Chương 163: Hoạn quan và nữ hoàng 35
Châu Chu
30/08/2018
"Điện hạ, trước uống chút trà an thần đã."
Cung nữ nâng một ly trà nóng, hướng phía nàng dâng lên.
Nàng gật gật đầu, phất tay cho đối phương lui ra nhưng người kia lại lắc đầu: "Điện hạ, đại tổng quản có dặn một tấc cũng không rời người, tránh cho việc ngoài ý muốn xảy ra."
An Tình vốn không quá yêu trà, chỉ cảm thấy hương vị có chút đắng: "Đổi đi. Cô không thích uống trà."
Tiểu cung nữ vội vàng nhận tội, sau lập tức bưng chung trà chạy ra ngoài, rất nhanh lại bưng một chén trà mới tới.
Nhìn nữ hoàng nhăn mày, nàng hấp tấp nói: "Điện hạ, đây là trà hoa, không hề đắng..."
Thấy đối phương bày ra bộ dạng sắp khóc, An Tình nhíu mày nhìn chằm chằm chén trà hoa kia, không hiểu sao cảm thấy có chút quái dị.
Nhưng phải chạy đoạn đường dài, trong miệng sớm đã khát khô, nàng cúi đầu định lấy, lại chợt nhíu mày: "Ngươi dường như có chút lạ?"
Ngước mắt nhìn lên liền thấy tiểu cung nữ kia đang co rúm người, đầu cúi gằm xuống.
Trong lòng nghi hoặc, nàng liếc mắt nhìn một lượt xung quanh, chợt có dự cảm không tốt. "Ngươi ngẩng đầu lên cô xem."
Bất ngờ tiểu cung nữ quỳ xụp xuống, khóc nức nở, không hiểu là do bị dọa hay làm sao.
Lòng trầm xuống. An Tình biểu tình nghiêm túc hỏi: "Lục đại tổng quản đâu?"
Chỉ thấy tiểu cung nữ kia lại cúi đầu.
Nàng đứng dậy bước lên một bước, bỗng vươn tay nắm cằm cung nữ kia nâng lên. Sâu trong mắt hiện lên một mạt âm lãnh, thâm trầm. Ánh mắt chợt lóe, nhìn gương mặt này, nàng mơ hồ có chút ấn tượng. Nhớ lại mấy tháng trước, tựa hồ chính là người này bưng trà đụng phải Tô Linh Nhi. Nàng nhớ đã biếm nàng ta đến Thiên điện, sao lúc này lại có thể ở đây?
Ngẫm nghĩ, nàng lại cúi đầu nhìn chung trà trong tay người kia, đột nhiên cười lạnh.
Thật lâu sau, nàng nheo mắt, vẫn là bưng chén trà nóng đến bên môi nhấp môt ngụm nhỏ. "Bang" một tiếng, chén trà trong tay rơi xuống.
Nhàn nhạt cay đắng chậm rãi tràn lan trong miệng.
Khí nóng của trà bốc lên, nước trà đổ đầy đất, chén trà sứ trắng vỡ vụn thành từng mảnh."
Thân thể tiểu cung nữ trước mặt không ngừng phát run.
Dù đã đoán trước nhưng tùng trận quặng đau trong bụng khiến nàng suýt không đứng được, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Góc váy bị nước trà hắt phải ướt đẫm, thân mình vẫn không nhịn được run rẩy lung lay.
Nước trà quả nhiên có người hạ độc.
Nàng đẩy cung nữ trước mặt, dùng sức nhảy xuống mặt đất, một tay che trước bụng đang co rút đau đớn.
[Đinh! Người chơi chú ý! Người chơi chú ý! Thanh máu của ngài đang hạ thấp! Thanh máu của ngài đang hạ thấp!]
......Lục Sanh nghe nói An Tình bị tập kích liền vội vàng mang theo một số thị vệ đuổi theo. Đi được nửa đường, lại nghe tin nàng đã an toàn trở về lều trại.
Khi đó hắn đã cảm thấy kỳ quái. Lúc trở về, hắn cũng không nhìn thấy kẻ nào đứng gác. Có chút lo lắng, hắn xốc mành lên, nháy mắt tâm lạnh ngắt.
Trong lều không có ai ngoài nàng. Nàng che tay ngang bụng, ngã trên đất, quanh thân ngập tràn tử khí.
"Điện hạ..." Hắn run rẩy nói, mặt trắng bệch không một tia máu.
Hắn vội vàng chạy đến đỡ nàng dựa vào trong ngực. Duỗi tay chạm vào cổ nàng, mơ hồ cảm thấy mạch dưới da vẫn đang đập từng nhịp.
Nàng rốt cuộc bị sao vậy?
Trái tim dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cả người hắn lâm vào khủng hoảng.
Lục Sanh tự nhận là một người dù gặp bất cứ tình huống nào cũng không loạn nhịp, đều có thể bình tĩnh giải quyết xong xuôi. Vị trí đại tổng quản này của hắn vốn không phải hư danh. Bất kể sự tình có rối tinh rối mù như nào, rơi vào tay hắn đều có thể tìm ra manh mối. Cho nên, gặp bất cứ tình huống nào, hắn đều ứng phó với một tư thái hoàn mỹ vốn có.
Nhưng giờ phút này, toàn thân hắn đều run rẩy, hoa mắt chóng mặt, tay chân mềm nhũn tựa hồ không cách nào khống chế, chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy nàng.
Môi hắn tái nhợt, trong đầu một mảnh hỗn loạn, không thể nhớ ra bất cứ điều gì, càng không thể làm bất cứ điều gì khác.
"Điện hạ, điện hạ... Ngươi tỉnh... tỉnh..."
Nàng tại sao lại biến thành như vậy?
"Thái y! Thái y! Mau truyền thái y!" Hắn dồn toàn lực, run rẩy hô to ——
Nếu hắn một bước không rời nàng, nếu hắn dụng tâm một ít, như vậy nàng sao có thể như này?
Hắn dường như không dám suy đoán thêm nữa... Hắn sợ hãi...
Không thể! Nàng không thể xảy ra chuyện!
Hai tay hắn gắt gao ôm nàng, lần nữa hô hoán thái y tới.
Đang hoảng loạn, cánh tay hắn đột nhiên bị nắm, thanh âm suy yếu của nàng vang lên: "Đừng nói cho bất kì kẻ nào! Lục Sanh... ngươi mang cô hồi cung... lập tức..."
Trong lòng hắn vui vẻ, hai mắt rực sáng: "Điện hạ!"
Trong thời gian ngắn trúng độc, trong đầu nàng đã thổi qua muôn vàn suy nghĩ. Chợt bừng tỉnh giữa những ý nghĩ mơ màng, nàng nhớ tới một chi tiết tựa hồ đã bị lãng quên.
Tề vương...
Hóa ra, Tề vương hắn vẫn luôn chưa hết hi vọng...
Trước lúc hôn mê, nàng nhìn gương mặt Lục Sanh đang trắng bệch. Muốn an ủi hắn, lại phát giác chính mình không nói nên lời. Trong lòng nàng thở dài, chợt cảm thấy có chút áy náy.
Cung nữ nâng một ly trà nóng, hướng phía nàng dâng lên.
Nàng gật gật đầu, phất tay cho đối phương lui ra nhưng người kia lại lắc đầu: "Điện hạ, đại tổng quản có dặn một tấc cũng không rời người, tránh cho việc ngoài ý muốn xảy ra."
An Tình vốn không quá yêu trà, chỉ cảm thấy hương vị có chút đắng: "Đổi đi. Cô không thích uống trà."
Tiểu cung nữ vội vàng nhận tội, sau lập tức bưng chung trà chạy ra ngoài, rất nhanh lại bưng một chén trà mới tới.
Nhìn nữ hoàng nhăn mày, nàng hấp tấp nói: "Điện hạ, đây là trà hoa, không hề đắng..."
Thấy đối phương bày ra bộ dạng sắp khóc, An Tình nhíu mày nhìn chằm chằm chén trà hoa kia, không hiểu sao cảm thấy có chút quái dị.
Nhưng phải chạy đoạn đường dài, trong miệng sớm đã khát khô, nàng cúi đầu định lấy, lại chợt nhíu mày: "Ngươi dường như có chút lạ?"
Ngước mắt nhìn lên liền thấy tiểu cung nữ kia đang co rúm người, đầu cúi gằm xuống.
Trong lòng nghi hoặc, nàng liếc mắt nhìn một lượt xung quanh, chợt có dự cảm không tốt. "Ngươi ngẩng đầu lên cô xem."
Bất ngờ tiểu cung nữ quỳ xụp xuống, khóc nức nở, không hiểu là do bị dọa hay làm sao.
Lòng trầm xuống. An Tình biểu tình nghiêm túc hỏi: "Lục đại tổng quản đâu?"
Chỉ thấy tiểu cung nữ kia lại cúi đầu.
Nàng đứng dậy bước lên một bước, bỗng vươn tay nắm cằm cung nữ kia nâng lên. Sâu trong mắt hiện lên một mạt âm lãnh, thâm trầm. Ánh mắt chợt lóe, nhìn gương mặt này, nàng mơ hồ có chút ấn tượng. Nhớ lại mấy tháng trước, tựa hồ chính là người này bưng trà đụng phải Tô Linh Nhi. Nàng nhớ đã biếm nàng ta đến Thiên điện, sao lúc này lại có thể ở đây?
