Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 2: Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Đường Mật

04/12/2022

Đừng nói là hệ thống này không nghĩ ra, mà chính cô cũng không nghĩ ra!

Cô luôn là một người ích kỷ tinh tế, tự tư tự lợi, thế mà cuối cùng cô lại chết vì hành động hy sinh bản thân để cứu người khác, một hành động mà cô coi là vô cùng ngu ngốc. Cho dù nhận được giấy thông báo bị bệnh ung thư thì đã sao? Trong thành phố A có rất nhiều người phải lòng cô, gần như có thể xếp hàng quanh thành phố A vài vòng. Chỉ cần cô giả bộ ốm yếu, rơi vài giọt nước mắt thì sẽ có vô số đàn ông chất lượng tốt yêu thương cô cầm tiền đến cầu xin cô chữa trị, dựa vào số tiền đó để tiếp tục chịu đựng cho đến khi thay được nội tạng hoàn toàn không thành vấn đề gì.

Nhưng cuối cùng vì cứu người mà cô lại chết dưới bánh xe tải, cả đời cô xinh đẹp nhưng lại chết xấu xí như vậy, chỉ cần nhớ lại là Đường Ninh lại thấy không vui.

Về phần có người nào trong thế giới đó làm cô luyến tiếc không nỡ rời xa không thì thật sự là không có!

Làm gì có ai đủ mặt mũi đến mức có thể khiến cô đến lúc chết rồi vẫn còn nhớ tới chứ?

Đường Ninh cười khẽ.

Lẽ nào là ba cô, người đã đoàn tụ với mối tình đầu của mình sau một thời gian dài chia cách, bất chấp vợ con ở nhà mà một lòng tìm kiếm tình yêu đích thực của mình, chính xác là một nam chính ngôn tình điển hình trong tiểu thuyết Tấn Giang?

Hay là người mẹ nữ chính bông hoa nhỏ của dòng ngôn tình Tiêu Tương, sau khi trở thành người đã ly hôn thì đến quán bar mua say, rồi trở thành cô vợ bé nhỏ ôm bụng bầu chạy cưới lần hai của tổng tài bá đạo, lại còn là bụng bầu sinh ba, một trai hai gái, cuối cùng dựa vào cái bụng mà thành công lấy lòng mẹ của tổng tài, hoàn toàn quên mình còn có một cô con gái nữa?

Hay là bà mẹ kế tâm cơ mà còn là “bạch liên hoa” đã dạy cho cô rất nhiều kinh nghiệm kia?

Hay ba đứa nhóc xấu xa ngứa đòn là em cùng mẹ khác cha của cô, giữa mùa đông cũng dám đẩy cô chị gái này xuống bể bơi, trộn cát vào đồ ăn của cô, đủ các thể loại, nhưng lần nào cũng bị đánh trả mà vẫn thích gây sự?



Hay đám cậu ấm nhà giàu bị cô chơi đùa chạy vòng quanh, yêu cô đến mức phải dùng việc tự sát, tuyệt thực để uy hiếp ba mẹ mình chỉ để được ở bên cô? Hay là đám “chị em cây khế” mà cô coi như đám cặn bã, bị cô coi như bàn đạp. Trong đầu thì mắng cô là con điếm trà xanh, còn ngoài mặt vẫn nói ngon nói ngọt bạn tốt tôi tốt kia?

Nghĩ như vậy mới thấy cuộc sống trước kia của cô đúng là nước sôi lửa bỏng thật!

Chỉ có một mình cô là một bông sen nhỏ bé duyên dáng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thôi!

Haizz!

Nhưng mà...

Chỉ cần nghĩ đến đám người coi thường cô hoặc thầm mắng cô trong lòng biết người như cô lại chết vì cứu người rồi sẽ có dáng vẻ bị vả mặt thế nào là Đường Ninh lại cảm thấy dù mình có chết chắc cũng cười ra tiếng.

Còn về chuyện, tại sao cô lại chợt nảy sinh ý định đi cứu người à?

Trong đầu Đường Ninh không khỏi hiện ra cảnh tượng sau khi nhận được báo cáo chẩn đoán, lúc đó cả người cô ngẩn ngơ mơ màng đi ra khỏi bệnh viện, đi vào công viên, rồi nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc váy màu hồng, tay ôm cây kẹo bông cực bự màu hồng còn to hơn mặt mình, được ba mẹ nắm tay bước ra khỏi công viên với nụ cười ngọt ngào.

Cô vô thức dõi theo họ suốt quãng đường, rồi bất ngờ thấy cô bé đột ngột thoát khỏi vòng tay của ba mẹ, xuất hiện giữa đường để lấy chiếc yo-yo bị lăn ra. Khi xe tải gần lao tới nơi mặt, cô bé hoảng sợ ngây người tại chỗ, ba mẹ cô bé thì tuyệt vọng kêu gào...

Cô nhướng mày.

Cứu được thì cứu thôi, làm gì có lắm cái vì sao như vậy?



Đường Ninh này chưa bao giờ hối hận vì những gì đã làm.

Chỉ có điều, cô chết xấu quá, trong lòng thấy khó chịu.

Thôi quên đi, không suy nghĩ thêm về những chuyện đã qua nữa, Đường Ninh đứng dậy, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Căn nhà thương mại chật chội rộng hơn chín mươi mét vuông, có thể nói từ khi lọt lòng đến giờ cô chưa từng bước chân vào một căn nhà chỉ lớn mỗi chừng này. Sau đó, điều khiến cô chú ý là một mùi khói dầu thoang thoảng như có như không từ cơ thể mình truyền ra, khiến người ta muốn buồn nôn, cô đưa tay lên trên đầu thì thấy quả nhiên là bóng mỡ.

Đường Ninh nhắm mắt hít sâu một hơi, không để ý đến con hamster tròn vo đứng phía sau với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đứng dậy phi vọt vào trong phòng vệ sinh ở trong góc, giày vò cả buổi mới mặc vào một cái áo sơ mi trắng của đàn ông đi ra từ trong phòng vệ sinh.

Sở dĩ cô mặc như vậy là vì trong cả tủ đồ chỉ có chiếc áo này là đáng giá hơn một chút, lại không gây kích thích da, làm cô khó chịu.

Sau khi đi ra, ánh mắt cô đảo qua những món ăn đã lạnh trên bàn ăn màu trắng cách đó không xa và chiếc bánh kem đã bắt đầu tan chảy ở chính giữa, cảm thấy nguyên chủ của thân thể mới này đúng là một bi kịch.

Ừ, thân thể mới.

Vừa rồi cô đã nhìn thấy trong phòng tắm thân thể mới này, tuy rằng không bằng dáng vẻ của cô trước khi chết, nhưng cũng điềm đạm đáng yêu cực kỳ.

Da mịn màng như sứ thượng đẳng, thổi một cái là có thể vỡ ra, bờ môi hồng hào, không có đường vân môi, môi hơi nhếch lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng như chứa đầy trời sao, phía dưới mí mắt còn có một nốt ruồi màu xanh, chỉ cần nhìn như thế này thôi cũng khiến người ta có cảm giác vô tội, cảm thấy dù cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng không hề cố ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook