Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
Chương 31: Lệ đế minh như này, quá kỳ quặc rồi
Cung Mặc Hy
06/06/2021
“Không tính là uy hiếp, chỉ là đang khuyên Lập tổng, đừng làm ra chuyện sai trái.” Cố Chiêu Nghi cho dù là đang đối diện với kiểu người đàn ông khí thế mạnh mẽ như Lập Hàng, cũng không hề tỏ ý sẽ nhường bước.
Trợ lý của Lập Hàng cũng có hơi không nghe lọt nữa rồi, một thằng nhóc thối tha, lại dám nói lời như này với Lập tổng.
Khi anh ta định nói gì đó để nhắc nhở cái thằng nhóc tự cho mình là đúng này, Lập Hàng đã mở miệng: “Loại chuyện bao đồng này, cậu tốt nhất đừng quản.”
Cố Chiêu Nghi là một người rất dễ nhớ ân tình của người khác, cô đều luôn nhớ chuyện Lệ Đế Minh cho cô ứng trước lương.
Có lẽ, chuyện này đối với Lệ Đế Minh mà nói, chỉ là chuyện nhỏ.
Đối với mà nói, lại là mưa đúng lúc.
Cho nên hôm nay, chuyện bao đồng này, cô quản chắc rồi.
“Nếu tôi nhất định muốn quản thì sao?” Thái độ của Cố Chiêu Nghi rất kiên quyết, không có chút do dự.
Lập Hàng cất bước chầm chậm đi về phía Cố Chiêu Nghi, đôi giày da dưới chân vững vàng đặt xuống, khiến bụi đất trên đất bay lên, mà đôi mắt sắc như chim ưng của anh ta thì nhìn chằm chằm vào hai mắt Cố Chiêu Nghi. Truyện Ngược
Khi đi tới trước mặt Cố Chiêu Nghi, anh ta cười lạnh một tiếng: “Cậu thanh niên, tôi là một người ghi thù. Cậu chắc chắn... muốn tới quấy vũng nước đục này chứ? Tôi nói cho cậu biết, nước này... rất sâu. Cậu một khi chạm vào thì đừng mơ lên bờ được.”
“Có thể lên bờ hay không, tôi không rõ. Tôi chỉ biết, tôi nhìn thấy người rơi dưới nước, không thể không cứu.” Cố Chiêu Nghi vẫn là thái độ lãnh đạm đó.
“Thật là không sợ chết...” Lập Hàng thản nhiên nhếch môi: “Được, tôi nhớ cậu rồi. Cậu đứng về phía Lệ Đế Minh, vậy cũng chính là... đối đầu với tôi.”
Cố Chiêu Nghi không chút sợ hãi nói thẳng vào anh ta, hồi lâu sau, Lập Hàng hạ lệnh với thủ hạ của anh ta: “Chúng ta đi!”
Khi Lập Hàng dẫn thủ hạ của anh ta sắp đi khỏi nhà máy này, Cố Chiêu Nghi đã gọi anh ta lại: “Đợi đã! Chìa khóa của kho lạnh đâu?”
“Đưa chìa khóa cho tôi, tôi bảo đảm, nội dung cuộc đối thoại mà tôi ghi lại, sẽ trở thành bí mật mãi mãi.”2078785_2_25,60Miệng của Lập Hàng mím thành một đường, rất rõ ràng, tâm trạng của anh ta tồi tệ đến cực điểm.
Không ngờ, nửa đường sẽ nhảy ra một tên không sợ chết như vậy.
Thật không biết Lệ Đế Minh sao lại tốt số như vậy, cứ có người vì anh, ngay cả chết cũng không sợ!”
“Lập tổng...” Trợ lý chần chừ nhìn Lập Hàng.
Không có ý của Lập Hàng, anh ta không dám đưa chìa khóa cho Cố Chiêu Nghi.
“Đưa cho cậu ta.” Lập Hàng sau khi lạnh nhạt ném lại bốn chữ này, liền cất bước đi ra ngoài nhà máy.
Trợ lý từ trong túi móc ra chiếc chìa khóa, ném cho Cố Chiêu Nghi, sau đó vội vàng đuổi theo Lập Hàng.
