Chương 8: Thế thân (7)
Đường Mật
13/07/2021
Edit: LINH
Độ hảo cảm +5, Giang Thừa Minh trước mặt hảo cảm 70.
Cuối cùng cũng không uổng phí những kịch bản trước đó.
Dung Tự không khỏi ở trong lòng âm thầm cảm thái, độ hảo cảm của hai anh em nhà họ Giang tăng lên nhưng thật ra cũng rất nhanh,đáng tiếc khó tránh khỏi ảnh hưởng bởi gương mặt hiện tại của cô, chờ sau này cô và Lâm Dĩ Nhu cùng xuất hiện trước mặt bọn họ, khi đó độ thiện cảm mới xem là thật, ví dụ như hiệ tại sau khi Giang Thừa Diệc gặp được Lâm Dĩ Nhu, độ hảo cảm với cô luôn duy trì ở giữa 80 và 90, mơ hồ, di chuyển cao thấp, nhưng vẫn luôn không đến được mức 90, thật lòng yêu say đắm.
Thuận theo, để Giang Thừa Minh cài dây an toàn cho mình, lúc này Dung Tự mới đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hoảng nói: "Không tốt, Lệ Lệ vẫn còn ở bên ngoài, chúng ta không thể đi..."
Tô Lệ Lệ người còn ở bên ngoài, dù thế nào cô cũng không thể mặc kệ cô ấy!
Ngay lúc Dung Tự chuẩn bị tháo dây an toàn ra, Giang Thừa Minh không nói gì đè lại tay cô: "Bạn của cô sao? Được rồi, cô đừng hoảng hốt, tôi sẽ bảo cấp dưới trực tiếp đưa cô ấy trở về, như vậy Hướng Đông Hoa cũng không gây khó dễ cho cô ấy, đừng nóng vội ..."
Nghe vậy, Dung Tự liền nhìn đến Giang Thừa Minh nhanh chóng gọi điện thoại, sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang thẳng đứng cường tráng bước từ trên chiếc xe bên cạnh xuống, gật đầu một cái với Giang Thừa Minh, sau đó đi thẳng về phía Tô Lệ Lệ.
Sau đó Dung Tự nhìn thấy Tô Lệ Lệ phất phất tay với cô, rồi theo người đàn ông mặc Tây trang lên taxi, lúc này Dung Tự mới thở phào một hơi thật dài.
"Cho nên,hiện tại không có việc gì sao?"
"Hả?"
Dung Tự tự nhiên có chút ngốc ngốc mà quay đầu nhìn qua, thấy Giang Thừa Minh cười tủm tỉm mà nhìn cô, mặt trong nháy mắt lại đỏ bừng.
"Hiện tại tôi có vinh hạnh đưa Dung Tiểu thư về nhà không?"
"Tôi...Tôi...Làm sao anh biết tên của tôi?" Hỏi xong Dung Tự mới phát hiện chỉ sợ mình vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc, dù sao tên của cô tùy tiện điều tra một chút ở Châu Quang Bảo Khí là có thể điều tra ra, chỉ là động tác của Giang Thừa Minh có chút quá nhanh rồi.
Thấy Giang Thừa Minh cười mà không nói, Dung Tự cũng không tiếp tục hỏi nữa, chờ xe nhanh chóng cách Châu Quang Bảo Khí kia một con phố, cơ thể căng cứng của cô cuối cùng mới dần dần buông lỏng xuống, quay đầu nhìn lại, thấy xe của Hướng Đông Hoa cũng không theo kịp, cả người mới hoàn toàn buông lỏng.
Sau khi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, theo sau đôi mắt đột nhiên sáng ngời: "Được rồi, Giang tiên sinh, đến đây là được rồi, ở đây có trạm xe buýt, tôi có thể ngồi xe số 128 về nhà, cảm ơn Giang tiên sinh!"
Nhìn thấy trạm xe buýt gần trong gang tấc, giọng Dung Tự đều mang theo một ít hưng phấn, vội vàng nói như vậy, sau đó...
Liền trơ mắt nhìn trạm xe buýt đó lướt qua trước mặt mình.
"Ơ...Tôi..."
