Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân
Chương 65: Thế giới hắc đạo (2)
Tụ Trặc
27/09/2021
Hàn Yên Yên ngước mắt nhìn anh một chút.
Lúc đó tuy cô phản công không thành, Leo buộc phải cắt đứt liên kết, nhưng Hàn Yên Yên đã tiếp thu toàn bộ thiết lập của nhân vật “nữ cảnh sát Hàn Yên Yên”. Giang Diệp là cấp trên của “nữ cảnh sát Hàn Yên Yên”, thật ra cô còn rất thân với anh ấy.
Anh chính là người đã hỏi “Chuẩn bị xong chưa?” qua tai nghe lúc đó.
Hàn Yên Yên không chịu ra mặt làm chứng, liên tục phủ nhận Nghiêu Sâm có ý đồ muốn cưỡng hiếp cô.
Giang Diệp chẳng biết phải làm sao. Trong tình huống như thế này, đại đa số phụ nữ sẽ lựa chọn im lặng cho qua, huống chi là một cô bé còn chưa tốt nghiệp. Anh chỉ có thể để cô rời đi, đồng thời cũng đưa cho cô một tấm card: “Đây là số điện thoại của anh, có gì cứ gọi cho anh.”
Hàn Yên Yên liếc mắt nhìn Giang Diệp rồi tiếp nhận tấm card.
Giang Diệp có ấn tượng rất sâu đối với đôi mắt của cô bé. Tối tăm hắc ám, lại toát ra một vẻ đẹp trí thức. Quả là một cô bé xinh đẹp. Giang Diệp nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái biến mất dần trong bóng tối, đưa tay hút điếu thuốc.
Nữ cảnh sát rút điếu thuốc khỏi anh: “Đội trưởng Giang, trong văn phòng không được hút thuốc, lãnh đạo đã nói - hút thuốc phạt tiền!”
Giang Diệp bất đắc dĩ, cúi đầu lại lật tờ hồ sơ về Hàn Yên Yên: “Cô lưu ý tiếp xúc nhiều với cô sinh viên này. Sao có thể trùng hợp như vậy được, khi đó em ấy ở đằng đó, đảm bảo đã nhìn thấy cái gì đó, hoặc, đã biết được điều gì.”
Nữ cảnh sát nói: “Tôi cũng có chút nghi ngờ. Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ vào phòng mà, hơn nữa lúc tôi muốn đánh ngất em ấy, lại trùng lúc em ấy né tránh, quá trùng hợp.”
Có người nói vọng ra: “Đội trưởng Giang, luật sự của Nghiêu Sâm tới.”
Giang Diệp nghiến răng: “Biết rồi.”
Hàn Yên Yên không lập tức rời khỏi cục cảnh sát, cô vào toilet rửa mặt. Tối hôm nay gặp kinh biến từ chuyện này sang chuyện khác, đến giờ sắc mặt mới hồi phục lại một chút.
Ngẩng đầu, trong gương là một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp.
Mỗi một “Hàn Yên Yên” đều trẻ trung xinh đẹp, cứ như trẻ trung xinh đẹp là một điều kiện cơ bản vậy. Cũng giống như trong mấy tiểu thuyết trên internet bây giờ, người đọc căn bản không thể chấp nhận một nữ chủ không đẹp.
Hàn Yên Yên lau mặt. Nước trong không rửa kỹ được lớp trang điểm, cũng may cô trang điểm nhẹ nhàng, son môi cũng đã bị lưu manh Nghiêu Sâm kia cắn hết, mascara không thấm nước, không rửa thành cái mặt mèo. Cô đánh giá khuôn mặt trong gương, tuy là xinh đẹp, nhưng cũng giống lúc trước, chẳng thể gọi là mỹ nhan tuyệt trần.
Hàn Yên Yên có chút chấp nhất đối với nhan sắc tuyệt trần. Cô từng viết qua không ít nữ chủ có vẻ đẹp tuyệt thế, chẳng cần phải động tay động chân, lấy mặt ra có nằm cũng đánh thắng. Cô vẫn luôn mong mỏi bản thân một ngày nào đó sẽ được trải nghiệm thế nào gọi là mỹ nhan thịnh thế.
