Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân
Chương 93: Thế giới hắc đạo (2)
Tụ Trặc
10/03/2022
Người dịch: Bunny Crusher
***
Nhưng lý do con người là con người, là bởi người có thất tình lục dục, một người sẽ phát sinh tầng tầng quan hệ với những người khác trên thế giới này. Hàn Yên Yên đã làm công tác tư tưởng với chính mình, đã khắc chế cảm xúc trong thế giới này, nhưng chung quy cô vẫn không thể biến bản thân thành thần.
Vì thông tin chính xác cô cung cấp, giao dịch của Nghiêu Sâm bị đổ bể, mất hàng, có người chết. Chỉ tiếc rằng, anh vốn không tự mình xuất hiện trong những loại giao dịch như thế này, hơn nữa anh đã phòng bị lớp bảo hiểm thứ hai - dưới trường hợp phát sinh chuyện ngoài ý muốn, diệt khẩu lập tức. Nhưng đối với cảnh sát mà nói thì đây vẫn là một trận thắng lớn.
Cảnh sát càng vui vẻ, Nghiêu Sâm càng không vui. Anh ý thức được bên trong có kẻ nằm vùng, lấy tính tình của anh sao có thể tiếp tục chịu đựng.
Hàn Yên Yên ngồi ở nhà xem phim truyền hình, mọi sự tập trung lại dồn vào tai nghe lén, tối hôm nay xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Lúc này Nghiêu Sâm đang ngồi trong chiếc limousine của anh, máy nghe trộm được Hàn Yên Yên giấu ở một vị trí bí mật. Cô bỗng nghe thấy tiếng mở cửa xe, ngay sau đó là tiếng của Tam Hổ: “Đại ca, chính là thằng nhóc này.”
Tiếng động vang lên cho thấy Nghiêu Sâm đã xuống xe, may mà họ không đóng cửa mà đứng ở bên cạnh nói chuyện. Máy nghe lén chuyên nghiệp cho phép Hàn Yên Yên có thể mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại đó.
“Chính là thằng nhỏ này!”
“Nhìn thì nhát như cáy, mà mẹ nó lá gan tày trời!”
Bước chân của Nghiêu Sâm xa dần, âm thanh dần mơ hồ. Xa xa vẫn đang nói chuyện, chỉ là nghe không rõ.
Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên như muốn bóp nghẹt trái tim của Hàn Yên Yên - là Tiểu Dương!
Tiếng bước chân vang lên, Nghiêu Sâm trở về cạnh xe. Hàn Yên Yên nghe thấy anh nói: “Theo quy củ mà xử.”
Hàn Yên Yên còn nghe thấy tiếng của Tam Hổ, sau đó cửa xe đóng lại, cách ly khỏi những thanh âm kia, Nghiêu Sâm hẳn đang về nhà.
Ngoại trừ mục tiêu nhiệm vụ, không cần để ý kẻ nào khác.
……
Đệch mợ nó!
Hàn Yên Yên lập tức gọi điện thoại cho Giang Diệp: “Đội trưởng Giang! Tiểu Tuấn bại lộ rồi, tính mạng đang gặp nguy, lập tức định vị cậu ta, mau chóng gọi cứu viện!”
Giang Diệp vốn chuẩn bị rửa mặt đi ngủ bị nội dung cuộc gọi làm kinh hoảng, theo bản năng phản ứng: “Đã biết, tôi đi ngay!”
Anh mang giày chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại phân phó. Khi gọi xong những cuộc gọi cần thiết, nắm chặt vô lăng trong tay, anh ta mới kịp phản ứng.
Người thần bí kia gọi “Đội trưởng Giang” quá quen miệng, hắn còn biết trong vòng cổ của Dương Tuấn có gắn chip định vị. Càng quỷ dị chính là, hắn gọi Dương Tuấn là “Tiểu Tuấn”.
Trong cảnh đội chỉ có một người gọi Dương Tuấn là Tiểu Tuấn, chính là người phụ nữ cấp dưới của anh, đang có quan hệ mập mờ với anh, hai người đã giao hẹn, hiện tại lặng lẽ hẹn hò dưới mắt các đồng nghiệp.
Cô ấy là người chọn Tiểu Dương vào cảnh đội giữa những sinh viên vừa tốt nghiệp loại xuất sắc, có một phần tình nghĩa này, cô đối với cậu nhóc đó đặc biệt không bình thường, không gọi Tiểu Dương mà lại gọi là “Tiểu Tuấn”.
Giang Diệp cảm thấy kỳ quái không giải thích được, nhưng lúc này Dương Tuấn đang chết dần chết mòn, anh ta không suy nghĩ gì thêm được nữa.