Dung Tự có chút nóng nảy.
"À. Xem ra cô biết thân phận của tôi." Đúng lúc này, giọng Giang Thừa Minh đột nhiên vang lên bên tai Dung Tự, xem tiểu nha đầu này trước đó khách sáo, nóng lòng phủi sạch, hắn còn tưởng rằng cô căn bản là không biết hắn là ai, cho nên lá gan mới lớn như vậy, hiện tại xem ra, cũng không hẳn là như vậy? Có được khuôn mặt như vậy, cho nên rốt cuộc đánh chủ ý gì? Hay là có người cố ý phái cô tới....
Nghĩ tới đây, mắt Giang Thừa Minh hơi híp lại, rốt cuộc hết thảy trước kia vẫn là có chút trùng hợp.
"Tôi..." Dung Tự cắn cắn môi, sau đó quay đầu lại cúi đầu với Giang Thừa Minh, "Phía trước thật sự xin lỗi, tôi... Tôi thật sự tôi biết thân phận của Giang tiên sinh anh, chính là biết, trong lúc tôi bị chủ tịch Hướng bức bách mới tìm tới anh, bằng không nếu đổi lại là bất luận người nào khác chỉ sợ đều sẽ bị tôi liên lụy, thật sự, thật sự xin lỗi!"
Dung Tự vẻ mặt nam kham, nhưng trực tiếp liền thẳng thắn thành khẩn nói ra tính toán của mình.
Thấy Giang Thừa Minh không có ý muốn trả lời, cô lại nói tiếp, "Kỳ thật tôi... lúc mới đầu tôi cũng không nghĩ Giang tiên sinh anh sẽ giải vây giúp tôi, cũng chỉ muốn kéo dài thời gian hơn một chút, sau đó tìm cơ hội trốn đi, nhưng... không nghĩ tới Giang tiên sinh là người tốt như vậy..."
Nói đến đây, mặt Dung Tự đỏ bừng, "Dù thế nào, trước đó cũng là tôi không đúng, anh muốn trách tôi, tôi cũng nhận, bất quá vẫn là phải cảm ơn anh đã giải vây cho tôi và Lệ Lệ, thật sự cảm ơn..."
Còn chưa nói xong, xe vẫn luôn chạy vững vàng bỗng nhiên dừng lại, Dung Tự theo quán tính vọt tới phía trước một chút, sau đó cảm giác một bóng đen hướng về phía mình đè ép lại đây.
Cô có chút kinh ngạc quay đầu, chóp mũi bất ngờ va vào mũi của đối phương, cảm xúc kỳ lạ không chỉ làm cho Dung Tự vô cùng ngượng ngùng, mà ngay cả Giang Thừa Minh cũng không nhịn được trong lòng vừa động.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức cười như không cười cúi đầu xuống, Dung Tự cả kinh, hai tay theo bản năng đẩy ra, lại bị đối phượng trực tiếp ấn ở ngực, nhất thời lại có chút không thể động đậy.
"Anh..."
"Cho nên tôi giúp em nhiều như vậy, chuẩn bị báo đáp tôi như thế nào đây? Không bằng..."
Hơi thở đàn ông theo lời của anh ta từng chút từng chút phả vào vành tai Dung Tự, cô khẩn trương, cả người không tự chủ được mà run rẩy, mặt càng đỏ hơn.
Thậm chí ngay cả Giang Thừa Minh cũng có thể thấy rõ trên cổ cô nổi lên chút da gà nho nhỏ, cũng cảm nhận được sự run rẩy của cô gái bị mình ép dưới thân.
Nhíu nhíu mày, cũng không có ý ngồi thẳng dậy, anh ta muốn nhìn xem đối phương sẽ nói như thế nào, là tiện thể đồng ý, hay là giả vờ không hiểu đẩy đưa, hay là cảm thấy mình bị vũ nhục, dùng lời nói chính đáng từ chối.
Có thể nói, gần như mỗi loại phải ứng đều khiến hắn vô cùng mong chờ.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Giang Thừa Minh dần dần trở nên sâu thẳm, hành vi cũng trở nên tùy ý hơn, hai người càng lúc càng dính chặt, dĩ nhiên hơi thở cũng quấn quanh lại một chỗ, không khí trong xe thoáng cái trở nên ái muội.
