Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 37: Thế giới hào môn (1)

Tụ Trặc

04/12/2020

Vào ngày thứ tư trong những ngày nhàn nhã trên bãi biển tư nhân trắng như tuyết, bạch phú mỹ Hàn Yên Yên cuối cùng đã chờ được một vị khách.

Thanh niên có gương mặt anh tuấn, lông mày hơi giống với Kiều Văn Hưng, nhưng không hề có nét ngô nghê nào như anh chàng Kiều Văn Hưng được nuông chiều trong phú quý.

Tuy là anh em ruột thịt, nhưng một người là đại thiếu gia sống dưới ánh đèn sáng lạn người người săn đón, còn đính hôn cùng thiên kim nhà giàu môn đăng hộ đối, rõ ràng chẳng có thành tích nào cũng được thổi phồng thành "thanh niên tinh anh"; một người lại không được thừa nhận, gánh trên vai ô danh con ngoài giá thú, đối mặt với sự chế giễu và khinh thường của mọi người cả công khai lẫn bí mật, từ nhỏ tới lớn tuy không lo tới cơm áo gạo tiền, nhưng bên cạnh chỉ có một mình mẹ, chưa bao giờ có sự góp mặt của người cha.

So với Kiều Văn Hưng, ánh mắt của Lưu Thành Vũ càng trầm ổn hơn, lông mày đuôi mắt cũng lộ ra vài phần quả quyết. Đây là điều mà Kiều Văn Hưng không thể nào so sánh được.

Đúng vậy, anh ta họ Lưu, cùng họ với mẹ của mình. Cha ruột của Lưu Thành Vũ hào phóng cung cấp cho anh một cuộc sống thoải mái, nhưng lại bủn xỉn cho một cái họ. Anh ta chỉ sinh muộn hơn vài tháng so với anh trai cùng huyết thống Kiều Văn Hưng, là kết quả mà ba Kiều tạo ra trong một lần ngoài ý muốn khi mẹ của Kiều Văn Hưng đang mang thai.

Sự xuất hiện của Lưu Thành Vũ không được chào đón, nhưng anh ta lại trở thành một thanh niên ưu tú hơn cả người con trai yêu quý của ba mình.

Hàn Yên Yên đã gửi cho Lưu Thành Vũ một lời mời trước khi rời đi, bây giờ anh ấy tới đây như đã hẹn.

Hàn Yên Yên mặc bikini nằm trên ghế, làn da trắng ngần, đường cong quyến rũ, gợi cảm mê người. Khi cô tháo kính râm xuống đánh giá Lưu Thành Vũ, đôi mắt cô nheo lại, môi hồng nhếch lên, lười biếng như một con mèo chẳng có chút bất an, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ tự tin của một thiên kim đại tiểu thư đã thấm nhuần trong xương cốt từ nhỏ.

Hai tay Lưu Thành Vũ đút vào túi quần, hờ hững để cô đánh giá.

Lúc Hàn Yên Yên đánh giá Lưu Thành Vũ cũng là lúc anh ta đánh giá ngược lại cô ấy. Vị tiểu thư trên danh nghĩa chị dâu tương lai là một mỹ nhân rạng rỡ tỏa sáng, quả là một thiên kim đại tiểu thư.

Trong lòng anh ta sinh ra chút không cam lòng không thể áp chế. Cha ruột của anh tuy cho anh cuộc sống tốt đẹp, nhưng sẽ không bao giờ đưa cho anh những tài nguyên như cho Kiều Văn Hưng. Ví dụ như người xuất thân danh giá trước mặt, đối với anh mà nói chính là nhân vật “cả đời này không thể chạm đến”.

“Cô mời tôi tới nơi này có chuyện gì sao?” Lưu Thành Vũ cảm thấy kỳ quái. Tuy có huyết thống anh em, nhưng anh đã định sẵn không có tư cách nhận được thiệp cưới của Kiều Văn Hưng, cũng hiểu bản thân không nên có liên hệ gì với hôn thê của Kiều Văn Hưng. Sau khi nhận được cuộc gọi của Hàn Yên Yên vào ngày hôm trước, anh cũng do dự mấy bận, cuối cùng vì không nhịn được tò mò mà đi tới đây.

Hàn Yên Yên mỉm cười: “Không có gì, chỉ là muốn gặp người thừa kế tương lai của nhà họ Kiều.”

Lưu Thành Vũ nhăn mặt lại: “Cô gọi tôi tới là muốn làm nhục tôi hả?” Anh châm chọc gọi cô một tiếng: “Chị dâu.”



“Ôi!” Hàn Yên Yên lắc đầu ngăn lại: “Đừng gọi tôi như vậy, rất có thể tôi sẽ là con dâu của nhà họ Kiều, nhưng chưa chắc sẽ là chị dâu của anh.”

