Công Khai

Chương 15: Gan dạ

Thần Niên

28/03/2024

Khi Hạ Linh Tế nhận được cuộc gọi từ bà Hạ, đúng lúc máy bay riêng của anh đang hạ cánh.

Lối đi trống trải nhưng mang đậm phong cách thiết kế, không có chút hoa văn dư thừa nào, toát lên phong cách đẳng cấp công nghệ, đây là sân bay tư nhân mà Hạ Linh Tế đã chi ra số tiền lớn để xây dựng ở thành phố Thâm tấc đất tấc vàng này.

Bên trong có đậu một vài máy bay riêng của anh, còn một số đang ở nước ngoài.

Mặc dù địa vị và xuất thân của Hạ Linh Tế hiển hách, nhưng anh không có nhu cầu đặc biệt nào cả, ngoại trừ việc thích mua máy bay riêng, du thuyền, siêu xe, hầu hết các khoản tiền hàng tháng của anh đều được dùng cho sở thích này và dùng để bảo dưỡng chúng.

Nếu gặp phải cái gì mà anh cảm thấy hợp ý, dù giá cả thế nào anh cũng sẽ mua.

Sở thích xa hoa này của anh, ai ở thành phố Thâm cũng biết.

Mới chỉ cách đây nửa năm, anh đã đặt mua một chiếc máy bay tư nhân mới và được đưa đến đây vài ngày trước, Hạ Linh Tế đi ngang qua nên ghé xem thử.

Thân máy bay khổng lồ màu xanh đen dưới ánh nắng mặt trời, đường nét mềm mại nhưng sắc bén, phản chiếu ánh sáng lạnh lùng, nhìn xuống từ trên cao, như một vị thần đang nhìn xuống vạn vật.

Như đang thể hiện: Máy bay này rất cao cấp.

Hạ Linh Tế bình tĩnh nhìn máy bay từ bệ kính cao mười mét.

Những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai như một vị thần bị giam cầm trong nhà tù thủy tinh khổng lồ.

Thân hình cao gầy của anh không hề bị máy bay khổng lồ áp chế, đôi mắt xanh xám của người đàn ông toát lên vẻ quyến rũ hoang dã khi chinh phục cỗ máy khổng lồ.

Nhóm thư ký và nhân viên đi cùng đều không dám nhìn lâu.

Cho đến khi điện thoại di động của anh reo lên, Hạ Linh Tế nhìn vào màn hình hiển thị, đôi môi mỏng tự nhiên cong lên.

Như một vị thần trở về thế gian.

"Hạ Linh Tế, áaaaaa, tối qua anh không mang bao phải không?"

Ừ —–

Chủ đề này không chỉ trở lại thế giới hiện thực mà còn trở lại chuyện phòng the.

Thư ký Tùng rút kinh nghiệm từ lần trước, khi thấy sếp Hạ đang nói chuyện với phu nhân, anh tinh ý bảo mọi người đứng cách xa ra.

Tránh nghe thấy những điều không nên nghe

Hạ Linh Tế xoay người đi ra ngoài, nói: "Kích thước của khách sạn không đúng."

"Thế thì anh không biết đi mua à? Ngoài khách sạn có rất nhiều cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ!"

"Ồ....Kích thước của Hạ mỗ đều cần phải đặt hàng riêng, không có ở trong nước."

"Về vấn đề kích thước, chẳng phải bà Hạ là người hiểu rõ nhất sao."

Tần Mang bực bội, nhất thời không biết nói gì: "......"

Hạ Linh Tế nghe thấy hơi thở không ổn định của cô, anh an ủi cô: "Yên tâm—–"

"Anh ra ở ngoài."

"Lần cuối cùng, là em...." quá mạnh bạo.

Còn chưa nói xong.

"Im miệng!"

"Hạ Linh Tế, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ mất đi người vợ hoàn hảo có làn da trắng trẻo, mềm mại, xinh đẹp và thân hình nhỏ bé mềm mại rồi đó!"

Tần Mang tức giận cúp máy.