Dung Tự ở trong lòng nhướng mày, quả nhiên Giang Đại thiếu quát tháo trên thương trường này chính là không giống vị em trai đơn thuần kia của anh ta, chỉ nói chưa tới hai câu đã bắt đầu nghi ngờ cô.
Cũng phải, có một gương mặt tương tự với Lâm Dĩ Nhu như vậy, còn trùng hợp tới bên cạnh anh ta như vậy, là ai cũng sẽ nghi ngờ.
Nghĩ như vậy, Dung Tự cúi đầu nửa ngày cũng không có nói chuyện, ngay lúc Giang Thừa Minh cho rằng cô sẽ tiếp tục giả vờ làm đà điểu lừa gạt cho qua, đang chuẩn bị bức ép một phen.
Dung Tự đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt vô cùng thản nhiên, nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra được một chút rối rắm và nghi ngờ nho nhỏ.
"Cho nên, cho nên anh muốn tôi ngủ với anh sao?"
Lúc này giả vờ thuần khiết chính là dối trá rồi, tiện thể gật đầu cũng không tránh khỏi quá mức không rụt rè lại có vẻ không có giá trị, cho nên trực tiếp đá quả bóng này trở về chính là biện pháp không gì có thể tốt hơn rồi.
Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi vẫn còn muốn xác nhận xem có phải là ý đó không.
Nghe vậy, da mặt Giang Thừa Minh căng cứng, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt đang nhìn thẳng anh ta của Dung Tự, dù là đang thảo luận chuyện đó, nhưng kỳ lạ là trong mắt cô lại không có chút nịnh nọt, lại càng không có chút ra vẻ từ chối mà mời mọc nào.
Thản nhiên giống như đang thảo luận đêm nay ăn khuya món gì.
"Nếu như tôi nói là phải?"
Nhìn Dung Tự như vậy, nhất thời anh ta lại có chút quên bản thân đang thử xem đối phương có đang tính toán gì khác không, ngược lại nổi lên tâm tư trêu đùa.
"Tôi...Tôi..." Vừa nghe anh ta nói như vậy, Dung Tự thoáng cái liền quẫn bách, nhíu chặt mày.
Suy nghĩ một hồi lâu, ngay cả Giang Thừa Minh cũng không biết cô suy nghĩ như thế nào, đối phương thế nhưng lại đột nhiên nhào tới, vì động tác quá mạnh, hàm răng hai người va mạnh vào nhau.
Nháy mắt Dung Tự khẽ rên một tiếng, môi cô bị va vào đau quá.
Giang Thừa Minh vội vàng kéo dãn khoảng cách, quả nhiên thấy môi dưới Dung Tự cũng bị dập chảy máu, trong mắt lại thoáng mờ mờ xuất hiện hơi nước, lập tức cũng có chút dở khóc dở cười.
Tại sao nha đầu này lại không theo kịch bản đâu? Thật là, dù có thật sự đáp ứng yêu cầu của mình thì bây giờ hai người cũng không làm được mà, ở đây là đường lớn, trên đường nhiều người qua lại như vậy, anh ta cũng không có yêu thích chơi xe trấn ở trung tâm thành phố
"Em gấp cái gì?"
"Tôi...Tôi muốn thử xem..."
"Em bây giờ thử cái gì?" Giang Thừa Minh bị cô làm cho không biết giận.
"Ngô..."
Dung Tự che môi, gắt gao cau mày, quẫn bách nửa ngày cũng không nói ra lời, Giang Thừa Minh trực tiếp đã đi xuống xe, nhanh chóng đi tới tiệm thuốc ở bên cạnh, mua chút thuốc rồi nhanh chóng trở về.
