn a. Vì cơ bản người ta đang nằm xuống nghỉ ngơi. Hồn lực đang từ từ hồi lại.
Còn Vũ Mộng Địch thì sao? Cô vừa phải duy trì võ hồn để có thể lơ lửng trên không vừa phải tấn công. Hồn lực hao liên tục mà hồi lại rất ít.
Chỉ cần cô hao hết mà rơi xuống cái trận địa đầy bom kia là đảm bảo thua ngay không cần bàn cãi.
Giờ chỉ là xem liệu Vũ Mộng Địch hết hồn lực trước hay là đống trái cây và con golem kia chết trước.
Chỉ sợ trận chiến này không dễ dàng a.
10 phút… không đi đến đâu.20 phút… vẫn vậy.
30 phút… chẳng làm được gì.
Vũ Mộng Địch mặt đã hơi tái nhợt buộc phải lấy bình sữa ra mới duy trì được lơ lửng trên không.
30 phút cô điên cuồng tiến công nhưng cái nhận được chỉ là con số 0. Cô biết rằng bản thân mình không thể nào phá vơ được cái lớp bảo vệ kia chứ đừng nói đến là tiếp cận Cầm
Dù rất tức nhưng mà Vũ Mộng Địch cũng không còn cách nào cả. Giờ cô chỉ có thể cố kiên trì đến khi cái trận kia biến mất thôi.
Nhưng đáng hận là con golem kia thỉnh thoảng lại vất vài quả trái cây khiến cô không yên ổn mà tu bình sữa.
Thật đúng là hiếp người quá đáng mà.
1 tiếng trôi qua trong nhàm chán. Khán giả cũng đã bắt đầu la ó. Bọn họ cần là những trận đấu đầy nhiệt huyết như là 3 trận vừa rồi chứ không muốn bỏ tiền ra xem 1 trận chán ngắt như thế này a. Trọng tại cũng không còn cách rồi. dù sao thì luật cũng không đề cập đến a
Và hình như nó đã có tác dung. Chỉ thấy lông mày Cầm khẽ nhíu lại. anh chàng uể oải tỉnh lại khiến cho 1 đám mở mắt ho hết cỡ, hận không có kĩnh viễn vọng để có thể xem hết cảnh này a.
Mà Cầm cũng không quan tâm điều đó. Anh khẽ nhìn lên bầu trời, hơi kinh ngạc nói:
- Ồ, còn chưa thua hả. xem ra là cô cũng chuẩn bị đầy đủ đó chứ.
Vũ Mộng Địch đã ức đến không thể ức hơn. Cô chỉ về phía Cầm mà nói:
- Ngươi.. ngươi…. Giỏi thì đường đường chính chính đấu với ta.Làm trò như vậy nhục nhã ta thì có gì mà giỏi.
Cầm thấy thế khẽ cười 1 cái:
- 1 hồn sư hệ cường công đòi đường đường chính chính đấu với 1 phụ trợ hệ hồn sự. Hay lắm a. Rất là đường đường chính chính mà công bằng a.
Vũ Mộng Địch nghe vậy cũng không nhịn được đỏ mặt. Nhưng mà cô chịu đủ rồi a. 1 tiếng dày vò và nhục nhã như vậy cô không nổi khùng đã là rất khủng rồi.
Nhưng mà đến đòn tiếp theo thì có lẽ không nói đến cô, đến cả chúa cũng không chịu được a.
Chỉ thấy Cầm đứng dậy khẽ vặn mình rồi đi lại trong đống cây mà mình tạo ra, thu lấy cành cây rồi xếp thành 1 đống, nói rồi an
h tất bật dùng những cành cây khác tao thành 1 cái bệ nâng.
Mọi người ở đây sắc mặt cổ quái. Không lẽ là làm cái đó chứ. Nhưng mà đang giữa cuộc thi mà làm nó thì… quả thật là không còn coi cuộc thi này ra gì a.
Rồi khi Cầm lấy từng lọ gia vị và 1 con gà nhỏ ra thì đến cả khách quý cũng như là trọng tài cũng sắc mặt cổ quái. Nhưng mà bọn họ cũng không biết nên làm thế này a. Dù sao đây là trường hợp đầu tiên và cũng không ảnh hưởng gì đến đối thủ đến độ trọng tài phải can thiệp cả.
Thật đúng là không biết nên làm gì mà.
Rồi Cầm bắt đầu lấy các loại gia vị để mà ướp rồi bọc 1 con gà lại. rồi khẽ nhìn xung quanh nói.
- Uy, có ai có thổ hệ tính hồn sư không. Cho xin ít đất.
Mọi người ngỡ ngàng không biết Cầm định làm gì.
Không ai đi lên.
Cầm thấy thế thì hơi kỳ quái.
Chợt anh vỗ đầu nói;
- Đúng rồi a. đang thi nên không ai giúp được. tiếc thật.
Rồi Cầm bỏ qua con đó. Để ra 1 bên và lấy con gà nữa. Đặt lên bệ và bắt đầu nhóm lửa.
