Chương 178: Vai ác là quỷ (2)
Châu Chu
22/02/2019
U linh hay còn gọi là quỷ hồn.
Lúc còn sống, hắn là một vị hoàng tử của triều đại này.
Sinh ra trong gia đình Đế vương, liệu mấy kẻ được thật lòng?
Là một hoàng tử tất phải tham gia vào cuộc chiến quyền lực vô cùng khốc liệt, từ vị trí trữ quân [1], sau đó là hoàng vị [2], người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đến cùng đều là máu chảy thành sông.
[1]Trữ quân (儲君)/ Tự quân (嗣君)/ Quốc Bổn (國本): là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi, chính xác hơn từ Thái tử.
[2] Hoàng vị: ngôi vị hoàng đế.
Như vậy, vị vai ác lần này—— Đoạn Diệc, chính là vị hoàng tử đã thua cuộc.
Sau khi đoạt vị thất bại, Đoạn Diệc vốn là thiên chi kiêu tử [3] đã bị ám sát, không những vậy, toàn phủ còn gặp nạn diệt môn. Rồi không rõ nguyên nhân gì, Đoạn Diệc đã chết nhưng lại trở thành lệ quỷ du đãng trên trần thế.
[3] Thiên chi kiêu tử: người con trai được sủng ái mà sinh kiêu ngạo/ con trai cưng.
Tới khi đoàn người vào trong sơn trang, vị vai ác này làm ra một loạt sự kiện quỷ dị quái lạ, suýt chút thì giết chết nữ chính.
Hiển nhiên là nữ chính không thể chết do hắn không thể đấu lại hào quang của ai đó. Hơn nữa, hắn trong vai phản diện còn là cầu nối gắn kết yêu thương cho nam nữ chính.
Quá máu chó đi! Thậm chí cốt truyện còn khiến cho nam chính vì cứu nữ chính nên phải đấu trí đấu dũng với vai phản diện này...
Nữ chính cảm thấy nam chính thật sự yêu mình sâu đậm, cảm thấy rất xúc động, chính thức ngã lòng.
"Tiểu thư, người có mệt không, có muốn nghỉ thêm một lát nữa không?"
Nghe thanh âm thiếu nữ ngọt ngào, An Tình không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Một gương mặt trắng nõn non mịn đập vào mắt.
Thiếu nữ trước mắt chắc tầm 16, mắt hạnh to tròn, bộ dáng xinh xắn đáng yêu.
Qua lời nàng nói, An Tình lập tức biết người trước mắt là ai—— chính là nữ chính trong truyền thuyết!
Nàng gật đầu, xem như đồng ý.
Trong truyện không nói rõ khi nào Đoạn Diệc bắt đầu theo dõi các nàng. Trong các con đường đến sơn trang, duy chỉ có cánh rừng đào này khác biệt.
Dựa theo cốt truyện được nhận, Đoạn Diệc quả thật chết ở rừng đào này.
Nơi khác đều phồn hoa như gấm nhưng nơi này lại trái ngược, âm khí quá nặng, gây cảm giác chết chóc ghê rợn.
Mà ngay cạnh rừng hoa đào này chính là nơi từng là phủ đệ của Đoạn gia, nó đã bị thiêu cháy do lệnh của đế vương đương nhiệm.
Nơi đó đã từng rực rỡ huy hoàng bao nhiêu thì giờ chỉ còn lại đống tro tàn.
Nàng đoán khả năng gặp được Đoạn Diệc ở chỗ này khá lớn.
Nàng không rời đi là vì chờ hắn, chờ hắn chủ động đến tìm nàng.
Gió lạnh phơ phất. Tuy là mùa xuân nhưng không biết tại sao luôn làm người cảm thấy lạnh lẽo.
Trời không mây cũng không mưa nhưng không khí lại âm trầm đến phát sợ, hơi ẩm không ngừng lan tỏa, xâm nhập khiến nàng nổi một tầng da gà.
Mùi bùn đất khó ngửi ngày càng nặng, gió cũng ngày càng lạnh. Không biết qua bao lâu, Vân Phi xoa xoa tay lo lắng nói: "Tiểu thư, hay là chúng ta về quán trà nghỉ đi. Nơi này quá lạnh, không tốt cho thân thể của người..."
Nàng im lặng, chỉ cảm thấy bầu không khí càng lúc càng bất thường, nhưng đây chính là kết quả mà nàng muốn.
Đang nghĩ ngợi, bên tai đã truyền đến âm thanh lá cây xao động, không khí ngày càng đè nén.
An Tình ngẩng đầu, chợt có cảm giác mình gặp ảo giác, giống như mới thấy một bóng đen xoẹt qua dưới ánh mặt trời sáng rỡ.
"Tiểu thư ơi..." Giọng nói của Vân Phi có chút run rẩy.
Nàng quay đầu nhìn lại, khẽ lắc đầu, vươn tay vỗ vỗ vai nàng (VP): "Không sao, nghỉ một chút rồi chúng ta rời đi. Đi nói với đám người hầu, chúng ta chốc lát ——"
Nàng còn chưa nói xong, sau gáy chợt lạnh, đáy mắt chỉ kịp lưu lại hình ảnh Vân Phi há miệng thật to, sau đó ý thức lập tức tan rã.