Khi trở về thấy Dung Tự vẫn che miệng như trước, mở to hai mắt tròn xoe nhìn mình, anh ta thật sự cảm giác như đang nhìn thấy con mèo lông ngắn ở trong nhà kia, con mèo kia là lúc trước, khi Dĩ Nhu còn chưa mất tích hai người cùng đi mua, hiện tại chỉ còn lại chính mình một người nuôi, mỗi lần khi bản thân về nhà đều có thể nhìn thấy nó mở to hai mắt to tròn, lặng lẽ nhìn về phía mình đòi ăn, dáng vẻ đó lại vô cùng giống với dáng vẻ bây giờ của Dung Tự, thật trùng hợp,cũng thật thần kỳ!
Giang Thừa Minh khẽ cười, mở cửa xe ra cười xuống, sau đó cẩn cẩn thận thận xức thuốc cho Dung Tự, dáng vẻ nghiêm túc này khiến Dung Tự gần như không chớp mắt nhìn anh ta.
Cô nghĩ có lẽ cô biết rõ hai anh em nhà này khác nhau ở chỗ nào.
Thoa thuốc xong, Giang Thừa Minh liền nhét tất cả chỗ thuốc còn lại vào ngực Dung Tự, "Thuốc hạ sốt một ngày 3 lần, mỗi lần hai viên, bôi thuốc bột mỗi ngày hai lần biết không? Ăn kiêng, nếu không có việc gì em tự đi mà chịu."
"Vâng..."
Dung Tự yên lặng gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở của mình ôm thuốc, ngay cả động cũng không động.
"Vậy...Chúng ta còn ngủ không?" Đột nhiên, Dung Tự hỏi như vậy.
Giang Thừa Minh trượt tay một cái, xe cũng theo đó mà trượt mạnh trên đường, dọa Dung Tự hét to một tiếng.
"Không ngủ!"
Giang Thừa Minh khống chế tay lái lần nữa, tức giận nói.
Dung Tự thoáng cái im bặt, co lại ở vị trí ghế phụ, giống hệt một con chim cút nhỏ, Giang Thừa Minh bớt thời gian nhìn sang, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than một tiếng.
Thật sự là bị cô đánh bại!
Dáng vẻ này, đối thủ nào sẽ phái cô tới? A, anh ta đã cảm thấy hơi xấu hổ vì suy đoán trước đó của mình, mệt anh ta nghĩ ra được.
Mãi đến lúc tới dưới tầng nhà Dung Tự, Giang Thừa Minh đã dừng xe, nhưng Dung Tự vẫn cúi đầu ôm thuốc.
"Đến rồi!"
Nghe vậy, cô lập tức ngẩng đầu lên, trước đó cô không nói địa chỉ nhà mình với Giang Thừa Minh mà, đây cũng là anh ta điều tra ra sao, bằng cách nào? Xem sổ tay đăng ký của cô rồi hả?
Căn nhà này xem như là căn nhà đầu tiên sau khi Dung Tự và em trai vào thành phố này ở, thuê phòng xong, chỉ ở được vài ngày liền gặp được Giang Thừa Diệc, nhưng vì đã trả ba tháng tiền nhà một lúc, bây giờ còn chưa tới hạn, lại đúng lúc có tác dụng.
Dung Tự nhìn nhìn bên ngoài, vừa cẩn thận nhìn thoáng qua Giang Thừa Minh, lại thừa dịp anh ta không chú ý, nhanh chóng hôn chụt một cái lên má anh ta.
"Em nghĩ rồi, anh thật sự muốn ngủ với em thì em cũng đồng ý, đúng thế!"
Nói xong, cô còn tự mình khẳng định!
Sau đó mặt đỏ bừng lên, thậm chí còn không dám nhìn người bên cạnh, mở cửa xe ra phóng thẳng ra ngoài.
Giang Thừa Minh thông qua gương chiếu hậu, nhìn vết máu còn lưu lại trên mặt mình, liền cười ra tiếng, lớn như vậy, nhiều phụ nữ lưu lại vết son môi trên mặt anh ta như vậy, đây là lần đầu tiên có người lưu vết son có máu trên mặt anh ta.
Còn nữa lúc nãy cô vẫn luôn cúi đầu như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, thì ra là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này sao, đúng là phục cô rồi.
Giang Thừa Minh ngồi trong xe cười đến vui sướng, Dung Tự xuống xe cũng đồng dạng cong lên khóe môi.
A, hảo cảm lại tăng 5 điểm rồi!
Độ hảo cảm +5, Giang Thừa Minh trước mặt hảo cảm 70.
Cuối cùng cũng không uổng phí những kịch bản trước đó.
Dung Tự không khỏi ở trong lòng âm thầm cảm thái, độ hảo cảm của hai anh em nhà họ Giang tăng lên nhưng thật ra cũng rất nhanh,đáng tiếc khó tránh khỏi ảnh hưởng bởi gương mặt hiện tại của cô, chờ sau này cô và Lâm Dĩ Nhu cùng xuất hiện trước mặt bọn họ, khi đó độ thiện cảm mới xem là thật, ví dụ như hiệ tại sau khi Giang Thừa Diệc gặp được Lâm Dĩ Nhu, độ hảo cảm với cô luôn duy trì ở giữa 80 và 90, mơ hồ, di chuyển cao thấp, nhưng vẫn luôn không đến được mức 90, thật lòng yêu say đắm.
Thuận theo, để Giang Thừa Minh cài dây an toàn cho mình, lúc này Dung Tự mới đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hoảng nói: "Không tốt, Lệ Lệ vẫn còn ở bên ngoài, chúng ta không thể đi..."
Tô Lệ Lệ người còn ở bên ngoài, dù thế nào cô cũng không thể mặc kệ cô ấy!
Ngay lúc Dung Tự chuẩn bị tháo dây an toàn ra, Giang Thừa Minh không nói gì đè lại tay cô: "Bạn của cô sao? Được rồi, cô đừng hoảng hốt, tôi sẽ bảo cấp dưới trực tiếp đưa cô ấy trở về, như vậy Hướng Đông Hoa cũng không gây khó dễ cho cô ấy, đừng nóng vội ..."
Nghe vậy, Dung Tự liền nhìn đến Giang Thừa Minh nhanh chóng gọi điện thoại, sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang thẳng đứng cường tráng bước từ trên chiếc xe bên cạnh xuống, gật đầu một cái với Giang Thừa Minh, sau đó đi thẳng về phía Tô Lệ Lệ.
Sau đó Dung Tự nhìn thấy Tô Lệ Lệ phất phất tay với cô, rồi theo người đàn ông mặc Tây trang lên taxi, lúc này Dung Tự mới thở phào một hơi thật dài.
"Cho nên,hiện tại không có việc gì sao?"
"Hả?"
Dung Tự tự nhiên có chút ngốc ngốc mà quay đầu nhìn qua, thấy Giang Thừa Minh cười tủm tỉm mà nhìn cô, mặt trong nháy mắt lại đỏ bừng.
"Hiện tại tôi có vinh hạnh đưa Dung Tiểu thư về nhà không?"
"Tôi...Tôi...Làm sao anh biết tên của tôi?" Hỏi xong Dung Tự mới phát hiện chỉ sợ mình vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc, dù sao tên của cô tùy tiện điều tra một chút ở Châu Quang Bảo Khí là có thể điều tra ra, chỉ là động tác của Giang Thừa Minh có chút quá nhanh rồi.
Thấy Giang Thừa Minh cười mà không nói, Dung Tự cũng không tiếp tục hỏi nữa, chờ xe nhanh chóng cách Châu Quang Bảo Khí kia một con phố, cơ thể căng cứng của cô cuối cùng mới dần dần buông lỏng xuống, quay đầu nhìn lại, thấy xe của Hướng Đông Hoa cũng không theo kịp, cả người mới hoàn toàn buông lỏng.
Sau khi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, theo sau đôi mắt đột nhiên sáng ngời: "Được rồi, Giang tiên sinh, đến đây là được rồi, ở đây có trạm xe buýt, tôi có thể ngồi xe số 128 về nhà, cảm ơn Giang tiên sinh!"
Nhìn thấy trạm xe buýt gần trong gang tấc, giọng Dung Tự đều mang theo một ít hưng phấn, vội vàng nói như vậy, sau đó...
Liền trơ mắt nhìn trạm xe buýt đó lướt qua trước mặt mình.
"Ơ...Tôi..."
Dung Tự có chút nóng nảy.