Mà người vừa tắt máy điện thoại, Hàn Yên Yên, cũng ngơ ngẩn cả người.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, cô bị “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên” bám vào người. Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi hồi nãy, tình cảm tư duy lẫn thói quen nói chuyện của cô, tất cả đều thuộc về “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên”.
Cứ như ma ám!*
Đoạn gốc: “这是真的要精分了” không biết cách dịch >.<, ai chỉ mình vứi
Hàn Yên Yên vò đầu.
Cô đột ngột dừng lại, một ý nghĩ như tia chớp xẹt nhanh qua đầu.
Cô từng có lần hoài nghi Nghiêu Sâm chính là Đinh Nghiêu, sau lại nghi ngờ chính sự hoài nghi đó.
Lúc này cô bỗng nghĩ tới, nếu Đinh Nghiêu cũng giống như cô? Tới thế giới mới, không chỉ có thân thể mới, mà còn cả thiết lập nhân vật mới.
Là người làm nhiệm vụ, Hàn Yên Yên giữ lại được toàn bộ ký ức, hiểu rõ bản thân mình là ai. Dù là thế, cô cũng bị tính cách của nhân vật thiết lập ảnh hưởng, lâu dần dung nhập vào bản thể. Vậy người không có ký ức của thế giới trước như Đinh Nghiêu thì sao? Mất đi ký ức lẫn cơ thể, lại không ngừng bị nhập vào, vậy hẳn là… tiếp nhận toàn bộ thiết lập nhân vật nhỉ?
Nhưng nếu “Nghiêu Sâm” chỉ là thiết lập nhân vật, vậy làm sao có thể bảo đảm “Đinh Nghiêu” chính là bản thể thật của anh? Khả năng cao hơn nữa, “Đinh Nghiêu” cũng chỉ là một thiết lập nhân vật!
Những suy nghĩ vùn vụt nảy ra như sấm sét, chiếu sáng đại não của Hàn Yên Yên. Dung hợp những nghi vấn ban đầu và những hoài nghi sau này lại với nhau, chậm rãi hình thành ít thứ gì đó, dần dần nhìn thấy chân tướng mơ hồ.
Nghiêu Sâm về đến nhà, thấy Hàn Yên Yên đang ngồi ngẩn ra. TV đang mở nội dung khó hiểu, nhưng rõ ràng cô không xem TV, ánh mắt cô không có chút tiêu cự.
“Này! Làm sao thế?” Anh quơ tay trước mặt cô.
Hàn Yên Yên bừng tỉnh, vỗ ngực hờn dỗi: “Hù chết người ta, sao anh đi đường không phát ra tiếng vậy!”
Nghiêu Sâm rất vui. Anh vừa bắt được nội gián, trong lòng đang rất mừng rỡ. Anh hỏi: “Nghĩ về cái gì mà tập trung thế?”
Hàn Yên Yên thở dài nói: “Nghĩ về nhân sinh.”
Giọng điệu bà cụ non của cô khiến Nghiêu Sâm phì cười. Anh đè cô trên sô pha, kéo cổ áo sơ mi ra: “Nào nào, để anh cùng em tham khảo chút cái gì gọi là nhân sinh….”
Sau buổi kết giao sinh mệnh hừng hực khí thế, Hàn Yên Yên mềm mại nép vào ngực Nghiêu Sâm, nhìn anh châm lửa hút thuốc lá.
Nghiêu Sâm rít một hơi thật sâu rồi thở ra ngụm khói trắng, cúi đầu nhìn kiều thê trong lòng, đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng tựa hồ nước mở to nhìn anh.
“Nghiêu Sâm, đời trước chắc chắn anh đã làm gì đó có lỗi với em, nói không chừng ngay khoảnh khắc sống chết anh lấy em ra làm bia thế mạng, nên đời này mới gặp được em.” Cô nói, “Quả là nghiệt duyên.”
Nghiêu Sâm cười tới phát run: “Nói ngược rồi, phải là đời trước em làm điều gì có lỗi với anh, đời này mới rơi vào tay anh.”
“A!” Hàn Yên Yên đột ngột bò dậy, “Nấu canh cả đêm mà quên mang cho anh ăn!”
Sau khi kết hôn, cô bắt đầu học nấu canh. Nghiêu Sâm thích cô như thế này. Quả nhiên, sau khi kết hôn, trái tim cô cũng xác định, mặc kệ lúc trước không tình nguyện cách mấy, bây giờ cũng chịu sống hòa thuận với anh.
Anh uống chén canh Hàn Yên Yên dụng tâm nấu, trong lòng thả lỏng mười phần.
