Chương 12: Luyến tỷ cuồng ma 12
Ngư Viết Viết
27/10/2021
Bút ghi âm phát ra thanh âm khàn khàn lại nặng nề, vang lên trong phòng kính hoa lệ nơi tầng cao nhất.
Huyết sắc trên mặt Ôn Ý Thư như thể nháy mắt bị rút cạn, trắng bệch một mảnh, nhẫn kim cương trong tay cũng nặng tựa ngàn cân.
Khương Phỉ rũ mắt, vì trò chơi lần này, Lạc Thời quả nhiên đã làm hết thảy chuẩn bị. Từ lúc bắt đầu, hắn nhất định sẽ không thua.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn vờ như ngơ ngẩn đứng sững tại chỗ, phải qua hồi lâu mới có phản ứng. Cô quay đầu nhìn về phía Ôn Ý Thư, thần sắc mờ mịt, tiếng nói khô khốc, "Ôn ca ca..."
Biểu tình Ôn Ý Thư có vài giây hoảng loạn, nhưng y vẫn ép bản thân phải bình tĩnh lại. Y nhìn Khương Phỉ, lộ ra một nụ cười, "Phỉ Phỉ, mọi chuyện không phải...", y vừa nói vừa bước một bước về phía cô.
Khương Phỉ nhanh chóng lùi về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với y.
Ôn Ý Thư bước chân cứng đờ, khoảng cách giữa họ hiện tại tuy chưa đến hai mét nhưng lại giống như cách cả dãy ngân hà. Trong lòng y có vô tận kinh hoảng nhưng lúc đến miệng chỉ thành một câu nỉ non, "Phỉ Phỉ".
Vành mắt Khương Phỉ dần đỏ lên nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, "Trong ghi âm đều là sự thật?"
"Anh cố ý tiếp cận tôi là để tôi giải trừ hôn ước với Tạ gia? Là vì... Lạc tiểu thư sao?"
"Cho nên anh mới đưa tôi thẻ ngân hàng, bảo tôi rời khỏi Cẩm Thành? Sau đó vào lúc tôi không đi khỏi đây lại dùng chiêu cầu hôn này..."
"Phỉ Phỉ!", Ôn Ý Thư đột nhiên ngẩng đầu, bàn tay nắm nhẫn cưới vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, "Ban đầu, anh quả thật chỉ là cố ý tiếp cận em, nhưng cầu hôn không phải chiêu trò gì cả..."
Hai mắt Khương Phỉ đều đỏ hồng, cô bật cười, "Nhưng tôi không tin anh, Ôn ca ca"
"Là thật, Phỉ Phỉ", Ôn Ý Thư đưa nhẫn đến trước mặt cô, "Đây là chiếc nhẫn cưới độc nhất vô nhị, so với kích cỡ của ngón tay em..."
Thanh âm của y dần yếu ớt, cuối cùng chỉ nói một câu, "Xin em tin anh một lần thôi"
Khương Phỉ nhìn y, thân thể lảo đảo, "Anh tiếp cận tôi là giả, đối xử tốt với tôi cũng là giả, anh muốn đuổi tôi khỏi Cẩm Thành, hiện tại lại muốn tôi tin anh..."
Cô nhìn chiếc nhẫn, chớp đôi mắt ngập nước nói, "Ngay cả huấn luyện con chó con mèo còn sẽ cho chúng chút đồ ăn làm cổ vũ. Đối với anh mà nói, một chiếc nhẫn cũng có là gì đâu?"
Nói xong, cô xoay người đi về phía cửa, nơi Lạc Thời đang ngồi trên xe lăn.
Lạc Thời cũng đang nhìn chằm chằm cô, đồng tử hơi súc lại, không biết nghĩ gì.
Phía sau vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, tay Khương Phỉ bị kéo lại, giọng Ôn Ý Thư khàn đục đến cực điểm, "Phỉ Phỉ!"
"Buông ra", giọng Khương Phỉ dần bình tĩnh lại.
Nhưng bàn tay đang bắt lấy tay cô vẫn không buông.
Khương Phỉ trầm mặc hai giây, "Buông ra, Ôn tiên sinh"
Ngón tay Ôn Ý Thư kịch liệt run rẩy.
Trước đây, cô hoặc nghịch ngợm hoặc kiều mị gọi y "Ôn ca ca". Hiện tại, lại chỉ còn một tiếng "Ôn tiên sinh" xa lạ đến đáng sợ.
Khương Phỉ nhẹ tránh thoát khỏi tay Ôn Ý Thư, tiếp tục đi về phía Lạc Thời.
"Đừng đi", giọng Ôn Ý Thư cực nhẹ, "Đừng đi với hắn, Phỉ Phỉ, đừng..."
"Ôn tiên sinh", Lạc Thời đột nhiên lên tiếng, giọng nói khô khan lại hàm chứa nhàn nhạt uy hiếp, "Anh cảm thấy, Phỉ Phỉ hôm nay chịu bao nhiêu đây thương tổn còn chưa đủ sao?"
Ôn Ý Thư giật mình, nụ cười ngày thường hoàn toàn biến mất, y nhìn chằm chằm Lạc Thời.
Y hiểu ý của Lạc Thời.
Phỉ Phỉ biết y lợi dụng cô, như vậy đã đủ rồi. Nếu lại để cô biết hết thảy đều là giả, chỉ là trò chơi... Cô sẽ không chịu nổi.
Lạc Thời giỏi tính kế, từ lúc bắt đầu đã tính đâu vào đấy.
Phỉ Phỉ hẳn là thích Lạc Thời, cho nên cô mới hết lần này đến lần khác mà chọn hắn. Tựa như ngày hôm qua, lại tựa như hiện tại.
"Chúng ta đi thôi", thanh âm Khương Phỉ thấp thấp truyền đến.
Ôn Ý Thư nhìn bóng dáng kia từng bước đi đến thang máy, một lần cũng không quay đầu, như thể cô cứ thế hoàn toàn rời khỏi cuộc đời y.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi sợ hãi, y hốt hoảng tiến đến, nắm chặt cổ tay cô, thanh âm hỗn loạn lại nhàn nhạt bi ai, "Em từng nói, chỉ khi ở trước mặt người mình quý trọng mỉm cười, mới được xem là trân quý..."
"Phỉ Phỉ, sau này, anh sẽ chỉ cười với một mình em thôi, đừng rời khỏi anh, được không?"
Khương Phỉ cúi đầu, nhìn bàn tay trên cổ tay mình vì dùng sức mà run lên nhè nhẹ. Sau hồi lâu cô nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay y.
Hai mày Lạc Thời rất nhỏ nhíu lại, dư quang nhìn về nơi da thịt hai người tiếp xúc.
Khương Phỉ không nói một lời, chỉ yên lặng bẻ từng ngón tay y ra.
Hệt như ngày hôm qua, khi cô rời khỏi y, một chút cũng chẳng khác biệt.
Cửa thang máy mở ra.
Lạc Thời thu mắt, điều khiển xe lăn bước vào thang máy. Khương Phỉ yên lặng đi theo phía sau hắn, không nói một lời.
Đến tận lúc cửa thang máy đóng lại, Ôn Ý Thư vẫn đứng tại chỗ. Đầu y hơi hơi rũ xuống, hơi thở ôn hoà, ấm áp quanh thân không còn sót lại chút gì, linh hồn như thể bị rút sạch.
Thật lâu sau, y đột nhiên cười thấp một tiếng, thanh âm nghẹn ngào như lăn qua sỏi đá. Y dùng tay phải che đi hai mắt, giấu đi những cảm xúc dư thừa.
Dù thế, nó vẫn không ngăn được dòng lệ chua xót tràn ra, len lỏi qua những khe hở ngón tay.
Sẽ không còn ai đến trước mặt y và nói, "Anh cười như vậy không đẹp một chút nào".
Sẽ không ai ngồi bên vách tường bằng kính, đặt ly rượu bên má, yên lặng mà ngắm nhìn y.
Càng sẽ không còn ai tùy tiện ném cho y một quyển sách và nói với y rằng, "Cứ làm việc mà anh thích".
Rốt cuộc... y đã làm gì vậy chứ.
Cửa thang máy lại lần nữa mở ra.
Giám đốc khách sạn bước ra, thần sắc khó xử, "Ôn tiên sinh, Khương tiểu thư đã đi rồi"
Ông cũng không hiểu, một màn cầu hôn tốt đẹp như thế sao lại biến thành cục diện này.
Ôn Ý Thư không đáp, y biết Khương Phỉ đã đi rồi, người khiến y lần đầu tiên học tiếp nhận hôn nhân, muốn cùng sống cả đời, đi rồi.
Bởi vì y đê tiện.
Cuối cùng, Ôn Ý Thư chậm rãi bước vào thang máy, giám đốc dừng một chút, không dám đi theo.
Trong thang máy chật hẹp chỉ có một mình y, chậm rãi từng tầng từng tầng giảm xuống.
Ánh đèn trên đỉnh đầu khẽ nhấp nháy, thang máy đột nhiên chìm vào bóng tối, nhưng chỉ trong hai giây ngắn ngủi.
Hai tay Ôn Ý Thư run rẩy, không phải bởi vì sợ, mà là vì... trái tim đột nhiên rất đau.
Y vô thức gọi, "Phỉ Phỉ"
Chỉ là đã không có người lại tiến đến trước mặt y, nắm lấy tay y và híp mắt cười nói, "Em ở đây".
...
【 Hệ thống: Ký chủ, Ôn Ý Thư độ cảm độ tăng lên 90. 】
Khi Khương Phỉ ngồi trên xe, âm thanh của hệ thống truyền đến.
Cô chỉ thấp giọng đáp một tiếng, sau đó liền cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Lạc Thời vài lần ngẩng đầu nhìn về phía cô, Khương Phỉ đều chỉ xem như không nhìn thấy.
Khi thấy sắp đến biệt thự, Lạc Thời mím môi, như buồn bực, nén giận hỏi, "Cô đau lòng đến vậy sao?"
Khương Phỉ hàng mi rũ xuống khẽ run rẩy, không đáp.
Xe ngừng trước cổng biệt thự, đầu cô càng thêm cúi thấp, yên lặng trở về phòng ngủ, khóa cửa, kéo màn. Sau đó cô mới thở phào một hơi, lười nhác nằm trên giường lớn, hai chân rũ tại mép giường không ngừng đong đưa.
Hệ thống tò mò hỏi,【 Ký chủ, cô thật sự chắc chắn Lạc Thời sẽ đến phá ngang? 】
"Uh huh"
【 Hệ thống: Vì sao? Bởi vì độ hảo cảm 15 kia sao? 】
"Đương nhiên không phải", Khương Phỉ cười khẽ, "Lạc Thời là loại người có thù tất báo. Hắn bắt đầu trò chơi này, đương nhiên sẽ không để người khác kết thúc. Huống hồ, hắn dung túng Lạc Uyển nhưng không có nghĩa cũng dung túng Tạ Trì. Tạ Trì đoạt mất người hắn thích, hắn đương nhiên cũng muốn đoạt đi vị hôn thê của Tạ Trì. Hơn nữa..."
【 Hệ thống: Thế nào? 】
Khương Phỉ nói, "Tôi đã nhìn thấy chân hắn"
Với tâm tư mẫn cảm của tiểu tàn phế kia, nhìn thấy chân hắn chẳng khác gì lấy mạng hắn.
【 Hệ thống: Quả thật là nhân cách vặn vẹo. 】
"Vặn vẹo mới thú vị chứ", Khương Phỉ xoay người, "Mấy ngày nay liên tiếp diễn kịch mệt chết đi được. Tôi sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, có gì dị thường thì gọi tôi"
【 hệ thống: Cô nghỉ mấy ngày? 】, dựa theo cốt truyện gốc, buổi lễ đính hôn của cô và Lạc Thời rất nhanh sẽ diễn ra.
