Chương 8: Pullman dài
Thần Niên
28/03/2024
Bóng đêm dày đặc như mực, chia trời đất thành hai phần khác nhau, thế
giới hiện thực đẹp đẽ như thế, mà thế giới trên mạng vì mấy tấm ảnh mà
bùng nổ.
#Tần Mang bắn sung ở ven đường#
#Người đẹp sườn xám Tần Mang#
#Độ thích hợp của Tần Mang với Giấc mơ cũ Kinh Hoa#
Ba cà hot search, giữa khuya đều leo lên top, trực tiếp đè tin tức ngôi sao nam đình đám trong giới giải trí đã kết hôn và có ba con xuống.
Chuyện này bắt nguồn từ một blogger chuyên tìm kiếm cảnh đẹp ẩn sau góc phố, người ta chỉ định chụp lấy hình ảnh của khu phố cổ với hoa tử đằng, vô tình chụp được Tần Mang chơi bắn bóng bay.
Trong ảnh.
Những cành hoa tử đằng rũ xuống, như thác nước đổ xuống phiến đá xanh, gió hè chầm chậm thổi, những nhành hoa nhẹ nhàng đung đưa. Cô gái mặc bộ sườn xám duyên dáng, gương mặt xinh đẹp, ngón tay trắng trẻo đang giữ lấy khẩu súng, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, vẻ đẹp vô cùng sắc bén.
Bong bóng bay ở gần đó nổ tung.
Như thể bắn trúng tim người khác.
Con phố cổ và hoa tử đằng, bộ sườn xám và vũ khí nóng, tạo nên một bức tranh tinh tế đảo lộn tâm hồn người xem.
Cư dân mạng bị làm cho kinh ngạc ——
"Bằng sức của mình, Tần Mang đã nâng cao tiêu chuẩn cái đẹp về sườn xám trong giới giải trí."
"Chỉ có thể là Tần Mang!"
"Huhuhu, chỉ tính nhan sắc, tôi cũng biết bình hoa Tần sẽ không bao giờ thua!"
"Đoạn video ngày hôm qua vẫn còn là đại mỹ nhân tiên giới làm người ta thương hoa tiếc ngọc, hôm nay lại là người đẹp sườn xám trong phim điện ảnh thời xưa, là ai đã nói Tần Mang không hợp với sườn xám?"
"Chị ơi giết em đi áaaaaaa!"
"Thứ mà đạn chị bắn trúng không phải bóng bay, mà là trái tim em!"
"@Giấc mơ cũ Kinh Hoa Official, tôi hối hận rồi, Tần Mang mặc sườn xám mới là ngầu nhất. Còn được đổi nữ chính không?"
"Hahaha lầu trên ơi, cậu tưởng đây là ra chợ chọn cải trắng à."
Fan của Thẩm Uyển Âm đứng ngồi không yên:
"Không thể nào không thể nào, thật sự có người chỉ dựa vào một tấm ảnh mà muốn cướp vai à."
"@Giấc mơ cũ Kinh Hoa, đừng có giả chết, mau dậy giải quyết đi."
Thật ra thì fan cũng không muốn tài khoản Official sẽ đứng ra giải quyết.
Dù sao ầm ĩ càng lớn.
Càng có lợi cho bọn họ.
Ai ngờ.
Weibo《 Giấc mơ cũ Kinh Hoa 》trước đây chỉ cười rồi xem mấy người trên mạng xé nhau để lấy nhiệt độ, cố gắng giành được lợi, thì bây giờ đã đăng bài viết đầu tiên liên quan đến nữ chính trên Weibo.
Phim điện ảnh Giấc mơ cũ Kinh Hoa V: "Nữ chính sẽ được chính thức công bố vào 9 giờ tối ngày 28, xin mọi người hãy đợi."
Cư dân mạng:!!!
Đm, sao đột nhiên sống rồi?
Trong một căn hộ sang trọng tại trung tâm thành phố.
Thẩm Uyển Âm đang ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn xuống bàn.
Phía trên để bản thảo hợp đồng đầu tiên của《 Giấc mơ cũ Kinh Hoa 》.
Mà lúc này.
Đã bị hủy.
"Đồ đã hủy, còn giữ lại làm gì."
Quản lý Vệ Thấm cầm bản hợp đồng đã bị hủy lên, xé hai lần, rồi ném vào thùng rác.
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thẩm Uyển Âm sau khi đã tẩy lớp trang điểm đậm đi, để lộ gương mặt trong sáng thuần khiết. Gương mặt thiếu đi lớp trang điểm đậm, xinh đẹp thì không đủ, nhẹ nhàng lại có thừa.
Lúc đầu Thẩm Uyển Âm ra mắt, đội ngũ đã xây dựng cho cô hình tượng đóa hoa trắng trong sáng, nhưng vẫn luôn bình bình, đến hai năm trước, đoạn video kia của Tần Mang bùng nổ và được Vệ Thấm phát hiện.
Là một quản lý có mắt nhìn nhất nhì giới giải trí, chị ta đã nâng đỡ rất nhiều ngôi sao nữ, trong đó có một người là sao nữ hàng đầu hiện nay, Châu Duyên, ánh mắt rất chuẩn.
Lúc ấy trong giới giải trí vẫn chưa xuất hiện ngôi sao nữ nào mang vẻ đẹp sắc sảo như vậy, chị ta nhanh chóng thay đổi kế hoạch cho Thẩm Uyển Âm.
Đầu tư mạnh mẽ, trước khi Tần Mang ra mắt, người đầu tiên được gọi là 'Nữ thần sắc sảo' là Thẩm Uyển Âm.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, Tần Mang nổi tiếng nhờ vào đoạn video của mình.
Hai năm nay, Thẩm Uyển Âm dựa vào đội ngũ xuất sắc, không biết đã đẩy lên bao nhiêu bài lấn át vẻ đẹp của Tần Mang, định chiếm lấy tên gọi 'Nữ thần sắc sảo' làm của riêng.
Lúc này, nhìn thấy hot search Tần Mang mặc sườn xám bị chụp lại, Vệ Thấm đáng tiếc lắc đầu.
