Chương 120: Quyển 7 - Chương 23: Xin chào học trưởng (23)
Châu Chu
03/07/2018
Dừng ở đây sao?
20%...
16%...
Lấy mắt thường cũng nhìn thấy tốc độ giảm xuống của chỉ số máu.
14%...
Trên thân thể Từ Từ San Hô không ngừng chớp nhoáng các hiệu ứng kỹ năng. Lãnh Vong Ngạo Thiên dường như cảm thấy một kiếm không đủ hả giận nên không ngừng dùng kỹ năng nhỏ điều khiển kiếm chém cô. Tuy đây chỉ là trò chơi không thể cảm nhận được đau đớn nhưng ánh mắt vui cười của đám người trước mặt khiến An Tình thập phần chướng mắt.
7%...
4%...
Bàn tay gác trên bàn phím nhấc lên. Cô sâu kín thở dài, nhìn màn hình. Dừng ở đây thôi.
"Keng ——"
Âm thanh chói tai như xuyên thủng màng nhĩ, giữa màn hình xuất hiện một đạo ánh sáng trắng, "phanh——" một tiếng nổ mạnh nhất thời khiến đất núi rung chuyển. Bốn bề xung quanh bất ổn, sương trắng cùng bụi đất giăng khắp phía, trên màn hình nhất thời một mảnh hỗn độn.
An Tình sửng sốt. Đột nhiên, nhân vật Từ Từ San Hô nhảy lên không trung——
An Tình trừng lớn mắt, kinh ngạc cúi đầu nhìn hai tay đang gác trên bàn của mình.
Sao... Sao lại thế này?
Người công tử với y phục trắng nhẹ nhàng, mái tóc đen dài phiêu động trong gió, tà áo bay bay, sau lưng giống như mọc cánh thành tiên, hiệu ứng hoa lệ phụ trợ, dây cột tóc trang nhã uốn lượn trong không trung, dung nhan tinh xảo diễm lệ. Hắn điềm nhiên đứng đó như đang quan sát muôn nghìn chúng sinh.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Trăng Lạnh Không Thuyền tay ôm Từ Từ San Hô, phất tay nhảy lên không trung, trên trời pháo hoa bay toán loạn, sương mù giăng mắc, hắn lại giống như đạp bước trên sương. Hiệu ứng đồ họa sinh động khiến hắn nhìn giống như trích tiên, tầm mắt hắn nhàn nhạt quét qua đám người, cuối cùng còn dùng ngữ khí vô cùng đạm mạc nói: "Muốn giết cô ấy, giết tôi trước!"
Ngón tay An Tình run rẩy. Từ Từ San Hô rúc trong lồng ngực hắn, còn cánh tay hắn vòng qua eo cô, gắt gao ôm chặt. Hai người thong thả bước trong màn sương, một trận gió quét qua khiến tà áo lay động, sau đó chậm rãi đáp xuống mặt đất.
An Tình có chút sững sờ, trừng mắt nhìn màn hình còn Trăng Lạnh Không Thuyền trước sự kinh ngạc của đám người, chậm rãi tiến lên một bước che trước người cô.
1%...
Không bị quay về điểm hồi sinh! Thanh máu của Từ Từ San Hô chỉ còn một tia đỏ mỏng manh gần như không còn nhưng cô vẫn sống đứng sờ sờ nơi đó, vẫn không chết!
"Xoẹt ——"
Trường kiếm được rút ra, dưới ánh sáng lấp lóe hàn quang.
"Lại là mày?"
"Đúng vậy." Thật lâu sau, Trăng Lạnh Không Thuyền gằn từng chữ.
Hắn tạm dừng, lát sau lại gửi tin nhắn tới Lãnh Vong Ngạo Thiên, "Trước kia đã từng gặp?"
Này thật buồn cười! An Tình nhìn khung thoại, bắt đầu tưởng tượng biểu tình Lãnh Vong Ngạo Thiên đặc sắc đến mức nào.
Chuyện này cũng không phải ký ức vui vẻ cho cam. Sự việc nam nữ chủ cùng ăn hành dưới tay hắn dường dư còn rõ ràng trước mắt.
Lãnh Vong Ngạo Thiên trầm mặc thật lâu.
Chanh Ngây Ngô: "Hai người..."
Hi Lộ Lộ: "Sao lại thế này, cô ta cùng hắn là một nhóm?"
"Đừng quan tâm, đây không phải việc của mấy người."
Tin nhắn không ngừng nhảy ra, mấy tầng người vây quanh cứ ngươi một câu ta một câu, kênh tin nhắn nháy mắt bị spam. Nhìn liếc qua một đám người đông như vậy lại vây quanh hai người kia quả thật có chút dọa người.