Khương Phỉ cười, "Người thương tâm nên nghỉ bao lâu thì nghỉ bấy lâu"
【 Hệ thống:... 】
Nói thế nào, Khương Phỉ cũng làm thế nấy.
Suốt mấy ngày liền, cô đều nhốt mình trong phòng, một ngày ba bữa cũng ăn trong phòng, không muốn gặp ai, màn cửa cũng kéo kín mít.
Mỗi khi Lạc Thời ngẫu nhiên đi qua phòng cô, có thể nghe thấy vài âm thanh rất nhỏ, như là nức nở.
Ôn Ý Thư đối với cô có ảnh hưởng lớn đến vậy?
Hôm nay, sau mấy ngày thời tiết trong xanh, trời dần dần âm trầm.
Lạc Thời đặt văn kiện trong tay sang một bên, đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, tay theo thói quen xoa đầu gối.
Chân trái của hắn, ngoại trừ bác sĩ tư, chỉ có mình Khương Phỉ từng nhìn thấy.
Hắn càng không thể bỏ qua cô.
Thương tâm năm ngày đã đủ rồi.
Một tiếng sấm vang lên, mưa chậm rãi trút xuống.
Lạc Thời nhìn nước màn mưa như trút nước trên cửa sổ, trầm ngâm vài giây, sau đó đẩy xe lăn ra ngoài.
"Cốc cốc", hai tiếng đập cửa vang lên.
Khương Phỉ nhìn cửa phòng, sau mấy ngày nghỉ ngơi, lúc này cô tinh thần mười phần, nhưng âm thanh phát ra như cũ buồn bã, nghẹn khuất, "Ai đó?"
"Mở cửa", giọng Lạc Thời vang lên.
Vừa lúc một tiếng sấm truyền đến, Khương Phỉ nhìn ngoài cửa sổ, "Tôi muốn được ở một mình"
"...", Lạc Thời trầm mặc, "Hôm nay trời mưa"
Khương Phỉ không nói gì.
Ngoài cửa yên lặng hồi lâu, Lạc Thời nhẹ nhàng điều khiển xe lăn, đang muốn rời đi, giây tiếp theo bỗng "phịch", xe lăn ngã nhào về một bên, phát ra một tiếng vang cực lớn. Hắn cũng ngã sang một bên, miễn cưỡng dựa vào tường mới có thể chống đỡ cơ thể.
Bên trong cánh cửa một chuỗi tiếng bước chân vội vàng, cửa phòng mở ra, Khương Phỉ chỉ mặc bộ đầm ngủ hai dây màu trắng chạy chậm đến, sắc mặt tái nhợt ngồi xổm bên cạnh Lạc Thời, "Anh sao rồi?"
Lạc Thời đột nhiên bắt lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, "Em quả nhiên vẫn quan tâm tôi", hắn bật cười, khuôn mặt tinh xảo mang theo tình ý nhàn nhạt và cảm giác yếu ớt, dễ vỡ, "Tôi biết mình là kẻ tàn phế, tôi cũng xin lỗi vì không phải là người đầu tiên nói với em những lời này, nhưng..."
"Khương Phỉ, tôi muốn được ở cạnh em"
Ảnh đế!
Trong lòng Khương Phỉ chỉ còn hai chữ to đùng này.
Tiểu tàn phế một bộ tình sâu như biển, độ hảo cảm lại không chút gợn sóng.
Nhưng cô vẫn giả vờ kinh hoàng, bên tai đỏ bừng, "Nhưng..."
Môi cô bị hôn lên, Lạc Thời tiến đến, ngăn lại những gì cô muốn nói, thật lâu sau, khi hai môi tách ra, "Chúng ta đính hôn đi"
...
Lạc Thời quả nhiên hành động rất nhanh.
Khương Phỉ vừa đáp ứng, ngày hôm sau hắn liền mang cô đi Tạ gia đề nghị giải trừ hôn ước.
Tạ lão gia đã khoẻ lại được một thời gian, nhưng việc này Lạc Thời đương nhiên sẽ không nói cho cô biết.
Nghe cô muốn giải trừ hôn ước, Tạ lão gia sau khi cảm khái một phen, thấy cô kiên quyết, cuối cùng vẫn đồng ý.
Chuyện quan trọng nhất đã được giải quyết, còn lại chính là vội vàng sắp xếp lễ đính hôn.
Công bố tin tức, lựa chọn nơi tổ chức, phát thiệp mời.
Trong nguyên tác, lễ đính hôn này được tổ chức rất long trọng. Mà cái giá của sự long trọng chính là nguyên chủ bị nhục nhã càng nhiều.
Từ lúc bắt đầu, Lạc Thời liền có ý định sẽ khiến nguyên chủ không thể tiếp tục sống ở Cẩm Thành hay trong giới của họ.
Chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi, Lạc Thời đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Một tuần sau, lúc sáng sớm.
Khương Phỉ ngồi trong phòng hoá trang ở lầu một trong sảnh đính hôn, ngắm nhìn người con gái trong gương.
Trang điểm tinh tế, lễ phục hoa lệ, còn có trang sức nổi tiếng mà Lạc Thời đưa đến. Tựa như... cho nguyên chủ một lần cuối cùng được long trọng nở rộ ở nhân gian.
Cô khẽ cười, mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt người con gái trong gương.
【 Hệ thống: Ký chủ, trong nguyên tác, đến đây đã là kết thúc. 】
"Ừ", Khương Phỉ thấp giọng đáp một tiếng.
Trong cốt truyện gốc, Lạc Thời sẽ vì Lạc Uyển khó sinh mà bỏ cô ngay tại buổi lễ đính hôn. Đêm đó hắn còn hạ dược cô, sắp xếp "gian phu" nhằm tính kế cô.