Nhưng chẳng biết mệnh phạm Thái Tuế kiểu gì, giờ cô nằm trong tay Leo rồi. Cũng được, chẳng trốn được, cũng chẳng biết có chỗ nào để trốn, vậy thì tìm vui trong bể khổ thôi, nhưng cái ước muốn nhỏ nhoi của cô, tới bây giờ vẫn chẳng thành hiện thực.
Cô vỗ bớt nước trên mặt, lại đánh giá gương mặt này. Đôi mắt và sống mũi xinh thật, tuy hơi gầy nhưng khung xương mặt không tới nỗi quá vênh, hai bên má có thịt. Đường cong gương mặt bởi vậy cũng trở nên mềm mại hơn, trông vừa trí thức vừa dịu dàng, vẻ đẹp thuộc loại nhìn thoải mái.
Chờ da mặt bớt nước, Hàn Yên Yên bước khỏi cục cảnh sát. Vừa đi tới cửa lớn, cô liền muốn chửi thề.
Trong quán bar tuy mặc váy ngắn, nhưng tiết trời lúc này đã là cuối thu. Lúc bị bắt từ quán bar tới đây, nữ cảnh sát kia đã lấy áo ghi lê của chính mình khoác lên người cô - vì áo ngoài và cúc áo sơ mi của Hàn Yên Yên đã bị Nghiêu Sâm giật phăng, chỉ cần đi một bước là lộ hết quang cảnh bên trong. Trên người Hàn Yên Yên giờ này mặc độc một chiếc áo sơ mi đã đứt cúc và một chiếc ghi lê mỏng manh, một đôi chân trắng trẻo trống trơn run bần bật giữa cái gió lạnh vào đêm. Sờ soạng quanh người, đừng nói tới tiền mặt, ngay cả di động cũng không có.
Cảnh sát áp giải một đám bọn họ tới cục cảnh sát làm gì cho họ thời gian mặc áo khoác lấy tiền mặt. Ngay cả di động đang đặt trong túi áo ghi lê, giờ chắc vẫn còn trong phòng 812.
Hàn Yên Yên do dự có nên trở về mượn Giang Diệp chút tiền gọi taxi không, nhưng sau đó lại nghĩ tới, ở thế giới này, nếu cô giao thiệp với cảnh sát quá nhiều, chỉ sợ việc công lược Nghiêu Sâm sẽ gặp trở ngại. Hàn Yên Yên quyết định, vẫn nên gọi xe về quán bar “Kim Hào” của Nghiêu Sâm, rồi cầm tiền ra trả tài xế.
Ai mà ngờ trước cửa cục cảnh sát căn bản không gọi được xe. Tối khuya tối mịt người có thể ra vào cục cảnh sát còn có thể là ai? Tài xế không ai muốn nhận cuốc này!
Hàn Yên Yên đành ôm cánh tay đi xa thêm một lúc, xem có thể đi nhờ chiếc xe nào không. Cục cảnh sát không nằm trong đoạn đường sầm uất, đi mãi chẳng thấy một chiếc taxi nào, nhưng lại thấy một chiếc xe màu đen dài hơn cả siêu xe dừng trước mặt cô. Ánh mắt Hàn Yên Yên hơi co lại.
Người từ ghế phó lái xuống xe mở cửa cho cô, Hàn Yên Yên hơi khom lưng, đối diện trực tiếp với đôi mắt của Nghiêu Sâm. Cô hơi rùng mình, nghe giọng Nghiêu Sâm phát ra: “Lên xe.”
Hàn Yên Yên không chút do dự, chui vào trong xe, ngồi đối diện Nghiêu Sâm. Trong xe ấm áp dễ chịu, nóng lạnh đột ngột khiến Hàn Yên Yên không thích ứng kịp, hắt xì hai cái.
Nghiêu Sâm nhìn cô một lúc, miệng ngậm điếu thuốc, cởi áo vest ra ném cho cô, Hàn Yên Yên vội vàng khoác lên người, hít mũi nói: “Cảm ơn.”