20%...
16%...
Lấy mắt thường cũng nhìn thấy tốc độ giảm xuống của chỉ số máu.
14%...
Trên thân thể Từ Từ San Hô không ngừng chớp nhoáng các hiệu ứng kỹ năng. Lãnh Vong Ngạo Thiên dường như cảm thấy một kiếm không đủ hả giận nên không ngừng dùng kỹ năng nhỏ điều khiển kiếm chém cô. Tuy đây chỉ là trò chơi không thể cảm nhận được đau đớn nhưng ánh mắt vui cười của đám người trước mặt khiến An Tình thập phần chướng mắt.
7%...
4%...
Bàn tay gác trên bàn phím nhấc lên. Cô sâu kín thở dài, nhìn màn hình. Dừng ở đây thôi.
"Keng ——"
Âm thanh chói tai như xuyên thủng màng nhĩ, giữa màn hình xuất hiện một đạo ánh sáng trắng, "phanh——" một tiếng nổ mạnh nhất thời khiến đất núi rung chuyển. Bốn bề xung quanh bất ổn, sương trắng cùng bụi đất giăng khắp phía, trên màn hình nhất thời một mảnh hỗn độn.
An Tình sửng sốt. Đột nhiên, nhân vật Từ Từ San Hô nhảy lên không trung——
An Tình trừng lớn mắt, kinh ngạc cúi đầu nhìn hai tay đang gác trên bàn của mình.
Sao... Sao lại thế này?
Người công tử với y phục trắng nhẹ nhàng, mái tóc đen dài phiêu động trong gió, tà áo bay bay, sau lưng giống như mọc cánh thành tiên, hiệu ứng hoa lệ phụ trợ, dây cột tóc trang nhã uốn lượn trong không trung, dung nhan tinh xảo diễm lệ. Hắn điềm nhiên đứng đó như đang quan sát muôn nghìn chúng sinh.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Trăng Lạnh Không Thuyền tay ôm Từ Từ San Hô, phất tay nhảy lên không trung, trên trời pháo hoa bay toán loạn, sương mù giăng mắc, hắn lại giống như đạp bước trên sương. Hiệu ứng đồ họa sinh động khiến hắn nhìn giống như trích tiên, tầm mắt hắn nhàn nhạt quét qua đám người, cuối cùng còn dùng ngữ khí vô cùng đạm mạc nói: "Muốn giết cô ấy, giết tôi trước!"
Ngón tay An Tình run rẩy. Từ Từ San Hô rúc trong lồng ngực hắn, còn cánh tay hắn vòng qua eo cô, gắt gao ôm chặt. Hai người thong thả bước trong màn sương, một trận gió quét qua khiến tà áo lay động, sau đó chậm rãi đáp xuống mặt đất.
An Tình có chút sững sờ, trừng mắt nhìn màn hình còn Trăng Lạnh Không Thuyền trước sự kinh ngạc của đám người, chậm rãi tiến lên một bước che trước người cô.
1%...
Không bị quay về điểm hồi sinh! Thanh máu của Từ Từ San Hô chỉ còn một tia đỏ mỏng manh gần như không còn nhưng cô vẫn sống đứng sờ sờ nơi đó, vẫn không chết!
"Xoẹt ——"
Trường kiếm được rút ra, dưới ánh sáng lấp lóe hàn quang.
"Lại là mày?"
"Đúng vậy." Thật lâu sau, Trăng Lạnh Không Thuyền gằn từng chữ.
Hắn tạm dừng, lát sau lại gửi tin nhắn tới Lãnh Vong Ngạo Thiên, "Trước kia đã từng gặp?"
Này thật buồn cười! An Tình nhìn khung thoại, bắt đầu tưởng tượng biểu tình Lãnh Vong Ngạo Thiên đặc sắc đến mức nào.
Chuyện này cũng không phải ký ức vui vẻ cho cam. Sự việc nam nữ chủ cùng ăn hành dưới tay hắn dường dư còn rõ ràng trước mắt.
Lãnh Vong Ngạo Thiên trầm mặc thật lâu.
Chanh Ngây Ngô: "Hai người..."
Hi Lộ Lộ: "Sao lại thế này, cô ta cùng hắn là một nhóm?"
"Đừng quan tâm, đây không phải việc của mấy người."
Tin nhắn không ngừng nhảy ra, mấy tầng người vây quanh cứ ngươi một câu ta một câu, kênh tin nhắn nháy mắt bị spam. Nhìn liếc qua một đám người đông như vậy lại vây quanh hai người kia quả thật có chút dọa người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.