Chương 37: Quyển 3 - Chương 9: Thế giới III [Bác sĩ, có bệnh thì Phải trị] (9)
Châu Chu
03/07/2018
Trái tim từng đợt thắt lại, Thẩm Trì mở miệng, khó khăn thở dốc, giống như loài cá sẽ chết đi nếu mất đi biển rộng.
Gần như mọi thứ đều yên lặng, máu bị đình chỉ không lưu động được, hít thở không thông, đầu óc choáng váng.
Câu môi, nở nụ cười ảm đạm, ngẩng đầu, Thẩm Trì nản lòng dựa vào vách tường lạnh băng.
Có lẽ, như vậy cũng tốt, như vậy sẽ được yên nghỉ,... cứ như vậy mà chết đi cũng là một biện pháp tốt.
“Chi lạp ——”
Một trận gió thổi vào, cánh cửa to lớn của căn phòng được đẩy ra, ánh sáng chói mắt theo cánh cửa tiến vào, chiếu sáng không gian tối tăm.
Thẩm Trì ngẩng đầu...
Ánh sáng thật chói mắt...
Ai?
Là ai?
Thẩm Trì dùng tay che lại tầm mắt, dường như đã rất lâu rồi hắn không tiếp xúc với ánh sáng thì phải...
An Tình cứ như vậy mà bước xuống bậc thang, đứng trước mặt hắn...
Lúc Thẩm Trì còn đang ngẩn người, An Tình chậm rãi cúi người ngồi xuống.
Nâng tay lên, chạm khẽ vào khuôn mặt tái nhợt, lạnh băng của hắn, ánh mắt An Tình ôn nhu nhìn chăm chú vào Thẩm Trì, cất giọng nói dịu dàng.
“Tìm được ngài rồi.”
Không gian hắc ám, tĩnh mịch dường như bị cái gì đó phá vỡ.
Thanh âm An Tình vừa nhu hòa lại vừa dịu dàng.
Nhất thời, toàn thân cứng đờ của Thẩm Trì khẽ lung lay, hắn phảng phất như nghe được âm thanh mạch máu mình đang chạy loạn bên trong...
…….......
Tầng hầm ngầm.
Cô nên sớm nghĩ đến nơi này.
Một gian biệt thự lớn như vậy, làm sao có thể không có tầng hầm ngầm?
Chỉ là, hình như tầng hầm ngầm này, là do Thẩm Trì gạt người khác, trộm tự mình kiến tạo.
Là nơi chỉ một mình hắn biết, là bí mật của hắn.
Có lẽ, chỉ những lúc tâm tình hắn cực xấu, cực rối loạn, mới trốn ở chỗ này.
Mười phần tính trẻ con...
An Tình cười cười, bàn tay vỗ gương mặt hắn, ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non, “Tôi tìm được ngài rồi.”
Hai tay vòng lấy, ôm toàn bộ cơ thể hắn, đem toàn bộ cơ thể hắn dựa vào người mình.
“Đừng để ý nhiều, mọi việc sẽ không sao đâu……”
Từng lời nói như đánh thẳng vào trái tim Thẩm Trì.
Lông mi run rẩy, hắn cẩn thận ngước mắt nhìn cô.
An Tình cười khúc khích.
Cúi đầu, dựa trán vào trán Thẩm Trì, chóp mũi đối diện nhau, hô hấp giao nhau, phảng vào mặt hắn, còn có chút ngứa.
“Tôi sẽ ở bên ngài mà...”
Hô hấp ấm áp phun ở bên tai Thẩm Trì, mang theo thanh âm dịu dàng.
Máu chảy ngược trở về, Thẩm Trì dường như có thể nghe rõ ràng được âm thanh trái tim đang đập rộn ràng.
Ý thức dần dần thanh tỉnh.
Hầu kết khẽ nhúc nhích...
Thật lâu sau, Thẩm Trì kéo kéo khóe miệng, châm chọc, “An tiểu thư... Việc này hình như không liên quan tới cô ——”
“Rầm” một tiếng, âm thanh đột nhiên im bặt.
Thẩm Trì nằm ngửa trên mặt đất, ăn đau nhíu mày.
An Tình quỳ xuống đè lên người Thẩm Trì, cánh tay chống hai bên người hắn, nhìn vào mặt hắn.
Câu môi cười, An Tình bỗng nhiên hạ người xuống, tóc dài tùy ý theo hành động của cô rơi xuống, rơi lên khuôn mặt Thẩm Trì...
Một mùi hương nhàn nhạt bay tới.
“Cô điên rồi!”
Thẩm Trì híp híp mắt, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm...
Ngón tay mảnh khảnh lấy mắt kính của hắn ra, An Tình đem khuôn mặt nhỏ trắng nõn lại gần.
“Tôi không điên.”
Theo giọng nói đi xuống, An Tình hạ người, cắn vào môi Thẩm Trì...
Bị ăn đau, Thẩm Trì nhíu mày, đáy lòng đột nhiên sinh ra một cơn tức giận, lấy tay đẩy người đang đè trên cơ thể mình.
An Tình lại cúi người xuống, cánh môi bỗng nhiên chặn hành động của Thẩm Trì.
Bàn tay đang đẩy người An Tình ra dừng lại...
Đại não Thẩm Trì nhất thời trống rỗng, trái tim cũng không theo sự điều khiển của bản thân, không kiềm chế được nhảy lên, đập rộn ràng...
Bên tai chỉ còn lại tiếng hai trái tim đang đập, toàn thân Thẩm Trì cứng đờ.
Dán vào cánh môi Thẩm Trì, An Tình giống như một tiểu miêu, khẽ liếm, đầu lưỡi mang theo mềm mại.
Mà mùi hương ngọt ngào của cô liền như vậy cuồn cuộn không ngừng chui vào chóp mũi hắn.
Thẩm Trì nâng cánh tay lên, cứng đờ nắm lại, lại thật lâu không hạ xuống...
Môi bị cắn một cái, miệng liền tràn ngập mùi máu.
Lông mi cô run rẩy lướt qua mí mắt hắn.
Máu điên cuồng chạy lên đại não, khiến hắn có chút thở không nổi, trái tim kịch liệt nảy lên.
Hầu kết khẽ nhúc nhích.
Thời gian phảng phất yên lặng...
Khiến hắn có thể nghe rõ ràng tiếng đập ở trái tim mình...
Thật lâu sau, Thẩm Trì khẽ nhắm hai mắt lại, cánh tay dài hữu lực nhẹ nhàng đặt ở eo An Tình mà ôm lấy...
Gần như mọi thứ đều yên lặng, máu bị đình chỉ không lưu động được, hít thở không thông, đầu óc choáng váng.
Câu môi, nở nụ cười ảm đạm, ngẩng đầu, Thẩm Trì nản lòng dựa vào vách tường lạnh băng.
Có lẽ, như vậy cũng tốt, như vậy sẽ được yên nghỉ,... cứ như vậy mà chết đi cũng là một biện pháp tốt.
“Chi lạp ——”
Một trận gió thổi vào, cánh cửa to lớn của căn phòng được đẩy ra, ánh sáng chói mắt theo cánh cửa tiến vào, chiếu sáng không gian tối tăm.
Thẩm Trì ngẩng đầu...
Ánh sáng thật chói mắt...
Ai?
Là ai?
Thẩm Trì dùng tay che lại tầm mắt, dường như đã rất lâu rồi hắn không tiếp xúc với ánh sáng thì phải...
An Tình cứ như vậy mà bước xuống bậc thang, đứng trước mặt hắn...
Lúc Thẩm Trì còn đang ngẩn người, An Tình chậm rãi cúi người ngồi xuống.
Nâng tay lên, chạm khẽ vào khuôn mặt tái nhợt, lạnh băng của hắn, ánh mắt An Tình ôn nhu nhìn chăm chú vào Thẩm Trì, cất giọng nói dịu dàng.
“Tìm được ngài rồi.”
Không gian hắc ám, tĩnh mịch dường như bị cái gì đó phá vỡ.
Thanh âm An Tình vừa nhu hòa lại vừa dịu dàng.
Nhất thời, toàn thân cứng đờ của Thẩm Trì khẽ lung lay, hắn phảng phất như nghe được âm thanh mạch máu mình đang chạy loạn bên trong...
…….......
Tầng hầm ngầm.
Cô nên sớm nghĩ đến nơi này.
Một gian biệt thự lớn như vậy, làm sao có thể không có tầng hầm ngầm?
Chỉ là, hình như tầng hầm ngầm này, là do Thẩm Trì gạt người khác, trộm tự mình kiến tạo.
Là nơi chỉ một mình hắn biết, là bí mật của hắn.
Có lẽ, chỉ những lúc tâm tình hắn cực xấu, cực rối loạn, mới trốn ở chỗ này.
Mười phần tính trẻ con...
An Tình cười cười, bàn tay vỗ gương mặt hắn, ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non, “Tôi tìm được ngài rồi.”
Hai tay vòng lấy, ôm toàn bộ cơ thể hắn, đem toàn bộ cơ thể hắn dựa vào người mình.
“Đừng để ý nhiều, mọi việc sẽ không sao đâu……”
Từng lời nói như đánh thẳng vào trái tim Thẩm Trì.
Lông mi run rẩy, hắn cẩn thận ngước mắt nhìn cô.
An Tình cười khúc khích.
Cúi đầu, dựa trán vào trán Thẩm Trì, chóp mũi đối diện nhau, hô hấp giao nhau, phảng vào mặt hắn, còn có chút ngứa.
“Tôi sẽ ở bên ngài mà...”
Hô hấp ấm áp phun ở bên tai Thẩm Trì, mang theo thanh âm dịu dàng.
Máu chảy ngược trở về, Thẩm Trì dường như có thể nghe rõ ràng được âm thanh trái tim đang đập rộn ràng.
Ý thức dần dần thanh tỉnh.
Hầu kết khẽ nhúc nhích...
Thật lâu sau, Thẩm Trì kéo kéo khóe miệng, châm chọc, “An tiểu thư... Việc này hình như không liên quan tới cô ——”
“Rầm” một tiếng, âm thanh đột nhiên im bặt.
Thẩm Trì nằm ngửa trên mặt đất, ăn đau nhíu mày.
An Tình quỳ xuống đè lên người Thẩm Trì, cánh tay chống hai bên người hắn, nhìn vào mặt hắn.
Câu môi cười, An Tình bỗng nhiên hạ người xuống, tóc dài tùy ý theo hành động của cô rơi xuống, rơi lên khuôn mặt Thẩm Trì...
Một mùi hương nhàn nhạt bay tới.
“Cô điên rồi!”
Thẩm Trì híp híp mắt, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm...
Ngón tay mảnh khảnh lấy mắt kính của hắn ra, An Tình đem khuôn mặt nhỏ trắng nõn lại gần.
“Tôi không điên.”
Theo giọng nói đi xuống, An Tình hạ người, cắn vào môi Thẩm Trì...
Bị ăn đau, Thẩm Trì nhíu mày, đáy lòng đột nhiên sinh ra một cơn tức giận, lấy tay đẩy người đang đè trên cơ thể mình.
An Tình lại cúi người xuống, cánh môi bỗng nhiên chặn hành động của Thẩm Trì.
Bàn tay đang đẩy người An Tình ra dừng lại...
Đại não Thẩm Trì nhất thời trống rỗng, trái tim cũng không theo sự điều khiển của bản thân, không kiềm chế được nhảy lên, đập rộn ràng...
Bên tai chỉ còn lại tiếng hai trái tim đang đập, toàn thân Thẩm Trì cứng đờ.
Dán vào cánh môi Thẩm Trì, An Tình giống như một tiểu miêu, khẽ liếm, đầu lưỡi mang theo mềm mại.
Mà mùi hương ngọt ngào của cô liền như vậy cuồn cuộn không ngừng chui vào chóp mũi hắn.
Thẩm Trì nâng cánh tay lên, cứng đờ nắm lại, lại thật lâu không hạ xuống...
Môi bị cắn một cái, miệng liền tràn ngập mùi máu.
Lông mi cô run rẩy lướt qua mí mắt hắn.
Máu điên cuồng chạy lên đại não, khiến hắn có chút thở không nổi, trái tim kịch liệt nảy lên.
Hầu kết khẽ nhúc nhích.
Thời gian phảng phất yên lặng...
Khiến hắn có thể nghe rõ ràng tiếng đập ở trái tim mình...
Thật lâu sau, Thẩm Trì khẽ nhắm hai mắt lại, cánh tay dài hữu lực nhẹ nhàng đặt ở eo An Tình mà ôm lấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.