Nhà chính là nơi khiến mình thả lỏng, vợ chính là người khiến mình yên tâm!
***
Nhưng lý do con người là con người, là bởi người có thất tình lục dục, một người sẽ phát sinh tầng tầng quan hệ với những người khác trên thế giới này. Hàn Yên Yên đã làm công tác tư tưởng với chính mình, đã khắc chế cảm xúc trong thế giới này, nhưng chung quy cô vẫn không thể biến bản thân thành thần.
Vì thông tin chính xác cô cung cấp, giao dịch của Nghiêu Sâm bị đổ bể, mất hàng, có người chết. Chỉ tiếc rằng, anh vốn không tự mình xuất hiện trong những loại giao dịch như thế này, hơn nữa anh đã phòng bị lớp bảo hiểm thứ hai - dưới trường hợp phát sinh chuyện ngoài ý muốn, diệt khẩu lập tức. Nhưng đối với cảnh sát mà nói thì đây vẫn là một trận thắng lớn.
Cảnh sát càng vui vẻ, Nghiêu Sâm càng không vui. Anh ý thức được bên trong có kẻ nằm vùng, lấy tính tình của anh sao có thể tiếp tục chịu đựng.
Hàn Yên Yên ngồi ở nhà xem phim truyền hình, mọi sự tập trung lại dồn vào tai nghe lén, tối hôm nay xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Lúc này Nghiêu Sâm đang ngồi trong chiếc limousine của anh, máy nghe trộm được Hàn Yên Yên giấu ở một vị trí bí mật. Cô bỗng nghe thấy tiếng mở cửa xe, ngay sau đó là tiếng của Tam Hổ: “Đại ca, chính là thằng nhóc này.”
Tiếng động vang lên cho thấy Nghiêu Sâm đã xuống xe, may mà họ không đóng cửa mà đứng ở bên cạnh nói chuyện. Máy nghe lén chuyên nghiệp cho phép Hàn Yên Yên có thể mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại đó.
“Chính là thằng nhỏ này!”
“Nhìn thì nhát như cáy, mà mẹ nó lá gan tày trời!”
Bước chân của Nghiêu Sâm xa dần, âm thanh dần mơ hồ. Xa xa vẫn đang nói chuyện, chỉ là nghe không rõ.
Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên như muốn bóp nghẹt trái tim của Hàn Yên Yên - là Tiểu Dương!
Tiếng bước chân vang lên, Nghiêu Sâm trở về cạnh xe. Hàn Yên Yên nghe thấy anh nói: “Theo quy củ mà xử.”
Hàn Yên Yên còn nghe thấy tiếng của Tam Hổ, sau đó cửa xe đóng lại, cách ly khỏi những thanh âm kia, Nghiêu Sâm hẳn đang về nhà.
Ngoại trừ mục tiêu nhiệm vụ, không cần để ý kẻ nào khác.
……
Đệch mợ nó!
Hàn Yên Yên lập tức gọi điện thoại cho Giang Diệp: “Đội trưởng Giang! Tiểu Tuấn bại lộ rồi, tính mạng đang gặp nguy, lập tức định vị cậu ta, mau chóng gọi cứu viện!”
Giang Diệp vốn chuẩn bị rửa mặt đi ngủ bị nội dung cuộc gọi làm kinh hoảng, theo bản năng phản ứng: “Đã biết, tôi đi ngay!”
Anh mang giày chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại phân phó. Khi gọi xong những cuộc gọi cần thiết, nắm chặt vô lăng trong tay, anh ta mới kịp phản ứng.
Người thần bí kia gọi “Đội trưởng Giang” quá quen miệng, hắn còn biết trong vòng cổ của Dương Tuấn có gắn chip định vị. Càng quỷ dị chính là, hắn gọi Dương Tuấn là “Tiểu Tuấn”.
Trong cảnh đội chỉ có một người gọi Dương Tuấn là Tiểu Tuấn, chính là người phụ nữ cấp dưới của anh, đang có quan hệ mập mờ với anh, hai người đã giao hẹn, hiện tại lặng lẽ hẹn hò dưới mắt các đồng nghiệp.
Cô ấy là người chọn Tiểu Dương vào cảnh đội giữa những sinh viên vừa tốt nghiệp loại xuất sắc, có một phần tình nghĩa này, cô đối với cậu nhóc đó đặc biệt không bình thường, không gọi Tiểu Dương mà lại gọi là “Tiểu Tuấn”.
Giang Diệp cảm thấy kỳ quái không giải thích được, nhưng lúc này Dương Tuấn đang chết dần chết mòn, anh ta không suy nghĩ gì thêm được nữa.
Mà người vừa tắt máy điện thoại, Hàn Yên Yên, cũng ngơ ngẩn cả người.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, cô bị “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên” bám vào người. Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi hồi nãy, tình cảm tư duy lẫn thói quen nói chuyện của cô, tất cả đều thuộc về “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên”.
Cứ như ma ám!*
Đoạn gốc: “这是真的要精分了” không biết cách dịch >.<, ai chỉ mình vứi
Hàn Yên Yên vò đầu.
Cô đột ngột dừng lại, một ý nghĩ như tia chớp xẹt nhanh qua đầu.
Cô từng có lần hoài nghi Nghiêu Sâm chính là Đinh Nghiêu, sau lại nghi ngờ chính sự hoài nghi đó.
Lúc này cô bỗng nghĩ tới, nếu Đinh Nghiêu cũng giống như cô? Tới thế giới mới, không chỉ có thân thể mới, mà còn cả thiết lập nhân vật mới.
Là người làm nhiệm vụ, Hàn Yên Yên giữ lại được toàn bộ ký ức, hiểu rõ bản thân mình là ai. Dù là thế, cô cũng bị tính cách của nhân vật thiết lập ảnh hưởng, lâu dần dung nhập vào bản thể. Vậy người không có ký ức của thế giới trước như Đinh Nghiêu thì sao? Mất đi ký ức lẫn cơ thể, lại không ngừng bị nhập vào, vậy hẳn là… tiếp nhận toàn bộ thiết lập nhân vật nhỉ?
Nhưng nếu “Nghiêu Sâm” chỉ là thiết lập nhân vật, vậy làm sao có thể bảo đảm “Đinh Nghiêu” chính là bản thể thật của anh? Khả năng cao hơn nữa, “Đinh Nghiêu” cũng chỉ là một thiết lập nhân vật!
Những suy nghĩ vùn vụt nảy ra như sấm sét, chiếu sáng đại não của Hàn Yên Yên. Dung hợp những nghi vấn ban đầu và những hoài nghi sau này lại với nhau, chậm rãi hình thành ít thứ gì đó, dần dần nhìn thấy chân tướng mơ hồ.
Nghiêu Sâm về đến nhà, thấy Hàn Yên Yên đang ngồi ngẩn ra. TV đang mở nội dung khó hiểu, nhưng rõ ràng cô không xem TV, ánh mắt cô không có chút tiêu cự.
“Này! Làm sao thế?” Anh quơ tay trước mặt cô.
Hàn Yên Yên bừng tỉnh, vỗ ngực hờn dỗi: “Hù chết người ta, sao anh đi đường không phát ra tiếng vậy!”
Nghiêu Sâm rất vui. Anh vừa bắt được nội gián, trong lòng đang rất mừng rỡ. Anh hỏi: “Nghĩ về cái gì mà tập trung thế?”
Hàn Yên Yên thở dài nói: “Nghĩ về nhân sinh.”
Giọng điệu bà cụ non của cô khiến Nghiêu Sâm phì cười. Anh đè cô trên sô pha, kéo cổ áo sơ mi ra: “Nào nào, để anh cùng em tham khảo chút cái gì gọi là nhân sinh….”
Sau buổi kết giao sinh mệnh hừng hực khí thế, Hàn Yên Yên mềm mại nép vào ngực Nghiêu Sâm, nhìn anh châm lửa hút thuốc lá.
Nghiêu Sâm rít một hơi thật sâu rồi thở ra ngụm khói trắng, cúi đầu nhìn kiều thê trong lòng, đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng tựa hồ nước mở to nhìn anh.
“Nghiêu Sâm, đời trước chắc chắn anh đã làm gì đó có lỗi với em, nói không chừng ngay khoảnh khắc sống chết anh lấy em ra làm bia thế mạng, nên đời này mới gặp được em.” Cô nói, “Quả là nghiệt duyên.”
Nghiêu Sâm cười tới phát run: “Nói ngược rồi, phải là đời trước em làm điều gì có lỗi với anh, đời này mới rơi vào tay anh.”
“A!” Hàn Yên Yên đột ngột bò dậy, “Nấu canh cả đêm mà quên mang cho anh ăn!”
Sau khi kết hôn, cô bắt đầu học nấu canh. Nghiêu Sâm thích cô như thế này. Quả nhiên, sau khi kết hôn, trái tim cô cũng xác định, mặc kệ lúc trước không tình nguyện cách mấy, bây giờ cũng chịu sống hòa thuận với anh.
Anh uống chén canh Hàn Yên Yên dụng tâm nấu, trong lòng thả lỏng mười phần.
Nhà chính là nơi khiến mình thả lỏng, vợ chính là người khiến mình yên tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.