Nhưng lại bị Trình Tịch phá hỏng.
【 Hệ thống: Lạc Thời độ hảo cảm tựa hồ vẫn là 15, còn Trình Tịch... 】
Khương Phỉ cười, "Gấp gáp gì chứ?", nói rồi, cô thu tay lại, rút một quyển sách bên cạnh, mở ra trang lót, trầm tư một lát, sau đó thong thả viết một câu.
Hệ thống khó hiểu, 【 Ký chủ viết cái này làm gì? 】
Khương Phỉ nói, "Cho sự thành công tuyệt đối ngày sau"
Vừa dứt lời, trợ lý của Lạc Thời đã đứng ở cửa, "Khương tiểu thư, Lạc tiên sinh đến rồi"
"Lạc Thời đến rồi sao?", Khương Phỉ ngọt ngào cười, nhìn quyển sách kia lần cuối mới thật cẩn thận đặt úp trên bàn, đi ra cửa.
Trợ lý nhanh chóng liếc nhìn quyển sách kia, đi theo phía sau Khương Phỉ, ánh mắt bất giác mang theo chút thương hại.
Buổi lễ đính hôn được cử hành vào buổi chiều.
Lưu trình chỉ đơn giản là kính rượu, tiếp đãi khách khứa, cuối cùng là trao nhẫn.
Khương Phỉ đi bên cạnh Lạc Thời, nhẹ nhàng đẩy xe lăn giúp hắn, đối với ai cũng mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lạc Thời quay đầu, lướt nhanh nhìn cô một cái.
Những người ở đây chỉ vì kiêng kị thế lực Trần gia, lại không biết bao nhiêu người thầm trào phúng hắn là kẻ tàn phế.
Nhưng chỉ có cô, như thể không thèm để ý ánh mắt của họ, thật sự xem đây là... lễ đính hôn của họ.
"Sao không thấy chị anh đâu hết vậy?", bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói, rất khẽ, lại mang theo một luồng nhiệt nhỏ bé, như cơn gió nóng bỏng xuyên qua tai, rót vào lòng.
Lạc Thời cả kinh, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Khương Phỉ.
Hắn vội vã tránh mặt đi, trong lòng vô thức có chút bực bội, "Sức khoẻ của chị ấy..." không tốt.
Chưa kịp nói xong, di động đột nhiên vang lên.
Cùng lúc đó, người điều hành trên sân khấu cũng thông báo, đến lúc hai người trao nhẫn cho nhau.
"Chúng ta đi trao nhẫn thôi", Khương Phỉ mím môi cười, đẩy hắn đi về phía trước.
Lạc Thời khẽ giật mình, vội vàng nhìn xuống di động. Khi thấy người gọi đến là Lạc Uyển liền nhanh chóng bắt máy, "A lô?"
"Xin hỏi là Lạc tiên sinh phải không? Lạc Uyển hiện tại đang ở bệnh viện, cô ấy khó sinh...", là một giọng nói xa lạ.
Lạc Thời hai mày nhíu chặt, đột nhiên ngăn lại xe lăn.
"Lạc Thời?", Khương Phỉ "khó hiểu" hỏi.
Lạc Thời hơi sững người, hắn liếc nhìn cô một cái, trong lòng không hiểu vì sao lại khó chịu. Cuối cùng hắn vẫn quay đầu nhìn trợ lý, trầm giọng phân phó, "Đến bệnh viện"
Cả sảnh tiệc cực kì yên tĩnh, mọi người đều nhìn chằm chằm Khương Phỉ bị bỏ lại.
Khương Phỉ lại chỉ nhìn trợ lý đẩy Lạc Thời ra khỏi cửa, nghĩ hồi lâu mới tiến lên vài bước, "Lạc Thời"
Lạc Thời nghe thấy thanh âm này, ngón tay cứng đờ, đầu ngón tay lạnh lẽo, thật lâu sau mới quay đầu lại.
Khương Phỉ như cũ hơi cong mắt cười, sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy, "Anh sẽ quay lại phải không?"
Lạc Thời trầm mặc vài giây đáp, "Ừ"
Khương Phỉ bật cười, "Em chờ anh"
Nhìn Lạc Thời biến mất sau cửa sảnh tiệc, nụ cười Khương Phỉ dần dần biến mất.
Quay lại?
E rằng chỉ có kế hoạch của hắn quay lại.
Cẩu nam nhân.
...
Trong một góc.
Người xung quanh đều tránh xa Trình Tịch.
Vị tiểu thiếu gia của Trình gia này, không biết lại đi đánh nhau với ai, trên mặt đầy màu xanh tím.
Trình Tịch bị nhìn lén lại không thèm để ý, cậu mặc một bộ lễ phục màu đen, nghiêng người dựa lên tường, khóe miệng xanh đen. Cậu ngậm điếu thuốc, lười nhác mà nhìn người con gái bị bỏ lại giữa đám đông.
Một sự quen thuộc đến không rõ lý do.
Thân ảnh kia cực kỳ giống cô gái ngày đó gặp lướt qua ở khách sạn.
Ngày đó gã chỉ là trời xui đất khiến nhìn lướt qua cô, sau đó vì trong phòng một mảng đen kịt, ngay cả bộ dạng của cô cũng không thấy rõ.
Nhưng lại có chút không giống.
Vị hôn thê này của Lạc Thời, nhu nhược kiều mỹ, giống một đóa hoa trong nhà kính.
Mà cô gái ngày đó, lại giống một đóa hồng dại, quyến rũ lại khiến người ta không kiềm được muốn chinh phục.
Nhìn người con gái vành mắt đỏ hoe nhìn theo Lạc Thời rời đi sau đó xoay người lên lầu, Trình Tịch kéo môi khẽ cười một tiếng. Nhưng vì đụng đến vết thương trên ngực khiến cậu không khỏi hơi nhíu mày.