Trong căn gác mái nhỏ bằng gỗ không người ở trường quay.

Tần Mang cầm một chiếc quạt nhỏ hình sư tử, vài sợi tóc đen buộc cao xõa xuống gò má.

Tuy nhiên, lực gió nhỏ này không thể làm dịu tâm trạng của cô chút nào.

A Đồng ở bên cạnh cẩn thận hỏi: "Chị có cần mua thuốc tránh thai không?"

Tần Mang lạnh lùng nhìn cô: "Hai người bọn chị là vợ chồng hợp pháp, uống làm gì?"

"À —–"

"Nếu có thai thì sao?"

Khóe miệng Tần Mang nở một nụ cười lạnh, đứng trên giày cao gót lả lướt xuống tầng dưới: "Có thai thì sinh con, sinh xong để Hạ Linh Tế ở nhà chăm con."

"?!"

A Đồng đơ ra.

Má nó.

Ai chăm con?

Sếp Hạ?

Tảng băng dứt khoát quyết đoán, cứng nhắc khắc chế, không ham mê tình yêu và ham muốn thế gian – sếp Hạ!

Chăm con?

Giữa mùa hè nóng bức, bất ngờ có một cảm giác lạnh lẽo như làn gió mùa đông.

Nhìn thấy hình bóng nhỏ nhắn kia, trong lòng bỗng chứa chấp một cảm giác kinh ngạc.

Tần Mang cầm chiếc quạt nhỏ, chầm chậm đi đến trường quay, cô chỉ dùng thời gian nghỉ giữa chừng để gọi điện cho Hạ Linh Tế, xung quanh yên tĩnh khiến cô dần bình tĩnh lại.

Cô tính thử ngày, có lẽ mấy hôm nữa sẽ đến kỳ.

Khả năng cao là sẽ không mang thai.

Nhưng —-

Giận thì vẫn phải giận!

Tên chó này!

"Cô Tần, cảnh tiếp theo của cô là cảnh hút thuốc, đây là đạo cụ, cô tập trước nhé."

Nhìn thấy cô đi tới, nhân viên đưa đạo cụ ngay lập tức.

Cầm điếu thuốc lá mỏng có cuống màu xanh điểm bạc, cô lặng lẽ vuốt ve mấy cái, Tần Mang vô thức liếc nhìn cái bụng phẳng lì của mình, tỷ lệ nhỏ như vậy chắc là không có khả năng đâu nhỉ?

Ở bên này.

Nhân viên đã cẩn thận châm lửa vào điếu thuốc cho cô.



Tần Mang đang định cau mày.

Đột nhiên, không ngửi thấy mùi bạc hà và thuốc lá quen thuộc nữa, mà thay vào đó là mùi trái cây rất nhẹ và sảng khoái.

Thậm chí không có một chút mùi thuốc lá nào. Mất hết cảm nhận của thuốc lá.

"Còn có kiểu đạo cụ thế này à?"

Nếu biết trước, cô đã để Mạnh Đình chuẩn bị trước cho cô rồi!

Lúc này, đạo diễn Châu đi ngang qua nghe cô nói, ông ẩn ý: "Trước kia không có đâu. Nhà đầu tư của đoàn phim Giấc mơ cũ Kinh Hoa lo lắng diễn viên hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nên đã đặc chế ra loại thuốc lá hoa quả không gây hại này."

Tần Mang đang ở trong khách sạn mà đoàn làm phim đặt, lần đầu Hạ Linh Tế đến, đạo diễn Châu và nhà sản xuất đích thân chào đón anh, đương nhiên ccũng biết về mối quan hệ giữa cô và người kia không bình thường, nhưng cũng không dám suy luận vào hướng khác.

Tần Mang hơi cau mày, ánh mắt chợt lóe lên một tia ngạc nhiên.

Cô hiểu ý của đạo diễn Châu.

Đầu ngón tay trắng trẻo vô tình nắm nhẹ điếu thuốc, chuyển đến đôi môi gợi cảm rồi hít một hơi, ngập tràn vị vải.

