Chương 35: Quyển 3 - Chương 7: Thế giới III [Bác sĩ, có bệnh thì Phải trị] (7)
Châu Chu
03/07/2018
Lấy mặt nạ bảo hộ xuống, che lại bàn tay đau đớn đang chảy máu, An Tình thở phì phò, bình tĩnh nhìn Thẩm Trì...
Cắn cắn môi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, An Tình ngẩng đầu, vung tay lên..
"Bốp..."
Một dấu tay đỏ rực ở ngay má phải của Thẩm Trì.
Thẩm Trì nghiêng mặt lệch sang một bên, nét mặt thoáng ngẩn ra.
"Ngài nhìn xem ngài đang làm cái gì!" An Tình buông bàn tay xuống, lạnh giọng quát.
Con dao từ bàn tay Thẩm Trì từ từ rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
"Ngài thanh tỉnh lại đi!"
Từng câu nói tựa như giọt nước rơi xuống làm lăn tăn mặt hồ.
Giọng nói của An Tình quanh quẩn trong phòng bệnh...
Một lúc sau, Thẩm Trì mới thoát ra khỏi tâm ma của mình, từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy An Tình với bàn tay đầy máu tươi cùng phòng bệnh hỗn độn...
Thẩm Trì sửng sốt...
Thẩm Trì là người có hai nhân cách, một trong hai nhân cách có thể tùy ý thay đổi cho nhau... Giống như trường hợp vừa rồi.
Một cơ thể bệnh nhân nằm đó đầy rẫy vết thương và vết rách...
Thẩm Trì, thực ra vẫn có nỗi sợ hãi của chính mình, mặc dù hắn là một bác sĩ, có thể hiểu được bản thân và kiểm soát chính mình. Song, như thế lại càng khiến hắn sợ hãi, áp lực. Liều mạng bức bách bản thân, hắn liền sẽ...
Cô không nên nói Thẩm Trì như vậy...
Rũ hai con mắt, An Tình thầm mắng mình sơ sẩy.
Lòng bàn tay đột nhiên đau đớn mãnh liệt, An Tình không chút phòng bị liền nức nở ra tiếng.
Vừa cúi đầu, lại nhìn thấy, không biết từ khi nào, Thẩm Trì đã cầm lọ cồn và bông y tế, giúp cô rửa sạch và băng bó vết thương.
"Xin lỗi,... chịu đựng một chút, vết thương hơi sâu, sẽ có chút đau."
Thẩm Trì rũ mắt, trong mắt mang theo tia nghiêm túc, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Băng gạc tạo thành từng vòng, từng vòng quấn quanh lòng bàn tay cô, cuối cùng buộc lại một cái.
Một lúc sau, Thẩm Trì buông bàn tay An Tình ra, nhẹ giọng nói...
"Được rồi."
Gương mặt đột nhiên ấm áp, Thẩm Trì có chút ngơ ngẩn, theo bản năng dựa lại gần hơi ấm đó...
An Tình đưa tay lên xoa mặt Thẩm Trì, từng chút từng chút lau vết máu trên mặt của hắn.
Vì đã qua một thời gian lâu rồi, vết máu khô đặc lại, lau thế nào cũng không sạch được... An Tình cố chấp mím môi, gương mặt nhỏ ngoan cố trưng lên, ngón tay chà sát khuôn mặt Thẩm Trì không chịu dừng lại.
Bàn tay mềm mại đong đưa qua lại làm mí mắt hắn run lên, da thịt ấm áp chạm vào nhau, mang theo một tia ngứa tựa như lông vũ xoẹt qua, trong lòng Thẩm Trì đột nhiên dâng lên một cảm xúc kì lạ, giống như là.... rung động?
Trong phòng bệnh là một mảnh yên tĩnh.
Thời gian phảng phất dừng lại.
Đột nhiên, bàn tay cô bị nắm chặt.
An Tình sửng sốt.
Thẩm Trì chậm rãi kéo tay An Tình xuống, hắn cúi đầu nhìn về phía cô.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hàng lông mi cong dài run nhè nhẹ. Hàm răng trắng tinh cắn môi dưới, nhưng đôi môi lại không hồng nhuận, no đủ giống như ngày thường.