Chị ta vỗ lên vai Thẩm Uyển Âm, nói có ý tứ, "Yên tâm đi, hợp đồng có thể hủy, lúc quay phim có thể đổi người, cho dù quay xong, thay người rồi quay lại cũng là chuyện thường."
"Thử sức thôi."
Thẩm Uyển Âm không phải kẻ ngốc.
Cô hiểu ẩn ý trong lời nói của Vệ Thấm, ánh mắt cuối cùng cũng có chút nhiệt độ, tự tay rót cho chị ta một ly trà nóng, giọng nói mềm mại đi vài phần, "Chị Vệ, em sẽ cố gắng."
Bóng đêm càng ngày càng tối.
Không biết từ khi nào, gió mạnh gào thét, cứ một lần rồi lại một lần đập lên cửa sổ, vài giọt mưa rơi trên lớp kính trong suốt, nước bắn tung tóe, trong chốc lát, mưa lớn bất ngờ ập đến như ngân hà đổ xuống.
Trên tầng hai biệt thự ở trang viện Hoàn Hồ, ánh đèn lỗng lẫy trong phòng làm bừng sáng màn đêm.
Cuối cùng Tần Mang cũng chạm được vào 'Lưỡi dao câu hồn' mà cô đã mơ ước khi nhìn trong tấm ảnh, hơn nữa còn là phiên bản bí mật có một không hai.
Dưới ánh sáng lấp lánh, làn da trắng trẻo dưới lòng bàn tay của người đàn ông nóng đến lạ thường, như dung nham đang cuồn cuộn, quét qua mặt băng lạnh lẽo.
Áo ngủ nhung màu đen treo trên bả vai anh, để lộ đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, ánh sáng và bóng tối giao nhau, lúc mặc quần áo lên, vòng eo và cơ bụng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ và nguy hiểm. Như một pho tượng hình người có tỉ lệ hoàn hảo trong bảo tàng nghệ thuật, mỗi một tấc da thịt đều rất chuẩn.
Tần Mang mím đôi môi đang khô, hàng mi rũ xuống, không hề che giấu mà nhìn giọt mồ hôi đang trượt xuống trên yết hầu, chẳng mấy chốc đã trượt xuống đường nhân ngư, vẽ ra đường nước chảy quanh co, càng khiến người ta nghĩ ngợi và 'mơ ước' lung tung.
Sắc đẹp quyến rũ người ta.
Đẹp thì đẹp đó.
Nhưng xưa nay Tần Mang yếu ớt, sợ mệt sợ đau, chưa được mấy phút, cô đã cảm thấy thoải mái.
Lại bắt đầu muốn chơi xấu:
"Không làm nữa không làm nữa."
"Một buổi tối tuyệt vời như vậy, làm cái này chán biết mấy, chúng ta trò chuyện chút đi."
Một giây sau.
Lại bị người đàn ông kéo về chỗ cũ.
Giọng nói trước giờ luôn lạnh lùng lại có chút khàn, "Được."
"Trò chuyện xem cái mà Hạ mỗ kém, kém ở đâu nào?"
"Ở đây?"
"Hay là ở đây?"
"Hả?"
...
...
Tần Mang lại ngã xuống, cô ngẩng đầu lên thì đối diện với một đôi mắt màu xanh lam, như thể đang tràn ngập ham muốn. Gương mặt cô đỏ bừng, cô cắn môi dưới, hơi thở có hơi gấp: "..."
Nói chán ngắt.
"Cưỡi hổ khó xuống."
Tần Mang đối mặt với nguy hiểm, đầu ngón tay cô dùng sức kéo mạnh chiếc áo ngủ mà anh chưa cởi hẳn ra, không nhịn được mà khẽ lầm bầm.
Không ngờ đầu óc bà Hạ còn nghĩ đến chuyện khác, ánh mắt Hạ Linh Tế dừng lại trên nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi cô, sau khi ướt trông nó càng thêm quyến rũ, đôi môi mỏng của anh lướt qua nó, rồi đi xuống ——
Cùng lúc đó, anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô, bật cười.
Trầm khàn quyến rũ, "Cưỡi hổ, hay là cưỡi —— "
"Anh?"
Áaaa!!!
Ngày hôm sau.
Tần Mang nằm nghiêng, mái tóc xoăn mềm mại đen nhánh xõa trên gối, mang theo vẻ lười biếng xốc xếch, lúc này đang bực bội nhìn người đàn ông đang đứng thắt cà vạt trước gương.
Bộ vest lịch lãm tôn lên dáng người cao ráo của anh, gương mặt lạnh lùng, ngay cả khi anh vô tình để lộ cổ tay, cũng đầy vẻ quý phái và lạnh lùng.
Tối hôm qua anh cười bên tai cô, lúc xuống giường, thì lại giống như chưa xảy ra chuyện gì.
"Ra vẻ đạo mạo!"
Cái gì mà kiểu người cấm dục.
Rõ ràng là kiểu người cầm thú.
Tần Mang nổi giận.
Cô quấn chăn ngồi dậy, đôi mắt còn mơ màng, bây giờ lúc cô trừng mắt nhìn người khác, không giống như đang nổi giận, càng giống đang làm nũng.
Vốn dĩ Hạ Linh Tế định đi làm luôn.
Có lẽ là do ánh mắt trách móc của bà Hạ quá mạnh mẽ, anh liếc nhìn cô, được một lúc anh mới nói: "Hôm nay em chuẩn bị thử vai cho tốt?"
Nói xong, anh mới thản nhiên đi làm như bình thường.
Tần Mang: "..."
Anh còn là người không?
Tối hôm qua mình đã làm gì còn không biết à?
Cô đã như vậy rồi, còn không quên nhắc cô làm việc!
Nhà tư bản hút máu cũng không bóc lột người khác như anh đâu!
*
"Hot search em mặc sườn xám hai ngày trước vẫn còn hot, thế này mấy người trên mạng mới được rửa mắt, biết sớm thì đã chụp cho em thêm mấy bộ ảnh mặc sườn xám rồi."
"Đúng rồi, tạp chí quốc tế EG có ý muốn mời em chụp ảnh bìa cho tạp chí số tháng 9, em có biết biết đây là cơ hội vàng có giá trị đến mức nào không!"