Lưu Thành Vũ nhìn cô: “Ý cô là gì?”

Hàn Yên Yên cười cười, đeo kính râm rồi ngồi dậy.

“Anh trai cùng cha khác mẹ của anh, Kiều Văn Hưng, đã yêu một đóa hoa trắng xuất thân nghèo khó, anh ấy muốn giải trừ hôn ước với tôi. Anh ta căn bản không hiểu việc liên hôn giữa hai nhà họ Kiều và họ Hàn có ý nghĩa gì. Có một người con trai vừa não tàn vừa ngu xuẩn như vậy, tôi không tin ba của hai người còn dám để dành vị trí người thừa kế cho anh ta. Dù sao, Kiều Văn Hưng chẳng phải lựa chọn duy nhất của ông ấy, nhà họ Kiều… còn có một người nữa.” Cô nhìn thanh niên vừa đẹp trai vừa lý trí này, “Kiều Thành Vũ.”

“Tôi họ Lưu.” Lưu Thành Vũ nhàn nhạt nói, “Ngay cả một cái họ ông ấy còn không chịu cho tôi, sao có thể để tôi làm người thừa kế được.”

Hàn Yên Yên nhún vai, nói: “Tôi đã điều tra qua, từ hồi còn nhỏ, thành tích học tập của anh rất ưu tú, nhảy lớp liên tục, 22 tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ Quản trị kinh doanh ở nước M. Sau khi về nước lập tức gia nhập vào một công ty con của nhà họ Kiều, từ xuất phát điểm bình thường, năm nay đã trở thành trưởng phòng, độc lập điều hành hai dự án, cả hai đều thành công rực rỡ. Nhưng mà, người khác chỉ biết anh là Lưu Thành Vũ chứ không biết thân phận chân chính của anh. Lúc tốt nghiệp về nước anh từ chối biết bao lời mời của các công ty khác, lại cố tình chọn công ty của nhà họ Kiều. Anh nói ba của anh không muốn để anh làm người thừa kế, nhưng mà… anh đâu có nói anh không muốn làm người thừa kế.”

Hàn Yên Yên là người quan sát tốt, cô nhận thấy đôi môi của Lưu Thành Vũ hơi mím lại. Thật ra cô không cho người điều tra anh ta, những gì cô nói đều là thông tin thanh âm điện tử cung cấp cho cô. Căn cứ vào những thông tin này không khó để suy đoán, một người ưu tú như Lưu Thành Vũ sao có thể cam tâm vì thân phận là con ngoài giá thú mà bị cha đẻ vô tình áp chế.

Lưu Thành Vũ bình tĩnh quyết đoán, năng lực cá nhân rất mạnh, cái anh thiếu chỉ là sự giúp đỡ, còn Hàn Yên Yên rất vui lòng được giúp đỡ anh.

“Ba của anh có thành kiến với anh, sự nỗ lực của anh cùng lắm chỉ khiến ông ấy chuẩn bị thêm một chút di sản cho anh, rất khó để dành được thân phận và địa vị mà anh thực sự mong muốn từ ông ấy.” Cô nói, “Nhưng mà, nếu anh cùng người thừa kế duy nhất của tập đoàn nhà họ Hàn, cũng chính là tôi, kết hôn với nhau và trở thành con rể của ba tôi, tôi nghĩ ba anh sẽ sẵn sàng cho anh một cái họ, tiếp nhận anh vào gia phả họ Kiều. Ngay cả việc trở thành người thừa kế, cũng không phải là không thể.”

Ánh mắt Lưu Thành Vũ rốt cuộc đã thay đổi. Anh nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp tỏa sáng rực rỡ trước mặt, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường, hỏi cô: “Cô muốn gì?”

Hàn Yên Yên cười xinh đẹp: “Tôi đi thay quần áo, bữa tối bàn sau.”

Đây là một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.

Nơi hải đảo này đúng là một thiên đường nghỉ dưỡng, bốn mùa như mùa xuân, bãi biển trắng tinh khôi, bầu trời đầy sao lộng lẫy, Lưu Thành Vũ có thể nhìn ra đại tiểu thư nhà họ Hàn rất yêu thích bữa tối hôm nay. Khi cô bỏ thịt tôm hùm tươi rói vào miệng sẽ híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên, tất cả đều biểu hiện rõ sự vui sướng và thích ý của cô ấy.

Lưu Thành Vũ rất kiên nhẫn, yên lặng cùng cô dùng bữa rất nhẹ nhàng và lịch sự. Tới tận khi Hàn Yên Yên nâng cốc lên nhấp một ngụm rượu trắng, anh ta mới buông dao nĩa, dùng khăn lau nhẹ khóe miệng rồi đặt sang một bên, bắt đầu cuộc trò chuyện thay đổi cả cuộc đời của Lưu Thành Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook