Chương 15
Châu Chu
31/12/2017
Editor: Ám Dạ Chi Vương
Rốt cuộc có thể không cần nhìn thấy hắn nữa, nhất định cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ?
Không có hắn ở bên cạnh khiến cô chướng mắt, có phải cô sống càng tự do không?
Tô Minh nghĩ đến An Tình ở nơi không có hắn sống càng thêm vui vẻ, trái tim giống như bị giáng một đòn, đau đến không chịu nổi.
Bây giờ hắn bắt đầu hối hận, hối hận vì sao lúc ở phòng bệnh lại nói câu đó, cực kì hối hận!
Trong lòng bị đè nén, cả người Tô Minh càng thêm âm u, tâm tình cực kì không tốt.
Mà tâm tình của hắn không tốt, tất cả nhân viên trong công ty đều sống trong lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
oOo
Thân là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, bây giờ An Tình đang nhàn nhã phơi nắng.
Nhìn người đến người đi trên bãi biển, An Tình đột nhiên nhớ đến một câu không tồi: “Khoảng cách sinh ra cái đẹp”
“Lấy thêm một ly nữa cho tôi!” An Tình đưa cái ly trống không ra, nói với hai bảo tiêu đang đứng bên cạnh.
oOo
Thời gian như nước chảy, nội dung báo cáo của trợ lý tổng giám đốc mấy ngày nay, không biết từ khi nào đều là thông tin liên quan đến An Tình.
“Tô tổng, An tiểu thư đã mua vé máy bay đến thành phố S.”
Sắc mặt Tô Minh trầm xuống, nghĩ: “Xem đi, không có mày ở bên cạnh, cô ấy còn sống tốt hơn!”
“Tô tổng, trong thời gian này, Tô tiểu thư đi lại rất gần với một người đàn ông.”
Sắc mặt Tô Minh càng đen, châm chọc cười, nghĩ: “Nhìn xem, đây chính là di tình biệt luyến, cách đây không lâu còn tỏ tình với hắn, bây giờ đã ném hắn ra sau đầu rồi!”
“Tô tổng, An tiểu thư không chịu về nước!”
Đây là phải có bao nhiêu chán ghét hắn mới không chịu trở về!
Sắc mặt Tô Minh âm trầm, bẻ gãy bút máy trong lòng bàn tay.
Mang theo tâm trạng âm u, không hiểu sao hắn lại luôn nhớ đến nụ hôn nồng nhiệt trong bệnh viện ngày hôm đó.
Xúc cảm chân thật như vậy, thân thể mềm mại của An Tình bị hắn đè dưới người, thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào hắn.
Hạ thân lập tức cứng rắn.
Sắc mặt Tô Minh càng đen lại.
“Tô tổng, Bành tiểu thư muốn gặp ngài bàn chuyện công ty.”
Thư ký đột nhiên đẩy cửa, cẩn thận dò hỏi.
Tô Minh ngẩn người, ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì quan trọng sao?”
Thư ký lắc đầu: “Không biết!”
Lại tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, Tô Minh hờ hững nói: “Nói cô ta muốn gặp tôi phải hẹn trước, lúc nào tôi rảnh lại nói tiếp.”
Biểu tình trên mặt thư ký giống như bị sét đánh.
Khép cửa văn phòng lại, nhỏ giọng thảo luận với bạn thân của mình: “Tô tổng với Bành tiểu thư xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không thể nào, Tô tổng rõ ràng rất coi trọng Bành tiểu thư.”
“Không gặp Bành tiểu thư, đây chính là lần đầu tiên!”
oOo
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bành Bối Bối tức giận đến đỏ bừng, nghe mấy lời châm chọc của đám nhân viên cũng vẫn quật cường ngồi trong đại sảnh không chịu rời đi.
“Bành tiểu thư, hôm nay Tô tổng đã ra ngoài rồi, nếu cô muốn gặp ngài ấy, phải hẹn trước!”
Đây là chuyện gì?
Từ ngày biết Tô Minh đến nay, chuyện như thế này chưa từng phát sinh, Tô Minh sao có thể để cô ta chờ?
Nhưng mà giờ phút này Tô đại boss đang nổi nóng lại không thể chờ thêm nữa, tự mình gọi điện cho An Tình.
Điện thoại reo lên rất lâu mà vẫn người kia vẫn không nhấc máy.
Nhẫn, nhịn. Tô Minh thầm nghĩ, có khả năng cô ấy không nghe được.
Một giờ sau, Tô Minh lại gọi lần nữa. Sau một lúc lâu, đối phương vẫn không nghe máy.
Gân xanh trên trán nhảy lên, sắc mặt Tô Minh càng thêm âm u.
Ba tiếng sau, Tô Minh lại lần nữa nhấn số.
“Số điện thoại này hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau...”
Lửa giận bùng nổ, điện thoại bị ném lên vách tường không chút lưu tình.
“Cộp” một tiếng, điện thoại rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
Sắc mặt âm u, Tô Minh gọi trợ lý vào: “Mau đặt vé máy bay, ngay bây giờ!”
Nói rồi lập tức sải bước đến thang máy.
Lúc đến đại sảnh, Bành Bối Bối nhìn thấy hắn từ thang máy tổng giám đốc đi xuống, hai mắt đẫm lệ đang định gọi tên hắn, không ngờ Tô Minh giống như không nhìn thấy, hờ hững lướt qua.
Bước chân của hắn cực kì vội vàng, ánh mắt chưa từng dừng trên người cô ta một giây nào.
Vậy mà thư ký nói, Tô tổng không có ở công ty.
Rốt cuộc có thể không cần nhìn thấy hắn nữa, nhất định cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ?
Không có hắn ở bên cạnh khiến cô chướng mắt, có phải cô sống càng tự do không?
Tô Minh nghĩ đến An Tình ở nơi không có hắn sống càng thêm vui vẻ, trái tim giống như bị giáng một đòn, đau đến không chịu nổi.
Bây giờ hắn bắt đầu hối hận, hối hận vì sao lúc ở phòng bệnh lại nói câu đó, cực kì hối hận!
Trong lòng bị đè nén, cả người Tô Minh càng thêm âm u, tâm tình cực kì không tốt.
Mà tâm tình của hắn không tốt, tất cả nhân viên trong công ty đều sống trong lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
oOo
Thân là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, bây giờ An Tình đang nhàn nhã phơi nắng.
Nhìn người đến người đi trên bãi biển, An Tình đột nhiên nhớ đến một câu không tồi: “Khoảng cách sinh ra cái đẹp”
“Lấy thêm một ly nữa cho tôi!” An Tình đưa cái ly trống không ra, nói với hai bảo tiêu đang đứng bên cạnh.
oOo
Thời gian như nước chảy, nội dung báo cáo của trợ lý tổng giám đốc mấy ngày nay, không biết từ khi nào đều là thông tin liên quan đến An Tình.
“Tô tổng, An tiểu thư đã mua vé máy bay đến thành phố S.”
Sắc mặt Tô Minh trầm xuống, nghĩ: “Xem đi, không có mày ở bên cạnh, cô ấy còn sống tốt hơn!”
“Tô tổng, trong thời gian này, Tô tiểu thư đi lại rất gần với một người đàn ông.”
Sắc mặt Tô Minh càng đen, châm chọc cười, nghĩ: “Nhìn xem, đây chính là di tình biệt luyến, cách đây không lâu còn tỏ tình với hắn, bây giờ đã ném hắn ra sau đầu rồi!”
“Tô tổng, An tiểu thư không chịu về nước!”
Đây là phải có bao nhiêu chán ghét hắn mới không chịu trở về!
Sắc mặt Tô Minh âm trầm, bẻ gãy bút máy trong lòng bàn tay.
Mang theo tâm trạng âm u, không hiểu sao hắn lại luôn nhớ đến nụ hôn nồng nhiệt trong bệnh viện ngày hôm đó.
Xúc cảm chân thật như vậy, thân thể mềm mại của An Tình bị hắn đè dưới người, thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào hắn.
Hạ thân lập tức cứng rắn.
Sắc mặt Tô Minh càng đen lại.
“Tô tổng, Bành tiểu thư muốn gặp ngài bàn chuyện công ty.”
Thư ký đột nhiên đẩy cửa, cẩn thận dò hỏi.
Tô Minh ngẩn người, ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì quan trọng sao?”
Thư ký lắc đầu: “Không biết!”
Lại tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, Tô Minh hờ hững nói: “Nói cô ta muốn gặp tôi phải hẹn trước, lúc nào tôi rảnh lại nói tiếp.”
Biểu tình trên mặt thư ký giống như bị sét đánh.
Khép cửa văn phòng lại, nhỏ giọng thảo luận với bạn thân của mình: “Tô tổng với Bành tiểu thư xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không thể nào, Tô tổng rõ ràng rất coi trọng Bành tiểu thư.”
“Không gặp Bành tiểu thư, đây chính là lần đầu tiên!”
oOo
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bành Bối Bối tức giận đến đỏ bừng, nghe mấy lời châm chọc của đám nhân viên cũng vẫn quật cường ngồi trong đại sảnh không chịu rời đi.
“Bành tiểu thư, hôm nay Tô tổng đã ra ngoài rồi, nếu cô muốn gặp ngài ấy, phải hẹn trước!”
Đây là chuyện gì?
Từ ngày biết Tô Minh đến nay, chuyện như thế này chưa từng phát sinh, Tô Minh sao có thể để cô ta chờ?
Nhưng mà giờ phút này Tô đại boss đang nổi nóng lại không thể chờ thêm nữa, tự mình gọi điện cho An Tình.
Điện thoại reo lên rất lâu mà vẫn người kia vẫn không nhấc máy.
Nhẫn, nhịn. Tô Minh thầm nghĩ, có khả năng cô ấy không nghe được.
Một giờ sau, Tô Minh lại gọi lần nữa. Sau một lúc lâu, đối phương vẫn không nghe máy.
Gân xanh trên trán nhảy lên, sắc mặt Tô Minh càng thêm âm u.
Ba tiếng sau, Tô Minh lại lần nữa nhấn số.
“Số điện thoại này hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau...”
Lửa giận bùng nổ, điện thoại bị ném lên vách tường không chút lưu tình.
“Cộp” một tiếng, điện thoại rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
Sắc mặt âm u, Tô Minh gọi trợ lý vào: “Mau đặt vé máy bay, ngay bây giờ!”
Nói rồi lập tức sải bước đến thang máy.
Lúc đến đại sảnh, Bành Bối Bối nhìn thấy hắn từ thang máy tổng giám đốc đi xuống, hai mắt đẫm lệ đang định gọi tên hắn, không ngờ Tô Minh giống như không nhìn thấy, hờ hững lướt qua.
Bước chân của hắn cực kì vội vàng, ánh mắt chưa từng dừng trên người cô ta một giây nào.
Vậy mà thư ký nói, Tô tổng không có ở công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.