Bây giờ chỉ còn chờ Tần Mang giành lại được vai nữ chính trong《 Giấc mơ cũ Kinh Hoa 》.
Cho dù là nguồn lực về phim điện ảnh hay phim truyền hình, cũng sẽ nâng lên tầm cao mới.
Ngày 28, buổi chiều, trong phòng trang điểm cho buổi thử vai.
Tần Mang nhắm nửa mắt, nhân viên trang điểm nhẹ nhàng giữ mặt cô để trang điểm, động tác rất nhẹ, như sợ làm đau làn da non mỏng manh của cô.
Nghe Mạnh Đình thì thầm bên tai.
Tần Mang không hề choáng váng đầu óc trước hot search và nguồn lực bất ngờ, cô rất rõ, nếu như lần này thử vai thất bại, bây giờ được khen ngợi bao nhiêu thì ngã xuống thảm bấy nhiêu.
Vậy nên, lần thử sức này, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Nội dung thử vai sẽ được chọn ngẫu nhiên từ kịch bản.
Tần Mang cũng không biết nội dung cụ thể.
Chỉ có thể tạm thời nước đến chân mới nhảy, luyện tập những cảnh mình không giỏi một chút.
Vậy nên, hai ngày nay, mỗi ngày cô sẽ dành ra hai tiếng, luyện tập tư thế hút thuốc và thổi vòng khói thật đẹp.
Giọng nói mềm mại hơi khàn, "Biết rồi."
Ai ngờ một giây sau.
Trợ lý A Đồng ra ngoài nghe ngóng tình hình, vội vàng chạy vào, "Chị Mang Mang, không xong rồi!"
"Thẩm Uyển Âm đưa giáo viên biểu diễn của cô ta tới!"
"Hả?"
Đầu ngón tay trắng trẻo như ngọc của Tần Mang nghịch đôi bông tai kim cương dài, quấn một vòng rồi lại một vòng, đôi mắt đong đầy tình cảm hơi nheo lại, "Cho nên?"
Trợ lý A Đồng nghiến răng nghiến lợi, "Không biết xấu hổ quá rồi, giáo viên này là nghệ sĩ lúc trước, Phó Bình, đã từng là giáo viên biểu diễn cho đạo diễn Châu ở Học viện Hý kịch Trung ương!"
"Cô ta chẳng phải trực tiếp mang bản hack lên người rồi sao!"
Mạnh Đình bỗng đứng dậy, "Gì chứ?!"
Tần Mang thở nhẹ.
Cô cũng tức.
Trong lúc Mạnh Đình và trợ lý A Đồng đang vội vội vàng vàng, Tần Mang lấy điện thoại ra, gõ mấy chữ gửi cho —— Nhà tư bản máu lạnh.
Sư tử nhỏ kêu meo meo: Thử vai là thử kỹ năng diễn xuất hay là thử chỗ dựa? Sư tử nhỏ cười nhạt.jpg
Chưa kịp nghĩ ra phương án giải quyết tốt.
Đã có nhân viên làm việc tới kêu Tần Mang chuẩn bị thử sức liễu.
Tần Mang đi ngang qua Thẩm Uyển Âm, giày cao gót còn chưa dừng lại, cô bỗng nghe thấy, cô ta nói bên tai mình, "Mong chờ kỹ năng diễn xuất của cô."
Không đợi Tần Mang trả lời, cô ta duyên dáng rời đi.
Mạnh Đình không yên tâm nên đi theo, đúng lúc nghe thấy câu này.
Anh nghiến răng nghiến lợi, "Cô Phó Bình nổi tiếng mặt hiền miệng ác ở trong giới, trong mắt không được có sạn, ông ghét nhất những nghệ sĩ bình hoa dựa vào mặt mà giữ độ hot trong giới, ông mắng người rất thẳng thắn, nhưng lại có địa vị rất cao trong giới, bị mắng chỉ có thể nhịn."
"Thẩm Uyển Âm quá ác, không những muốn cướp vai, còn muốn em bị bêu xấu trước mặt mọi người."
Tong lòng A Đồng sợ hãi, "Hay là chúng ta không đi nữa."
"Dù sao thì cùng chạy."
Cô không thể chịu được chị Mang Mang bị người khác tùy tiện xúc phạm.
Tần Mang cười, "Thử một chút thôi."
Vừa nói xong, cô bình tĩnh đẩy cửa đi vào.
Vòng eo nhỏ nhắn trông rất yếu đuối, bây giờ lại giống như thiên nga nhỏ kiêu ngạo, biết rõ là thất bại, cũng không bao giờ chạy trốn.
Cảnh tượng vỡ tan tành, trợ lý A Đồng im lặng rưng rưng.
Một lát sau.
Nghe thấy lời dặn dò của Mạnh Đình, "Thử thì thử, đừng có ra tay nhé."
"Cũng đừng nổ súng, giết người là phạm pháp."
"Có camera giám sát, ông đây không có cách nào rửa sạch cho me."
Ngay lập tức, A Đồng không khóc nữa.
Lần thử sức này, vì đảm bảo tính công bằng, đều được ghi hình lại.
Nỗi lo của Mạnh Đình hoàn toàn không phải dư thừa, nhưng lại là dư thừa.
Tần Mang quả thật đã rút được đoạn có súng.
Có súng.
Nhưng không có đạn, chỉ là một chiếc đồ chơi nhỏ, lực sát thương còn không bằng súng bắn bóng bay ở sạp ven đường.
Tần Mang cũng đã gặp được cô Phó Bình cao quý trong miệng Mạnh Đình.
Bà mang đậm hơi thở nghệ thuật, có cốt cách mỹ nhân, cách cư xử thể hiện rõ ràng bà có nền tảng nghệ thuật, nhưng khi bà nhìn Tần Mang, vẻ mặt đã nghiêm túc lại.
Phòng thử vai vốn dĩ rộng rãi bỗng nhiên trở nên yên tĩnh và trống trải, phó đạo diễn ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu Tần Mang.
Phó Bình không lên tiếng.
Ngôi sao nữ dựa vào ngoại hình xinh đẹp mà vào giới giải trí bà gặp nhiều rồi.
Nhưng bọn không nên làm bẩn nghề diễn viên linh thiêng này.
Bà cũng đã nghĩ xong làm thế nào để ngôi sao nữ này biết khó mà lui.
Đạo diễn Châu vừa nói: "Bắt đầu."
Một giây sau.
Vốn dĩ Tần Mang mang vẻ mặt tùy tiện, ngay lập tức trở nên sắc sảo ác liệt, cô giơ súng đồ chơi lên ——
Phó Bình kinh ngạc.
Đây là... Một giây đã nhập vai.
Tài năng trời ban của một diễn viên.
Tần Mang vừa vào vai diễn, cô hoàn toàn chăm chú, xem thường tất cả những thứ xung quanh mình.
Sau khi kết thúc.
Đạo diễn Châu dường như thuận miệng hỏi một câu, "Sao giọng cháu khàn vậy?"
Đôi mắt Tần Mang dần trở nên trong veo, cô buông khẩu súng trong tay, thẳng thắn trả lời: "Trong kịch bản có cảnh hút thuốc, cháu sợ rút được cảnh này, tạm thời nước đến chân mới nhảy học thử một chút."
"Giọng khàn, mấy ngày nữa là ổn thôi."
Đạo diễn Châu gật đầu hài lòng.
Cô Phó Bình ở bên cạnh không thể hiện chút cảm xúc nào, im lặng không nói.
Cũng chưa phê bình cô vài câu.
Mãi cho đến khi kết thúc buổi thử vai, đạo diễn Châu tuyên bố cô sẽ vào vai nữ chính, cũng không đợi được lời 'phê bình' từ cô Phó Bình.
Độc mồm độc miệng đâu? Trong mắt không có sạn đâu?
Tần Mang hơi nghi ngờ.
Mạnh Đình cũng rất nghi ngờ.
Trợ lý A Đồng càng nghi ngờ.
Vì thế cả nhóm ba người quyết định vào nhà vệ sinh gõ cá gỗ để tỉnh táo lại một chút, bình tĩnh lại, có phải đang nằm mơ không.
Vai nữ chính thuận lợi đến tay như vậy à?
Vừa mới đi qua nhà vệ sinh cuối hành lang.
Lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Ba người nhìn nhau, ăn ý dừng lại.
"Bà đã nói là đến đây để giúp tôi, sao lại đổi ý vậy?"
"Hơn nữa chẳng phải bà vẫn luôn ghét diễn viên bình hoa sao, sao hôm nay..."
Phó Bình quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Tần Mang nhập vai trong một giây, cô ấy là bình hoa, vậy cô là cái gì?"
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, khoảng một lúc lâu sau:
"Sau này tập trung vào diễn xuất nhiều hơn, đừng lãng phí kỹ năng diễn xuất trời sinh của cô."
Câu nói cuối cùng này vô cùng châm chọc.
Nói xong rồi rời đi.
Đoạn đối thoại rất ngắn, nhưng lượng tin tức thì rất nhiều.
"Xuỳ."
Nhịn vài giây, đợi bóng người của Phó Bình biến mất, cuối cùng Tần Mang cũng không nhịn được nữa, cô vỗ tay cười, "Cô Thẩm giỏi quá, quả nhiên là người có kỹ năng diễn xuất mà tiền bối trong giới cũng phải khen."
Sắc mặt Thẩm Uyển Âm vốn dĩ trắng bệch bỗng chốc thành đen.
"Cô..."
Tần Mang giơ tay lên, chậm rãi nhắc nhở:
"Cẩn thận."
"Thu âm rồi nè."
...
"Ha ha ha ha, hả giận quá!"
Trong phòng thử vai đã không còn ai.
Trợ lý A Đồng sảng khoái nó, "Chị Mang Mang, chị thu âm lại thật à?"
"Tốt quá, sau này chúng ta nắm thóp cô ta, chị không nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của cô ta..."
Mạnh Đình gõ lên đầu A Đồng: "Em cho là đại tiểu thư ngốc giống em à."
Ghi âm có thể gây khó dễ gì chứ?
Hơn nữa đây cũng không phải là phong cách của đại tiểu thư, chỉ là Tần Mang cố ý chọc tức Thẩm Uyển Âm mà thôi.
Điều quan trọng là, lúc đó tiện thoại của Tần Mang ở trong tay anh ——
Trời vẫn còn sáng, chỉ hơn bốn giờ chiều.
Thành phố Thâm có nhiều cây, đến mùa xuân và mùa hòa, dường như khắp nơi đều là cây cỏ hoa lá.
Lúc này, ánh mặt trời gay gắt xuyên qua cây long não không lồ, che khuất cả bầu trời, đốm sáng loang lổ.
Tần Mang vén váy xuống bậc thang, đốm sáng loang lổ trên da cô, đối với cơ địa của cô mà nói, giống như nước sôi văng lên người, cô bị nóng đến nỗi cau mày lại.
Vừa mới xem xong trò vui, cô bảo A Đồng đi mượn dù.
Hàng mi cong dài của cô lơ đãng nhếch lên, bỗng dừng lại ——
Cô nhận ra chiếc xe quen thuộc cách đó không xa, đường nét chiếc xe đầy tính uy hiếp, như một chú sói đen lười biếng lim dim nằm dưới nắng gắt.
Sư tử nhỏ kêu meo meo: Anh ở cửa?
Nhà tư bản máu lạnh: Ồ, đi ngang qua xem một chút, xem ai đang so chỗ dựa với bà Hạ.
Tần Mang đứng trên bậc thang, do dự vài giây, hiếm khi cô có hứng muốn chia sẻ niềm vui với nhà tư bản, vất vả lắm mới quyết định, cô muốn mạo hiểm vượt qua ánh mặt trời chói chang.
Ai ngờ...
Một giây sau.
Tần Mang trơ mắt nhìn chiếc Pullman dài màu đen đi ngang qua trước mắt cô, nghênh ngang rời đi.
???
Đợi đã?
Cái tên chó má này 'đi ngang qua' thật à.