Trong làn khói mỏng, cô chậm rãi cười: "Ồ, nhà đầu tư của chúng ta thật là quan tâm đến đời sống của dân đen."

Ý cười tràn ngập trong đôi mắt đong đầy tình cảm ấy.

Là vị vải mà cô thích nhất.

Thôi thì.

Nể mặt chuyện này, cô tha thứ cho anh đó.

Còn đứa bé —

Tối đó, "dì cả" đến thăm Tần Mang.

Cô nằm trên giường, tự giác gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Linh Tế: 【May cho anh đó.】

Nhà tư bản máu lạnh: 【?】

Sư tử nhỏ kêu meo meo:【Gần mười tháng tới, anh sẽ phải ở nhà chăm con rồi.】

Nhà tư bản máu lạnh: 【......】

Tần Mang trò chuyện một lúc, chậm rãi lăn sang một bên, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, một lúc lâu sau, mới gửi một tin nhắn thoại: "Em thích thuốc lá vị vải, anh gửi thêm một ít đi."

Vài giây sau.

Trong vòng hai giây, một tin nhắn thoại đến.

Tần Mang mở ra.

Có tiếng ồn xào xạc, như là đang lật sách.

Một giây sau, cô mới nghe thấy âm thanh "Ừ" quen thuộc.

Bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp trong trẻo của người đàn ông có chút khàn khàn khiến màng nhĩ của người ta vô thức trở nên tê dại.

Tần Mang trốn vào trong chăn, nghe đi nghe lại một lần nữa.

Hừ.

Anh trả lời qua loa cho có lệ với cô.

Nhưng khóe miệng xinh đẹp của cô không kìm được việc nhếch lên một chút.

Rồi cô tự kéo miệng mình xuống.

Chắc chắn là cô không cười!

Sư tử nhỏ Mang Mang lăn nửa vòng trên giường rồi lăn sang chiếc gối bên kia.

Nhân viên khách sạn đã thay ga trải giường và vỏ gối mới.

Hơi thở lạnh lẽo như từ dãy núi băng của người đàn ông, đã biến mất từ lâu.

*

Quay phim suốt nửa tháng.

Cuối cùng Tần Mang cũng có cảnh đầu tiên với Thẩm Uyển Âm.

Cả hai luôn bị đem ra so sánh, không chỉ mấy người trên mạng và người hâm mộ quan tâm mà ngay cả các nhân viên cũng muốn biết ai có kỹ năng diễn xuất tốt hơn.

Không ngờ lần này Thẩm Uyển Âm gặp lỗi.

NG bảy tám lần.

Lần nào cũng mắc lỗi lúc Tần Mang chuẩn bị vào diễn.

Lần này, nội dung quay phim của cô ta là đóng vai một đặc vụ ngầm của phe địch, được gửi đến giả mạo nữ chính Vân Linh để lấy thông tin quan trọng, và cũng vô tình gặp phải Vân Linh, hai người đã cùng nhau đấu trí, đấu võ trong cảnh phim này.

Trong cảnh này, ban đầu, Thẩm Uyển Âm nên ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Vân Linh.

Khi quay lần thứ tám.

Thẩm Uyển Âm mặc một bộ sườn xám, tựa vào quầy bar với vẻ đẹp vô cùng cuốn hút, cầm chặtly rượu, móng tay đỏ rực nổi bật, xuất hiện trước ống kính, ngay lập tức tạo ra một không khí căng thẳng.

Ai ngờ, khi ánh mắt của cô lướt qua cánh cửa.

Đối diện với ánh mắt châm chọc của Tần Mang, trong đầu cô không tự chủ được hồi tưởng lại nỗi nhục nhã mà mình phải chịu đựng trước mặt Tần Mang nửa tháng trước, ánh mắt đột nhiên thay đổi ——

Ngay sau đó.

