Chương 157: Hoạn quan và nữ hoàng (29)
Châu Chu
15/08/2018
"Lục Sanh, mấy ngày trước Tề vương nói nhìn trúng ái nữ Tô Linh Nhi của Đại tướng quân, ngươi nghĩ thế nào?"
Lục Sanh đang phê tấu chương, ngẫu nhiên liếc mắt liền thấy đối phương cúi đầu ủ rũ, thuận thế hỏi một câu.
Khó được đối phương chủ động nhắc tới việc này, Lục Sanh vẫn luôn phát sầu tìm cách mở miệng liền nhẹ nhõm trong lòng, lập tức bước nhanh đến.
"Nô tài cảm thấy, Tề vương điện hạ cùng Tô tiểu thư thập phần xứng đôi.Vương hầu tương tướng, lại là tài tử giai nhân. Nếu có thể bên nhau, nhất định sẽ làm nên một trang giai thoại."
Tề vương ra tay nhanh thật. Cũng phải thôi, hắn vốn chính là người như vậy.
Nghe Lục Sanh nói vậy, trong mắt An Tình lóe lên một tia sáng, tầm mắt dừng lại trên người đối phương.
Đột nhiên, nàng vươn tay nhấc lên một chồng dày tấu chương.
"Ngươi nhìn đi. Đây chính là tấu chương buộc tội ngươi tháng này. Xem ra đại thần trong triều không mấy hoan nghênh ngươi nhỉ?"
Lục Sanh cứng người.
An Tình muốn nhìn từ mặt hắn một chút ý tứ nhưng đối phương lại che dấu quá tốt, căn bản chính là không có một điểm biến hóa. Hắn không có nhận chồng tấu chương kia, chỉ hành lễ, nhàn nhạt nhìn lướt qua: "Nô tài làm việc như nào điện hạ rõ nhất, tất nhiên sẽ không oan uổng trong sạch của nô tài."
Nàng nhướng mày nhìn hắn. Thật đúng là mồm mép tép nhảy, miệng lưỡi trơn tru. Nếu không có nàng dụng tâm che chở, có khi hắn đã bị mấy đại thần kia thần không biết quỷ không hay đem xử lý lâu rồi.
Lục Sanh trong lòng có chút thấp thỏm. Hắn nghe nàng nhắc tới chuyện này, không biết tột cùng là như nào, là không muốn nhìn hắn, hay là muốn xuống tay xử trí hắn?
"Lục Sanh, Lục Sanh?"
Nàng gọi vài lần nhưng vẫn không thấy đối phương đáp lại, trong lòng chợt kinh ngạc.
"Lục Sanh?"
Lục Sanh bỗng chốc hoàn hồn, vội vàng hành lễ: "Nô tài thất thần, thỉnh điện hạ trách phạt."
Nàng kỳ quái nhìn hắn vài lần, trong lòng chợt nhớ tới mấy hôm nay đối phương cũng có chút kì lạ. Làm việc không nhanh nhẹn như trước, lúc nói chuyện cũng thường xuyên thất thần, càng không nịnh nọt giống trước khiến nàng có hơi không thích ứng được.
Nàng hé môi cười, vẫy tay gọi hắn lại gần.
Đợi hắn đến trước mặt, nàng nắm lấy tay hắn: "Lục Sanh, tháng sau là sinh nhật ngươi, có muốn thứ gì hay không?"
Lục Sanh có chút nao nao, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, miệng khẽ há, thật lâu sau lại không nói gì.
Nàng cười, "Sao rồi?"
Hồi lâu, hắn khép miệng, cúi đầu.
"Nô tài không dám."
"Cái gì dám hay không dám? Cô chỉ muốn tặng ngươi vài món thôi."
Nghe vậy, hắn châm chọc nhếch môi.
Sinh nhật?
Đến chính hắn cũng không nhớ khi nào là sinh nhật hắn. Kể cả có, cũng chỉ là thuận miệng báo loạn mà thôi.
Tay nàng vẫn nắm lấy tay hắn, mang theo ấm áp dịu dàng.
Thật lâu sau hắn ngẩng đầu, trước mắt là gương mặt tràn ngập tươi cười của nàng.
[Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm mục tiêu +10, tổng độ hảo cảm +70]
Hốc mắt một mảnh ấm áp, hắn muốn mở miệng lại bị thanh âm tiểu cung nữ đánh gãy——
"Điện hạ, người còn muốn đi gặp Lâm thái y không ạ?"
Sắc mặt Lục Sanh nhất thời trầm xuống, tầm mắt nhìn xuống đôi tay đang dần buông của nàng, lúc ngẩng đầu đã thấy nàng đứng dậy: "Đi thôi."