- -------------------
Sư tử nhỏ: Ngày 28 tháng 5, ngày kỷ niệm Hạ Linh Tế khôi phục trạng thái độc thân.
Xem trò vui.jpg ha ha ha
#Tần Mang bắn sung ở ven đường#
#Người đẹp sườn xám Tần Mang#
#Độ thích hợp của Tần Mang với Giấc mơ cũ Kinh Hoa#
Ba cà hot search, giữa khuya đều leo lên top, trực tiếp đè tin tức ngôi sao nam đình đám trong giới giải trí đã kết hôn và có ba con xuống.
Chuyện này bắt nguồn từ một blogger chuyên tìm kiếm cảnh đẹp ẩn sau góc phố, người ta chỉ định chụp lấy hình ảnh của khu phố cổ với hoa tử đằng, vô tình chụp được Tần Mang chơi bắn bóng bay.
Trong ảnh.
Những cành hoa tử đằng rũ xuống, như thác nước đổ xuống phiến đá xanh, gió hè chầm chậm thổi, những nhành hoa nhẹ nhàng đung đưa. Cô gái mặc bộ sườn xám duyên dáng, gương mặt xinh đẹp, ngón tay trắng trẻo đang giữ lấy khẩu súng, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, vẻ đẹp vô cùng sắc bén.
Bong bóng bay ở gần đó nổ tung.
Như thể bắn trúng tim người khác.
Con phố cổ và hoa tử đằng, bộ sườn xám và vũ khí nóng, tạo nên một bức tranh tinh tế đảo lộn tâm hồn người xem.
Cư dân mạng bị làm cho kinh ngạc ——
"Bằng sức của mình, Tần Mang đã nâng cao tiêu chuẩn cái đẹp về sườn xám trong giới giải trí."
"Chỉ có thể là Tần Mang!"
"Huhuhu, chỉ tính nhan sắc, tôi cũng biết bình hoa Tần sẽ không bao giờ thua!"
"Đoạn video ngày hôm qua vẫn còn là đại mỹ nhân tiên giới làm người ta thương hoa tiếc ngọc, hôm nay lại là người đẹp sườn xám trong phim điện ảnh thời xưa, là ai đã nói Tần Mang không hợp với sườn xám?"
"Chị ơi giết em đi áaaaaaa!"
"Thứ mà đạn chị bắn trúng không phải bóng bay, mà là trái tim em!"
"@Giấc mơ cũ Kinh Hoa Official, tôi hối hận rồi, Tần Mang mặc sườn xám mới là ngầu nhất. Còn được đổi nữ chính không?"
"Hahaha lầu trên ơi, cậu tưởng đây là ra chợ chọn cải trắng à."
Fan của Thẩm Uyển Âm đứng ngồi không yên:
"Không thể nào không thể nào, thật sự có người chỉ dựa vào một tấm ảnh mà muốn cướp vai à."
"@Giấc mơ cũ Kinh Hoa, đừng có giả chết, mau dậy giải quyết đi."
Thật ra thì fan cũng không muốn tài khoản Official sẽ đứng ra giải quyết.
Dù sao ầm ĩ càng lớn.
Càng có lợi cho bọn họ.
Ai ngờ.
Weibo《 Giấc mơ cũ Kinh Hoa 》trước đây chỉ cười rồi xem mấy người trên mạng xé nhau để lấy nhiệt độ, cố gắng giành được lợi, thì bây giờ đã đăng bài viết đầu tiên liên quan đến nữ chính trên Weibo.
Phim điện ảnh Giấc mơ cũ Kinh Hoa V: "Nữ chính sẽ được chính thức công bố vào 9 giờ tối ngày 28, xin mọi người hãy đợi."
Cư dân mạng:!!!
Đm, sao đột nhiên sống rồi?
Trong một căn hộ sang trọng tại trung tâm thành phố.
Thẩm Uyển Âm đang ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn xuống bàn.
Phía trên để bản thảo hợp đồng đầu tiên của《 Giấc mơ cũ Kinh Hoa 》.
Mà lúc này.
Đã bị hủy.
"Đồ đã hủy, còn giữ lại làm gì."
Quản lý Vệ Thấm cầm bản hợp đồng đã bị hủy lên, xé hai lần, rồi ném vào thùng rác.
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thẩm Uyển Âm sau khi đã tẩy lớp trang điểm đậm đi, để lộ gương mặt trong sáng thuần khiết. Gương mặt thiếu đi lớp trang điểm đậm, xinh đẹp thì không đủ, nhẹ nhàng lại có thừa.
Lúc đầu Thẩm Uyển Âm ra mắt, đội ngũ đã xây dựng cho cô hình tượng đóa hoa trắng trong sáng, nhưng vẫn luôn bình bình, đến hai năm trước, đoạn video kia của Tần Mang bùng nổ và được Vệ Thấm phát hiện.
Là một quản lý có mắt nhìn nhất nhì giới giải trí, chị ta đã nâng đỡ rất nhiều ngôi sao nữ, trong đó có một người là sao nữ hàng đầu hiện nay, Châu Duyên, ánh mắt rất chuẩn.
Lúc ấy trong giới giải trí vẫn chưa xuất hiện ngôi sao nữ nào mang vẻ đẹp sắc sảo như vậy, chị ta nhanh chóng thay đổi kế hoạch cho Thẩm Uyển Âm.
Đầu tư mạnh mẽ, trước khi Tần Mang ra mắt, người đầu tiên được gọi là 'Nữ thần sắc sảo' là Thẩm Uyển Âm.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, Tần Mang nổi tiếng nhờ vào đoạn video của mình.
Hai năm nay, Thẩm Uyển Âm dựa vào đội ngũ xuất sắc, không biết đã đẩy lên bao nhiêu bài lấn át vẻ đẹp của Tần Mang, định chiếm lấy tên gọi 'Nữ thần sắc sảo' làm của riêng.
Lúc này, nhìn thấy hot search Tần Mang mặc sườn xám bị chụp lại, Vệ Thấm đáng tiếc lắc đầu.
Chị ta vỗ lên vai Thẩm Uyển Âm, nói có ý tứ, "Yên tâm đi, hợp đồng có thể hủy, lúc quay phim có thể đổi người, cho dù quay xong, thay người rồi quay lại cũng là chuyện thường."
"Thử sức thôi."
Thẩm Uyển Âm không phải kẻ ngốc.
Cô hiểu ẩn ý trong lời nói của Vệ Thấm, ánh mắt cuối cùng cũng có chút nhiệt độ, tự tay rót cho chị ta một ly trà nóng, giọng nói mềm mại đi vài phần, "Chị Vệ, em sẽ cố gắng."
Bóng đêm càng ngày càng tối.
Không biết từ khi nào, gió mạnh gào thét, cứ một lần rồi lại một lần đập lên cửa sổ, vài giọt mưa rơi trên lớp kính trong suốt, nước bắn tung tóe, trong chốc lát, mưa lớn bất ngờ ập đến như ngân hà đổ xuống.
Trên tầng hai biệt thự ở trang viện Hoàn Hồ, ánh đèn lỗng lẫy trong phòng làm bừng sáng màn đêm.
Cuối cùng Tần Mang cũng chạm được vào 'Lưỡi dao câu hồn' mà cô đã mơ ước khi nhìn trong tấm ảnh, hơn nữa còn là phiên bản bí mật có một không hai.
Dưới ánh sáng lấp lánh, làn da trắng trẻo dưới lòng bàn tay của người đàn ông nóng đến lạ thường, như dung nham đang cuồn cuộn, quét qua mặt băng lạnh lẽo.
Áo ngủ nhung màu đen treo trên bả vai anh, để lộ đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, ánh sáng và bóng tối giao nhau, lúc mặc quần áo lên, vòng eo và cơ bụng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ và nguy hiểm. Như một pho tượng hình người có tỉ lệ hoàn hảo trong bảo tàng nghệ thuật, mỗi một tấc da thịt đều rất chuẩn.
Tần Mang mím đôi môi đang khô, hàng mi rũ xuống, không hề che giấu mà nhìn giọt mồ hôi đang trượt xuống trên yết hầu, chẳng mấy chốc đã trượt xuống đường nhân ngư, vẽ ra đường nước chảy quanh co, càng khiến người ta nghĩ ngợi và 'mơ ước' lung tung.
Sắc đẹp quyến rũ người ta.
Đẹp thì đẹp đó.
Nhưng xưa nay Tần Mang yếu ớt, sợ mệt sợ đau, chưa được mấy phút, cô đã cảm thấy thoải mái.
Lại bắt đầu muốn chơi xấu:
"Không làm nữa không làm nữa."
"Một buổi tối tuyệt vời như vậy, làm cái này chán biết mấy, chúng ta trò chuyện chút đi."
Một giây sau.
Lại bị người đàn ông kéo về chỗ cũ.
Giọng nói trước giờ luôn lạnh lùng lại có chút khàn, "Được."
"Trò chuyện xem cái mà Hạ mỗ kém, kém ở đâu nào?"
"Ở đây?"
"Hay là ở đây?"
"Hả?"
...
...
Tần Mang lại ngã xuống, cô ngẩng đầu lên thì đối diện với một đôi mắt màu xanh lam, như thể đang tràn ngập ham muốn. Gương mặt cô đỏ bừng, cô cắn môi dưới, hơi thở có hơi gấp: "..."
Nói chán ngắt.
"Cưỡi hổ khó xuống."
Tần Mang đối mặt với nguy hiểm, đầu ngón tay cô dùng sức kéo mạnh chiếc áo ngủ mà anh chưa cởi hẳn ra, không nhịn được mà khẽ lầm bầm.
Không ngờ đầu óc bà Hạ còn nghĩ đến chuyện khác, ánh mắt Hạ Linh Tế dừng lại trên nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi cô, sau khi ướt trông nó càng thêm quyến rũ, đôi môi mỏng của anh lướt qua nó, rồi đi xuống ——
Cùng lúc đó, anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô, bật cười.
Trầm khàn quyến rũ, "Cưỡi hổ, hay là cưỡi —— "
"Anh?"
Áaaa!!!
Ngày hôm sau.
Tần Mang nằm nghiêng, mái tóc xoăn mềm mại đen nhánh xõa trên gối, mang theo vẻ lười biếng xốc xếch, lúc này đang bực bội nhìn người đàn ông đang đứng thắt cà vạt trước gương.
Bộ vest lịch lãm tôn lên dáng người cao ráo của anh, gương mặt lạnh lùng, ngay cả khi anh vô tình để lộ cổ tay, cũng đầy vẻ quý phái và lạnh lùng.
Tối hôm qua anh cười bên tai cô, lúc xuống giường, thì lại giống như chưa xảy ra chuyện gì.
"Ra vẻ đạo mạo!"
Cái gì mà kiểu người cấm dục.
Rõ ràng là kiểu người cầm thú.
Tần Mang nổi giận.
Cô quấn chăn ngồi dậy, đôi mắt còn mơ màng, bây giờ lúc cô trừng mắt nhìn người khác, không giống như đang nổi giận, càng giống đang làm nũng.
Vốn dĩ Hạ Linh Tế định đi làm luôn.
Có lẽ là do ánh mắt trách móc của bà Hạ quá mạnh mẽ, anh liếc nhìn cô, được một lúc anh mới nói: "Hôm nay em chuẩn bị thử vai cho tốt?"
Nói xong, anh mới thản nhiên đi làm như bình thường.
Tần Mang: "..."
Anh còn là người không?
Tối hôm qua mình đã làm gì còn không biết à?
Cô đã như vậy rồi, còn không quên nhắc cô làm việc!
Nhà tư bản hút máu cũng không bóc lột người khác như anh đâu!
*
"Hot search em mặc sườn xám hai ngày trước vẫn còn hot, thế này mấy người trên mạng mới được rửa mắt, biết sớm thì đã chụp cho em thêm mấy bộ ảnh mặc sườn xám rồi."
"Đúng rồi, tạp chí quốc tế EG có ý muốn mời em chụp ảnh bìa cho tạp chí số tháng 9, em có biết biết đây là cơ hội vàng có giá trị đến mức nào không!"