Đạo diễn Châu tính tình không tốt,, ông trực tiếp ném loa, gào lên: "Cô là đặc vụ, cô đã làm chuyện xấu? Hay là Vân Linh đã làm chuyện xấu, cô nhìn chằm chằm vào cô ấy làm gì? Cô là hàng giả, nên cảm thấy lo lắng!!!"

Những từ như "hàng giả", "điều xấu" này, đổ vào đầu cô.

Thẩm Uyển Âm suýt chút nữa nghẹn chết.

"Cho cô một cơ hội cuối cùng, không quay được thì cút đi!"

Từ đầu đến giờ, Tần Mang vẫn tùy ý dựa vào cửa, tư thế lười biếng duỗi người, khi đạo diễn chửi bới, cô lười biếng giơ chiếc quạt sư tử nhỏ lên quạt gió, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Cô không thèm nhìn Thẩm Uyển Âm một cái, như chưa bao giờ coi cô ra gì.

Càng không xứng đáng là đối thủ của mình.

Thái độ như vậy, khiến Thẩm Uyển Âm càng tức hơn.



Cảm giác như đang bị châm biếm.

Thẩm Uyển Âm buộc bản thân phải bình tĩnh, nói trước mặt cả ekip: "Đạo diễn, nhưng Châu, nhưng....cô Tần dường như luôn nhìn tôi với ánh mắt châm chọc."

"Làm tôi khó mà nhập vai được."

Tần Mang nhắm mắt lại, để nhân viên giúp cô làm mát bằng cách quạt gió bằng đá.

Gia nhập đoàn phim được nửa tháng, mọi người đều biết cô dễ bị nóng hơn người thường.

Lần trước, cô còn bị nổi mẩn ở cổ vì nóng.

Trên làn da trắng như tuyết, phủ lên một lớp màu đỏ đậm, vô cùng ám ảnh.

Nghe Thẩm Uyển Âm nói, cô lười biếng nhướng mi, xin lỗi cho có lệ: "Xin lỗi nhé, có lẽ là vì tài năng diễn xuất của tôi quá tốt, ảnh hưởng đến cô Thẩm rồi."

Cả ekip đã phải lãng phí vài giờ đồng hồ cho Thẩm Uyển Âm.

Đã bực bội từ lâu rồi.

Phó đạo diễn: "Cảm xúc của cô Tần rất tốt."

"Nhân cơ hội nghỉ ngơi, cô Thẩm hãy xem kịch bản một lần nữa đi."

"Tranh thủ một lần là qua luôn."

Thẩm Uyển Âm cắn môi dưới.

"Được."

Khi phim bắt đầu quay trở lại, Thẩm Uyển Âm kiềm chế không nghĩ đến ý nghĩa sâu xa trong mắt Tần Mang, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều.

Trong ống kính—-

Tần Mang có mái tóc dài mượt mà như lụa, đen nhánh như mực, để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, mặc chiếc áo khoác màu đen, đi cùng với đôi bốt cao cùng màu, dù là gam màu lạnh nhất, nhưng kết hợp với gương mặt cực kỳ xinh đẹp và nước da mịn màng của cô, tạo nên một vẻ đẹp hoang dã đến khó tin.

Đang nghịch khẩu súng nhỏ màu bạc trên tay, dưới ánh đèn, đôi môi đỏ quyến rũ, dường như không màng đến, nhưng trong đôi mắt lấp lánh của cô lại ẩn chứa vẻ đe dọa: "Kết cục của kẻ giả mạo......"

"Là cái chết."

Vô cùng xinh đẹp nhưng rất nguy hiểm.

Vừa nói vừa cười, cô có thể lấy bất cứ thứ gì mình muốn mọi lúc, mọi nơi.

Ví dụ như—–

Cái mạng của kẻ giả mạo này.

Thẩm Uyển Âm không thể kiềm chế được và cũng theo ánh mắt của cô vào vai diễn, đôi mắt cô tràn ngập nỗi hoảng sợ. Cô biết rõ rằng súng là giả và không có đạn, nhưng khi tiếng bóp cò vang lên, tim cô đập dữ dội đến mức nghẹt thở.

"Cắt!"

Đạo diễn vừa nói xong, Thẩm Uyển Âm cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn.

Như thực sự đã đến gần cái chết.

Tần Mang bình tĩnh thổi nhẹ họng súng: "Cô Thẩm không cần phải hành lễ như vậy đâu."

Phụt.

Nhân viên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Lần này làm rất tốt."

Đạo diễn Châu nhìn Vân Linh, người có thể dễ dàng chiếm hết hào quang, chỉ cần có cô ở đó, trên màn ảnh sẽ không có nữ diễn viên thứ hai.

Đó cũng là lý do tại sao Tần Mang chấp nhận đóng những vai diễn phụ chỉ kéo dài vài giây mà không có tương tác với các diễn viên khác.

Bất cứ đạo diễn có kinh nghiệm nào cũng có thể nhận ra điều này.

Khi gương mặt của cô xuất hiện trên màn ảnh lớn, và mỗi khi có cảnh với những vai chính, ranh giới rõ ràng giữa diễn viên chính và diễn viên phụ đã không còn.

Kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô được nhiều người biết đến, không có đoàn làm phim nào dám lấy bộ phim của chính mình ra đùa giỡn, mời cô làm nữ chính.

Nhìn vào khuôn mặt không thể nào bắt bẻ được trên màn ảnh.

Tần Mang như một chú phượng hoàng đang nằm im trong rừng lá khô giữa mùa đông, chỉ cần chờ hoa nở, cô sẽ tung cánh bay lên, để lại một cảnh tượng rực rỡ và hùng vĩ trên bầu trời bao la.

Tâm trạng của đạo diễn Châu thay đổi liên tục.

Bỗng nhiên ông có đột tham vọng lớn hơn.

Ông đột nhiên đứng dậy: "Lại một lần nữa!"

Cần phải hoàn hảo đến từng chi tiết, ánh mắt của ông liếc nhìn Thẩm Uyển Âm, ý tứ cảnh cáo rõ ràng: "Tôi không cho phép bất cứ ai cản trở tôi trong bộ phim của tôi."

Từ khi bước chân vào giới giải trí, Thẩm Uyển Âm luôn được nhiều ngôi sao ủng hộ, chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như thế này. Nghĩ đến việc bị chĩa súng vào, cô cắn răng đứng dậy, nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, cô chỉ có thể cụp mắt xuống nói: "Vâng."

Công ty đã sắp bỏ rơi cô rồi, nên cô không thể mất vai diễn này được.

*

Trùng hợp gặp bên truyền thông hôm này đến thăm đoàn làm phim, ai đó đã vô tình quay được một đoạn video ngắn về cảnh diễn cùng nhau của Tần Mang và Thẩm Uyển Âm.

Không ngờ, nó lại lên top hot search.

【Đm đm đm?】

【Đây có phải là kỹ năng diễn xuất của bình hoa mà chúng ta nghe nói không?】

【Đã nói là bình hoa rồi, nhưng lại trở thành diễn viên có thực lực.】

【Diễn viên diễn chung là Thẩm Uyển Âm à?】

【Trang điểm đẹp quá, tôi thậm chí còn không chú ý đến cô ta đấy.】

【Đợi đã, Thẩm Uyển Âm trang điểm đậm mà lại bị đánh bại bởi Tần Mang trang điểm nhạt?】

【Nói hai người họ có nhan sắc ngang nhau, tin đồn từ đâu ra vậy?】

【Ồ, giống nhau thật đấy, ngày nào cũng đi bài so sánh nhan sắc, đây là lần đầu tiên họ xuất hiện cùng nhau, Thẩm thua rồi thua rồi!】

Người hâm mộ của Thẩm Uyển Âm không chịu thua: 【Buồn cười thật, lúc Tần Mang ra mắt được xem là tiểu Thẩm Uyển Âm, tôi nghĩ ai cũng biết chứ?】

【Báo cáo.....có dưa lớn!!!】

- --

Valentine vui vẻ nha cả nhà!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Công Khai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook