Chương 147: Hoạn quan và nữ hoàng (19)
Châu Chu
23/07/2018
"Lục Sanh, ngươi có thứ gì rất quan trọng...À, nói như thế nào đây..."
"Chính là thứ rất quan trọng với ngươi nhưng ngươi lại không nhớ rõ hoặc để mất đi..."
Kể cả khi đó là thứ khiến mình hối hận hay oán hận đi nữa, vẫn muốn nó quay về.
Lục Sanh nghe vậy liền ngẩn người, cánh môi khẽ mở, hai tròng mắt có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm mành lụa, dường như muốn nói gì nhưng lại không nói ra. Thật lâu sau, hắn rũ mắt, che dấu đi thâm trầm nơi đáy mắt.
Yên lặng thật lâu, Lục Sanh mới nhàn nhạt nói:
"Giống như ngọc nát châu chìm hay như khi thắp đèn nhưng dầu đã cạn, ngoảnh lại đã không thấy tăm hơi. Thời gian như bóng câu qua cửa*, có thứ ta muốn lưu giữ nhưng chung quy lại giữ không được."
*bóng câu qua cửa: vụt qua rất nhanh
Qua đi? Hắn đột nhiên nhướng mày, cười châm chọc. Quá khứ của hắn, tất cả đều là nỗi nhục và cũng chính là quãng thời gian hắn chật vật đến cùng cực. Tầng tầng lớp lớp bóng người mơ hồ, ánh mắt giống như muốn băm vằm nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn suốt đời không muốn nhớ lại, kể cả đó là đám người thân tựa như lang hổ của hắn, hay đám đồng liêu luôn không muốn an phận thủ thường.
Năm ấy bên trong địa lao hắc ám, hắn bị xiềng xích nặng nề quấn chân. Một lần rồi lại một lần khiến hắn tuyệt vọng. Kể từ khi bị người giữ chặt thân thể, mạnh mẽ rót thuốc khiến hắn thiếu chút nữa đã chết, hắn liền hạ quyết tâm sẽ không bao giờ nhớ lại những ký ức tăm tối đó. Muốn sống, phải nhìn về phía trước.
"Lục Sanh, mọi chuyện đều đã qua..."
Bên hông bỗng có cảm giác hơi nặng, một cái chân thuận thế gác lên người hắn.
Lông mi hắn khẽ run: "Điện hạ?"
Thật lâu sau, đáp lại hắn là một tràng tiếng hít thở nhẹ nhẹ.
Lục Sanh trầm mặc một lát, chạm tay về phía hông mình, động tác hơi dừng lại, sau đó vẫn đem cái chân kia kéo xuống, lại chỉnh cho ngay ngắn mới nhấc người đúng dậy. Hắn ngoái đầu liếc nhìn gương mặt ngủ say của người trên giường, khẽ siết chặt tay rồi lại buông lỏng. Không biết qua bao lâu, hắn từ mép giường đứng lên, nâng tay sửa sang lại vạt áo, bước nhanh về phía cửa điện.
"Chính là thứ rất quan trọng với ngươi nhưng ngươi lại không nhớ rõ hoặc để mất đi..."
Kể cả khi đó là thứ khiến mình hối hận hay oán hận đi nữa, vẫn muốn nó quay về.
Lục Sanh nghe vậy liền ngẩn người, cánh môi khẽ mở, hai tròng mắt có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm mành lụa, dường như muốn nói gì nhưng lại không nói ra. Thật lâu sau, hắn rũ mắt, che dấu đi thâm trầm nơi đáy mắt.
Yên lặng thật lâu, Lục Sanh mới nhàn nhạt nói:
"Giống như ngọc nát châu chìm hay như khi thắp đèn nhưng dầu đã cạn, ngoảnh lại đã không thấy tăm hơi. Thời gian như bóng câu qua cửa*, có thứ ta muốn lưu giữ nhưng chung quy lại giữ không được."
*bóng câu qua cửa: vụt qua rất nhanh
Qua đi? Hắn đột nhiên nhướng mày, cười châm chọc. Quá khứ của hắn, tất cả đều là nỗi nhục và cũng chính là quãng thời gian hắn chật vật đến cùng cực. Tầng tầng lớp lớp bóng người mơ hồ, ánh mắt giống như muốn băm vằm nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn suốt đời không muốn nhớ lại, kể cả đó là đám người thân tựa như lang hổ của hắn, hay đám đồng liêu luôn không muốn an phận thủ thường.
Năm ấy bên trong địa lao hắc ám, hắn bị xiềng xích nặng nề quấn chân. Một lần rồi lại một lần khiến hắn tuyệt vọng. Kể từ khi bị người giữ chặt thân thể, mạnh mẽ rót thuốc khiến hắn thiếu chút nữa đã chết, hắn liền hạ quyết tâm sẽ không bao giờ nhớ lại những ký ức tăm tối đó. Muốn sống, phải nhìn về phía trước.
"Lục Sanh, mọi chuyện đều đã qua..."
Bên hông bỗng có cảm giác hơi nặng, một cái chân thuận thế gác lên người hắn.
Lông mi hắn khẽ run: "Điện hạ?"
Thật lâu sau, đáp lại hắn là một tràng tiếng hít thở nhẹ nhẹ.
Lục Sanh trầm mặc một lát, chạm tay về phía hông mình, động tác hơi dừng lại, sau đó vẫn đem cái chân kia kéo xuống, lại chỉnh cho ngay ngắn mới nhấc người đúng dậy. Hắn ngoái đầu liếc nhìn gương mặt ngủ say của người trên giường, khẽ siết chặt tay rồi lại buông lỏng. Không biết qua bao lâu, hắn từ mép giường đứng lên, nâng tay sửa sang lại vạt áo, bước nhanh về phía cửa điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.