Nghiêu Sâm cầm điếu thuốc trên tay, miệng nhả khói trắng.
Tuy xe rất dài, nhưng vẫn là không gian kín, không mất bao lâu Hàn Yên Yên bắt đầu cảm thấy ngộp thở.
Con người này, căn bản không biết như thế nào gọi là quý ông. Tuy Nghiêu Sâm mặc vest đặt may riêng đắt đỏ xa xỉ, nhưng thật ra xuất thân của anh ta là lưu manh chưa tốt nghiệp hết cấp 3, lăn lộn từ đầu đường xó chợ mà tới được địa vị bây giờ, ở thế giới ngầm của thành phố K, anh là một vị vua không ngai. Muốn đòi hỏi một người như vậy phải nho nhã lễ độ, trước mặt phụ nữ phải biết chủ động dập tắt điếu thuốc là quá bất hợp lý.
Mặc dù ở trong xe, mắt cá chân anh vẫn luôn đặt lên đầu gối. Dáng ngồi này biểu hiện cho một người mạnh mẽ từ trong xương.
Cũng may, chiếc xe này có hai hàng ghế đối diện nhau, không gian đủ lớn. Hàn Yên Yên ngồi rúc vào đầu xe, cách rất xa Nghiêu Sâm đang ngồi ở đối diện, có làm gì cũng chẳng đụng trúng đầu gối của anh.
Ánh đèn trong xe mờ tỏ, phát ra ánh sáng nhạt nhòa. Nghiêu Sâm đánh giá Hàn Yên Yên từ đầu đến chân một lúc rồi hỏi: “Tên gì?”
Hàn Yên Yên trả lời: “Hàn Yên Yên.”
Nghiêu Sâm gật đầu, lấy từ trong vali hai xấp tiền mặt, ném tới trước mặt Hàn Yên Yên: “Của em.”
Một xấp nằm trên ghế, một xấp yên vị trên đùi Hàn Yên Yên. Đôi chân trắng trẻo, tiền mặt đỏ hồng. Chỉ nhìn sơ qua, có lẽ ai cũng nghĩ trong này đang làm giao dịch tình tiền quen thuộc.
Lúc đó tuy cô phản công không thành, Leo buộc phải cắt đứt liên kết, nhưng Hàn Yên Yên đã tiếp thu toàn bộ thiết lập của nhân vật “nữ cảnh sát Hàn Yên Yên”. Giang Diệp là cấp trên của “nữ cảnh sát Hàn Yên Yên”, thật ra cô còn rất thân với anh ấy.
Anh chính là người đã hỏi “Chuẩn bị xong chưa?” qua tai nghe lúc đó.
Hàn Yên Yên không chịu ra mặt làm chứng, liên tục phủ nhận Nghiêu Sâm có ý đồ muốn cưỡng hiếp cô.
Giang Diệp chẳng biết phải làm sao. Trong tình huống như thế này, đại đa số phụ nữ sẽ lựa chọn im lặng cho qua, huống chi là một cô bé còn chưa tốt nghiệp. Anh chỉ có thể để cô rời đi, đồng thời cũng đưa cho cô một tấm card: “Đây là số điện thoại của anh, có gì cứ gọi cho anh.”
Hàn Yên Yên liếc mắt nhìn Giang Diệp rồi tiếp nhận tấm card.
Giang Diệp có ấn tượng rất sâu đối với đôi mắt của cô bé. Tối tăm hắc ám, lại toát ra một vẻ đẹp trí thức. Quả là một cô bé xinh đẹp. Giang Diệp nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái biến mất dần trong bóng tối, đưa tay hút điếu thuốc.
Nữ cảnh sát rút điếu thuốc khỏi anh: “Đội trưởng Giang, trong văn phòng không được hút thuốc, lãnh đạo đã nói - hút thuốc phạt tiền!”
Giang Diệp bất đắc dĩ, cúi đầu lại lật tờ hồ sơ về Hàn Yên Yên: “Cô lưu ý tiếp xúc nhiều với cô sinh viên này. Sao có thể trùng hợp như vậy được, khi đó em ấy ở đằng đó, đảm bảo đã nhìn thấy cái gì đó, hoặc, đã biết được điều gì.”