Người hắn cứng đờ, trên mặt một mảnh âm trầm. Thấy đối phương đã sắp đi đến cửa, hắn liền nhấc chân đuổi theo: "Điện hạ."
Lục Sanh đang phê tấu chương, ngẫu nhiên liếc mắt liền thấy đối phương cúi đầu ủ rũ, thuận thế hỏi một câu.
Khó được đối phương chủ động nhắc tới việc này, Lục Sanh vẫn luôn phát sầu tìm cách mở miệng liền nhẹ nhõm trong lòng, lập tức bước nhanh đến.
"Nô tài cảm thấy, Tề vương điện hạ cùng Tô tiểu thư thập phần xứng đôi.Vương hầu tương tướng, lại là tài tử giai nhân. Nếu có thể bên nhau, nhất định sẽ làm nên một trang giai thoại."
Tề vương ra tay nhanh thật. Cũng phải thôi, hắn vốn chính là người như vậy.
Nghe Lục Sanh nói vậy, trong mắt An Tình lóe lên một tia sáng, tầm mắt dừng lại trên người đối phương.
Đột nhiên, nàng vươn tay nhấc lên một chồng dày tấu chương.
"Ngươi nhìn đi. Đây chính là tấu chương buộc tội ngươi tháng này. Xem ra đại thần trong triều không mấy hoan nghênh ngươi nhỉ?"
Lục Sanh cứng người.
An Tình muốn nhìn từ mặt hắn một chút ý tứ nhưng đối phương lại che dấu quá tốt, căn bản chính là không có một điểm biến hóa. Hắn không có nhận chồng tấu chương kia, chỉ hành lễ, nhàn nhạt nhìn lướt qua: "Nô tài làm việc như nào điện hạ rõ nhất, tất nhiên sẽ không oan uổng trong sạch của nô tài."
Nàng nhướng mày nhìn hắn. Thật đúng là mồm mép tép nhảy, miệng lưỡi trơn tru. Nếu không có nàng dụng tâm che chở, có khi hắn đã bị mấy đại thần kia thần không biết quỷ không hay đem xử lý lâu rồi.
Lục Sanh trong lòng có chút thấp thỏm. Hắn nghe nàng nhắc tới chuyện này, không biết tột cùng là như nào, là không muốn nhìn hắn, hay là muốn xuống tay xử trí hắn?
"Lục Sanh, Lục Sanh?"
Nàng gọi vài lần nhưng vẫn không thấy đối phương đáp lại, trong lòng chợt kinh ngạc.
"Lục Sanh?"
Lục Sanh bỗng chốc hoàn hồn, vội vàng hành lễ: "Nô tài thất thần, thỉnh điện hạ trách phạt."
Nàng kỳ quái nhìn hắn vài lần, trong lòng chợt nhớ tới mấy hôm nay đối phương cũng có chút kì lạ. Làm việc không nhanh nhẹn như trước, lúc nói chuyện cũng thường xuyên thất thần, càng không nịnh nọt giống trước khiến nàng có hơi không thích ứng được.
Nàng hé môi cười, vẫy tay gọi hắn lại gần.
Đợi hắn đến trước mặt, nàng nắm lấy tay hắn: "Lục Sanh, tháng sau là sinh nhật ngươi, có muốn thứ gì hay không?"
Lục Sanh có chút nao nao, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, miệng khẽ há, thật lâu sau lại không nói gì.
Nàng cười, "Sao rồi?"
Hồi lâu, hắn khép miệng, cúi đầu.
"Nô tài không dám."
"Cái gì dám hay không dám? Cô chỉ muốn tặng ngươi vài món thôi."
Nghe vậy, hắn châm chọc nhếch môi.
Sinh nhật?
Đến chính hắn cũng không nhớ khi nào là sinh nhật hắn. Kể cả có, cũng chỉ là thuận miệng báo loạn mà thôi.
Tay nàng vẫn nắm lấy tay hắn, mang theo ấm áp dịu dàng.
Thật lâu sau hắn ngẩng đầu, trước mắt là gương mặt tràn ngập tươi cười của nàng.
[Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm mục tiêu +10, tổng độ hảo cảm +70]
Hốc mắt một mảnh ấm áp, hắn muốn mở miệng lại bị thanh âm tiểu cung nữ đánh gãy——
"Điện hạ, người còn muốn đi gặp Lâm thái y không ạ?"
Sắc mặt Lục Sanh nhất thời trầm xuống, tầm mắt nhìn xuống đôi tay đang dần buông của nàng, lúc ngẩng đầu đã thấy nàng đứng dậy: "Đi thôi."
Người hắn cứng đờ, trên mặt một mảnh âm trầm. Thấy đối phương đã sắp đi đến cửa, hắn liền nhấc chân đuổi theo: "Điện hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.