Chương 49: Quyển 4 - Chương 2: Tiên quân quá ôn nhu (2)
Châu Chu
03/07/2018
"Bạch quỳ."
An Tình lẩm nhẩm tên tiểu oa trong miệng.
Đây là một câu chuyện xưa cũ, vai nữ chính ngu ngốc thuộc về đồ đệ Huyền Ngự.
Bạch Quỳ là đồ đệ Huyền Ngự mang về từ trần gian, từ nhỏ đã đem dưỡng ở bên người. Trái ngược với tính cách nhu hòa của Huyền Ngự, Bạch Quỳ được cưng chiều trở nên vô cùng nghịch ngợm.
Tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi, hành vi lại khác hẳn với người phàm, ngẫu nhiên liền lọt vào mắt xanh Thái Tử Đông Hải mà vị Thái Tử long tộc này lại chính là nam chính.
Lúc mới đầu Huyền Ngự chỉ coi tình cảm giữa hai sư đồ hắn là tình thân. Nhưng theo thời gian Bạch Quỳ lớn lên, dần lột xác từ nữ đồng thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, hơn nữa cũng từng bước thoát khỏi sự quản chế nghiêm ngặt của hắn, Huyền Ngự chậm rãi phát hiện bản thân dị thường, đồng thời bắt đầu như có như không ngăn cản nàng.
Thời điểm Bạch Quỳ nói rằng mình cùng Thái Tử Đông Hải ở bên nhau, gương mặt tươi cười ngày thường của Huyền Ngự dường như không còn, tình cảm va chạm kịch liệt như mưa động sấm rền.
Ngày sau, tính cách Huyền Ngự chậm rãi hóa đen, vị tiên quân ôn nhuận xưa kia như chưa bao giờ tồn tại.
_____________oOo____________
"Huyền Nữ, thời điểm không sai biệt lắm."
An Tình nghe vậy gật gật đầu.
Nhiệm vụ trước đây Ngọc Đế giao tới hôm nay liền bắt đầu. Yêu vật trần gian tác oai tác quái, loại chuyện này cũng không cần đến tay thượng tiên giải quyết.
Chỉ là yêu vật này thực không tầm thường.
Vốn dĩ người trên Thiên Đình chưa từng quá để ý chuyện này, liền tùy tiện giao cho nhóm tiên đồng giải quyết. Bất quá không nghĩ tới bọn hắn người thì mặt mũi xám tro chạy trở về, người thì mình mẩy đầy thương tích.
Việc này chọc người Thiên Đình bất mãn, tự nhiên không kết thúc dễ dàng như vậy. Ngọc Đế coi trọng chuyện này, hiển nhiên thay đổi người phái (cử) đi hạ phàm.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng cần đích thân đi một chuyến.
Từ xa Huyền Ngự đã thấy thân ảnh nữ tử yểu điệu, bên người nàng mang theo một tiểu đồng tử, từng bước khoan thai chậm rãi tiến đến trước mặt hắn.
"Xin lỗi, ta đến chậm."
Nàng nhàn nhạt cười, ngoài miệng tuy xin lỗi nhưng cử chỉ lại ưu nhã không chút hoang mang.
Huyền Ngự ngưng thần* nhìn nhìn nàng, cũng hướng nàng nhàn nhạt cười, phất phất tay.
*ngưng thần: tập trung, chú ý
An Tình lẩm nhẩm tên tiểu oa trong miệng.
Đây là một câu chuyện xưa cũ, vai nữ chính ngu ngốc thuộc về đồ đệ Huyền Ngự.
Bạch Quỳ là đồ đệ Huyền Ngự mang về từ trần gian, từ nhỏ đã đem dưỡng ở bên người. Trái ngược với tính cách nhu hòa của Huyền Ngự, Bạch Quỳ được cưng chiều trở nên vô cùng nghịch ngợm.
Tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi, hành vi lại khác hẳn với người phàm, ngẫu nhiên liền lọt vào mắt xanh Thái Tử Đông Hải mà vị Thái Tử long tộc này lại chính là nam chính.
Lúc mới đầu Huyền Ngự chỉ coi tình cảm giữa hai sư đồ hắn là tình thân. Nhưng theo thời gian Bạch Quỳ lớn lên, dần lột xác từ nữ đồng thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, hơn nữa cũng từng bước thoát khỏi sự quản chế nghiêm ngặt của hắn, Huyền Ngự chậm rãi phát hiện bản thân dị thường, đồng thời bắt đầu như có như không ngăn cản nàng.
Thời điểm Bạch Quỳ nói rằng mình cùng Thái Tử Đông Hải ở bên nhau, gương mặt tươi cười ngày thường của Huyền Ngự dường như không còn, tình cảm va chạm kịch liệt như mưa động sấm rền.
Ngày sau, tính cách Huyền Ngự chậm rãi hóa đen, vị tiên quân ôn nhuận xưa kia như chưa bao giờ tồn tại.
_____________oOo____________
"Huyền Nữ, thời điểm không sai biệt lắm."
An Tình nghe vậy gật gật đầu.
Nhiệm vụ trước đây Ngọc Đế giao tới hôm nay liền bắt đầu. Yêu vật trần gian tác oai tác quái, loại chuyện này cũng không cần đến tay thượng tiên giải quyết.
Chỉ là yêu vật này thực không tầm thường.
Vốn dĩ người trên Thiên Đình chưa từng quá để ý chuyện này, liền tùy tiện giao cho nhóm tiên đồng giải quyết. Bất quá không nghĩ tới bọn hắn người thì mặt mũi xám tro chạy trở về, người thì mình mẩy đầy thương tích.
Việc này chọc người Thiên Đình bất mãn, tự nhiên không kết thúc dễ dàng như vậy. Ngọc Đế coi trọng chuyện này, hiển nhiên thay đổi người phái (cử) đi hạ phàm.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng cần đích thân đi một chuyến.
Từ xa Huyền Ngự đã thấy thân ảnh nữ tử yểu điệu, bên người nàng mang theo một tiểu đồng tử, từng bước khoan thai chậm rãi tiến đến trước mặt hắn.
"Xin lỗi, ta đến chậm."
Nàng nhàn nhạt cười, ngoài miệng tuy xin lỗi nhưng cử chỉ lại ưu nhã không chút hoang mang.
Huyền Ngự ngưng thần* nhìn nhìn nàng, cũng hướng nàng nhàn nhạt cười, phất phất tay.
*ngưng thần: tập trung, chú ý
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.