"À. Xem ra cô biết thân phận của tôi." Đúng lúc này, giọng Giang Thừa Minh đột nhiên vang lên bên tai Dung Tự, xem tiểu nha đầu này trước đó khách sáo, nóng lòng phủi sạch, hắn còn tưởng rằng cô căn bản là không biết hắn là ai, cho nên lá gan mới lớn như vậy, hiện tại xem ra, cũng không hẳn là như vậy? Có được khuôn mặt như vậy, cho nên rốt cuộc đánh chủ ý gì? Hay là có người cố ý phái cô tới....
Nghĩ tới đây, mắt Giang Thừa Minh hơi híp lại, rốt cuộc hết thảy trước kia vẫn là có chút trùng hợp.
"Tôi..." Dung Tự cắn cắn môi, sau đó quay đầu lại cúi đầu với Giang Thừa Minh, "Phía trước thật sự xin lỗi, tôi... Tôi thật sự tôi biết thân phận của Giang tiên sinh anh, chính là biết, trong lúc tôi bị chủ tịch Hướng bức bách mới tìm tới anh, bằng không nếu đổi lại là bất luận người nào khác chỉ sợ đều sẽ bị tôi liên lụy, thật sự, thật sự xin lỗi!"
Dung Tự vẻ mặt nam kham, nhưng trực tiếp liền thẳng thắn thành khẩn nói ra tính toán của mình.
Thấy Giang Thừa Minh không có ý muốn trả lời, cô lại nói tiếp, "Kỳ thật tôi... lúc mới đầu tôi cũng không nghĩ Giang tiên sinh anh sẽ giải vây giúp tôi, cũng chỉ muốn kéo dài thời gian hơn một chút, sau đó tìm cơ hội trốn đi, nhưng... không nghĩ tới Giang tiên sinh là người tốt như vậy..."
Nói đến đây, mặt Dung Tự đỏ bừng, "Dù thế nào, trước đó cũng là tôi không đúng, anh muốn trách tôi, tôi cũng nhận, bất quá vẫn là phải cảm ơn anh đã giải vây cho tôi và Lệ Lệ, thật sự cảm ơn..."
Còn chưa nói xong, xe vẫn luôn chạy vững vàng bỗng nhiên dừng lại, Dung Tự theo quán tính vọt tới phía trước một chút, sau đó cảm giác một bóng đen hướng về phía mình đè ép lại đây.
Cô có chút kinh ngạc quay đầu, chóp mũi bất ngờ va vào mũi của đối phương, cảm xúc kỳ lạ không chỉ làm cho Dung Tự vô cùng ngượng ngùng, mà ngay cả Giang Thừa Minh cũng không nhịn được trong lòng vừa động.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức cười như không cười cúi đầu xuống, Dung Tự cả kinh, hai tay theo bản năng đẩy ra, lại bị đối phượng trực tiếp ấn ở ngực, nhất thời lại có chút không thể động đậy.
"Anh..."
"Cho nên tôi giúp em nhiều như vậy, chuẩn bị báo đáp tôi như thế nào đây? Không bằng..."
Hơi thở đàn ông theo lời của anh ta từng chút từng chút phả vào vành tai Dung Tự, cô khẩn trương, cả người không tự chủ được mà run rẩy, mặt càng đỏ hơn.
Thậm chí ngay cả Giang Thừa Minh cũng có thể thấy rõ trên cổ cô nổi lên chút da gà nho nhỏ, cũng cảm nhận được sự run rẩy của cô gái bị mình ép dưới thân.
Nhíu nhíu mày, cũng không có ý ngồi thẳng dậy, anh ta muốn nhìn xem đối phương sẽ nói như thế nào, là tiện thể đồng ý, hay là giả vờ không hiểu đẩy đưa, hay là cảm thấy mình bị vũ nhục, dùng lời nói chính đáng từ chối.
Có thể nói, gần như mỗi loại phải ứng đều khiến hắn vô cùng mong chờ.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Giang Thừa Minh dần dần trở nên sâu thẳm, hành vi cũng trở nên tùy ý hơn, hai người càng lúc càng dính chặt, dĩ nhiên hơi thở cũng quấn quanh lại một chỗ, không khí trong xe thoáng cái trở nên ái muội.
Dung Tự ở trong lòng nhướng mày, quả nhiên Giang Đại thiếu quát tháo trên thương trường này chính là không giống vị em trai đơn thuần kia của anh ta, chỉ nói chưa tới hai câu đã bắt đầu nghi ngờ cô.
Cũng phải, có một gương mặt tương tự với Lâm Dĩ Nhu như vậy, còn trùng hợp tới bên cạnh anh ta như vậy, là ai cũng sẽ nghi ngờ.
Nghĩ như vậy, Dung Tự cúi đầu nửa ngày cũng không có nói chuyện, ngay lúc Giang Thừa Minh cho rằng cô sẽ tiếp tục giả vờ làm đà điểu lừa gạt cho qua, đang chuẩn bị bức ép một phen.
Dung Tự đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt vô cùng thản nhiên, nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra được một chút rối rắm và nghi ngờ nho nhỏ.
"Cho nên, cho nên anh muốn tôi ngủ với anh sao?"
Lúc này giả vờ thuần khiết chính là dối trá rồi, tiện thể gật đầu cũng không tránh khỏi quá mức không rụt rè lại có vẻ không có giá trị, cho nên trực tiếp đá quả bóng này trở về chính là biện pháp không gì có thể tốt hơn rồi.
Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi vẫn còn muốn xác nhận xem có phải là ý đó không.
Nghe vậy, da mặt Giang Thừa Minh căng cứng, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt đang nhìn thẳng anh ta của Dung Tự, dù là đang thảo luận chuyện đó, nhưng kỳ lạ là trong mắt cô lại không có chút nịnh nọt, lại càng không có chút ra vẻ từ chối mà mời mọc nào.
Thản nhiên giống như đang thảo luận đêm nay ăn khuya món gì.
"Nếu như tôi nói là phải?"
Nhìn Dung Tự như vậy, nhất thời anh ta lại có chút quên bản thân đang thử xem đối phương có đang tính toán gì khác không, ngược lại nổi lên tâm tư trêu đùa.
"Tôi...Tôi..." Vừa nghe anh ta nói như vậy, Dung Tự thoáng cái liền quẫn bách, nhíu chặt mày.
Suy nghĩ một hồi lâu, ngay cả Giang Thừa Minh cũng không biết cô suy nghĩ như thế nào, đối phương thế nhưng lại đột nhiên nhào tới, vì động tác quá mạnh, hàm răng hai người va mạnh vào nhau.
Nháy mắt Dung Tự khẽ rên một tiếng, môi cô bị va vào đau quá.
Giang Thừa Minh vội vàng kéo dãn khoảng cách, quả nhiên thấy môi dưới Dung Tự cũng bị dập chảy máu, trong mắt lại thoáng mờ mờ xuất hiện hơi nước, lập tức cũng có chút dở khóc dở cười.
Tại sao nha đầu này lại không theo kịch bản đâu? Thật là, dù có thật sự đáp ứng yêu cầu của mình thì bây giờ hai người cũng không làm được mà, ở đây là đường lớn, trên đường nhiều người qua lại như vậy, anh ta cũng không có yêu thích chơi xe trấn ở trung tâm thành phố
"Em gấp cái gì?"
"Tôi...Tôi muốn thử xem..."
"Em bây giờ thử cái gì?" Giang Thừa Minh bị cô làm cho không biết giận.
"Ngô..."
Dung Tự che môi, gắt gao cau mày, quẫn bách nửa ngày cũng không nói ra lời, Giang Thừa Minh trực tiếp đã đi xuống xe, nhanh chóng đi tới tiệm thuốc ở bên cạnh, mua chút thuốc rồi nhanh chóng trở về.
