Chương 64: Quyển 4 - Chương 17: Tiên quân quá ôn nhu (17)
Châu Chu
03/07/2018
Lúc này rời đi, có lẽ đối với hai người đều tốt.
Thứ nhất, có thể cho Huyền Ngự thời gian nghĩ kỹ đến tột cùng hắn đối với nàng là tình cảm gì. Thứ hai, cũng có thể giảm bớt thời gian cùng hắn xấu hổ.
Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa có từ bỏ ý niệm muốn công lược hắn đâu.
Hơi nâng môi cười cười, An Tình dặn dò tiểu đồng tử chú ý các vấn đề khi nàng không ở đây.
"Sư phụ, ngài phải đi bao lâu?"
"Không biết." Nàng nói, nhìn thoáng qua đồ đệ nước mắt lưng tròng, trong lòng không khỏi cảm khái, hướng nàng vẫy vẫy tay. Đứa nhỏ này đối xử với nàng rất thiệt tình thật lòng, cũng lâu như vậy, nàng cũng đều không phải là người lãnh khốc vô tình.
Khẽ vuốt đầu đồ đệ, nàng thở dài: "Đừng khóc, nếu là tưởng niệm vi sư, nên ra nhà kho kia lấy bức họa tới, thấy họa như thấy ta, đó là vật duy nhất trước khi đi sự phụ có thể để lại cho ngươi."
Tiểu đồng tử sắc mặt cứng đờ, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện bức họa sư phụ tự xưng là tuyệt kĩ mẫu đơn...
"Vi sư cũng chưa vì ngươi làm cái gì..." Nàng bỗng nhiên thở dài, ánh mắt chợt lóe, "Hôm nay liền vì ngươi họa một bức đi." Chợt, nàng đứng lên, phá lệ có chút nóng lòng muốn thử.
Tiểu đồng tử: "..."
......
Từ lần cuối gặp nhau ở yến hội, Huyền Ngự không còn gặp qua An Tình.
Thực rõ ràng, đối phương đang trốn tránh hắn.
Mặc dù hắn có rất nhiều lời muốn cùng nàng nói rõ ràng, chính là lần lượt lại đều vừa lúc cùng nàng đi lướt qua nhau.
Ngày An Tình độ kiếp sắp đến, cùng Ngọc Đế đề cập qua, Ngọc Đế chỉ cho là nàng đa tâm, cũng không nói gì khác. Trước thời điểm nàng rời đi nửa tháng, Huyền Ngự bỗng nhiên ở cửa đại điện chặn nàng, đối nàng nói một lúc lâu, lúc sau, sắc mặt liền nặng nề rời đi.
Nàng trước sau không rõ hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, nói là muốn giữ lại, nhưng ý tứ trong lời nói lại không phải như vậy.
Giờ Ngọ ngày hôm sau, nàng vừa mới từ bên ngoài tản bộ về liền thấy nữ chủ Bạch Quỳ đột nhiên xuất hiện trước cửa điện nàng.
Bạch Quỳ lệ rơi đầy mặt, vừa thấy thân ảnh An Tình liền mãnh liệt nhào tới ôm lấy nàng, đem khuôn mặt nhỏ chôn trong lồng ngực nàng.
An Tình ngây ngẩn cả người, "Làm sao vậy?"
Ngữ khí nàng (Bạch Quỳ) mang theo nghẹn ngào cùng nức nở, "Huyền Nữ đại nhân, cầu ngươi đi gặp sư phụ đi, hắn,... hắn muốn chết."
Thứ nhất, có thể cho Huyền Ngự thời gian nghĩ kỹ đến tột cùng hắn đối với nàng là tình cảm gì. Thứ hai, cũng có thể giảm bớt thời gian cùng hắn xấu hổ.
Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa có từ bỏ ý niệm muốn công lược hắn đâu.
Hơi nâng môi cười cười, An Tình dặn dò tiểu đồng tử chú ý các vấn đề khi nàng không ở đây.
"Sư phụ, ngài phải đi bao lâu?"
"Không biết." Nàng nói, nhìn thoáng qua đồ đệ nước mắt lưng tròng, trong lòng không khỏi cảm khái, hướng nàng vẫy vẫy tay. Đứa nhỏ này đối xử với nàng rất thiệt tình thật lòng, cũng lâu như vậy, nàng cũng đều không phải là người lãnh khốc vô tình.
Khẽ vuốt đầu đồ đệ, nàng thở dài: "Đừng khóc, nếu là tưởng niệm vi sư, nên ra nhà kho kia lấy bức họa tới, thấy họa như thấy ta, đó là vật duy nhất trước khi đi sự phụ có thể để lại cho ngươi."
Tiểu đồng tử sắc mặt cứng đờ, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện bức họa sư phụ tự xưng là tuyệt kĩ mẫu đơn...
"Vi sư cũng chưa vì ngươi làm cái gì..." Nàng bỗng nhiên thở dài, ánh mắt chợt lóe, "Hôm nay liền vì ngươi họa một bức đi." Chợt, nàng đứng lên, phá lệ có chút nóng lòng muốn thử.
Tiểu đồng tử: "..."
......
Từ lần cuối gặp nhau ở yến hội, Huyền Ngự không còn gặp qua An Tình.
Thực rõ ràng, đối phương đang trốn tránh hắn.
Mặc dù hắn có rất nhiều lời muốn cùng nàng nói rõ ràng, chính là lần lượt lại đều vừa lúc cùng nàng đi lướt qua nhau.
Ngày An Tình độ kiếp sắp đến, cùng Ngọc Đế đề cập qua, Ngọc Đế chỉ cho là nàng đa tâm, cũng không nói gì khác. Trước thời điểm nàng rời đi nửa tháng, Huyền Ngự bỗng nhiên ở cửa đại điện chặn nàng, đối nàng nói một lúc lâu, lúc sau, sắc mặt liền nặng nề rời đi.
Nàng trước sau không rõ hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, nói là muốn giữ lại, nhưng ý tứ trong lời nói lại không phải như vậy.
Giờ Ngọ ngày hôm sau, nàng vừa mới từ bên ngoài tản bộ về liền thấy nữ chủ Bạch Quỳ đột nhiên xuất hiện trước cửa điện nàng.
Bạch Quỳ lệ rơi đầy mặt, vừa thấy thân ảnh An Tình liền mãnh liệt nhào tới ôm lấy nàng, đem khuôn mặt nhỏ chôn trong lồng ngực nàng.
An Tình ngây ngẩn cả người, "Làm sao vậy?"
Ngữ khí nàng (Bạch Quỳ) mang theo nghẹn ngào cùng nức nở, "Huyền Nữ đại nhân, cầu ngươi đi gặp sư phụ đi, hắn,... hắn muốn chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.