Chương 6: Thế giới III (VIII)
Nhất Chỉ Bỉ Đắc
29/08/2023
Thật ra Xavier biết hút thuốc.
Khói mịt mờ, mây mờ mịt.
Người đàn ông đó cũng đang hút thuốc, nhìn y nói, Nhóc con hút gì mà hút.
Lời mở đầu làm người ta phát ghét.
Xavier lờ anh, nhìn sóng biển cuộn lên rồi lắng xuống phía xa.
Xavier không nghiện thuốc lá mà chỉ là đôi lúc chợt nghĩ đến, tựa như nghĩ "mình muốn ăn kem" vậy, đột nhiên nghĩ, mình muốn hút điếu thuốc. Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, cũng có thể dừng lại mọi lúc.
Xavier biết người đàn ông này, y thường nhìn thấy anh ở gần đây, trong cửa hàng tiện lợi, trong tiệm cà phê, tại một giao lộ nào đó của chỗ quanh, nhưng nhiều hơn là nơi hàng rào ở bờ biển này, giống hệt như ngày hôm nay, ngồi trên đá hút thuốc.
Người đàn ông hỏi, Cậu là học sinh hả?
Ừ. Y bình nhiên trả lời anh, thầm nghĩ có phải mình tới nhầm chỗ rồi không.
Người đàn ông nói, Trẻ tuổi thật đấy, học sinh.
Anh đưa cho y một cục kẹo, bảo, cho cậu đấy, Tôi dùng nó cai thuốc.
Xùy. Xavier xé giấy gói ra, bỏ kẹo vào trong miệng, vừa ngậm kẹo vừa hút thuốc.
Trong thoáng chốc chỉ còn lại tiếng sóng vỗ.
Xavier! Xa xa truyền tới giọng của thiếu niên và tiếng rít của bánh xe đạp lăn bánh, tựa sóng biển lăn qua đây.
Anh ta là ai? Alan hỏi y.
Một ông chú. Xavier nói.
Người đàn ông bật cười, Xavier ngồi lên yên sau xe đạp để Alan chở y, nghe nó luyên thuyên.
Người đàn ông nhìn bóng lưng y dần đi xa, nụ cười trên mặt cũng dần tan biến, chỉ nhìn theo hướng Xavier biến mất, hồi sau, anh giẫm tắt đầu thuốc, đi không ngoảnh đầu lại.
.......
Lần đầu tiên Bernard gặp Xavier là trong quán bar anh quản lý, một đám người mặt mày hung tợn muốn bao vây cậu trai phương đông bên trong, mà quán bar buổi đêm vốn chính là môi trường thích hợp để gây chuyện, anh đã chẳng lạ gì với loại chuyện hội đồng này.
Tình huống sau đó Bernard không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ trên đỉnh đầu ánh đèn chói mắt đong đưa, dưới ánh đèn dung mạo người kia mạnh mẽ tinh xảo hệt như một thanh kiếm sắc bén lộ ra hết mũi nhọn, không đâm người ta tung toé máu thịt thì không ngừng.
Khoảnh khắc ấy, cơn choáng váng như triều cường xộc thẳng lên trán, dội vào anh chừng như muốn ngộp thở, âm thanh huyên náo của dòng người dần biến đi, chờ khi anh tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã đi theo người kia rất lâu rồi.
Anh nhìn người kia đi đến bờ biển, đứng trên hòn đá trước sóng nước, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra châm.
Khói bay từ từ lên không trung, rồi tan theo gió biển, nét mặt cậu rất bình tĩnh đến đỗi có hơi lạnh nhạt, khiến cho người khác chẳng liên tưởng đến được thiếu niên đơn thương độc mã giết ra từ trong quán bar.
Bernard sờ túi, cũng châm một điếu, học động tác của người ấy ngậm đầu thuốc trong miệng, như đang hôn bờ môi của cậu.
Lần thứ hai dồn hết can đảm là khi em lại bị đám côn đồ bao vây bên đường, người ấy vẫn giống y thuở đầu gặp, coi như không nhìn thấy uy hiếp chung quanh hệt đã nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay. Trái tim Bernard chợt đau nhói tựa bị thứ gì đó chặn lại. Vì vậy anh tiến lên trị hết những tên đó, giọng điệu hời hợt như không để tâm, nhưng anh biết lòng mình đang run rẩy.
Nhóc con cậy mạnh gì chứ. Anh nói.
Em cười bảo, Đừng coi thường tôi nhỏ, tôi mạnh lắm đấy.
Thật ra em đã biết mình đi theo em lâu rồi.
Tôi biết. Tôi biết em rất mạnh.
Thế nhưng Xavi à. Em nắm chặt thanh kiếm sắc bén trong tay, muốn làm một kỵ sĩ, song tôi lại mong em là chàng hoàng tử, hưởng mọi sự yêu chiều, vô lo vô nghĩ, mãi mãi vui vẻ hạnh phúc.
Tình cảm mãnh liệt lại dịu dàng chặn ngang lồng ngực, lời muốn nói trong lòng có rất nhiều, nhưng cuối cùng Bernard vẫn không nói gì cả, chỉ mỉm cười sờ đầu y.
Sau đó, Bernard tới nhà Xavier làm khách, thấy trong phòng có đặt một cây đàn piano thì nhướng mày, hỏi: "Cậu biết cả đánh đàn?"
"Biết một chút thôi." Y ngồi xuống, ngậm một cây kẹo mút, hỏi: "Muốn nghe gì?"
"Cứ đánh bài bình thường cậu thích đi."
Xavier đánh của Debussy.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng tươi đẹp chảy ra nơi đầu ngón tay y, khuôn mặt y ôn hoà mà bình tĩnh tựa ánh trăng dịu dàng trong đêm tối.
Lòng Bernard cũng bình tĩnh lại, nhìn chăm chú vào gương mặt hãy còn non nớt của thiếu niên, nhưng nhanh thôi tiếng nhạc đã ngừng, thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh, nở với anh một nụ cười mỉm.
Giây phút ấy, anh muốn hôn lên gò má y.
Khói mịt mờ, mây mờ mịt.
Người đàn ông đó cũng đang hút thuốc, nhìn y nói, Nhóc con hút gì mà hút.
Lời mở đầu làm người ta phát ghét.
Xavier lờ anh, nhìn sóng biển cuộn lên rồi lắng xuống phía xa.
Xavier không nghiện thuốc lá mà chỉ là đôi lúc chợt nghĩ đến, tựa như nghĩ "mình muốn ăn kem" vậy, đột nhiên nghĩ, mình muốn hút điếu thuốc. Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, cũng có thể dừng lại mọi lúc.
Xavier biết người đàn ông này, y thường nhìn thấy anh ở gần đây, trong cửa hàng tiện lợi, trong tiệm cà phê, tại một giao lộ nào đó của chỗ quanh, nhưng nhiều hơn là nơi hàng rào ở bờ biển này, giống hệt như ngày hôm nay, ngồi trên đá hút thuốc.
Người đàn ông hỏi, Cậu là học sinh hả?
Ừ. Y bình nhiên trả lời anh, thầm nghĩ có phải mình tới nhầm chỗ rồi không.
Người đàn ông nói, Trẻ tuổi thật đấy, học sinh.
Anh đưa cho y một cục kẹo, bảo, cho cậu đấy, Tôi dùng nó cai thuốc.
Xùy. Xavier xé giấy gói ra, bỏ kẹo vào trong miệng, vừa ngậm kẹo vừa hút thuốc.
Trong thoáng chốc chỉ còn lại tiếng sóng vỗ.
Xavier! Xa xa truyền tới giọng của thiếu niên và tiếng rít của bánh xe đạp lăn bánh, tựa sóng biển lăn qua đây.
Anh ta là ai? Alan hỏi y.
Một ông chú. Xavier nói.
Người đàn ông bật cười, Xavier ngồi lên yên sau xe đạp để Alan chở y, nghe nó luyên thuyên.
Người đàn ông nhìn bóng lưng y dần đi xa, nụ cười trên mặt cũng dần tan biến, chỉ nhìn theo hướng Xavier biến mất, hồi sau, anh giẫm tắt đầu thuốc, đi không ngoảnh đầu lại.
.......
Lần đầu tiên Bernard gặp Xavier là trong quán bar anh quản lý, một đám người mặt mày hung tợn muốn bao vây cậu trai phương đông bên trong, mà quán bar buổi đêm vốn chính là môi trường thích hợp để gây chuyện, anh đã chẳng lạ gì với loại chuyện hội đồng này.
Tình huống sau đó Bernard không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ trên đỉnh đầu ánh đèn chói mắt đong đưa, dưới ánh đèn dung mạo người kia mạnh mẽ tinh xảo hệt như một thanh kiếm sắc bén lộ ra hết mũi nhọn, không đâm người ta tung toé máu thịt thì không ngừng.
Khoảnh khắc ấy, cơn choáng váng như triều cường xộc thẳng lên trán, dội vào anh chừng như muốn ngộp thở, âm thanh huyên náo của dòng người dần biến đi, chờ khi anh tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã đi theo người kia rất lâu rồi.
Anh nhìn người kia đi đến bờ biển, đứng trên hòn đá trước sóng nước, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra châm.
Khói bay từ từ lên không trung, rồi tan theo gió biển, nét mặt cậu rất bình tĩnh đến đỗi có hơi lạnh nhạt, khiến cho người khác chẳng liên tưởng đến được thiếu niên đơn thương độc mã giết ra từ trong quán bar.
Bernard sờ túi, cũng châm một điếu, học động tác của người ấy ngậm đầu thuốc trong miệng, như đang hôn bờ môi của cậu.
Lần thứ hai dồn hết can đảm là khi em lại bị đám côn đồ bao vây bên đường, người ấy vẫn giống y thuở đầu gặp, coi như không nhìn thấy uy hiếp chung quanh hệt đã nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay. Trái tim Bernard chợt đau nhói tựa bị thứ gì đó chặn lại. Vì vậy anh tiến lên trị hết những tên đó, giọng điệu hời hợt như không để tâm, nhưng anh biết lòng mình đang run rẩy.
Nhóc con cậy mạnh gì chứ. Anh nói.
Em cười bảo, Đừng coi thường tôi nhỏ, tôi mạnh lắm đấy.
Thật ra em đã biết mình đi theo em lâu rồi.
Tôi biết. Tôi biết em rất mạnh.
Thế nhưng Xavi à. Em nắm chặt thanh kiếm sắc bén trong tay, muốn làm một kỵ sĩ, song tôi lại mong em là chàng hoàng tử, hưởng mọi sự yêu chiều, vô lo vô nghĩ, mãi mãi vui vẻ hạnh phúc.
Tình cảm mãnh liệt lại dịu dàng chặn ngang lồng ngực, lời muốn nói trong lòng có rất nhiều, nhưng cuối cùng Bernard vẫn không nói gì cả, chỉ mỉm cười sờ đầu y.
Sau đó, Bernard tới nhà Xavier làm khách, thấy trong phòng có đặt một cây đàn piano thì nhướng mày, hỏi: "Cậu biết cả đánh đàn?"
"Biết một chút thôi." Y ngồi xuống, ngậm một cây kẹo mút, hỏi: "Muốn nghe gì?"
"Cứ đánh bài bình thường cậu thích đi."
Xavier đánh của Debussy.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng tươi đẹp chảy ra nơi đầu ngón tay y, khuôn mặt y ôn hoà mà bình tĩnh tựa ánh trăng dịu dàng trong đêm tối.
Lòng Bernard cũng bình tĩnh lại, nhìn chăm chú vào gương mặt hãy còn non nớt của thiếu niên, nhưng nhanh thôi tiếng nhạc đã ngừng, thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh, nở với anh một nụ cười mỉm.
Giây phút ấy, anh muốn hôn lên gò má y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.