Bây giờ chỉ còn chờ Tần Mang giành lại được vai nữ chính trong《 Giấc mơ cũ Kinh Hoa 》.
Cho dù là nguồn lực về phim điện ảnh hay phim truyền hình, cũng sẽ nâng lên tầm cao mới.
Ngày 28, buổi chiều, trong phòng trang điểm cho buổi thử vai.
Tần Mang nhắm nửa mắt, nhân viên trang điểm nhẹ nhàng giữ mặt cô để trang điểm, động tác rất nhẹ, như sợ làm đau làn da non mỏng manh của cô.
Nghe Mạnh Đình thì thầm bên tai.
Tần Mang không hề choáng váng đầu óc trước hot search và nguồn lực bất ngờ, cô rất rõ, nếu như lần này thử vai thất bại, bây giờ được khen ngợi bao nhiêu thì ngã xuống thảm bấy nhiêu.
Vậy nên, lần thử sức này, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Nội dung thử vai sẽ được chọn ngẫu nhiên từ kịch bản.
Tần Mang cũng không biết nội dung cụ thể.
Chỉ có thể tạm thời nước đến chân mới nhảy, luyện tập những cảnh mình không giỏi một chút.
Vậy nên, hai ngày nay, mỗi ngày cô sẽ dành ra hai tiếng, luyện tập tư thế hút thuốc và thổi vòng khói thật đẹp.
Giọng nói mềm mại hơi khàn, "Biết rồi."
Ai ngờ một giây sau.
Trợ lý A Đồng ra ngoài nghe ngóng tình hình, vội vàng chạy vào, "Chị Mang Mang, không xong rồi!"
"Thẩm Uyển Âm đưa giáo viên biểu diễn của cô ta tới!"
"Hả?"
Đầu ngón tay trắng trẻo như ngọc của Tần Mang nghịch đôi bông tai kim cương dài, quấn một vòng rồi lại một vòng, đôi mắt đong đầy tình cảm hơi nheo lại, "Cho nên?"
Trợ lý A Đồng nghiến răng nghiến lợi, "Không biết xấu hổ quá rồi, giáo viên này là nghệ sĩ lúc trước, Phó Bình, đã từng là giáo viên biểu diễn cho đạo diễn Châu ở Học viện Hý kịch Trung ương!"
"Cô ta chẳng phải trực tiếp mang bản hack lên người rồi sao!"
Mạnh Đình bỗng đứng dậy, "Gì chứ?!"
Tần Mang thở nhẹ.
Cô cũng tức.
Trong lúc Mạnh Đình và trợ lý A Đồng đang vội vội vàng vàng, Tần Mang lấy điện thoại ra, gõ mấy chữ gửi cho —— Nhà tư bản máu lạnh.
Sư tử nhỏ kêu meo meo: Thử vai là thử kỹ năng diễn xuất hay là thử chỗ dựa? Sư tử nhỏ cười nhạt.jpg
Chưa kịp nghĩ ra phương án giải quyết tốt.
Đã có nhân viên làm việc tới kêu Tần Mang chuẩn bị thử sức liễu.
Tần Mang đi ngang qua Thẩm Uyển Âm, giày cao gót còn chưa dừng lại, cô bỗng nghe thấy, cô ta nói bên tai mình, "Mong chờ kỹ năng diễn xuất của cô."
Không đợi Tần Mang trả lời, cô ta duyên dáng rời đi.
Mạnh Đình không yên tâm nên đi theo, đúng lúc nghe thấy câu này.
Anh nghiến răng nghiến lợi, "Cô Phó Bình nổi tiếng mặt hiền miệng ác ở trong giới, trong mắt không được có sạn, ông ghét nhất những nghệ sĩ bình hoa dựa vào mặt mà giữ độ hot trong giới, ông mắng người rất thẳng thắn, nhưng lại có địa vị rất cao trong giới, bị mắng chỉ có thể nhịn."
"Thẩm Uyển Âm quá ác, không những muốn cướp vai, còn muốn em bị bêu xấu trước mặt mọi người."
Tong lòng A Đồng sợ hãi, "Hay là chúng ta không đi nữa."
"Dù sao thì cùng chạy."
Cô không thể chịu được chị Mang Mang bị người khác tùy tiện xúc phạm.
Tần Mang cười, "Thử một chút thôi."
Vừa nói xong, cô bình tĩnh đẩy cửa đi vào.
Vòng eo nhỏ nhắn trông rất yếu đuối, bây giờ lại giống như thiên nga nhỏ kiêu ngạo, biết rõ là thất bại, cũng không bao giờ chạy trốn.
Cảnh tượng vỡ tan tành, trợ lý A Đồng im lặng rưng rưng.
Một lát sau.
Nghe thấy lời dặn dò của Mạnh Đình, "Thử thì thử, đừng có ra tay nhé."
"Cũng đừng nổ súng, giết người là phạm pháp."
"Có camera giám sát, ông đây không có cách nào rửa sạch cho me."
Ngay lập tức, A Đồng không khóc nữa.
Lần thử sức này, vì đảm bảo tính công bằng, đều được ghi hình lại.
Nỗi lo của Mạnh Đình hoàn toàn không phải dư thừa, nhưng lại là dư thừa.
Tần Mang quả thật đã rút được đoạn có súng.
Có súng.
Nhưng không có đạn, chỉ là một chiếc đồ chơi nhỏ, lực sát thương còn không bằng súng bắn bóng bay ở sạp ven đường.
Tần Mang cũng đã gặp được cô Phó Bình cao quý trong miệng Mạnh Đình.
Bà mang đậm hơi thở nghệ thuật, có cốt cách mỹ nhân, cách cư xử thể hiện rõ ràng bà có nền tảng nghệ thuật, nhưng khi bà nhìn Tần Mang, vẻ mặt đã nghiêm túc lại.
Phòng thử vai vốn dĩ rộng rãi bỗng nhiên trở nên yên tĩnh và trống trải, phó đạo diễn ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu Tần Mang.
Phó Bình không lên tiếng.
Ngôi sao nữ dựa vào ngoại hình xinh đẹp mà vào giới giải trí bà gặp nhiều rồi.
Nhưng bọn không nên làm bẩn nghề diễn viên linh thiêng này.
