Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân
Chương 62: Thế giới hắc đạo (1)
Tụ Trặc
27/09/2021
Phảng phất như nhìn thấy vô số người, vô số việc, vô số mảnh vỡ của bức tranh.
Hàn Yên Yên không biết bản thân bị bắn khỏi thế giới kia như thế nào. Cô trở về căn phòng trắng xóa, lần đầu tiên xuất hiện trong không gian với tư thế nằm ngang. Xung quanh không còn sáng ngời, ánh sáng chợt lóe chợt tắt, tiếng cảnh báo liên tục vang lên đinh tai nhức óc. Là loại cảnh báo kiểu cũ dễ làm người ta tổn thương màng nhĩ. Nó không phù hợp với phong cách tràn ngập hơi thở công nghệ tiên tiến vượt thời đại của Leo, mà giống trong mấy bộ phim lỗi thời Hàn Yên Yên từng xem đến ngán ngẩm.
Hàn Yên Yên nằm trên sàn nhà, chân tay run rẩy, từng tế bào trong cơ thể như kêu thét vì đau đớn. Muốn biết chính xác là đau ở đâu, lại không biết được là ở chỗ nào, chỉ có cảm giác từng cọng chân tơ sợi tóc cũng đau đớn không thôi.
Nằm dưới ánh sáng lập lòe, Hàn Yên Yên chưa thể thoát khỏi sự khủng hoảng khi nhìn thấy ánh mắt kia.
Rõ ràng ngoại hình không hề giống nhau, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Nghiêu Sâm, Hàn Yên Yên lập tức liên tưởng đến một đôi mắt khác. Giữa cát bay đá chạy, đôi mắt kia dửng dưng chăm chú nhìn thế giới sụp đổ.
Đinh Nghiêu, Kiều Văn Hưng vẫn là những sinh vật tồn tại trong thế giới, còn chủ nhân của đôi mắt kia đã siêu việt khỏi những cái gọi là thế giới rồi. Mà hiện tại, Nghiêu Sâm cũng thế.
“Hàn Yên Yên! Cô điên rồi! Cô mẹ nó muốn làm gì!”
Tiếng rống giận đầy tức tối của Leo kéo thần trí Hàn Yên Yên trở lại, cô muốn cười, nhưng cơn đau dữ dội biến vẻ tươi cười thành một khuôn mặt như đang trợn mắt nhe răng.
“Bây giờ… Có… Đủ tư cách… Nói chuyện… Với ngài… Chưa?” Cô nói không thành tiếng, chỉ có thể cố gắng phát ra chút giọng mũi. m thanh hổn hển yếu ớt, lại lộ ra dũng khí quyết đập nồi dìm thuyền.
“Con mẹ nó! Cô sẽ chết cô có biết không!!!” Leo phát điên, “Nếu không nhờ ta cắt đứt kịp thời thì giờ cô đã chết ngắt rồi!”
“Ha… Ha…” Hàn Yên Yên dùng hết sức lực hiện có nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Chết… Thì… Lại tìm… Một người… Xây dựng sư…. Nữa đi!”
“Cô dùng cái này uy hiếp ta? Phi!” Leo trúc trắc nói: “Cô nghĩ cô là ai? Cô nghĩ cô quan trọng lắm à? Không phải chỉ là một xây dựng sư thôi sao? Cô nói đúng, cùng lắm thì ta tìm một kẻ khác, chẳng tốn kém là bao. Nếu cô đã muốn chết! Thì chết đi!”
Tên Leo này tuyệt đối không phải người lương thiện gì. Trái tim Hàn Yên Yên chùng xuống. Cô mất ý thức, chìm vào bóng đêm.
Leo đóng cửa thông tin, tức giận dậm chân: “Tôi muốn đổi người! Tìm một xây dựng sư khác! Con đàn bà chết tiệt này!”
Nhưng những người phía sau gã không đồng ý.
“Đây là lần thứ mấy rồi? Đến bây giờ chỉ có mỗi cô ta là có chút tác dụng. Muốn đổi người? Mày có đảm bảo sẽ tìm được người giống như cô ta không?” Bọn họ lạnh lùng hỏi.
