Chương 47: Quyển 3 - Chương 19: Thế giới III [Bác sĩ, có bệnh thì Phải trị] (Kết thúc)
Châu Chu
03/07/2018
Câu môi cười, nheo nheo đôi mắt, An Tình bỗng nhiên nhón chân lên...
Mùi hương quen thuộc phả vào sườn mặt của Thẩm Trì.
Thật lâu sau, một tiếng cười thanh thúy truyền ra từ trong lồng ngực của Thẩm Trì.
Thẩm Trì cúi đầu, nhìn cái đầu tròn tròn đang nhúc nhích trong lồng ngực mình, nhẹ giọng, “Sợ sao...?”
An Tình lắc đầu.
An Tình nâng tay ôm lấy cổ Thẩm Trì, tiến lại gần hôn một cái lên môi hắn, hắn bỗng ôm lấy eo của cô, thắt chặt, nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô: “Cùng nhau chạy trốn đi...”
Một lúc lâu sau, An Tình mới nhẹ nhàng cười, “Được...”
Muốn chạy trốn đến nơi nào hắn còn chưa biết được, điều Thẩm Trì muốn bây giờ chỉ là ôm lấy eo cô thật chặt, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, cùng nhau sống những ngày thật vui vẻ... Không cần quan tâm đến tương lai như thế nào, chỉ cần có cô luôn ở bên là được...
……...
Tiểu phiên ngoại:
Sau khi Thẩm Trì cùng An Tình trốn ra khỏi căn cứ, điều kiện sinh hoạt và vật chất hằng ngày đều giảm xuống một bậc.
Thẩm Trì ngày xưa vô cùng kén ăn, bây giờ chỉ thuê một căn phòng nhỏ để sống, nhưng hắn chưa một lần ghét bỏ tay nghề của An Tình.
Chỉ là, tính cách hắn vẫn như cũ, thật ngạo kiều...
Thật may dù sao Thẩm Trì cũng là một bác sĩ thiên tài, ở mọi nơi đều có thể kiếm sống được, tuy ở căn cứ cũng có bệnh viện, nhưng người được phép đến khám bệnh vô cùng ít, bọn họ lập bệnh viện tại nhà nên khám được cho rất nhiều người.
Tuy rằng những người đó cũng không có nhiều tiền, để làm thù lao, người bệnh thường thường sẽ mang đến một ít đồ ăn, giúp họ giải quyết được một số nhu cầu thiết yếu ngày thường.
Rất nhiều căn bệnh kỳ quái đến tay Thẩm Trì đều được chữa khỏi, An Tình không thể không bội phục năng lực làm việc của hắn.
Có lẽ do nếu ông trời muốn cướp đoạt một thứ gì đó của ngươi, chắc chắn sẽ có một thứ khác đền bù vào.
“Miệng vết thương hơi sưng mủ, trong khoảng thời gian này không cần hoạt động quá nhiều.”
Đi theo Thẩm Trì một thời gian, một số công việc nhỏ như tiêm thuốc, băng bó vết thương, An Tình đều có thể dễ dàng làm được.
An Tình ngẩng đầu, cười nhẹ với thiếu niên bị thương.
Thiếu niên mặt đỏ bừng, có chút quẫn bách nhìn An Tình băng bó vết thương và dặn dò.
Người thiếu niên ngẩn người một lát rồi lí nhí nói câu cảm ơn.
An Tình ngẩn người, lắc lắc đầu, “Không có gì, điều nên làm mà...”.
Một ngày hoạt động kết thúc, An Tình đứng lên duỗi người, xoa xoa cái eo bị mỏi của mình, ngáp một cái, chuẩn bị đi làm bữa tối, vừa mới xoay người, môi đã bị Thẩm Trì lấp kín.
“Anh sao vậy..?”
An Tình dừng chân, nghi hoặc nhìn Thẩm Trì.
Dù đã sống với nhau một thời gian, đôi khi An Tình vẫn không hiểu Thẩm Trì đang nghĩ cái gì.
Tầm mắt sâu thẳm của Thẩm Trì dừng trên người cô, quét một vòng từ trên xuống dưới, mím môi nhìn cô rồi xoay người bỏ đi.
An Tình cảm thấy vô cùng kỳ quái, xoay người đi xuống bếp.
Một lúc sau mùi đồ ăn thơm phức từ phòng bếp bay ra.
Là một nồi canh hầm...
An Tình mở nắp nồi, múc một thìa canh lên thử, mới chỉ thổi thổi vài cái, eo đột nhiên bị người khác ôm chặt, mang theo mùi hương thanh mát và hơi ấm quen thuộc, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Em biết hắn...?”
An Tình ngẩn người, theo bản năng hỏi lại: “Ai cơ...?”
Thẩm Trì không nói gì, chỉ là eo của cô lại càng bị ôm chặt.
Thật lâu sau, An Tình nghiêng người nhìn hắn, chỉ là không thấy rõ nét mặt hắn.
Nghĩ một lúc, An Tình chợt bừng tỉnh: “Bệnh nhân vừa rồi cũng không gọi là quen thuộc, chỉ là em đã từng gặp qua cậu ta một lần.”
Canh hầm đã sớm chín, mang theo mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong không gian.
Không biết qua bao lâu, cánh tay ở bên eo mới buông ra.
An Tình cười nhẹ, nụ cười lan ra cả khuôn mặt, múc một chén canh, cô đưa lại bên môi Thẩm Trì.
Dấm uống một bình rồi lại một bình, An Tình cảm thấy Thẩm Trì thật trẻ con...
“Bữa sáng ngày mai đến lượt anh làm..” An Tình nheo mắt nhìn Thẩm Trì, cười cười, dịu dàng nói.