Nữ cảnh sát nói: “Tôi cũng có chút nghi ngờ. Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ vào phòng mà, hơn nữa lúc tôi muốn đánh ngất em ấy, lại trùng lúc em ấy né tránh, quá trùng hợp.”
Có người nói vọng ra: “Đội trưởng Giang, luật sự của Nghiêu Sâm tới.”
Giang Diệp nghiến răng: “Biết rồi.”
Hàn Yên Yên không lập tức rời khỏi cục cảnh sát, cô vào toilet rửa mặt. Tối hôm nay gặp kinh biến từ chuyện này sang chuyện khác, đến giờ sắc mặt mới hồi phục lại một chút.
Ngẩng đầu, trong gương là một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp.
Mỗi một “Hàn Yên Yên” đều trẻ trung xinh đẹp, cứ như trẻ trung xinh đẹp là một điều kiện cơ bản vậy. Cũng giống như trong mấy tiểu thuyết trên internet bây giờ, người đọc căn bản không thể chấp nhận một nữ chủ không đẹp.
Hàn Yên Yên lau mặt. Nước trong không rửa kỹ được lớp trang điểm, cũng may cô trang điểm nhẹ nhàng, son môi cũng đã bị lưu manh Nghiêu Sâm kia cắn hết, mascara không thấm nước, không rửa thành cái mặt mèo. Cô đánh giá khuôn mặt trong gương, tuy là xinh đẹp, nhưng cũng giống lúc trước, chẳng thể gọi là mỹ nhan tuyệt trần.
Hàn Yên Yên có chút chấp nhất đối với nhan sắc tuyệt trần. Cô từng viết qua không ít nữ chủ có vẻ đẹp tuyệt thế, chẳng cần phải động tay động chân, lấy mặt ra có nằm cũng đánh thắng. Cô vẫn luôn mong mỏi bản thân một ngày nào đó sẽ được trải nghiệm thế nào gọi là mỹ nhan thịnh thế.
Nhưng chẳng biết mệnh phạm Thái Tuế kiểu gì, giờ cô nằm trong tay Leo rồi. Cũng được, chẳng trốn được, cũng chẳng biết có chỗ nào để trốn, vậy thì tìm vui trong bể khổ thôi, nhưng cái ước muốn nhỏ nhoi của cô, tới bây giờ vẫn chẳng thành hiện thực.
Cô vỗ bớt nước trên mặt, lại đánh giá gương mặt này. Đôi mắt và sống mũi xinh thật, tuy hơi gầy nhưng khung xương mặt không tới nỗi quá vênh, hai bên má có thịt. Đường cong gương mặt bởi vậy cũng trở nên mềm mại hơn, trông vừa trí thức vừa dịu dàng, vẻ đẹp thuộc loại nhìn thoải mái.
Chờ da mặt bớt nước, Hàn Yên Yên bước khỏi cục cảnh sát. Vừa đi tới cửa lớn, cô liền muốn chửi thề.
Trong quán bar tuy mặc váy ngắn, nhưng tiết trời lúc này đã là cuối thu. Lúc bị bắt từ quán bar tới đây, nữ cảnh sát kia đã lấy áo ghi lê của chính mình khoác lên người cô - vì áo ngoài và cúc áo sơ mi của Hàn Yên Yên đã bị Nghiêu Sâm giật phăng, chỉ cần đi một bước là lộ hết quang cảnh bên trong. Trên người Hàn Yên Yên giờ này mặc độc một chiếc áo sơ mi đã đứt cúc và một chiếc ghi lê mỏng manh, một đôi chân trắng trẻo trống trơn run bần bật giữa cái gió lạnh vào đêm. Sờ soạng quanh người, đừng nói tới tiền mặt, ngay cả di động cũng không có.
Cảnh sát áp giải một đám bọn họ tới cục cảnh sát làm gì cho họ thời gian mặc áo khoác lấy tiền mặt. Ngay cả di động đang đặt trong túi áo ghi lê, giờ chắc vẫn còn trong phòng 812.