Leo nghẹn lời. Vì vị đó mà ba xây dựng sư của gã đã chết. Bất đắc dĩ lắm gã mới tới cái nơi chim không thèm đậu đó để kiếm người mới. Cái chỗ kia lạc hậu vô cùng, mà cũng bởi lạc hậu, nên thường cất dấu ngọc thô thượng phẩm, ví dụ như Hàn Yên Yên.
Việc này dựa vào may rủi nhiều lắm. Nếu gã mất đi cô gái này, trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc có thể tìm được Hàn Yên Yên thứ hai. Mà vị này còn là một cục xương khó gặm, không phải tùy tiện tìm một xây dựng sư là có thể giải quyết được.
“Nhưng, nhưng giờ cô ta đang trong tình trạng rất khủng khiếp, cách cái chết không xa nữa.” Gã cãi lại.
“Trị cho cô ta.” Đối phương nói, “Còn chưa chết mà, cứu cô ta về đi. Việc này đối với mày đâu có khó gì.”
Đối phương nói, họng súng trong tay quơ quơ.
Mạng sống của Hàn Yên Yên nằm trong tay Leo, mạng sống của Leo nằm trong tay mấy người này. Lúc nãy còn độc địa rủa sả Hàn Yên Yên, bây giờ Leo chỉ có thể cố gắng nén giận, vỗ vỗ mặt mình, xoay người đi tiến hành cứu chữa Hàn Yên Yên.
Mẹ nó! Thể xác và tinh thần mỏng manh tới trình độ này, phải cho cô ta gien cường hóa mới có thể cứu sống! Ả đàn bà ngu xuẩn này! Leo căm giận nghĩ.
Hàn Yên Yên tỉnh lại, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Ở chỗ này, cô hoàn toàn mất khái niệm về thời gian. Nhưng lần này cô tỉnh lại, không những không hề thấy đau, còn có một cảm giác “dư thừa tinh lực” kỳ lạ.
Cảm giác này không phải là về thể lực hay tinh thần, nếu phải so sánh, có vẻ giống với cảm giác dư thừa năng lượng khi Hàn Yên Yên sống trong thân thể dị năng ở mạt thế hơn.
Rất lạ.
“Ê, đồ ngốc!” Leo tức giận gọi cô, “Sống hay là chết? Mau nói chuyện coi.”
“Hình như còn chưa chết, xin lỗi làm ngài thất vọng rồi.” Hàn Yên Yên hợp tác trả lời.
Leo “Hừ” một tiếng.
“Hiện tại, có thể nói chuyện được không?” Hàn Yên Yên thong thả ung dung.
Leo vò tóc: “Nói cái rắm! Cô muốn nói cái gì? Ta nói cho mà biết, chuyện còn chưa kết thúc, đừng nói là cô, cả ta cũng không thể thoát được!”
Leo là người dễ bị kích động, điều gã buột miệng nói ra trong những tình huống như thế này thường là lời nói thật. Tin tức trong lời của Leo khiến Hàn Yên Yên kinh hãi.
Im lặng một lúc, cô thay đổi vấn đề: “Vậy thì tôi muốn biết, tôi có thể gặp lại người trong thế giới đã kết thúc không?”
“Đinh Nghiêu hả? Cái này…” Leo trả lời được một nửa đột nhiên im bặt, gã đột ngột phản ứng lại, “Không, ý cô chẳng lẽ là Kiều Thành Vũ?”
Hàn Yên Yên trầm mặc.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Leo như nghe được thứ gì đó buồn cười lắm, “Cười chết mất, cô… Khụ khụ, khụ khụ, cô đừng nghĩ miên man nữa, kết thúc chính là kết thúc.”
Hàn Yên Yên nhớ tới hình ảnh cuối cùng của Kiều Thành Vũ, anh nhìn cô, vẻ mặt anh, ánh mắt của anh. Cô nhớ tới hình ảnh anh quỳ gối nắm tay cô, nghiêm trang kính cẩn cất lời thề nhất định sẽ tạo ra một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một gia đình mỹ mãn, trong mắt anh lúc ấy tràn đầy khát khao.
