Chương 70: Quyển 6 - Chương 2: Vai ác ngụy bạch liên hoa (2)
Châu Chu
03/07/2018
Lần này An Tình là tiểu hoa đán hot nhất nhì trong giới giải trí, ước chừng chạm tay là bỏng, giá trị con người tăng lên nhanh chóng, tất nhiên trở thành đối tượng các nam minh tinh đều vui vẻ muốn hợp tác.
Đời người lúc thăng lúc trầm, cũng có lúc bản thân tùy hứng, nhưng không thể giống thời kỳ mới nổi tiếng: dù cho có ốm cũng không thể ngang ngạnh mang thân thể yếu ớt đi đóng phim.
An Tình phát sốt đến choáng váng cả đầu, gọi điện bảo người đại diện đẩy lùi lịch trình, sau liền ở trong nhà tĩnh dưỡng thân thể.
"Leng keng"
Cô hé mắt, nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, còn chưa tới 7 giờ sáng.
Vì phương tiện công lược, cô chống đỡ dọn từ trong nhà ra ngoài sân, thấy phiền phức cũng không có nói cho mẹ rằng cô đang ốm. Bằng hữu bên cạnh vốn không có, thời điểm này thật không biết là ai tới. Chống đỡ thân thể nặng nề, cô choáng váng đi tới cửa, mở ra ——
An Tình ngơ ngác nhìn nam nhân đang tươi cười trước cửa kia.
"Tiền bối, nghe nói cô ốm, tôi tới thăm cô." Nói, Cố Trạch Thần giơ giơ lên đẹp lông mày, thập phần lễ phép thăm hỏi. Tròng mắt màu hổ phách của hắn dưới ánh mặt trời long lanh lóe sáng, một thân tây trang khéo léo khiến hắn trở nên chín chắn, thành thục hơn.
Nuốt nuốt nước miếng, yết hầu ngứa rát cùng đau đớn khiến An Tình đang ngây ngốc tỉnh lại, ngón tay đỡ trán, thở dài: "Tôi..."
"Thôi để sau, mời anh vào nhà." Vừa nói cô vừa nghiêng người để lộ lối vào.
Cố Trạch Thần hơi cong môi, nói cám ơn sau liền nhấc chân bước nhanh vào phòng.
An Tình đưa cho đối phương một ly nước trái cây, hơi hơi ho khan, nhíu mày ngồi trên sofa nhìn hắn, "Anh làm cách nào biết chỗ ở của tôi, tôi sẽ không hỏi. Nhưng anh một mình tới đây, nếu bị phóng viên chụp được sẽ tạo thành scandal không tốt."
Nghe vậy, Cố Trạch Thần lại hơi hơi mỉm cười: "Không sao, tôi rất cẩn thận." Vừa nói liền đem bình giữ nhiệt đang cầm trên tay để xuống mặt bàn.
"Đây là cháo còn nóng, bỏ thêm một chút thịt cùng rau củ, hương vị chắc hẳn rất ngon."
Trong lòng cô bỗng thấy hơi phức tạp, không nhịn được ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương. Tuy cô rất muốn đem việc này thuần túy là ý tốt của hắn, nhưng mà... Chỉ sợ không phải như vậy...
Nếu là Cố Trạch Thần ẩn dấu tâm tư thâm trầm... Chỉ sợ hắn trong lòng cảm thấy, nếu không bị chụp được thì tính là may mắn còn nếu bị chụp, lấy thân phận cô hiện tại là minh tinh có tiếng, bị phóng viên đưa lên trang nhất, hắn có thể dựa hơi mà thu hút sự chú ý.
Cố Trạch Thần vừa mới tiến vào giới giải trí, nhưng thủ đoạn thật sự đa dạng. Nếu không phải cô sớm biết tính cách của hắn...
Khẽ thở dài một cái, bàn tay đỡ trán, An Tình chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng phát đau.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, hương vị nam nhân cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt ở ngay chóp mũi, ngón tay hơi lạnh sờ lên trán cô.
"Rất khó chịu sao?"
Vừa nâng mắt, An Tình liền thấy ánh mắt lo lắng của Cố Trạch Thần, trên trán cũng truyền đến sự ấm áp từ ngón tay hắn.
Cô hơi sửng sốt, động tác bỗng trở nên có chút cứng đờ.
Cố Trạch Thần nhìn theo tầm mắt cô cũng ngẩn người, chợt bỏ tay xuống:
"Xin lỗi."
Thấy đối phương lùi thân thể, cô mới thở phào.
"Cô mau nghỉ ngơi, tôi liền không quấy rầy." Cố Trạch Thần cũng không nhiều lời, đứng lên, cong môi nhìn cô, "Nhớ uống thuốc."
Lưu lại một câu dặn dò, hắn cười rời đi.
Cô dựa vào trên sofa thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn bình giữ nhiệt cũng không nhịn được nhướng mày.
Đời người lúc thăng lúc trầm, cũng có lúc bản thân tùy hứng, nhưng không thể giống thời kỳ mới nổi tiếng: dù cho có ốm cũng không thể ngang ngạnh mang thân thể yếu ớt đi đóng phim.
An Tình phát sốt đến choáng váng cả đầu, gọi điện bảo người đại diện đẩy lùi lịch trình, sau liền ở trong nhà tĩnh dưỡng thân thể.
"Leng keng"
Cô hé mắt, nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, còn chưa tới 7 giờ sáng.
Vì phương tiện công lược, cô chống đỡ dọn từ trong nhà ra ngoài sân, thấy phiền phức cũng không có nói cho mẹ rằng cô đang ốm. Bằng hữu bên cạnh vốn không có, thời điểm này thật không biết là ai tới. Chống đỡ thân thể nặng nề, cô choáng váng đi tới cửa, mở ra ——
An Tình ngơ ngác nhìn nam nhân đang tươi cười trước cửa kia.
"Tiền bối, nghe nói cô ốm, tôi tới thăm cô." Nói, Cố Trạch Thần giơ giơ lên đẹp lông mày, thập phần lễ phép thăm hỏi. Tròng mắt màu hổ phách của hắn dưới ánh mặt trời long lanh lóe sáng, một thân tây trang khéo léo khiến hắn trở nên chín chắn, thành thục hơn.
Nuốt nuốt nước miếng, yết hầu ngứa rát cùng đau đớn khiến An Tình đang ngây ngốc tỉnh lại, ngón tay đỡ trán, thở dài: "Tôi..."
"Thôi để sau, mời anh vào nhà." Vừa nói cô vừa nghiêng người để lộ lối vào.
Cố Trạch Thần hơi cong môi, nói cám ơn sau liền nhấc chân bước nhanh vào phòng.
An Tình đưa cho đối phương một ly nước trái cây, hơi hơi ho khan, nhíu mày ngồi trên sofa nhìn hắn, "Anh làm cách nào biết chỗ ở của tôi, tôi sẽ không hỏi. Nhưng anh một mình tới đây, nếu bị phóng viên chụp được sẽ tạo thành scandal không tốt."
Nghe vậy, Cố Trạch Thần lại hơi hơi mỉm cười: "Không sao, tôi rất cẩn thận." Vừa nói liền đem bình giữ nhiệt đang cầm trên tay để xuống mặt bàn.
"Đây là cháo còn nóng, bỏ thêm một chút thịt cùng rau củ, hương vị chắc hẳn rất ngon."
Trong lòng cô bỗng thấy hơi phức tạp, không nhịn được ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương. Tuy cô rất muốn đem việc này thuần túy là ý tốt của hắn, nhưng mà... Chỉ sợ không phải như vậy...
Nếu là Cố Trạch Thần ẩn dấu tâm tư thâm trầm... Chỉ sợ hắn trong lòng cảm thấy, nếu không bị chụp được thì tính là may mắn còn nếu bị chụp, lấy thân phận cô hiện tại là minh tinh có tiếng, bị phóng viên đưa lên trang nhất, hắn có thể dựa hơi mà thu hút sự chú ý.
Cố Trạch Thần vừa mới tiến vào giới giải trí, nhưng thủ đoạn thật sự đa dạng. Nếu không phải cô sớm biết tính cách của hắn...
Khẽ thở dài một cái, bàn tay đỡ trán, An Tình chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng phát đau.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, hương vị nam nhân cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt ở ngay chóp mũi, ngón tay hơi lạnh sờ lên trán cô.
"Rất khó chịu sao?"
Vừa nâng mắt, An Tình liền thấy ánh mắt lo lắng của Cố Trạch Thần, trên trán cũng truyền đến sự ấm áp từ ngón tay hắn.
Cô hơi sửng sốt, động tác bỗng trở nên có chút cứng đờ.
Cố Trạch Thần nhìn theo tầm mắt cô cũng ngẩn người, chợt bỏ tay xuống:
"Xin lỗi."
Thấy đối phương lùi thân thể, cô mới thở phào.
"Cô mau nghỉ ngơi, tôi liền không quấy rầy." Cố Trạch Thần cũng không nhiều lời, đứng lên, cong môi nhìn cô, "Nhớ uống thuốc."
Lưu lại một câu dặn dò, hắn cười rời đi.
Cô dựa vào trên sofa thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn bình giữ nhiệt cũng không nhịn được nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.