Cố Chiêu Nghi cầm được chìa khóa, rảo bước đi về phía cửa kho lạnh.
Cô cắm chìa vào ổ khóa, khoảnh khắc cửa được mở ra thành công, trái tim của cô vậy mà cũng thở phào một hơi.
Mà khi cô đi vào kho lạnh, phát hiện Lệ Đế Minh đang ôm mẹ của anh, vô lực nhìn xung quanh, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Lúc đó, bước chân của Cố Chiêu Nghi có hơi khựng lại.
Bởi vì cô dường như lại nhìn thấy Lệ Đế Minh ở trên du thuyền ngày hôm đó...
Cũng là như này.
Ánh mắt phiêu du, nhìn trông vừa gan nhỏ lại yếu đuối, giống như đối với mọi thứ xung quanh đều tràn ngập cảm giác sợ hãi và bài xích.
Có điều rất nhanh Cố Chiêu Nghi lại nghĩ, chắc là cô nghĩ nhiều rồi.
Vì thế, cô liền vội vàng chạy tới trước mặt Cố Chiêu Nghi, mở miệng nói: “Lệ tổng, chúng ta mau đi thôi!”
“Lại là cậu...” Lệ Đế Minh đột nhiên nói với cô một câu không hiểu đầu cua tai nheo như vậy.
Lời của anh khiến Cố Chiêu Nghi hơi sững ra: “Lệ tổng, anh đang nói gì thế?”
“Cậu rốt cuộc là ai? Cậu muốn thương hại tôi với mẹ tôi sao? Đừng mơ! Tôi bất luận như thế nào cũng sẽ không để cậu thương hại bà ấy!” Anh vừa nói, vừa ôm chặt mẹ của anh.
Mà Viên Thảo, lúc này đều đã mất đi ý thức, cả người giống như một tảng băng.
Cố Chiêu Nghi bị những lời này của Lệ Đế Minh làm cho mù mịt đầu óc: “Lệ tổng, anh đây là bị làm sao thế? Tôi là... Tiểu Cố. Vệ sĩ của anh, tôi cùng anh tới đây cứu bà chủ. Anh... sao lại hỏi như vậy?”
“Cái gì mà Tiểu Cố? Gì mà vệ sĩ! Tôi căn bản không biết cậu! Còn nữa... tôi cũng sẽ không đi mời vệ sĩ gì đó!” Lệ Đế Minh vừa nói, vừa bế mẹ của mình dậy.
Có lẽ là do ngồi trên đất quá lâu, khi Lệ Đế Minh đứng dậy, có hơi lảo đảo suýt ngã.
May mà Cố Chiêu Nghi kịp thời đỡ lấy anh: “Lệ tổng...”
Sau khi Lệ Đế Minh đứng vững, anh lại quăng ánh mắt tràn ngập sự phòng bị với Cố Chiêu Nghi, sau đó bế mẹ của anh, cất bước đi ra ngoài kho lạnh: “Mẹ, mẹ kiên trì thêm lát nữa! Chúng ta bây giờ tới bệnh viện!”
Cố Chiêu Nghi cũng rảo bước đi theo: “Lệ tổng, xe của chúng ta ở bên đó.”
Lệ Đế Minh có hơi cảnh giác liếc nhìn Cố Chiêu Nghi, có điều anh nhìn xung quanh, phát hiện nơi này trước không có thôn sau không có cửa hàng, cũng không bắt được xe.
Người này nếu đã vừa hay có xe, anh liền ngồi đi!
Trên đường lái xe đến bệnh viện, Lệ Đế Minh đều ôm chặt lấy mẹ của anh, trong mắt trần ngập sự sợ hãi.
Do sợ hãi, hốc mắt của anh thật chí đều đỏ lên: “Mẹ... mẹ đừng dọa con. Mẹ nhất định phải cầm cự, chúng ta rất nhanh sẽ tới bệnh viện rồi.”
Lệ Đế Minh của lúc này, mặc kệ là cách nói chuyện, hay tinh thần lộ ra, đều khác với khoảng thời gian trước mà cô tiếp xúc.
Lệ Đế Minh ở trong ấn tượng của cô, mặc kệ gặp phải chuyện lớn gì, đều không thể lộ ra tinh thần như này.
Lệ Đế Minh như này... quá kỳ quặc rồi.
Hơn nữa, còn toát ra vài phần yếu đuối và bất lực.
“Sắp tới bệnh viện rồi.” Cố Chiêu Nghi sợ anh khẩn trương, liền vội vàng nói một câu như vậy.
Cho dù bây giờ đã lên xe, cũng sắp tới bệnh viện rồi.
Địch ý của Lệ Đế Minh đối với cô, dường như vẫn chưa biến mất, anh chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Ừm...”
Khi Cố Chiêu Nghi đang chờ đợi đèn đỏ, đã rảnh rỗi gửi một tin nhắn cho Trịnh Nhã Nam, đem địa chỉ bệnh viện mà lát nữa cô muốn đi, nói cho Trịnh Nhã Nam.
Tình trạng của Lệ Đế Minh, cô không quá rõ.
Cho nên, vẫn là phải để Trịnh Nhã Nam tới một chuyến.
Khi bọn họ tới bệnh viện, Trịnh Nhã Nam đã đợi ở cửa lớn của tòa nhà cấp cứu rồi, anh ta đã liên hệ xong với bác sĩ.
Bác sĩ với y tá nhanh chóng đi tới, để mẹ của Lệ Đế Minh lên giường đẩy, sau đó đẩy chiếc giường này vào trong trung tâm cấp cứu: “Phòng phẫu thuật đã sắp xếp xong rồi, bây giờ có thể tiếp hành cứu chữa.”
“Làm phiền bác sĩ rồi! Xin hãy bắt buộc phải cứu được mẹ của tôi trở lại, cảm ơn!” Lệ Đế Minh đi theo bên cạnh chiếc giường đẩy, ánh mắt vô cùng chân thành nói.
Khoảnh khắc Trịnh Nhã Nam nhìn thấy Lệ Đế Minh như này, anh ta cái gì cũng đã hiểu.
Bởi vì... Lệ Đế Minh thật sự, anh tuyệt đối sẽ không nói cảm ơn với người khác.
Càng không thể... lịch sự như vậy được.
Không ngờ, chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi...
Trợ lý của Lập Hàng cũng có hơi không nghe lọt nữa rồi, một thằng nhóc thối tha, lại dám nói lời như này với Lập tổng.
Khi anh ta định nói gì đó để nhắc nhở cái thằng nhóc tự cho mình là đúng này, Lập Hàng đã mở miệng: “Loại chuyện bao đồng này, cậu tốt nhất đừng quản.”
Cố Chiêu Nghi là một người rất dễ nhớ ân tình của người khác, cô đều luôn nhớ chuyện Lệ Đế Minh cho cô ứng trước lương.
Có lẽ, chuyện này đối với Lệ Đế Minh mà nói, chỉ là chuyện nhỏ.
Đối với mà nói, lại là mưa đúng lúc.
Cho nên hôm nay, chuyện bao đồng này, cô quản chắc rồi.
“Nếu tôi nhất định muốn quản thì sao?” Thái độ của Cố Chiêu Nghi rất kiên quyết, không có chút do dự.
Lập Hàng cất bước chầm chậm đi về phía Cố Chiêu Nghi, đôi giày da dưới chân vững vàng đặt xuống, khiến bụi đất trên đất bay lên, mà đôi mắt sắc như chim ưng của anh ta thì nhìn chằm chằm vào hai mắt Cố Chiêu Nghi. Truyện Ngược
Khi đi tới trước mặt Cố Chiêu Nghi, anh ta cười lạnh một tiếng: “Cậu thanh niên, tôi là một người ghi thù. Cậu chắc chắn... muốn tới quấy vũng nước đục này chứ? Tôi nói cho cậu biết, nước này... rất sâu. Cậu một khi chạm vào thì đừng mơ lên bờ được.”
“Có thể lên bờ hay không, tôi không rõ. Tôi chỉ biết, tôi nhìn thấy người rơi dưới nước, không thể không cứu.” Cố Chiêu Nghi vẫn là thái độ lãnh đạm đó.
“Thật là không sợ chết...” Lập Hàng thản nhiên nhếch môi: “Được, tôi nhớ cậu rồi. Cậu đứng về phía Lệ Đế Minh, vậy cũng chính là... đối đầu với tôi.”
Cố Chiêu Nghi không chút sợ hãi nói thẳng vào anh ta, hồi lâu sau, Lập Hàng hạ lệnh với thủ hạ của anh ta: “Chúng ta đi!”
Khi Lập Hàng dẫn thủ hạ của anh ta sắp đi khỏi nhà máy này, Cố Chiêu Nghi đã gọi anh ta lại: “Đợi đã! Chìa khóa của kho lạnh đâu?”
“Đưa chìa khóa cho tôi, tôi bảo đảm, nội dung cuộc đối thoại mà tôi ghi lại, sẽ trở thành bí mật mãi mãi.”2078785_2_25,60Miệng của Lập Hàng mím thành một đường, rất rõ ràng, tâm trạng của anh ta tồi tệ đến cực điểm.
Không ngờ, nửa đường sẽ nhảy ra một tên không sợ chết như vậy.
Thật không biết Lệ Đế Minh sao lại tốt số như vậy, cứ có người vì anh, ngay cả chết cũng không sợ!”
“Lập tổng...” Trợ lý chần chừ nhìn Lập Hàng.
Không có ý của Lập Hàng, anh ta không dám đưa chìa khóa cho Cố Chiêu Nghi.
“Đưa cho cậu ta.” Lập Hàng sau khi lạnh nhạt ném lại bốn chữ này, liền cất bước đi ra ngoài nhà máy.
Trợ lý từ trong túi móc ra chiếc chìa khóa, ném cho Cố Chiêu Nghi, sau đó vội vàng đuổi theo Lập Hàng.
Cố Chiêu Nghi cầm được chìa khóa, rảo bước đi về phía cửa kho lạnh.
Cô cắm chìa vào ổ khóa, khoảnh khắc cửa được mở ra thành công, trái tim của cô vậy mà cũng thở phào một hơi.
Mà khi cô đi vào kho lạnh, phát hiện Lệ Đế Minh đang ôm mẹ của anh, vô lực nhìn xung quanh, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Lúc đó, bước chân của Cố Chiêu Nghi có hơi khựng lại.
Bởi vì cô dường như lại nhìn thấy Lệ Đế Minh ở trên du thuyền ngày hôm đó...
Cũng là như này.
Ánh mắt phiêu du, nhìn trông vừa gan nhỏ lại yếu đuối, giống như đối với mọi thứ xung quanh đều tràn ngập cảm giác sợ hãi và bài xích.
Có điều rất nhanh Cố Chiêu Nghi lại nghĩ, chắc là cô nghĩ nhiều rồi.
Vì thế, cô liền vội vàng chạy tới trước mặt Cố Chiêu Nghi, mở miệng nói: “Lệ tổng, chúng ta mau đi thôi!”
“Lại là cậu...” Lệ Đế Minh đột nhiên nói với cô một câu không hiểu đầu cua tai nheo như vậy.
Lời của anh khiến Cố Chiêu Nghi hơi sững ra: “Lệ tổng, anh đang nói gì thế?”
“Cậu rốt cuộc là ai? Cậu muốn thương hại tôi với mẹ tôi sao? Đừng mơ! Tôi bất luận như thế nào cũng sẽ không để cậu thương hại bà ấy!” Anh vừa nói, vừa ôm chặt mẹ của anh.
Mà Viên Thảo, lúc này đều đã mất đi ý thức, cả người giống như một tảng băng.
Cố Chiêu Nghi bị những lời này của Lệ Đế Minh làm cho mù mịt đầu óc: “Lệ tổng, anh đây là bị làm sao thế? Tôi là... Tiểu Cố. Vệ sĩ của anh, tôi cùng anh tới đây cứu bà chủ. Anh... sao lại hỏi như vậy?”
