Chương 155: Tế phẩm 16
Hoa Sinh Tương
06/09/2020
Edit: Xanh Lá
Diệp Lôi toàn thân trên dưới cũng chỉ có mái tóc đẹp kia là nhìn được, nhưng hôm nay điểm duy nhất nhìn được này cũng không còn nữa, hiện giờ mái tóc kia tuy vẫn đen nhánh, nhưng màu sắc lại như cỏ khô, rốt cuộc cũng không còn sự mượt mà lúc trước. Chẳng qua chi tiết nhỏ này vẫn chưa bị người khác chú ý tới, rốt cuộc tất cả mọi người đều đã bị diện mạo xấu kỳ quặc kia của anh ta hấp dẫn rồi.
Làn da ngăm đen, mắt nhỏ hình tam giác, mũi gần như hoàn toàn không có sống mũi, hơn nữa đôi môi dày kia, quả thực còn dày hơn lạp xưởng, càng miễn bàn đến hàm răng so le không đồng đều kia. Không có so sánh liền không có tổn thương, vốn dĩ anh ta nhìn đã đủ cay mắt, hiện tại đứng bên cạnh Quân Lẫm, quả thực liền xấu đến mức người ta không nỡ nhìn thẳng.
Trị an của thành phố H không tồi, tại ga tàu hỏa đột nhiên có người đánh nhau, tức khắc khiến không ít người chú ý, chẳng qua sau khi mọi người người thấy rõ khuôn mặt hai người, thêm cuộc đối thoại lúc trước, đều đồng loạt cảm thấy gã này đầu óc có bệnh, người ta trai tài gái sắc, lấy đâu ra phần cho anh ta, càng miễn bàn cô nương nhà người ta trước đó còn căn bản không quen biết gã.
Rất nhanh, xung quanh liền có khinh thường, “Xấu như vậy còn đi quấy rầy người ta, cũng không soi mặt vào nước tiểu nhìn xem bản thân có dáng vẻ thế nào.”
“Phải đấy, cậu chàng đẹp trai kia đánh rất hay, cái loại này điểu ti* này chính là muốn ăn đòn.”
(*) Điểu ti: tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhạt nhòa, yêu đương thất bại.
Diệp Lôi rời khỏi nhà đương nhiên không có chuyện một mình đơn độc, chẳng qua những thuộc hạ kia của anh ta đều không khác anh ta là mấy, xấu xí vô cùng, vì sợ dọa đến Đường Khanh nên anh ta cố ý bảo những người đi theo kia đứng xa một chút, vốn tưởng mình thừa sức đối phó với một tên mặt đẹp vô dụng, lại không ngờ đối phương lợi hại như thế. Kiêu ngạo lúc trước sớm đã không còn, hơn nữa linh khí trên tóc biến mất, tức khắc khiến anh ta sợ hãi không thôi.
Chuyện đánh nhau gây xôn xao rất lớn, xung quanh đã sớm bị quần chúng vây xem dày đặc, thuộc hạ của anh ta căn bản không chen được vào, cuối cùng vẫn phải nhờ cảnh sát chạy đến đây sơ tán quần chúng. Đương nhiên, trong quá trình sơ tán, còn có không ít người ‘hảo tâm’ thuận tiện đạp Diệp Lôi mấy đạp.
Có cảnh sát hỗ trợ, thuộc hạ của Diệp Lôi rốt cuộc cũng có thể chạy tới đỡ anh ta lên, “Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
Diệp Lôi mặt mũi bầm dập, đương nhiên, kiệt tác trên mặt chính là do quần chúng nhiệt tình tạo ra. Quân Lẫm nhìn gương mặt giống như bị tai nạn xe cộ của anh ta, căn bản ngay cả tâm tình đánh tiếp cũng không có, sau khi lại thứ thuộc về mình, hắn liền ném anh ta sang một bên.
Quần chúng nhiệt tình thấy anh chàng đẹp trai chỉ có một mình, thậm chí trong thời điểm mấu chốt này còn phải che chở bạn gái, mà gã điểu ti cay mắt kia lại có mười mấy gã tay chân đi theo, cảnh sát còn chưa kịp tiến lên dò hỏi, quần chúng liền anh một câu tôi một lời giải thích giúp bọn họ* (Quân Lẫm và Đường Khanh).
Cảnh sát chưa bao giờ thấy trận thế như vậy, tức khắc dở khóc dở cười, “Ý kiến của mọi người chúng tôi đã nghe được, hơn nữa phòng chờ có camera, mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ không đổ oan cho người tốt.” Nói xong, liền nói với hai đương sự: “Đi thôi.”
Gây ầm ĩ nơi công cộng, tuy không xảy ra chuyện gì, nhưng làm cảnh sát nhân dân vẫn phải theo lệ mà ghi chép.
Trong sở cảnh sát, nếu lúc trước có tôn đại thần Sở gia ở đây, Diệp Lôi căn bản sẽ không có việc gì, thậm chí người xui xẻo sẽ còn là đối phương, thì hiện tại, cảnh sát còn chưa kịp ghi chép xong, cục trưởng bên kia đã tự mình giá lâm đến chỗ này.
Vốn tưởng cục trưởng xuất hiện đã khiến bọn họ đủ giật mình, ai có thể nghĩ đến, sau khi bọn hắn thấy cục trưởng xuất hiện, lại thấy được ông ta cúi đầu khom lưng với một người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên này dĩ nhiên không phải ai khác, mà chính là vị gia chủ Khương gia kia, Khương Viêm Hoài.
Khi mọi người ở đây suy đoán vị đại nhân vật này đến đây vì ai, đã thấy ông ta cung kính tiến đến, “Quân tiên sinh, thật xin lỗi, hiện tại tôi lập tức cho người đưa ngài rời đi.”
Phản ứng của Khương gia chủ khiến mọi người kinh ngạc không thôi, vốn tưởng rằng ông ta đến đây vì tiểu bối* (con cháu trong nhà), không nghĩ tới địa vị đối phương còn lớn hơn ông ta.
Ngoài ý muốn lấy lại một phần linh khí thuộc về mình, tâm tình Quân Lẫm lúc này cũng không tệ lắm. Về phần Diệp Lôi, từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng đặt anh ta vào trong mắt, đương nhiên sẽ không lãng phí ánh mắt dư thừa cho anh ta.
Thái độ như vậy của hắn, khiến Diệp Lôi vốn tự đại tức giận không thôi, nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, cục trưởng bên kia đã cho người ném anh ta vào ngục. Tuy nói làm mất trật tự công cộng sẽ không bị nhốt quá lâu, nhưng vẫn phải cho chút giáo huấn.
Diệp Lôi không nghĩ tới có một ngày mình lại bị giam vào ngục, tức khắc giận dữ mất lý trí mà nói: “Các người lại dám nhốt tôi!”
Tốt xấu cũng là Diệp gia trong năm đại gia tộc, cho dù là Lâu gia lúc trước đã xuống dốc đến không có hậu nhân, nhưng gặp Lâu Kính Sinh vẫn không ai dám kiêu ngạo, cũng lắm cũng chỉ âm thầm chế giễu, mà Diệp gia vẫn đang trong thời kỳ cường thịnh, gia chủ Diệp gia dĩ nhiên chưa từng phải chịu uất ức bậc này.
Cục trưởng vốn chỉ muốn cho chút giáo huấn nhỏ, thấy anh ta còn dám kiêu ngạo, giận qúa mà cười, “Ồ, vì sao không dám nhốt anh? Tôi không chỉ muốn nhốt anh, tôi còn muốn ‘chiếu cố’ anh thật kỹ trong ngục.”
Đã vào ngục giam, dĩ nhiên đều không phải người tốt, nhưng một số người chẳng qua chỉ phạm sai lầm nhỏ, còn một số lại cùng hung cực ác. Cục trưởng đương nhiên sẽ không tự mình động thủ giáo huấn, nhưng nếu nhốt anh ta ở khu tội nặng, với thái độ kiêu ngạo này của anh ta, căn bản không cần mình tự tay động thủ giáo huấn.
Chuyện Diệp Lôi bị ném vào ngục giam, Sở Hùng Vệ sau khi giật mình trong chốc lát liền khôi phục thái độ bình thường. Rốt cuộc có Khương Viêm Hoài ở đó, hành động một lời không hợp liền động thủ của cậu ta quả thực là đang tìm chết.
“Rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, không biết thu liễm lại.”
Sau khi đưa ra đánh giá này, Sở Hùng Vệ cũng không vội vã cử người đưa anh ta ra. Rốt cuộc Khương gia cũng đã ra mặt, nên phải chờ đủ mười lăm ngày, ông ta mới tự mình đón anh ta trở về. Chỉ là, khi ông ta thấy rõ dáng vẻ anh ta giờ phút này liền kinh hãi không thôi, tóc của Diệp gia chính là tượng trưng của bọn họ, giờ phút này lại giống như cỏ khô, không hề có linh khí.
“Tóc của cậu……”
Ở ngục giam mấy ngày, gương mặt kia của Diệp Lôi đã sớm không thấy rõ được diện mạo ban đầu nữa, gương mặt vốn xấu xí lại càng thêm khó coi, ngay cả Sở Hùng Vệ cũng không muốn liếc anh ta thêm một cái.
“Sở Hùng Vệ, ông bẫy tôi!”
Diệp Lôi tuy kiêu ngạo nhưng lại không ngốc, từ rất sớm trước đây anh ta đã coi trọng vị tiểu thư Sở gia kia, nhưng Sở Hùng Vệ vẫn luôn không gật đầu, lần này đột nhiên đáp ứng e là vì gặp vẫn đề khó. Nghĩ vậy, gương mặt vốn đáng ghê tởm lại càng thêm khó coi, anh ta không nên bị vui mừng che đi lý trí!
“Cháu Diệp, cháu bình tĩnh đã.” Sở Hùng Vệ trước nay có thể duỗi có thể co, ví dụ ngay như lần đó bị Quân Lẫm sỉ nhục như vậy, ông ta vẫn có thể bày gương mặt tươi cười, thậm chí khi bọn họ phá huỷ nơi thuần phục thú sữ của mình cũng không hề tiến lên ngăn trở, bởi ông ta biết rõ, với thực lực của mình căn bản không phải đối thủ của người kia, nên mới muốn kéo Diệp gia vào.
Diệp Lôi bị ném vào trong ngục là việc nằm trong dự kiến, nhưng tóc của anh ta lại là ngoài dự kiến.
“Cháu Diệp đừng vội tức giận, chẳng lẽ cháu không cảm thấy kỳ quái sao?”
Diệp Lôi quả thật tức điên rồi, nhưng nghe được lời này của Sở Hùng Vệ, lại dừng một chút, “Ông nói đi.”
“Người kia của Lâu gia từ sau khi vào mộ địa của vị kia đến giờ vẫn chưa thấy tung tích, mà con gái ta……” Nói đến đây, ông ta giả vờ tỏ vẻ thống khổ, “Trước kia con bé rất nghe lời, chứ không ngỗ nghịch ta như vậy.”
“Ý ông là?”
“Ta có một nghi ngờ.” Nói đến đây, ông ta lại hỏi: “Diệp gia của cháu, có còn bức họa năm đó của người nọ hay không?”
Nghe thế, sắc mặt Diệp Lôi ngưng trọng, “Ngàn năm qua đi, bức họa kia, chỉ Tề gia còn giữ.”
Diệp Lôi toàn thân trên dưới cũng chỉ có mái tóc đẹp kia là nhìn được, nhưng hôm nay điểm duy nhất nhìn được này cũng không còn nữa, hiện giờ mái tóc kia tuy vẫn đen nhánh, nhưng màu sắc lại như cỏ khô, rốt cuộc cũng không còn sự mượt mà lúc trước. Chẳng qua chi tiết nhỏ này vẫn chưa bị người khác chú ý tới, rốt cuộc tất cả mọi người đều đã bị diện mạo xấu kỳ quặc kia của anh ta hấp dẫn rồi.
Làn da ngăm đen, mắt nhỏ hình tam giác, mũi gần như hoàn toàn không có sống mũi, hơn nữa đôi môi dày kia, quả thực còn dày hơn lạp xưởng, càng miễn bàn đến hàm răng so le không đồng đều kia. Không có so sánh liền không có tổn thương, vốn dĩ anh ta nhìn đã đủ cay mắt, hiện tại đứng bên cạnh Quân Lẫm, quả thực liền xấu đến mức người ta không nỡ nhìn thẳng.
Trị an của thành phố H không tồi, tại ga tàu hỏa đột nhiên có người đánh nhau, tức khắc khiến không ít người chú ý, chẳng qua sau khi mọi người người thấy rõ khuôn mặt hai người, thêm cuộc đối thoại lúc trước, đều đồng loạt cảm thấy gã này đầu óc có bệnh, người ta trai tài gái sắc, lấy đâu ra phần cho anh ta, càng miễn bàn cô nương nhà người ta trước đó còn căn bản không quen biết gã.
Rất nhanh, xung quanh liền có khinh thường, “Xấu như vậy còn đi quấy rầy người ta, cũng không soi mặt vào nước tiểu nhìn xem bản thân có dáng vẻ thế nào.”
“Phải đấy, cậu chàng đẹp trai kia đánh rất hay, cái loại này điểu ti* này chính là muốn ăn đòn.”
(*) Điểu ti: tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhạt nhòa, yêu đương thất bại.