Lúc còn sống, hắn là một vị hoàng tử của triều đại này.
Sinh ra trong gia đình Đế vương, liệu mấy kẻ được thật lòng?
Là một hoàng tử tất phải tham gia vào cuộc chiến quyền lực vô cùng khốc liệt, từ vị trí trữ quân [1], sau đó là hoàng vị [2], người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đến cùng đều là máu chảy thành sông.
[1]Trữ quân (儲君)/ Tự quân (嗣君)/ Quốc Bổn (國本): là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi, chính xác hơn từ Thái tử.
[2] Hoàng vị: ngôi vị hoàng đế.
Như vậy, vị vai ác lần này—— Đoạn Diệc, chính là vị hoàng tử đã thua cuộc.
Sau khi đoạt vị thất bại, Đoạn Diệc vốn là thiên chi kiêu tử [3] đã bị ám sát, không những vậy, toàn phủ còn gặp nạn diệt môn. Rồi không rõ nguyên nhân gì, Đoạn Diệc đã chết nhưng lại trở thành lệ quỷ du đãng trên trần thế.
[3] Thiên chi kiêu tử: người con trai được sủng ái mà sinh kiêu ngạo/ con trai cưng.
Tới khi đoàn người vào trong sơn trang, vị vai ác này làm ra một loạt sự kiện quỷ dị quái lạ, suýt chút thì giết chết nữ chính.
Hiển nhiên là nữ chính không thể chết do hắn không thể đấu lại hào quang của ai đó. Hơn nữa, hắn trong vai phản diện còn là cầu nối gắn kết yêu thương cho nam nữ chính.
Quá máu chó đi! Thậm chí cốt truyện còn khiến cho nam chính vì cứu nữ chính nên phải đấu trí đấu dũng với vai phản diện này...
Nữ chính cảm thấy nam chính thật sự yêu mình sâu đậm, cảm thấy rất xúc động, chính thức ngã lòng.
"Tiểu thư, người có mệt không, có muốn nghỉ thêm một lát nữa không?"
Nghe thanh âm thiếu nữ ngọt ngào, An Tình không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Một gương mặt trắng nõn non mịn đập vào mắt.
Thiếu nữ trước mắt chắc tầm 16, mắt hạnh to tròn, bộ dáng xinh xắn đáng yêu.
Qua lời nàng nói, An Tình lập tức biết người trước mắt là ai—— chính là nữ chính trong truyền thuyết!
Nàng gật đầu, xem như đồng ý.
Trong truyện không nói rõ khi nào Đoạn Diệc bắt đầu theo dõi các nàng. Trong các con đường đến sơn trang, duy chỉ có cánh rừng đào này khác biệt.
Dựa theo cốt truyện được nhận, Đoạn Diệc quả thật chết ở rừng đào này.
Nơi khác đều phồn hoa như gấm nhưng nơi này lại trái ngược, âm khí quá nặng, gây cảm giác chết chóc ghê rợn.
Mà ngay cạnh rừng hoa đào này chính là nơi từng là phủ đệ của Đoạn gia, nó đã bị thiêu cháy do lệnh của đế vương đương nhiệm.
Nơi đó đã từng rực rỡ huy hoàng bao nhiêu thì giờ chỉ còn lại đống tro tàn.
Nàng đoán khả năng gặp được Đoạn Diệc ở chỗ này khá lớn.
Nàng không rời đi là vì chờ hắn, chờ hắn chủ động đến tìm nàng.
Gió lạnh phơ phất. Tuy là mùa xuân nhưng không biết tại sao luôn làm người cảm thấy lạnh lẽo.
Trời không mây cũng không mưa nhưng không khí lại âm trầm đến phát sợ, hơi ẩm không ngừng lan tỏa, xâm nhập khiến nàng nổi một tầng da gà.
Mùi bùn đất khó ngửi ngày càng nặng, gió cũng ngày càng lạnh. Không biết qua bao lâu, Vân Phi xoa xoa tay lo lắng nói: "Tiểu thư, hay là chúng ta về quán trà nghỉ đi. Nơi này quá lạnh, không tốt cho thân thể của người..."
Nàng im lặng, chỉ cảm thấy bầu không khí càng lúc càng bất thường, nhưng đây chính là kết quả mà nàng muốn.
Đang nghĩ ngợi, bên tai đã truyền đến âm thanh lá cây xao động, không khí ngày càng đè nén.
An Tình ngẩng đầu, chợt có cảm giác mình gặp ảo giác, giống như mới thấy một bóng đen xoẹt qua dưới ánh mặt trời sáng rỡ.
"Tiểu thư ơi..." Giọng nói của Vân Phi có chút run rẩy.
Nàng quay đầu nhìn lại, khẽ lắc đầu, vươn tay vỗ vỗ vai nàng (VP): "Không sao, nghỉ một chút rồi chúng ta rời đi. Đi nói với đám người hầu, chúng ta chốc lát ——"
Nàng còn chưa nói xong, sau gáy chợt lạnh, đáy mắt chỉ kịp lưu lại hình ảnh Vân Phi há miệng thật to, sau đó ý thức lập tức tan rã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.