“Cái gì mà Tiểu Cố? Gì mà vệ sĩ! Tôi căn bản không biết cậu! Còn nữa... tôi cũng sẽ không đi mời vệ sĩ gì đó!” Lệ Đế Minh vừa nói, vừa bế mẹ của mình dậy.
Có lẽ là do ngồi trên đất quá lâu, khi Lệ Đế Minh đứng dậy, có hơi lảo đảo suýt ngã.
May mà Cố Chiêu Nghi kịp thời đỡ lấy anh: “Lệ tổng...”
Sau khi Lệ Đế Minh đứng vững, anh lại quăng ánh mắt tràn ngập sự phòng bị với Cố Chiêu Nghi, sau đó bế mẹ của anh, cất bước đi ra ngoài kho lạnh: “Mẹ, mẹ kiên trì thêm lát nữa! Chúng ta bây giờ tới bệnh viện!”
Cố Chiêu Nghi cũng rảo bước đi theo: “Lệ tổng, xe của chúng ta ở bên đó.”
Lệ Đế Minh có hơi cảnh giác liếc nhìn Cố Chiêu Nghi, có điều anh nhìn xung quanh, phát hiện nơi này trước không có thôn sau không có cửa hàng, cũng không bắt được xe.
Người này nếu đã vừa hay có xe, anh liền ngồi đi!
Trên đường lái xe đến bệnh viện, Lệ Đế Minh đều ôm chặt lấy mẹ của anh, trong mắt trần ngập sự sợ hãi.
Do sợ hãi, hốc mắt của anh thật chí đều đỏ lên: “Mẹ... mẹ đừng dọa con. Mẹ nhất định phải cầm cự, chúng ta rất nhanh sẽ tới bệnh viện rồi.”
Lệ Đế Minh của lúc này, mặc kệ là cách nói chuyện, hay tinh thần lộ ra, đều khác với khoảng thời gian trước mà cô tiếp xúc.
Lệ Đế Minh ở trong ấn tượng của cô, mặc kệ gặp phải chuyện lớn gì, đều không thể lộ ra tinh thần như này.
Lệ Đế Minh như này... quá kỳ quặc rồi.
Hơn nữa, còn toát ra vài phần yếu đuối và bất lực.
“Sắp tới bệnh viện rồi.” Cố Chiêu Nghi sợ anh khẩn trương, liền vội vàng nói một câu như vậy.
Cho dù bây giờ đã lên xe, cũng sắp tới bệnh viện rồi.
Địch ý của Lệ Đế Minh đối với cô, dường như vẫn chưa biến mất, anh chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Ừm...”
Khi Cố Chiêu Nghi đang chờ đợi đèn đỏ, đã rảnh rỗi gửi một tin nhắn cho Trịnh Nhã Nam, đem địa chỉ bệnh viện mà lát nữa cô muốn đi, nói cho Trịnh Nhã Nam.
Tình trạng của Lệ Đế Minh, cô không quá rõ.
Cho nên, vẫn là phải để Trịnh Nhã Nam tới một chuyến.
Khi bọn họ tới bệnh viện, Trịnh Nhã Nam đã đợi ở cửa lớn của tòa nhà cấp cứu rồi, anh ta đã liên hệ xong với bác sĩ.
Bác sĩ với y tá nhanh chóng đi tới, để mẹ của Lệ Đế Minh lên giường đẩy, sau đó đẩy chiếc giường này vào trong trung tâm cấp cứu: “Phòng phẫu thuật đã sắp xếp xong rồi, bây giờ có thể tiếp hành cứu chữa.”
“Làm phiền bác sĩ rồi! Xin hãy bắt buộc phải cứu được mẹ của tôi trở lại, cảm ơn!” Lệ Đế Minh đi theo bên cạnh chiếc giường đẩy, ánh mắt vô cùng chân thành nói.
Khoảnh khắc Trịnh Nhã Nam nhìn thấy Lệ Đế Minh như này, anh ta cái gì cũng đã hiểu.
Bởi vì... Lệ Đế Minh thật sự, anh tuyệt đối sẽ không nói cảm ơn với người khác.
Càng không thể... lịch sự như vậy được.
Không ngờ, chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.