Thẩm Trì: “……”
Thẩm Trì yên lặng nhìn cô, yên lặng cam chịu...
Mùi hương quen thuộc phả vào sườn mặt của Thẩm Trì.
Thật lâu sau, một tiếng cười thanh thúy truyền ra từ trong lồng ngực của Thẩm Trì.
Thẩm Trì cúi đầu, nhìn cái đầu tròn tròn đang nhúc nhích trong lồng ngực mình, nhẹ giọng, “Sợ sao...?”
An Tình lắc đầu.
An Tình nâng tay ôm lấy cổ Thẩm Trì, tiến lại gần hôn một cái lên môi hắn, hắn bỗng ôm lấy eo của cô, thắt chặt, nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô: “Cùng nhau chạy trốn đi...”
Một lúc lâu sau, An Tình mới nhẹ nhàng cười, “Được...”
Muốn chạy trốn đến nơi nào hắn còn chưa biết được, điều Thẩm Trì muốn bây giờ chỉ là ôm lấy eo cô thật chặt, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, cùng nhau sống những ngày thật vui vẻ... Không cần quan tâm đến tương lai như thế nào, chỉ cần có cô luôn ở bên là được...
……...
Tiểu phiên ngoại:
Sau khi Thẩm Trì cùng An Tình trốn ra khỏi căn cứ, điều kiện sinh hoạt và vật chất hằng ngày đều giảm xuống một bậc.
Thẩm Trì ngày xưa vô cùng kén ăn, bây giờ chỉ thuê một căn phòng nhỏ để sống, nhưng hắn chưa một lần ghét bỏ tay nghề của An Tình.
Chỉ là, tính cách hắn vẫn như cũ, thật ngạo kiều...
Thật may dù sao Thẩm Trì cũng là một bác sĩ thiên tài, ở mọi nơi đều có thể kiếm sống được, tuy ở căn cứ cũng có bệnh viện, nhưng người được phép đến khám bệnh vô cùng ít, bọn họ lập bệnh viện tại nhà nên khám được cho rất nhiều người.
Tuy rằng những người đó cũng không có nhiều tiền, để làm thù lao, người bệnh thường thường sẽ mang đến một ít đồ ăn, giúp họ giải quyết được một số nhu cầu thiết yếu ngày thường.
Rất nhiều căn bệnh kỳ quái đến tay Thẩm Trì đều được chữa khỏi, An Tình không thể không bội phục năng lực làm việc của hắn.
Có lẽ do nếu ông trời muốn cướp đoạt một thứ gì đó của ngươi, chắc chắn sẽ có một thứ khác đền bù vào.
“Miệng vết thương hơi sưng mủ, trong khoảng thời gian này không cần hoạt động quá nhiều.”
Đi theo Thẩm Trì một thời gian, một số công việc nhỏ như tiêm thuốc, băng bó vết thương, An Tình đều có thể dễ dàng làm được.
An Tình ngẩng đầu, cười nhẹ với thiếu niên bị thương.
Thiếu niên mặt đỏ bừng, có chút quẫn bách nhìn An Tình băng bó vết thương và dặn dò.
Người thiếu niên ngẩn người một lát rồi lí nhí nói câu cảm ơn.
An Tình ngẩn người, lắc lắc đầu, “Không có gì, điều nên làm mà...”.
Một ngày hoạt động kết thúc, An Tình đứng lên duỗi người, xoa xoa cái eo bị mỏi của mình, ngáp một cái, chuẩn bị đi làm bữa tối, vừa mới xoay người, môi đã bị Thẩm Trì lấp kín.
“Anh sao vậy..?”
An Tình dừng chân, nghi hoặc nhìn Thẩm Trì.
Dù đã sống với nhau một thời gian, đôi khi An Tình vẫn không hiểu Thẩm Trì đang nghĩ cái gì.
Tầm mắt sâu thẳm của Thẩm Trì dừng trên người cô, quét một vòng từ trên xuống dưới, mím môi nhìn cô rồi xoay người bỏ đi.
An Tình cảm thấy vô cùng kỳ quái, xoay người đi xuống bếp.
Một lúc sau mùi đồ ăn thơm phức từ phòng bếp bay ra.
Là một nồi canh hầm...
An Tình mở nắp nồi, múc một thìa canh lên thử, mới chỉ thổi thổi vài cái, eo đột nhiên bị người khác ôm chặt, mang theo mùi hương thanh mát và hơi ấm quen thuộc, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Em biết hắn...?”
An Tình ngẩn người, theo bản năng hỏi lại: “Ai cơ...?”
Thẩm Trì không nói gì, chỉ là eo của cô lại càng bị ôm chặt.
Thật lâu sau, An Tình nghiêng người nhìn hắn, chỉ là không thấy rõ nét mặt hắn.
Nghĩ một lúc, An Tình chợt bừng tỉnh: “Bệnh nhân vừa rồi cũng không gọi là quen thuộc, chỉ là em đã từng gặp qua cậu ta một lần.”
Canh hầm đã sớm chín, mang theo mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong không gian.
Không biết qua bao lâu, cánh tay ở bên eo mới buông ra.
An Tình cười nhẹ, nụ cười lan ra cả khuôn mặt, múc một chén canh, cô đưa lại bên môi Thẩm Trì.
Dấm uống một bình rồi lại một bình, An Tình cảm thấy Thẩm Trì thật trẻ con...
“Bữa sáng ngày mai đến lượt anh làm..” An Tình nheo mắt nhìn Thẩm Trì, cười cười, dịu dàng nói.
Thẩm Trì: “……”
Thẩm Trì yên lặng nhìn cô, yên lặng cam chịu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.