Tuy rằng không thể so sánh với người con gái kia, nhưng bù lại có thể khiến Lạc Thời khó chịu...
Chơi chơi mà thôi.
Huyết sắc trên mặt Ôn Ý Thư như thể nháy mắt bị rút cạn, trắng bệch một mảnh, nhẫn kim cương trong tay cũng nặng tựa ngàn cân.
Khương Phỉ rũ mắt, vì trò chơi lần này, Lạc Thời quả nhiên đã làm hết thảy chuẩn bị. Từ lúc bắt đầu, hắn nhất định sẽ không thua.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn vờ như ngơ ngẩn đứng sững tại chỗ, phải qua hồi lâu mới có phản ứng. Cô quay đầu nhìn về phía Ôn Ý Thư, thần sắc mờ mịt, tiếng nói khô khốc, "Ôn ca ca..."
Biểu tình Ôn Ý Thư có vài giây hoảng loạn, nhưng y vẫn ép bản thân phải bình tĩnh lại. Y nhìn Khương Phỉ, lộ ra một nụ cười, "Phỉ Phỉ, mọi chuyện không phải...", y vừa nói vừa bước một bước về phía cô.
Khương Phỉ nhanh chóng lùi về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với y.
Ôn Ý Thư bước chân cứng đờ, khoảng cách giữa họ hiện tại tuy chưa đến hai mét nhưng lại giống như cách cả dãy ngân hà. Trong lòng y có vô tận kinh hoảng nhưng lúc đến miệng chỉ thành một câu nỉ non, "Phỉ Phỉ".
Vành mắt Khương Phỉ dần đỏ lên nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, "Trong ghi âm đều là sự thật?"
"Anh cố ý tiếp cận tôi là để tôi giải trừ hôn ước với Tạ gia? Là vì... Lạc tiểu thư sao?"
"Cho nên anh mới đưa tôi thẻ ngân hàng, bảo tôi rời khỏi Cẩm Thành? Sau đó vào lúc tôi không đi khỏi đây lại dùng chiêu cầu hôn này..."
"Phỉ Phỉ!", Ôn Ý Thư đột nhiên ngẩng đầu, bàn tay nắm nhẫn cưới vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, "Ban đầu, anh quả thật chỉ là cố ý tiếp cận em, nhưng cầu hôn không phải chiêu trò gì cả..."
Hai mắt Khương Phỉ đều đỏ hồng, cô bật cười, "Nhưng tôi không tin anh, Ôn ca ca"
"Là thật, Phỉ Phỉ", Ôn Ý Thư đưa nhẫn đến trước mặt cô, "Đây là chiếc nhẫn cưới độc nhất vô nhị, so với kích cỡ của ngón tay em..."
Thanh âm của y dần yếu ớt, cuối cùng chỉ nói một câu, "Xin em tin anh một lần thôi"
Khương Phỉ nhìn y, thân thể lảo đảo, "Anh tiếp cận tôi là giả, đối xử tốt với tôi cũng là giả, anh muốn đuổi tôi khỏi Cẩm Thành, hiện tại lại muốn tôi tin anh..."
Cô nhìn chiếc nhẫn, chớp đôi mắt ngập nước nói, "Ngay cả huấn luyện con chó con mèo còn sẽ cho chúng chút đồ ăn làm cổ vũ. Đối với anh mà nói, một chiếc nhẫn cũng có là gì đâu?"
Nói xong, cô xoay người đi về phía cửa, nơi Lạc Thời đang ngồi trên xe lăn.
Lạc Thời cũng đang nhìn chằm chằm cô, đồng tử hơi súc lại, không biết nghĩ gì.
Phía sau vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, tay Khương Phỉ bị kéo lại, giọng Ôn Ý Thư khàn đục đến cực điểm, "Phỉ Phỉ!"
"Buông ra", giọng Khương Phỉ dần bình tĩnh lại.
Nhưng bàn tay đang bắt lấy tay cô vẫn không buông.
Khương Phỉ trầm mặc hai giây, "Buông ra, Ôn tiên sinh"
Ngón tay Ôn Ý Thư kịch liệt run rẩy.
Trước đây, cô hoặc nghịch ngợm hoặc kiều mị gọi y "Ôn ca ca". Hiện tại, lại chỉ còn một tiếng "Ôn tiên sinh" xa lạ đến đáng sợ.
Khương Phỉ nhẹ tránh thoát khỏi tay Ôn Ý Thư, tiếp tục đi về phía Lạc Thời.
"Đừng đi", giọng Ôn Ý Thư cực nhẹ, "Đừng đi với hắn, Phỉ Phỉ, đừng..."
"Ôn tiên sinh", Lạc Thời đột nhiên lên tiếng, giọng nói khô khan lại hàm chứa nhàn nhạt uy hiếp, "Anh cảm thấy, Phỉ Phỉ hôm nay chịu bao nhiêu đây thương tổn còn chưa đủ sao?"
Ôn Ý Thư giật mình, nụ cười ngày thường hoàn toàn biến mất, y nhìn chằm chằm Lạc Thời.
Y hiểu ý của Lạc Thời.
Phỉ Phỉ biết y lợi dụng cô, như vậy đã đủ rồi. Nếu lại để cô biết hết thảy đều là giả, chỉ là trò chơi... Cô sẽ không chịu nổi.
Lạc Thời giỏi tính kế, từ lúc bắt đầu đã tính đâu vào đấy.
Phỉ Phỉ hẳn là thích Lạc Thời, cho nên cô mới hết lần này đến lần khác mà chọn hắn. Tựa như ngày hôm qua, lại tựa như hiện tại.
"Chúng ta đi thôi", thanh âm Khương Phỉ thấp thấp truyền đến.
Ôn Ý Thư nhìn bóng dáng kia từng bước đi đến thang máy, một lần cũng không quay đầu, như thể cô cứ thế hoàn toàn rời khỏi cuộc đời y.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi sợ hãi, y hốt hoảng tiến đến, nắm chặt cổ tay cô, thanh âm hỗn loạn lại nhàn nhạt bi ai, "Em từng nói, chỉ khi ở trước mặt người mình quý trọng mỉm cười, mới được xem là trân quý..."