Khi trở về thấy Dung Tự vẫn che miệng như trước, mở to hai mắt tròn xoe nhìn mình, anh ta thật sự cảm giác như đang nhìn thấy con mèo lông ngắn ở trong nhà kia, con mèo kia là lúc trước, khi Dĩ Nhu còn chưa mất tích hai người cùng đi mua, hiện tại chỉ còn lại chính mình một người nuôi, mỗi lần khi bản thân về nhà đều có thể nhìn thấy nó mở to hai mắt to tròn, lặng lẽ nhìn về phía mình đòi ăn, dáng vẻ đó lại vô cùng giống với dáng vẻ bây giờ của Dung Tự, thật trùng hợp,cũng thật thần kỳ!
Giang Thừa Minh khẽ cười, mở cửa xe ra cười xuống, sau đó cẩn cẩn thận thận xức thuốc cho Dung Tự, dáng vẻ nghiêm túc này khiến Dung Tự gần như không chớp mắt nhìn anh ta.
Cô nghĩ có lẽ cô biết rõ hai anh em nhà này khác nhau ở chỗ nào.
Thoa thuốc xong, Giang Thừa Minh liền nhét tất cả chỗ thuốc còn lại vào ngực Dung Tự, "Thuốc hạ sốt một ngày 3 lần, mỗi lần hai viên, bôi thuốc bột mỗi ngày hai lần biết không? Ăn kiêng, nếu không có việc gì em tự đi mà chịu."
"Vâng..."
Dung Tự yên lặng gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở của mình ôm thuốc, ngay cả động cũng không động.
"Vậy...Chúng ta còn ngủ không?" Đột nhiên, Dung Tự hỏi như vậy.
Giang Thừa Minh trượt tay một cái, xe cũng theo đó mà trượt mạnh trên đường, dọa Dung Tự hét to một tiếng.
"Không ngủ!"
Giang Thừa Minh khống chế tay lái lần nữa, tức giận nói.
Dung Tự thoáng cái im bặt, co lại ở vị trí ghế phụ, giống hệt một con chim cút nhỏ, Giang Thừa Minh bớt thời gian nhìn sang, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than một tiếng.
Thật sự là bị cô đánh bại!
Dáng vẻ này, đối thủ nào sẽ phái cô tới? A, anh ta đã cảm thấy hơi xấu hổ vì suy đoán trước đó của mình, mệt anh ta nghĩ ra được.
Mãi đến lúc tới dưới tầng nhà Dung Tự, Giang Thừa Minh đã dừng xe, nhưng Dung Tự vẫn cúi đầu ôm thuốc.
"Đến rồi!"
Nghe vậy, cô lập tức ngẩng đầu lên, trước đó cô không nói địa chỉ nhà mình với Giang Thừa Minh mà, đây cũng là anh ta điều tra ra sao, bằng cách nào? Xem sổ tay đăng ký của cô rồi hả?
Căn nhà này xem như là căn nhà đầu tiên sau khi Dung Tự và em trai vào thành phố này ở, thuê phòng xong, chỉ ở được vài ngày liền gặp được Giang Thừa Diệc, nhưng vì đã trả ba tháng tiền nhà một lúc, bây giờ còn chưa tới hạn, lại đúng lúc có tác dụng.
Dung Tự nhìn nhìn bên ngoài, vừa cẩn thận nhìn thoáng qua Giang Thừa Minh, lại thừa dịp anh ta không chú ý, nhanh chóng hôn chụt một cái lên má anh ta.
"Em nghĩ rồi, anh thật sự muốn ngủ với em thì em cũng đồng ý, đúng thế!"
Nói xong, cô còn tự mình khẳng định!
Sau đó mặt đỏ bừng lên, thậm chí còn không dám nhìn người bên cạnh, mở cửa xe ra phóng thẳng ra ngoài.
Giang Thừa Minh thông qua gương chiếu hậu, nhìn vết máu còn lưu lại trên mặt mình, liền cười ra tiếng, lớn như vậy, nhiều phụ nữ lưu lại vết son môi trên mặt anh ta như vậy, đây là lần đầu tiên có người lưu vết son có máu trên mặt anh ta.
Còn nữa lúc nãy cô vẫn luôn cúi đầu như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, thì ra là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này sao, đúng là phục cô rồi.
Giang Thừa Minh ngồi trong xe cười đến vui sướng, Dung Tự xuống xe cũng đồng dạng cong lên khóe môi.
A, hảo cảm lại tăng 5 điểm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.