Tiếng xèo xèo vang lên trong không gian đầy yên tĩnh.
Mọi người sắc mặt đầy cổ quái nhìn xem 1 người xinh đẹp như nữ thần lại đang không ngại bẩn mà ngồi nướng gà.
Nhưng vấn đề là vị trí không đúng a.
Thật không biết cuộc chiến này rồi sẽ đi đâu về đâu nữa.
Và cuối cùng đã đến những bước cuối cùng của nướng gà cũng là lúc cuộc chiến này kết thúc.
Cầm gieo nó xuống đất và từng cây cao hiện ra tạo thành 1 con golem khổng lồ bằng cây.
Nó đứng đó như là thủ hộ thần. Ngăn trước người Cầm và Vũ Mộng Địch.
Không ai nói gì mà yên l
ặng chờ xem. Bởi golem thì cũng chỉ là golem. Cũng không thể nào bay lên trời mà chiến dấu được.
Không biết vị nữ thần này định làm gì để có thể chiến thắng đây.
Chỉ thấy Cầm thảnh thơi ngắt từng quả từng quả trải khắp trên sàn nhà. Lấp kín cả sàn đấu trừ vị trí của anh chàng. Lỡ mà rơi xuống thì cứ phải gọi là.
Nhưng vấn đề là đối thủ bay trên không a.
Vũ Mộng Địch dửng dưng nhìn Cầm chuẩn bị. Trong mắt cô, Cầm đang là cố làm màu để thua còn không xấu hổ. Để có thể trải khắp cả sân đâu bằng loại quả kỳ dị kia chắc chắn cần rất nhiều hồn lực. Đến lúc đó thì liệu tên này còn thắng được hay không. Càng như vậy, cô càng dễ thắng hơn không phải sao.
Quả thật như vậy, sau khi trải ra thì sắc mặt Cầm “ tái nhợt” đi thấy rõ. Xem ra là anh chàng tiêu hao không ít a.
Nhưng mà trên mặt Cầm vẫn hiện lên vẻ hài lòng.
Rồi anh bắt đầu mở hồn đạo khí và lấy ra 1… cái võng trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Rồi Cầm mắc nó vào 2 cái cây cạnh nhau rồi anh chàng thảnh thơi nằm lên đó mà ngủ mà nghỉ như
thể đang đi nghỉ mát.
Mẹ anh đứng lẳng lặng gần đó lấy cây quạt phe phẩy đầy cưng chiều.
Trong chốc lát. Tiếng thở đều đều vang lên chứng tỏ cầm đã ngủ say.
Đúng chính là ngủ say. Ngủ ngay trên sân đấu trong 1 trận chiến quyết định.
Vũ Mộng Địch ngỡ ngàng, trọng tài ngỡ ngàng, giám khảo ngỡ ngàng và chính cả những thành viên còn lại của Sử Lai Khắc cũng ngỡ ngàng.
Đây.. lần đầu tiên có người trần trụi coi thường đối thủ đến vậy a.
Tự tin cỡ nào mới có thể đi ngủ trong khi địch thủ vẫn còn thức.
Hay là nói khinh thường đến mức nào mới làm đến mức này để nhục nhã kẻ địch.
Và thân là người trong cuộc, tất nhiên Vũ Mộng Địch là người cảm thấy bị xúc phạm mạnh nhất.
Mặt cô đã đỏ lên vì tức giận rồi. Vô luận người này là ai thì cô cũng phải dùng tư thê hiên ngang nhất đánh bại.
Nhưng làm được không.
Đáp án tất nhiên là không rồi.Nên nhớ con golem này ngày xưa khi mà Cầm mới chỉ đạt đến tiên
thiên mãn hồn lực đã có thể chống đỡ đòn đánh của đấu la phong hào đấu la 1 chút.
Bây giờ Cầm là hàng thật giá thật đấu tôn thì 1 đấu vương muốn phá nó không phải 1 sớm 1 chiều a.
Những đòn đánh từ xa được nó dễ dàng phá giải, còn lại gần ư, dưới chân nó là 1 đống quả đang chờ sẵn để ném kìa.
Không chỉ thế, người khống chế nó lại là mẹ của anh chàng nên độ tinh diệu khỏi bàn.
Có thể nói là phòng thủ không 1 kẽ hở.
Trận chiến lập tức biến thành 1 bên tấn công và 1 bên phòng thủ nhưng người tinh mắt lập tức nhận ra, bê phòng thủ có lợi hơn a. Vì cơ bản người ta đang nằm xuống nghỉ ngơi. Hồn lực đang từ từ hồi lại.
Còn Vũ Mộng Địch thì sao? Cô vừa phải duy trì võ hồn để có thể lơ lửng trên không vừa phải tấn công. Hồn lực hao liên tục mà hồi lại rất ít.
Chỉ cần cô hao hết mà rơi xuống cái trận địa đầy bom kia là đảm bảo thua ngay không cần bàn cãi.