"Phỉ Phỉ, sau này, anh sẽ chỉ cười với một mình em thôi, đừng rời khỏi anh, được không?"
Khương Phỉ cúi đầu, nhìn bàn tay trên cổ tay mình vì dùng sức mà run lên nhè nhẹ. Sau hồi lâu cô nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay y.
Hai mày Lạc Thời rất nhỏ nhíu lại, dư quang nhìn về nơi da thịt hai người tiếp xúc.
Khương Phỉ không nói một lời, chỉ yên lặng bẻ từng ngón tay y ra.
Hệt như ngày hôm qua, khi cô rời khỏi y, một chút cũng chẳng khác biệt.
Cửa thang máy mở ra.
Lạc Thời thu mắt, điều khiển xe lăn bước vào thang máy. Khương Phỉ yên lặng đi theo phía sau hắn, không nói một lời.
Đến tận lúc cửa thang máy đóng lại, Ôn Ý Thư vẫn đứng tại chỗ. Đầu y hơi hơi rũ xuống, hơi thở ôn hoà, ấm áp quanh thân không còn sót lại chút gì, linh hồn như thể bị rút sạch.
Thật lâu sau, y đột nhiên cười thấp một tiếng, thanh âm nghẹn ngào như lăn qua sỏi đá. Y dùng tay phải che đi hai mắt, giấu đi những cảm xúc dư thừa.
Dù thế, nó vẫn không ngăn được dòng lệ chua xót tràn ra, len lỏi qua những khe hở ngón tay.
Sẽ không còn ai đến trước mặt y và nói, "Anh cười như vậy không đẹp một chút nào".
Sẽ không ai ngồi bên vách tường bằng kính, đặt ly rượu bên má, yên lặng mà ngắm nhìn y.
Càng sẽ không còn ai tùy tiện ném cho y một quyển sách và nói với y rằng, "Cứ làm việc mà anh thích".
Rốt cuộc... y đã làm gì vậy chứ.
Cửa thang máy lại lần nữa mở ra.
Giám đốc khách sạn bước ra, thần sắc khó xử, "Ôn tiên sinh, Khương tiểu thư đã đi rồi"
Ông cũng không hiểu, một màn cầu hôn tốt đẹp như thế sao lại biến thành cục diện này.
Ôn Ý Thư không đáp, y biết Khương Phỉ đã đi rồi, người khiến y lần đầu tiên học tiếp nhận hôn nhân, muốn cùng sống cả đời, đi rồi.
Bởi vì y đê tiện.
Cuối cùng, Ôn Ý Thư chậm rãi bước vào thang máy, giám đốc dừng một chút, không dám đi theo.
Trong thang máy chật hẹp chỉ có một mình y, chậm rãi từng tầng từng tầng giảm xuống.
Ánh đèn trên đỉnh đầu khẽ nhấp nháy, thang máy đột nhiên chìm vào bóng tối, nhưng chỉ trong hai giây ngắn ngủi.
Hai tay Ôn Ý Thư run rẩy, không phải bởi vì sợ, mà là vì... trái tim đột nhiên rất đau.
Y vô thức gọi, "Phỉ Phỉ"
Chỉ là đã không có người lại tiến đến trước mặt y, nắm lấy tay y và híp mắt cười nói, "Em ở đây".
...
【 Hệ thống: Ký chủ, Ôn Ý Thư độ cảm độ tăng lên 90. 】
Khi Khương Phỉ ngồi trên xe, âm thanh của hệ thống truyền đến.
Cô chỉ thấp giọng đáp một tiếng, sau đó liền cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Lạc Thời vài lần ngẩng đầu nhìn về phía cô, Khương Phỉ đều chỉ xem như không nhìn thấy.
Khi thấy sắp đến biệt thự, Lạc Thời mím môi, như buồn bực, nén giận hỏi, "Cô đau lòng đến vậy sao?"
Khương Phỉ hàng mi rũ xuống khẽ run rẩy, không đáp.
Xe ngừng trước cổng biệt thự, đầu cô càng thêm cúi thấp, yên lặng trở về phòng ngủ, khóa cửa, kéo màn. Sau đó cô mới thở phào một hơi, lười nhác nằm trên giường lớn, hai chân rũ tại mép giường không ngừng đong đưa.
Hệ thống tò mò hỏi,【 Ký chủ, cô thật sự chắc chắn Lạc Thời sẽ đến phá ngang? 】
"Uh huh"
【 Hệ thống: Vì sao? Bởi vì độ hảo cảm 15 kia sao? 】
"Đương nhiên không phải", Khương Phỉ cười khẽ, "Lạc Thời là loại người có thù tất báo. Hắn bắt đầu trò chơi này, đương nhiên sẽ không để người khác kết thúc. Huống hồ, hắn dung túng Lạc Uyển nhưng không có nghĩa cũng dung túng Tạ Trì. Tạ Trì đoạt mất người hắn thích, hắn đương nhiên cũng muốn đoạt đi vị hôn thê của Tạ Trì. Hơn nữa..."
【 Hệ thống: Thế nào? 】
Khương Phỉ nói, "Tôi đã nhìn thấy chân hắn"
Với tâm tư mẫn cảm của tiểu tàn phế kia, nhìn thấy chân hắn chẳng khác gì lấy mạng hắn.
【 Hệ thống: Quả thật là nhân cách vặn vẹo. 】
"Vặn vẹo mới thú vị chứ", Khương Phỉ xoay người, "Mấy ngày nay liên tiếp diễn kịch mệt chết đi được. Tôi sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, có gì dị thường thì gọi tôi"
【 hệ thống: Cô nghỉ mấy ngày? 】, dựa theo cốt truyện gốc, buổi lễ đính hôn của cô và Lạc Thời rất nhanh sẽ diễn ra.