Âm thanh trầm thấp vang lên trên đầu cô "Cô đi ra ngoài trước đi."
Cùng lúc đó, âm thanh lạnh băng của hệ thống máy móc vang lên...
【Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +20】
..............
An Tình lẳng lặng đứng ở bên ngoài phòng cách ly.
Thẩm Trì đang ở trong phòng xử lý miệng vết thương của người bệnh cùng với hậu quả của nhân cách thứ hai của hắn để lại.
"Lau mặt."
Một âm thanh dễ nghe đột nhiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của An Tình.
An Tình quay sang nhẹ nhàng cười nói lời cảm ơn, nhưng khi nhìn đến cô gái trước mặt, sắc mặt cô đột nhiên cứng đờ.
Một cô gái có mái tóc dài màu nâu, hàng lông mày cong cong, làn da trắng nõn như bạch ngọc, cả người mặc một bộ váy dài màu trắng thuần, mắt hạnh như mỉm cười, cả người toát ra hơi thở thanh xuân cùng khí chất dịu dàng, thuần khiết như ánh mặt trời.
Là nữ chủ Kiều Dương!
Trong lòng An Tình đột nhiên vang lên một hồi chuông cảnh báo, quay đầu lại, nhìn Thẩm Trì trong phòng bệnh, nghĩ nghĩ một lát, rồi lại cảm thấy chính bản thân mình quá cảnh giác.
"Cám ơn."
Kiều Dương cười cười, "Lần này bệnh cảm nhiễm vô cùng đáng sợ."
Làm hộ sĩ ở căn cứ, Kiều Dương đối với chuyện này rất để ý. Nhiệm vụ tiếp theo của Lâm Vũ chính là khu gặp tai nạn, cô rất lo lắng cho hắn. Nếu lần này, bệnh có thể được thành công trị tận gốc, cô cũng có thể thả lỏng tâm tình một chút.
"Cạch --" Thẩm Trì đẩy cửa phòng bệnh ra, sắc mặt mang theo vài phần trắng bệch.
An Tình đi lên trước, tiếp nhận dụng cụ bảo hộ y tế trong tay hắn...
Cắn cắn môi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, An Tình ngẩng đầu, vung tay lên..
"Bốp..."
Một dấu tay đỏ rực ở ngay má phải của Thẩm Trì.
Thẩm Trì nghiêng mặt lệch sang một bên, nét mặt thoáng ngẩn ra.
"Ngài nhìn xem ngài đang làm cái gì!" An Tình buông bàn tay xuống, lạnh giọng quát.
Con dao từ bàn tay Thẩm Trì từ từ rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
"Ngài thanh tỉnh lại đi!"
Từng câu nói tựa như giọt nước rơi xuống làm lăn tăn mặt hồ.
Giọng nói của An Tình quanh quẩn trong phòng bệnh...
Một lúc sau, Thẩm Trì mới thoát ra khỏi tâm ma của mình, từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy An Tình với bàn tay đầy máu tươi cùng phòng bệnh hỗn độn...
Thẩm Trì sửng sốt...
Thẩm Trì là người có hai nhân cách, một trong hai nhân cách có thể tùy ý thay đổi cho nhau... Giống như trường hợp vừa rồi.
Một cơ thể bệnh nhân nằm đó đầy rẫy vết thương và vết rách...
Thẩm Trì, thực ra vẫn có nỗi sợ hãi của chính mình, mặc dù hắn là một bác sĩ, có thể hiểu được bản thân và kiểm soát chính mình. Song, như thế lại càng khiến hắn sợ hãi, áp lực. Liều mạng bức bách bản thân, hắn liền sẽ...
Cô không nên nói Thẩm Trì như vậy...
Rũ hai con mắt, An Tình thầm mắng mình sơ sẩy.
Lòng bàn tay đột nhiên đau đớn mãnh liệt, An Tình không chút phòng bị liền nức nở ra tiếng.
Vừa cúi đầu, lại nhìn thấy, không biết từ khi nào, Thẩm Trì đã cầm lọ cồn và bông y tế, giúp cô rửa sạch và băng bó vết thương.
"Xin lỗi,... chịu đựng một chút, vết thương hơi sâu, sẽ có chút đau."
Thẩm Trì rũ mắt, trong mắt mang theo tia nghiêm túc, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Băng gạc tạo thành từng vòng, từng vòng quấn quanh lòng bàn tay cô, cuối cùng buộc lại một cái.
Một lúc sau, Thẩm Trì buông bàn tay An Tình ra, nhẹ giọng nói...
"Được rồi."
Gương mặt đột nhiên ấm áp, Thẩm Trì có chút ngơ ngẩn, theo bản năng dựa lại gần hơi ấm đó...
An Tình đưa tay lên xoa mặt Thẩm Trì, từng chút từng chút lau vết máu trên mặt của hắn.
Vì đã qua một thời gian lâu rồi, vết máu khô đặc lại, lau thế nào cũng không sạch được... An Tình cố chấp mím môi, gương mặt nhỏ ngoan cố trưng lên, ngón tay chà sát khuôn mặt Thẩm Trì không chịu dừng lại.
Bàn tay mềm mại đong đưa qua lại làm mí mắt hắn run lên, da thịt ấm áp chạm vào nhau, mang theo một tia ngứa tựa như lông vũ xoẹt qua, trong lòng Thẩm Trì đột nhiên dâng lên một cảm xúc kì lạ, giống như là.... rung động?
Trong phòng bệnh là một mảnh yên tĩnh.
Thời gian phảng phất dừng lại.
Đột nhiên, bàn tay cô bị nắm chặt.
An Tình sửng sốt.
Thẩm Trì chậm rãi kéo tay An Tình xuống, hắn cúi đầu nhìn về phía cô.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hàng lông mi cong dài run nhè nhẹ. Hàm răng trắng tinh cắn môi dưới, nhưng đôi môi lại không hồng nhuận, no đủ giống như ngày thường.
Âm thanh trầm thấp vang lên trên đầu cô "Cô đi ra ngoài trước đi."
Cùng lúc đó, âm thanh lạnh băng của hệ thống máy móc vang lên...
【Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +20】
..............
An Tình lẳng lặng đứng ở bên ngoài phòng cách ly.
Thẩm Trì đang ở trong phòng xử lý miệng vết thương của người bệnh cùng với hậu quả của nhân cách thứ hai của hắn để lại.
"Lau mặt."
Một âm thanh dễ nghe đột nhiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của An Tình.
An Tình quay sang nhẹ nhàng cười nói lời cảm ơn, nhưng khi nhìn đến cô gái trước mặt, sắc mặt cô đột nhiên cứng đờ.
Một cô gái có mái tóc dài màu nâu, hàng lông mày cong cong, làn da trắng nõn như bạch ngọc, cả người mặc một bộ váy dài màu trắng thuần, mắt hạnh như mỉm cười, cả người toát ra hơi thở thanh xuân cùng khí chất dịu dàng, thuần khiết như ánh mặt trời.
Là nữ chủ Kiều Dương!
Trong lòng An Tình đột nhiên vang lên một hồi chuông cảnh báo, quay đầu lại, nhìn Thẩm Trì trong phòng bệnh, nghĩ nghĩ một lát, rồi lại cảm thấy chính bản thân mình quá cảnh giác.
"Cám ơn."
Kiều Dương cười cười, "Lần này bệnh cảm nhiễm vô cùng đáng sợ."
Làm hộ sĩ ở căn cứ, Kiều Dương đối với chuyện này rất để ý. Nhiệm vụ tiếp theo của Lâm Vũ chính là khu gặp tai nạn, cô rất lo lắng cho hắn. Nếu lần này, bệnh có thể được thành công trị tận gốc, cô cũng có thể thả lỏng tâm tình một chút.
"Cạch --" Thẩm Trì đẩy cửa phòng bệnh ra, sắc mặt mang theo vài phần trắng bệch.
An Tình đi lên trước, tiếp nhận dụng cụ bảo hộ y tế trong tay hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.