Bà cũng đã nghĩ xong làm thế nào để ngôi sao nữ này biết khó mà lui.
Đạo diễn Châu vừa nói: "Bắt đầu."
Một giây sau.
Vốn dĩ Tần Mang mang vẻ mặt tùy tiện, ngay lập tức trở nên sắc sảo ác liệt, cô giơ súng đồ chơi lên ——
Phó Bình kinh ngạc.
Đây là... Một giây đã nhập vai.
Tài năng trời ban của một diễn viên.
Tần Mang vừa vào vai diễn, cô hoàn toàn chăm chú, xem thường tất cả những thứ xung quanh mình.
Sau khi kết thúc.
Đạo diễn Châu dường như thuận miệng hỏi một câu, "Sao giọng cháu khàn vậy?"
Đôi mắt Tần Mang dần trở nên trong veo, cô buông khẩu súng trong tay, thẳng thắn trả lời: "Trong kịch bản có cảnh hút thuốc, cháu sợ rút được cảnh này, tạm thời nước đến chân mới nhảy học thử một chút."
"Giọng khàn, mấy ngày nữa là ổn thôi."
Đạo diễn Châu gật đầu hài lòng.
Cô Phó Bình ở bên cạnh không thể hiện chút cảm xúc nào, im lặng không nói.
Cũng chưa phê bình cô vài câu.
Mãi cho đến khi kết thúc buổi thử vai, đạo diễn Châu tuyên bố cô sẽ vào vai nữ chính, cũng không đợi được lời 'phê bình' từ cô Phó Bình.
Độc mồm độc miệng đâu? Trong mắt không có sạn đâu?
Tần Mang hơi nghi ngờ.
Mạnh Đình cũng rất nghi ngờ.
Trợ lý A Đồng càng nghi ngờ.
Vì thế cả nhóm ba người quyết định vào nhà vệ sinh gõ cá gỗ để tỉnh táo lại một chút, bình tĩnh lại, có phải đang nằm mơ không.
Vai nữ chính thuận lợi đến tay như vậy à?
Vừa mới đi qua nhà vệ sinh cuối hành lang.
Lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Ba người nhìn nhau, ăn ý dừng lại.
"Bà đã nói là đến đây để giúp tôi, sao lại đổi ý vậy?"
"Hơn nữa chẳng phải bà vẫn luôn ghét diễn viên bình hoa sao, sao hôm nay..."
Phó Bình quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Tần Mang nhập vai trong một giây, cô ấy là bình hoa, vậy cô là cái gì?"
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, khoảng một lúc lâu sau:
"Sau này tập trung vào diễn xuất nhiều hơn, đừng lãng phí kỹ năng diễn xuất trời sinh của cô."
Câu nói cuối cùng này vô cùng châm chọc.
Nói xong rồi rời đi.
Đoạn đối thoại rất ngắn, nhưng lượng tin tức thì rất nhiều.
"Xuỳ."
Nhịn vài giây, đợi bóng người của Phó Bình biến mất, cuối cùng Tần Mang cũng không nhịn được nữa, cô vỗ tay cười, "Cô Thẩm giỏi quá, quả nhiên là người có kỹ năng diễn xuất mà tiền bối trong giới cũng phải khen."
Sắc mặt Thẩm Uyển Âm vốn dĩ trắng bệch bỗng chốc thành đen.
"Cô..."
Tần Mang giơ tay lên, chậm rãi nhắc nhở:
"Cẩn thận."
"Thu âm rồi nè."
...
"Ha ha ha ha, hả giận quá!"
Trong phòng thử vai đã không còn ai.
Trợ lý A Đồng sảng khoái nó, "Chị Mang Mang, chị thu âm lại thật à?"
"Tốt quá, sau này chúng ta nắm thóp cô ta, chị không nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của cô ta..."
Mạnh Đình gõ lên đầu A Đồng: "Em cho là đại tiểu thư ngốc giống em à."
Ghi âm có thể gây khó dễ gì chứ?
Hơn nữa đây cũng không phải là phong cách của đại tiểu thư, chỉ là Tần Mang cố ý chọc tức Thẩm Uyển Âm mà thôi.
Điều quan trọng là, lúc đó tiện thoại của Tần Mang ở trong tay anh ——
Trời vẫn còn sáng, chỉ hơn bốn giờ chiều.
Thành phố Thâm có nhiều cây, đến mùa xuân và mùa hòa, dường như khắp nơi đều là cây cỏ hoa lá.
Lúc này, ánh mặt trời gay gắt xuyên qua cây long não không lồ, che khuất cả bầu trời, đốm sáng loang lổ.
Tần Mang vén váy xuống bậc thang, đốm sáng loang lổ trên da cô, đối với cơ địa của cô mà nói, giống như nước sôi văng lên người, cô bị nóng đến nỗi cau mày lại.
Vừa mới xem xong trò vui, cô bảo A Đồng đi mượn dù.
Hàng mi cong dài của cô lơ đãng nhếch lên, bỗng dừng lại ——
Cô nhận ra chiếc xe quen thuộc cách đó không xa, đường nét chiếc xe đầy tính uy hiếp, như một chú sói đen lười biếng lim dim nằm dưới nắng gắt.
Sư tử nhỏ kêu meo meo: Anh ở cửa?
Nhà tư bản máu lạnh: Ồ, đi ngang qua xem một chút, xem ai đang so chỗ dựa với bà Hạ.
Tần Mang đứng trên bậc thang, do dự vài giây, hiếm khi cô có hứng muốn chia sẻ niềm vui với nhà tư bản, vất vả lắm mới quyết định, cô muốn mạo hiểm vượt qua ánh mặt trời chói chang.
Ai ngờ...
Một giây sau.
Tần Mang trơ mắt nhìn chiếc Pullman dài màu đen đi ngang qua trước mắt cô, nghênh ngang rời đi.
???
Đợi đã?
Cái tên chó má này 'đi ngang qua' thật à.
- -------------------
Sư tử nhỏ: Ngày 28 tháng 5, ngày kỷ niệm Hạ Linh Tế khôi phục trạng thái độc thân.
Xem trò vui.jpg ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.