Khương Phỉ cười, "Người thương tâm nên nghỉ bao lâu thì nghỉ bấy lâu"
【 Hệ thống:... 】
Nói thế nào, Khương Phỉ cũng làm thế nấy.
Suốt mấy ngày liền, cô đều nhốt mình trong phòng, một ngày ba bữa cũng ăn trong phòng, không muốn gặp ai, màn cửa cũng kéo kín mít.
Mỗi khi Lạc Thời ngẫu nhiên đi qua phòng cô, có thể nghe thấy vài âm thanh rất nhỏ, như là nức nở.
Ôn Ý Thư đối với cô có ảnh hưởng lớn đến vậy?
Hôm nay, sau mấy ngày thời tiết trong xanh, trời dần dần âm trầm.
Lạc Thời đặt văn kiện trong tay sang một bên, đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, tay theo thói quen xoa đầu gối.
Chân trái của hắn, ngoại trừ bác sĩ tư, chỉ có mình Khương Phỉ từng nhìn thấy.
Hắn càng không thể bỏ qua cô.
Thương tâm năm ngày đã đủ rồi.
Một tiếng sấm vang lên, mưa chậm rãi trút xuống.
Lạc Thời nhìn nước màn mưa như trút nước trên cửa sổ, trầm ngâm vài giây, sau đó đẩy xe lăn ra ngoài.
"Cốc cốc", hai tiếng đập cửa vang lên.
Khương Phỉ nhìn cửa phòng, sau mấy ngày nghỉ ngơi, lúc này cô tinh thần mười phần, nhưng âm thanh phát ra như cũ buồn bã, nghẹn khuất, "Ai đó?"
"Mở cửa", giọng Lạc Thời vang lên.
Vừa lúc một tiếng sấm truyền đến, Khương Phỉ nhìn ngoài cửa sổ, "Tôi muốn được ở một mình"
"...", Lạc Thời trầm mặc, "Hôm nay trời mưa"
Khương Phỉ không nói gì.
Ngoài cửa yên lặng hồi lâu, Lạc Thời nhẹ nhàng điều khiển xe lăn, đang muốn rời đi, giây tiếp theo bỗng "phịch", xe lăn ngã nhào về một bên, phát ra một tiếng vang cực lớn. Hắn cũng ngã sang một bên, miễn cưỡng dựa vào tường mới có thể chống đỡ cơ thể.
Bên trong cánh cửa một chuỗi tiếng bước chân vội vàng, cửa phòng mở ra, Khương Phỉ chỉ mặc bộ đầm ngủ hai dây màu trắng chạy chậm đến, sắc mặt tái nhợt ngồi xổm bên cạnh Lạc Thời, "Anh sao rồi?"
Lạc Thời đột nhiên bắt lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, "Em quả nhiên vẫn quan tâm tôi", hắn bật cười, khuôn mặt tinh xảo mang theo tình ý nhàn nhạt và cảm giác yếu ớt, dễ vỡ, "Tôi biết mình là kẻ tàn phế, tôi cũng xin lỗi vì không phải là người đầu tiên nói với em những lời này, nhưng..."
"Khương Phỉ, tôi muốn được ở cạnh em"
Ảnh đế!
Trong lòng Khương Phỉ chỉ còn hai chữ to đùng này.
Tiểu tàn phế một bộ tình sâu như biển, độ hảo cảm lại không chút gợn sóng.
Nhưng cô vẫn giả vờ kinh hoàng, bên tai đỏ bừng, "Nhưng..."
Môi cô bị hôn lên, Lạc Thời tiến đến, ngăn lại những gì cô muốn nói, thật lâu sau, khi hai môi tách ra, "Chúng ta đính hôn đi"
...
Lạc Thời quả nhiên hành động rất nhanh.
Khương Phỉ vừa đáp ứng, ngày hôm sau hắn liền mang cô đi Tạ gia đề nghị giải trừ hôn ước.
Tạ lão gia đã khoẻ lại được một thời gian, nhưng việc này Lạc Thời đương nhiên sẽ không nói cho cô biết.
Nghe cô muốn giải trừ hôn ước, Tạ lão gia sau khi cảm khái một phen, thấy cô kiên quyết, cuối cùng vẫn đồng ý.
Chuyện quan trọng nhất đã được giải quyết, còn lại chính là vội vàng sắp xếp lễ đính hôn.
Công bố tin tức, lựa chọn nơi tổ chức, phát thiệp mời.
Trong nguyên tác, lễ đính hôn này được tổ chức rất long trọng. Mà cái giá của sự long trọng chính là nguyên chủ bị nhục nhã càng nhiều.
Từ lúc bắt đầu, Lạc Thời liền có ý định sẽ khiến nguyên chủ không thể tiếp tục sống ở Cẩm Thành hay trong giới của họ.
Chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi, Lạc Thời đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Một tuần sau, lúc sáng sớm.
Khương Phỉ ngồi trong phòng hoá trang ở lầu một trong sảnh đính hôn, ngắm nhìn người con gái trong gương.
Trang điểm tinh tế, lễ phục hoa lệ, còn có trang sức nổi tiếng mà Lạc Thời đưa đến. Tựa như... cho nguyên chủ một lần cuối cùng được long trọng nở rộ ở nhân gian.
Cô khẽ cười, mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt người con gái trong gương.
【 Hệ thống: Ký chủ, trong nguyên tác, đến đây đã là kết thúc. 】
"Ừ", Khương Phỉ thấp giọng đáp một tiếng.
Trong cốt truyện gốc, Lạc Thời sẽ vì Lạc Uyển khó sinh mà bỏ cô ngay tại buổi lễ đính hôn. Đêm đó hắn còn hạ dược cô, sắp xếp "gian phu" nhằm tính kế cô.
Nhưng lại bị Trình Tịch phá hỏng.