Ngẫm nghĩ, nàng lại cúi đầu nhìn chung trà trong tay người kia, đột nhiên cười lạnh.
Thật lâu sau, nàng nheo mắt, vẫn là bưng chén trà nóng đến bên môi nhấp môt ngụm nhỏ. "Bang" một tiếng, chén trà trong tay rơi xuống.
Nhàn nhạt cay đắng chậm rãi tràn lan trong miệng.
Khí nóng của trà bốc lên, nước trà đổ đầy đất, chén trà sứ trắng vỡ vụn thành từng mảnh."
Thân thể tiểu cung nữ trước mặt không ngừng phát run.
Dù đã đoán trước nhưng tùng trận quặng đau trong bụng khiến nàng suýt không đứng được, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Góc váy bị nước trà hắt phải ướt đẫm, thân mình vẫn không nhịn được run rẩy lung lay.
Nước trà quả nhiên có người hạ độc.
Nàng đẩy cung nữ trước mặt, dùng sức nhảy xuống mặt đất, một tay che trước bụng đang co rút đau đớn.
[Đinh! Người chơi chú ý! Người chơi chú ý! Thanh máu của ngài đang hạ thấp! Thanh máu của ngài đang hạ thấp!]
......Lục Sanh nghe nói An Tình bị tập kích liền vội vàng mang theo một số thị vệ đuổi theo. Đi được nửa đường, lại nghe tin nàng đã an toàn trở về lều trại.
Khi đó hắn đã cảm thấy kỳ quái. Lúc trở về, hắn cũng không nhìn thấy kẻ nào đứng gác. Có chút lo lắng, hắn xốc mành lên, nháy mắt tâm lạnh ngắt.
Trong lều không có ai ngoài nàng. Nàng che tay ngang bụng, ngã trên đất, quanh thân ngập tràn tử khí.
"Điện hạ..." Hắn run rẩy nói, mặt trắng bệch không một tia máu.
Hắn vội vàng chạy đến đỡ nàng dựa vào trong ngực. Duỗi tay chạm vào cổ nàng, mơ hồ cảm thấy mạch dưới da vẫn đang đập từng nhịp.
Nàng rốt cuộc bị sao vậy?
Trái tim dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cả người hắn lâm vào khủng hoảng.
Lục Sanh tự nhận là một người dù gặp bất cứ tình huống nào cũng không loạn nhịp, đều có thể bình tĩnh giải quyết xong xuôi. Vị trí đại tổng quản này của hắn vốn không phải hư danh. Bất kể sự tình có rối tinh rối mù như nào, rơi vào tay hắn đều có thể tìm ra manh mối. Cho nên, gặp bất cứ tình huống nào, hắn đều ứng phó với một tư thái hoàn mỹ vốn có.
Nhưng giờ phút này, toàn thân hắn đều run rẩy, hoa mắt chóng mặt, tay chân mềm nhũn tựa hồ không cách nào khống chế, chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy nàng.
Môi hắn tái nhợt, trong đầu một mảnh hỗn loạn, không thể nhớ ra bất cứ điều gì, càng không thể làm bất cứ điều gì khác.
"Điện hạ, điện hạ... Ngươi tỉnh... tỉnh..."
Nàng tại sao lại biến thành như vậy?
"Thái y! Thái y! Mau truyền thái y!" Hắn dồn toàn lực, run rẩy hô to ——
Nếu hắn một bước không rời nàng, nếu hắn dụng tâm một ít, như vậy nàng sao có thể như này?
Hắn dường như không dám suy đoán thêm nữa... Hắn sợ hãi...
Không thể! Nàng không thể xảy ra chuyện!
Hai tay hắn gắt gao ôm nàng, lần nữa hô hoán thái y tới.
Đang hoảng loạn, cánh tay hắn đột nhiên bị nắm, thanh âm suy yếu của nàng vang lên: "Đừng nói cho bất kì kẻ nào! Lục Sanh... ngươi mang cô hồi cung... lập tức..."
Trong lòng hắn vui vẻ, hai mắt rực sáng: "Điện hạ!"
Trong thời gian ngắn trúng độc, trong đầu nàng đã thổi qua muôn vàn suy nghĩ. Chợt bừng tỉnh giữa những ý nghĩ mơ màng, nàng nhớ tới một chi tiết tựa hồ đã bị lãng quên.
Tề vương...
Hóa ra, Tề vương hắn vẫn luôn chưa hết hi vọng...
Trước lúc hôn mê, nàng nhìn gương mặt Lục Sanh đang trắng bệch. Muốn an ủi hắn, lại phát giác chính mình không nói nên lời. Trong lòng nàng thở dài, chợt cảm thấy có chút áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.