Hàn Yên Yên do dự có nên trở về mượn Giang Diệp chút tiền gọi taxi không, nhưng sau đó lại nghĩ tới, ở thế giới này, nếu cô giao thiệp với cảnh sát quá nhiều, chỉ sợ việc công lược Nghiêu Sâm sẽ gặp trở ngại. Hàn Yên Yên quyết định, vẫn nên gọi xe về quán bar “Kim Hào” của Nghiêu Sâm, rồi cầm tiền ra trả tài xế.
Ai mà ngờ trước cửa cục cảnh sát căn bản không gọi được xe. Tối khuya tối mịt người có thể ra vào cục cảnh sát còn có thể là ai? Tài xế không ai muốn nhận cuốc này!
Hàn Yên Yên đành ôm cánh tay đi xa thêm một lúc, xem có thể đi nhờ chiếc xe nào không. Cục cảnh sát không nằm trong đoạn đường sầm uất, đi mãi chẳng thấy một chiếc taxi nào, nhưng lại thấy một chiếc xe màu đen dài hơn cả siêu xe dừng trước mặt cô. Ánh mắt Hàn Yên Yên hơi co lại.
Người từ ghế phó lái xuống xe mở cửa cho cô, Hàn Yên Yên hơi khom lưng, đối diện trực tiếp với đôi mắt của Nghiêu Sâm. Cô hơi rùng mình, nghe giọng Nghiêu Sâm phát ra: “Lên xe.”
Hàn Yên Yên không chút do dự, chui vào trong xe, ngồi đối diện Nghiêu Sâm. Trong xe ấm áp dễ chịu, nóng lạnh đột ngột khiến Hàn Yên Yên không thích ứng kịp, hắt xì hai cái.
Nghiêu Sâm nhìn cô một lúc, miệng ngậm điếu thuốc, cởi áo vest ra ném cho cô, Hàn Yên Yên vội vàng khoác lên người, hít mũi nói: “Cảm ơn.”
Nghiêu Sâm cầm điếu thuốc trên tay, miệng nhả khói trắng.
Tuy xe rất dài, nhưng vẫn là không gian kín, không mất bao lâu Hàn Yên Yên bắt đầu cảm thấy ngộp thở.
Con người này, căn bản không biết như thế nào gọi là quý ông. Tuy Nghiêu Sâm mặc vest đặt may riêng đắt đỏ xa xỉ, nhưng thật ra xuất thân của anh ta là lưu manh chưa tốt nghiệp hết cấp 3, lăn lộn từ đầu đường xó chợ mà tới được địa vị bây giờ, ở thế giới ngầm của thành phố K, anh là một vị vua không ngai. Muốn đòi hỏi một người như vậy phải nho nhã lễ độ, trước mặt phụ nữ phải biết chủ động dập tắt điếu thuốc là quá bất hợp lý.
Mặc dù ở trong xe, mắt cá chân anh vẫn luôn đặt lên đầu gối. Dáng ngồi này biểu hiện cho một người mạnh mẽ từ trong xương.
Cũng may, chiếc xe này có hai hàng ghế đối diện nhau, không gian đủ lớn. Hàn Yên Yên ngồi rúc vào đầu xe, cách rất xa Nghiêu Sâm đang ngồi ở đối diện, có làm gì cũng chẳng đụng trúng đầu gối của anh.
Ánh đèn trong xe mờ tỏ, phát ra ánh sáng nhạt nhòa. Nghiêu Sâm đánh giá Hàn Yên Yên từ đầu đến chân một lúc rồi hỏi: “Tên gì?”
Hàn Yên Yên trả lời: “Hàn Yên Yên.”
Nghiêu Sâm gật đầu, lấy từ trong vali hai xấp tiền mặt, ném tới trước mặt Hàn Yên Yên: “Của em.”
Một xấp nằm trên ghế, một xấp yên vị trên đùi Hàn Yên Yên. Đôi chân trắng trẻo, tiền mặt đỏ hồng. Chỉ nhìn sơ qua, có lẽ ai cũng nghĩ trong này đang làm giao dịch tình tiền quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.