Giờ chỉ là xem liệu Vũ Mộng Địch hết hồn lực trước hay là đống trái cây và con golem kia chết trước.
Chỉ sợ trận chiến này không dễ dàng a.
10 phút… không đi đến đâu.20 phút… vẫn vậy.
30 phút… chẳng làm được gì.
Vũ Mộng Địch mặt đã hơi tái nhợt buộc phải lấy bình sữa ra mới duy trì được lơ lửng trên không.
30 phút cô điên cuồng tiến công nhưng cái nhận được chỉ là con số 0. Cô biết rằng bản thân mình không thể nào phá vơ được cái lớp bảo vệ kia chứ đừng nói đến là tiếp cận Cầm
Dù rất tức nhưng mà Vũ Mộng Địch cũng không còn cách nào cả. Giờ cô chỉ có thể cố kiên trì đến khi cái trận kia biến mất thôi.
Nhưng đáng hận là con golem kia thỉnh thoảng lại vất vài quả trái cây khiến cô không yên ổn mà tu bình sữa.
Thật đúng là hiếp người quá đáng mà.
1 tiếng trôi qua trong nhàm chán. Khán giả cũng đã bắt đầu la ó. Bọn họ cần là những trận đấu đầy nhiệt huyết như là 3 trận vừa rồi chứ không muốn bỏ tiền ra xem 1 trận chán ngắt như thế này a. Trọng tại cũng không còn cách rồi. dù sao thì luật cũng không đề cập đến a
Và hình như nó đã có tác dung. Chỉ thấy lông mày Cầm khẽ nhíu lại. anh chàng uể oải tỉnh lại khiến cho 1 đám mở mắt ho hết cỡ, hận không có kĩnh viễn vọng để có thể xem hết cảnh này a.
Mà Cầm cũng không quan tâm điều đó. Anh khẽ nhìn lên bầu trời, hơi kinh ngạc nói:
- Ồ, còn chưa thua hả. xem ra là cô cũng chuẩn bị đầy đủ đó chứ.
Vũ Mộng Địch đã ức đến không thể ức hơn. Cô chỉ về phía Cầm mà nói:
- Ngươi.. ngươi…. Giỏi thì đường đường chính chính đấu với ta.Làm trò như vậy nhục nhã ta thì có gì mà giỏi.
Cầm thấy thế khẽ cười 1 cái:
- 1 hồn sư hệ cường công đòi đường đường chính chính đấu với 1 phụ trợ hệ hồn sự. Hay lắm a. Rất là đường đường chính chính mà công bằng a.
Vũ Mộng Địch nghe vậy cũng không nhịn được đỏ mặt. Nhưng mà cô chịu đủ rồi a. 1 tiếng dày vò và nhục nhã như vậy cô không nổi khùng đã là rất khủng rồi.
Nhưng mà đến đòn tiếp theo thì có lẽ không nói đến cô, đến cả chúa cũng không chịu được a.
Chỉ thấy Cầm đứng dậy khẽ vặn mình rồi đi lại trong đống cây mà mình tạo ra, thu lấy cành cây rồi xếp thành 1 đống, nói rồi an
h tất bật dùng những cành cây khác tao thành 1 cái bệ nâng.
Mọi người ở đây sắc mặt cổ quái. Không lẽ là làm cái đó chứ. Nhưng mà đang giữa cuộc thi mà làm nó thì… quả thật là không còn coi cuộc thi này ra gì a.
Rồi khi Cầm lấy từng lọ gia vị và 1 con gà nhỏ ra thì đến cả khách quý cũng như là trọng tài cũng sắc mặt cổ quái. Nhưng mà bọn họ cũng không biết nên làm thế này a. Dù sao đây là trường hợp đầu tiên và cũng không ảnh hưởng gì đến đối thủ đến độ trọng tài phải can thiệp cả.
Thật đúng là không biết nên làm gì mà.
Rồi Cầm bắt đầu lấy các loại gia vị để mà ướp rồi bọc 1 con gà lại. rồi khẽ nhìn xung quanh nói.
- Uy, có ai có thổ hệ tính hồn sư không. Cho xin ít đất.
Mọi người ngỡ ngàng không biết Cầm định làm gì.
Không ai đi lên.
Cầm thấy thế thì hơi kỳ quái.
Chợt anh vỗ đầu nói;
- Đúng rồi a. đang thi nên không ai giúp được. tiếc thật.
Rồi Cầm bỏ qua con đó. Để ra 1 bên và lấy con gà nữa. Đặt lên bệ và bắt đầu nhóm lửa.
Tiếng xèo xèo vang lên trong không gian đầy yên tĩnh.
Mọi người sắc mặt đầy cổ quái nhìn xem 1 người xinh đẹp như nữ thần lại đang không ngại bẩn mà ngồi nướng gà.
Nhưng vấn đề là vị trí không đúng a.
Thật không biết cuộc chiến này rồi sẽ đi đâu về đâu nữa.
Và cuối cùng đã đến những bước cuối cùng của nướng gà cũng là lúc cuộc chiến này kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.