Hàn Yên Yên nắm chặt tay thành quyền.
“Nhưng mà a,” Leo quanh co đưa ra một mồi câu, “Nếu như cô thật sự thích người nào đó, cũng không phải là không thể gặp lại, tiền đề là cô phải làm việc thật tốt cho ta, khiến ta vừa lòng.”
Hàn Yên Yên ngước mắt.
“Tôi muốn gặp người nào là có thể thấy người đó?” Cô hỏi, “Bao gồm cả Đinh Nghiêu?”
Leo nghẹn một chút, “Người này không nằm trong phạm vi đề cập.”
Hàn Yên Yên rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
“Bớt suy nghĩ miên man, nghiêm túc làm việc đi. Ta nói cho mà biết, tôi cho cô thêm một cơ hội đấy, làm việc cho tốt, đừng có làm bậy nữa.” Nhớ lại những điều cô làm lúc đó khiến Leo rất đau đầu.
“Ta nói với cô này, ba xây dựng sư đã chết của ta đó, hai trong số đó cũng có ý đồ giống cô, giết chết… mục tiêu nhiệm vụ trong thế giới. Phương thức này vốn dĩ đã bị cấm, nhưng họ bí quá hóa liều thử nghiệm một chút, cũng trực tiếp chứng minh là không dùng được.” Gã khịt mũi coi thường, “Huống hồ gì cái vị đó… mục tiêu nhiệm vụ, vốn chẳng phải là người cô có thể động vào. Ý đồ muốn giết chết anh ta ngay lúc bắt đầu của cô đã trực tiếp khiến người đó kích hoạt… Điều đó, dù sao, cũng tương đương với tự sát.”
Kích hoạt cái gì cơ? Siêu năng lực à? Không… Hàn Yên Yên từng sở hữu dị năng cảm thấy, năng lực lúc đó của Nghiêu Sâm tiệm cận với loại năng lực có thể làm sụp đổ thế giới của Trịnh Nghiêu hơn là dị năng nhiều.
Đúng đoạn mấu chốt thì thằng Leo chết tiệt lại kịp thời điều khiển được cái lưỡi của mình! Bực thật!
Hàn Yên Yên không biết bản thân bị bắn khỏi thế giới kia như thế nào. Cô trở về căn phòng trắng xóa, lần đầu tiên xuất hiện trong không gian với tư thế nằm ngang. Xung quanh không còn sáng ngời, ánh sáng chợt lóe chợt tắt, tiếng cảnh báo liên tục vang lên đinh tai nhức óc. Là loại cảnh báo kiểu cũ dễ làm người ta tổn thương màng nhĩ. Nó không phù hợp với phong cách tràn ngập hơi thở công nghệ tiên tiến vượt thời đại của Leo, mà giống trong mấy bộ phim lỗi thời Hàn Yên Yên từng xem đến ngán ngẩm.
Hàn Yên Yên nằm trên sàn nhà, chân tay run rẩy, từng tế bào trong cơ thể như kêu thét vì đau đớn. Muốn biết chính xác là đau ở đâu, lại không biết được là ở chỗ nào, chỉ có cảm giác từng cọng chân tơ sợi tóc cũng đau đớn không thôi.
Nằm dưới ánh sáng lập lòe, Hàn Yên Yên chưa thể thoát khỏi sự khủng hoảng khi nhìn thấy ánh mắt kia.
Rõ ràng ngoại hình không hề giống nhau, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Nghiêu Sâm, Hàn Yên Yên lập tức liên tưởng đến một đôi mắt khác. Giữa cát bay đá chạy, đôi mắt kia dửng dưng chăm chú nhìn thế giới sụp đổ.
Đinh Nghiêu, Kiều Văn Hưng vẫn là những sinh vật tồn tại trong thế giới, còn chủ nhân của đôi mắt kia đã siêu việt khỏi những cái gọi là thế giới rồi. Mà hiện tại, Nghiêu Sâm cũng thế.
“Hàn Yên Yên! Cô điên rồi! Cô mẹ nó muốn làm gì!”