【 Hệ thống: Lạc Thời độ hảo cảm tựa hồ vẫn là 15, còn Trình Tịch... 】
Khương Phỉ cười, "Gấp gáp gì chứ?", nói rồi, cô thu tay lại, rút một quyển sách bên cạnh, mở ra trang lót, trầm tư một lát, sau đó thong thả viết một câu.
Hệ thống khó hiểu, 【 Ký chủ viết cái này làm gì? 】
Khương Phỉ nói, "Cho sự thành công tuyệt đối ngày sau"
Vừa dứt lời, trợ lý của Lạc Thời đã đứng ở cửa, "Khương tiểu thư, Lạc tiên sinh đến rồi"
"Lạc Thời đến rồi sao?", Khương Phỉ ngọt ngào cười, nhìn quyển sách kia lần cuối mới thật cẩn thận đặt úp trên bàn, đi ra cửa.
Trợ lý nhanh chóng liếc nhìn quyển sách kia, đi theo phía sau Khương Phỉ, ánh mắt bất giác mang theo chút thương hại.
Buổi lễ đính hôn được cử hành vào buổi chiều.
Lưu trình chỉ đơn giản là kính rượu, tiếp đãi khách khứa, cuối cùng là trao nhẫn.
Khương Phỉ đi bên cạnh Lạc Thời, nhẹ nhàng đẩy xe lăn giúp hắn, đối với ai cũng mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lạc Thời quay đầu, lướt nhanh nhìn cô một cái.
Những người ở đây chỉ vì kiêng kị thế lực Trần gia, lại không biết bao nhiêu người thầm trào phúng hắn là kẻ tàn phế.
Nhưng chỉ có cô, như thể không thèm để ý ánh mắt của họ, thật sự xem đây là... lễ đính hôn của họ.
"Sao không thấy chị anh đâu hết vậy?", bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói, rất khẽ, lại mang theo một luồng nhiệt nhỏ bé, như cơn gió nóng bỏng xuyên qua tai, rót vào lòng.
Lạc Thời cả kinh, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Khương Phỉ.
Hắn vội vã tránh mặt đi, trong lòng vô thức có chút bực bội, "Sức khoẻ của chị ấy..." không tốt.
Chưa kịp nói xong, di động đột nhiên vang lên.
Cùng lúc đó, người điều hành trên sân khấu cũng thông báo, đến lúc hai người trao nhẫn cho nhau.
"Chúng ta đi trao nhẫn thôi", Khương Phỉ mím môi cười, đẩy hắn đi về phía trước.
Lạc Thời khẽ giật mình, vội vàng nhìn xuống di động. Khi thấy người gọi đến là Lạc Uyển liền nhanh chóng bắt máy, "A lô?"
"Xin hỏi là Lạc tiên sinh phải không? Lạc Uyển hiện tại đang ở bệnh viện, cô ấy khó sinh...", là một giọng nói xa lạ.
Lạc Thời hai mày nhíu chặt, đột nhiên ngăn lại xe lăn.
"Lạc Thời?", Khương Phỉ "khó hiểu" hỏi.
Lạc Thời hơi sững người, hắn liếc nhìn cô một cái, trong lòng không hiểu vì sao lại khó chịu. Cuối cùng hắn vẫn quay đầu nhìn trợ lý, trầm giọng phân phó, "Đến bệnh viện"
Cả sảnh tiệc cực kì yên tĩnh, mọi người đều nhìn chằm chằm Khương Phỉ bị bỏ lại.
Khương Phỉ lại chỉ nhìn trợ lý đẩy Lạc Thời ra khỏi cửa, nghĩ hồi lâu mới tiến lên vài bước, "Lạc Thời"
Lạc Thời nghe thấy thanh âm này, ngón tay cứng đờ, đầu ngón tay lạnh lẽo, thật lâu sau mới quay đầu lại.
Khương Phỉ như cũ hơi cong mắt cười, sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy, "Anh sẽ quay lại phải không?"
Lạc Thời trầm mặc vài giây đáp, "Ừ"
Khương Phỉ bật cười, "Em chờ anh"
Nhìn Lạc Thời biến mất sau cửa sảnh tiệc, nụ cười Khương Phỉ dần dần biến mất.
Quay lại?
E rằng chỉ có kế hoạch của hắn quay lại.
Cẩu nam nhân.
...
Trong một góc.
Người xung quanh đều tránh xa Trình Tịch.
Vị tiểu thiếu gia của Trình gia này, không biết lại đi đánh nhau với ai, trên mặt đầy màu xanh tím.
Trình Tịch bị nhìn lén lại không thèm để ý, cậu mặc một bộ lễ phục màu đen, nghiêng người dựa lên tường, khóe miệng xanh đen. Cậu ngậm điếu thuốc, lười nhác mà nhìn người con gái bị bỏ lại giữa đám đông.
Một sự quen thuộc đến không rõ lý do.
Thân ảnh kia cực kỳ giống cô gái ngày đó gặp lướt qua ở khách sạn.
Ngày đó gã chỉ là trời xui đất khiến nhìn lướt qua cô, sau đó vì trong phòng một mảng đen kịt, ngay cả bộ dạng của cô cũng không thấy rõ.
Nhưng lại có chút không giống.
Vị hôn thê này của Lạc Thời, nhu nhược kiều mỹ, giống một đóa hoa trong nhà kính.
Mà cô gái ngày đó, lại giống một đóa hồng dại, quyến rũ lại khiến người ta không kiềm được muốn chinh phục.
Nhìn người con gái vành mắt đỏ hoe nhìn theo Lạc Thời rời đi sau đó xoay người lên lầu, Trình Tịch kéo môi khẽ cười một tiếng. Nhưng vì đụng đến vết thương trên ngực khiến cậu không khỏi hơi nhíu mày.
Tuy rằng không thể so sánh với người con gái kia, nhưng bù lại có thể khiến Lạc Thời khó chịu...
Chơi chơi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.