Tiếng rống giận đầy tức tối của Leo kéo thần trí Hàn Yên Yên trở lại, cô muốn cười, nhưng cơn đau dữ dội biến vẻ tươi cười thành một khuôn mặt như đang trợn mắt nhe răng.
“Bây giờ… Có… Đủ tư cách… Nói chuyện… Với ngài… Chưa?” Cô nói không thành tiếng, chỉ có thể cố gắng phát ra chút giọng mũi. m thanh hổn hển yếu ớt, lại lộ ra dũng khí quyết đập nồi dìm thuyền.
“Con mẹ nó! Cô sẽ chết cô có biết không!!!” Leo phát điên, “Nếu không nhờ ta cắt đứt kịp thời thì giờ cô đã chết ngắt rồi!”
“Ha… Ha…” Hàn Yên Yên dùng hết sức lực hiện có nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Chết… Thì… Lại tìm… Một người… Xây dựng sư…. Nữa đi!”
“Cô dùng cái này uy hiếp ta? Phi!” Leo trúc trắc nói: “Cô nghĩ cô là ai? Cô nghĩ cô quan trọng lắm à? Không phải chỉ là một xây dựng sư thôi sao? Cô nói đúng, cùng lắm thì ta tìm một kẻ khác, chẳng tốn kém là bao. Nếu cô đã muốn chết! Thì chết đi!”
Tên Leo này tuyệt đối không phải người lương thiện gì. Trái tim Hàn Yên Yên chùng xuống. Cô mất ý thức, chìm vào bóng đêm.
Leo đóng cửa thông tin, tức giận dậm chân: “Tôi muốn đổi người! Tìm một xây dựng sư khác! Con đàn bà chết tiệt này!”
Nhưng những người phía sau gã không đồng ý.
“Đây là lần thứ mấy rồi? Đến bây giờ chỉ có mỗi cô ta là có chút tác dụng. Muốn đổi người? Mày có đảm bảo sẽ tìm được người giống như cô ta không?” Bọn họ lạnh lùng hỏi.
Leo nghẹn lời. Vì vị đó mà ba xây dựng sư của gã đã chết. Bất đắc dĩ lắm gã mới tới cái nơi chim không thèm đậu đó để kiếm người mới. Cái chỗ kia lạc hậu vô cùng, mà cũng bởi lạc hậu, nên thường cất dấu ngọc thô thượng phẩm, ví dụ như Hàn Yên Yên.
Việc này dựa vào may rủi nhiều lắm. Nếu gã mất đi cô gái này, trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc có thể tìm được Hàn Yên Yên thứ hai. Mà vị này còn là một cục xương khó gặm, không phải tùy tiện tìm một xây dựng sư là có thể giải quyết được.
“Nhưng, nhưng giờ cô ta đang trong tình trạng rất khủng khiếp, cách cái chết không xa nữa.” Gã cãi lại.
“Trị cho cô ta.” Đối phương nói, “Còn chưa chết mà, cứu cô ta về đi. Việc này đối với mày đâu có khó gì.”
Đối phương nói, họng súng trong tay quơ quơ.
Mạng sống của Hàn Yên Yên nằm trong tay Leo, mạng sống của Leo nằm trong tay mấy người này. Lúc nãy còn độc địa rủa sả Hàn Yên Yên, bây giờ Leo chỉ có thể cố gắng nén giận, vỗ vỗ mặt mình, xoay người đi tiến hành cứu chữa Hàn Yên Yên.
Mẹ nó! Thể xác và tinh thần mỏng manh tới trình độ này, phải cho cô ta gien cường hóa mới có thể cứu sống! Ả đàn bà ngu xuẩn này! Leo căm giận nghĩ.
Hàn Yên Yên tỉnh lại, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Ở chỗ này, cô hoàn toàn mất khái niệm về thời gian. Nhưng lần này cô tỉnh lại, không những không hề thấy đau, còn có một cảm giác “dư thừa tinh lực” kỳ lạ.
Cảm giác này không phải là về thể lực hay tinh thần, nếu phải so sánh, có vẻ giống với cảm giác dư thừa năng lượng khi Hàn Yên Yên sống trong thân thể dị năng ở mạt thế hơn.
Rất lạ.
“Ê, đồ ngốc!” Leo tức giận gọi cô, “Sống hay là chết? Mau nói chuyện coi.”
“Hình như còn chưa chết, xin lỗi làm ngài thất vọng rồi.” Hàn Yên Yên hợp tác trả lời.
Leo “Hừ” một tiếng.
“Hiện tại, có thể nói chuyện được không?” Hàn Yên Yên thong thả ung dung.
Leo vò tóc: “Nói cái rắm! Cô muốn nói cái gì? Ta nói cho mà biết, chuyện còn chưa kết thúc, đừng nói là cô, cả ta cũng không thể thoát được!”
Leo là người dễ bị kích động, điều gã buột miệng nói ra trong những tình huống như thế này thường là lời nói thật. Tin tức trong lời của Leo khiến Hàn Yên Yên kinh hãi.
Im lặng một lúc, cô thay đổi vấn đề: “Vậy thì tôi muốn biết, tôi có thể gặp lại người trong thế giới đã kết thúc không?”
“Đinh Nghiêu hả? Cái này…” Leo trả lời được một nửa đột nhiên im bặt, gã đột ngột phản ứng lại, “Không, ý cô chẳng lẽ là Kiều Thành Vũ?”
Hàn Yên Yên trầm mặc.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Leo như nghe được thứ gì đó buồn cười lắm, “Cười chết mất, cô… Khụ khụ, khụ khụ, cô đừng nghĩ miên man nữa, kết thúc chính là kết thúc.”
Hàn Yên Yên nhớ tới hình ảnh cuối cùng của Kiều Thành Vũ, anh nhìn cô, vẻ mặt anh, ánh mắt của anh. Cô nhớ tới hình ảnh anh quỳ gối nắm tay cô, nghiêm trang kính cẩn cất lời thề nhất định sẽ tạo ra một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một gia đình mỹ mãn, trong mắt anh lúc ấy tràn đầy khát khao.
Hàn Yên Yên nắm chặt tay thành quyền.
“Nhưng mà a,” Leo quanh co đưa ra một mồi câu, “Nếu như cô thật sự thích người nào đó, cũng không phải là không thể gặp lại, tiền đề là cô phải làm việc thật tốt cho ta, khiến ta vừa lòng.”
Hàn Yên Yên ngước mắt.
“Tôi muốn gặp người nào là có thể thấy người đó?” Cô hỏi, “Bao gồm cả Đinh Nghiêu?”
Leo nghẹn một chút, “Người này không nằm trong phạm vi đề cập.”
Hàn Yên Yên rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
“Bớt suy nghĩ miên man, nghiêm túc làm việc đi. Ta nói cho mà biết, tôi cho cô thêm một cơ hội đấy, làm việc cho tốt, đừng có làm bậy nữa.” Nhớ lại những điều cô làm lúc đó khiến Leo rất đau đầu.
“Ta nói với cô này, ba xây dựng sư đã chết của ta đó, hai trong số đó cũng có ý đồ giống cô, giết chết… mục tiêu nhiệm vụ trong thế giới. Phương thức này vốn dĩ đã bị cấm, nhưng họ bí quá hóa liều thử nghiệm một chút, cũng trực tiếp chứng minh là không dùng được.” Gã khịt mũi coi thường, “Huống hồ gì cái vị đó… mục tiêu nhiệm vụ, vốn chẳng phải là người cô có thể động vào. Ý đồ muốn giết chết anh ta ngay lúc bắt đầu của cô đã trực tiếp khiến người đó kích hoạt… Điều đó, dù sao, cũng tương đương với tự sát.”
Kích hoạt cái gì cơ? Siêu năng lực à? Không… Hàn Yên Yên từng sở hữu dị năng cảm thấy, năng lực lúc đó của Nghiêu Sâm tiệm cận với loại năng lực có thể làm sụp đổ thế giới của Trịnh Nghiêu hơn là dị năng nhiều.
Đúng đoạn mấu chốt thì thằng Leo chết tiệt lại kịp thời điều khiển được cái lưỡi của mình! Bực thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.