Diệp Lôi rời khỏi nhà đương nhiên không có chuyện một mình đơn độc, chẳng qua những thuộc hạ kia của anh ta đều không khác anh ta là mấy, xấu xí vô cùng, vì sợ dọa đến Đường Khanh nên anh ta cố ý bảo những người đi theo kia đứng xa một chút, vốn tưởng mình thừa sức đối phó với một tên mặt đẹp vô dụng, lại không ngờ đối phương lợi hại như thế. Kiêu ngạo lúc trước sớm đã không còn, hơn nữa linh khí trên tóc biến mất, tức khắc khiến anh ta sợ hãi không thôi.
Chuyện đánh nhau gây xôn xao rất lớn, xung quanh đã sớm bị quần chúng vây xem dày đặc, thuộc hạ của anh ta căn bản không chen được vào, cuối cùng vẫn phải nhờ cảnh sát chạy đến đây sơ tán quần chúng. Đương nhiên, trong quá trình sơ tán, còn có không ít người ‘hảo tâm’ thuận tiện đạp Diệp Lôi mấy đạp.
Có cảnh sát hỗ trợ, thuộc hạ của Diệp Lôi rốt cuộc cũng có thể chạy tới đỡ anh ta lên, “Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
Diệp Lôi mặt mũi bầm dập, đương nhiên, kiệt tác trên mặt chính là do quần chúng nhiệt tình tạo ra. Quân Lẫm nhìn gương mặt giống như bị tai nạn xe cộ của anh ta, căn bản ngay cả tâm tình đánh tiếp cũng không có, sau khi lại thứ thuộc về mình, hắn liền ném anh ta sang một bên.
Quần chúng nhiệt tình thấy anh chàng đẹp trai chỉ có một mình, thậm chí trong thời điểm mấu chốt này còn phải che chở bạn gái, mà gã điểu ti cay mắt kia lại có mười mấy gã tay chân đi theo, cảnh sát còn chưa kịp tiến lên dò hỏi, quần chúng liền anh một câu tôi một lời giải thích giúp bọn họ* (Quân Lẫm và Đường Khanh).
Cảnh sát chưa bao giờ thấy trận thế như vậy, tức khắc dở khóc dở cười, “Ý kiến của mọi người chúng tôi đã nghe được, hơn nữa phòng chờ có camera, mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ không đổ oan cho người tốt.” Nói xong, liền nói với hai đương sự: “Đi thôi.”
Gây ầm ĩ nơi công cộng, tuy không xảy ra chuyện gì, nhưng làm cảnh sát nhân dân vẫn phải theo lệ mà ghi chép.
Trong sở cảnh sát, nếu lúc trước có tôn đại thần Sở gia ở đây, Diệp Lôi căn bản sẽ không có việc gì, thậm chí người xui xẻo sẽ còn là đối phương, thì hiện tại, cảnh sát còn chưa kịp ghi chép xong, cục trưởng bên kia đã tự mình giá lâm đến chỗ này.
Vốn tưởng cục trưởng xuất hiện đã khiến bọn họ đủ giật mình, ai có thể nghĩ đến, sau khi bọn hắn thấy cục trưởng xuất hiện, lại thấy được ông ta cúi đầu khom lưng với một người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên này dĩ nhiên không phải ai khác, mà chính là vị gia chủ Khương gia kia, Khương Viêm Hoài.
Khi mọi người ở đây suy đoán vị đại nhân vật này đến đây vì ai, đã thấy ông ta cung kính tiến đến, “Quân tiên sinh, thật xin lỗi, hiện tại tôi lập tức cho người đưa ngài rời đi.”
Phản ứng của Khương gia chủ khiến mọi người kinh ngạc không thôi, vốn tưởng rằng ông ta đến đây vì tiểu bối* (con cháu trong nhà), không nghĩ tới địa vị đối phương còn lớn hơn ông ta.
Ngoài ý muốn lấy lại một phần linh khí thuộc về mình, tâm tình Quân Lẫm lúc này cũng không tệ lắm. Về phần Diệp Lôi, từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng đặt anh ta vào trong mắt, đương nhiên sẽ không lãng phí ánh mắt dư thừa cho anh ta.
Thái độ như vậy của hắn, khiến Diệp Lôi vốn tự đại tức giận không thôi, nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, cục trưởng bên kia đã cho người ném anh ta vào ngục. Tuy nói làm mất trật tự công cộng sẽ không bị nhốt quá lâu, nhưng vẫn phải cho chút giáo huấn.
Diệp Lôi không nghĩ tới có một ngày mình lại bị giam vào ngục, tức khắc giận dữ mất lý trí mà nói: “Các người lại dám nhốt tôi!”
Tốt xấu cũng là Diệp gia trong năm đại gia tộc, cho dù là Lâu gia lúc trước đã xuống dốc đến không có hậu nhân, nhưng gặp Lâu Kính Sinh vẫn không ai dám kiêu ngạo, cũng lắm cũng chỉ âm thầm chế giễu, mà Diệp gia vẫn đang trong thời kỳ cường thịnh, gia chủ Diệp gia dĩ nhiên chưa từng phải chịu uất ức bậc này.
Cục trưởng vốn chỉ muốn cho chút giáo huấn nhỏ, thấy anh ta còn dám kiêu ngạo, giận qúa mà cười, “Ồ, vì sao không dám nhốt anh? Tôi không chỉ muốn nhốt anh, tôi còn muốn ‘chiếu cố’ anh thật kỹ trong ngục.”
Đã vào ngục giam, dĩ nhiên đều không phải người tốt, nhưng một số người chẳng qua chỉ phạm sai lầm nhỏ, còn một số lại cùng hung cực ác. Cục trưởng đương nhiên sẽ không tự mình động thủ giáo huấn, nhưng nếu nhốt anh ta ở khu tội nặng, với thái độ kiêu ngạo này của anh ta, căn bản không cần mình tự tay động thủ giáo huấn.
Chuyện Diệp Lôi bị ném vào ngục giam, Sở Hùng Vệ sau khi giật mình trong chốc lát liền khôi phục thái độ bình thường. Rốt cuộc có Khương Viêm Hoài ở đó, hành động một lời không hợp liền động thủ của cậu ta quả thực là đang tìm chết.
“Rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, không biết thu liễm lại.”
Sau khi đưa ra đánh giá này, Sở Hùng Vệ cũng không vội vã cử người đưa anh ta ra. Rốt cuộc Khương gia cũng đã ra mặt, nên phải chờ đủ mười lăm ngày, ông ta mới tự mình đón anh ta trở về. Chỉ là, khi ông ta thấy rõ dáng vẻ anh ta giờ phút này liền kinh hãi không thôi, tóc của Diệp gia chính là tượng trưng của bọn họ, giờ phút này lại giống như cỏ khô, không hề có linh khí.
“Tóc của cậu……”
Ở ngục giam mấy ngày, gương mặt kia của Diệp Lôi đã sớm không thấy rõ được diện mạo ban đầu nữa, gương mặt vốn xấu xí lại càng thêm khó coi, ngay cả Sở Hùng Vệ cũng không muốn liếc anh ta thêm một cái.
“Sở Hùng Vệ, ông bẫy tôi!”
Diệp Lôi tuy kiêu ngạo nhưng lại không ngốc, từ rất sớm trước đây anh ta đã coi trọng vị tiểu thư Sở gia kia, nhưng Sở Hùng Vệ vẫn luôn không gật đầu, lần này đột nhiên đáp ứng e là vì gặp vẫn đề khó. Nghĩ vậy, gương mặt vốn đáng ghê tởm lại càng thêm khó coi, anh ta không nên bị vui mừng che đi lý trí!
“Cháu Diệp, cháu bình tĩnh đã.” Sở Hùng Vệ trước nay có thể duỗi có thể co, ví dụ ngay như lần đó bị Quân Lẫm sỉ nhục như vậy, ông ta vẫn có thể bày gương mặt tươi cười, thậm chí khi bọn họ phá huỷ nơi thuần phục thú sữ của mình cũng không hề tiến lên ngăn trở, bởi ông ta biết rõ, với thực lực của mình căn bản không phải đối thủ của người kia, nên mới muốn kéo Diệp gia vào.
Diệp Lôi bị ném vào trong ngục là việc nằm trong dự kiến, nhưng tóc của anh ta lại là ngoài dự kiến.
“Cháu Diệp đừng vội tức giận, chẳng lẽ cháu không cảm thấy kỳ quái sao?”
Diệp Lôi quả thật tức điên rồi, nhưng nghe được lời này của Sở Hùng Vệ, lại dừng một chút, “Ông nói đi.”
“Người kia của Lâu gia từ sau khi vào mộ địa của vị kia đến giờ vẫn chưa thấy tung tích, mà con gái ta……” Nói đến đây, ông ta giả vờ tỏ vẻ thống khổ, “Trước kia con bé rất nghe lời, chứ không ngỗ nghịch ta như vậy.”
“Ý ông là?”
“Ta có một nghi ngờ.” Nói đến đây, ông ta lại hỏi: “Diệp gia của cháu, có còn bức họa năm đó của người nọ hay không?”
Nghe thế, sắc mặt Diệp Lôi ngưng trọng, “Ngàn năm qua đi, bức họa kia, chỉ Tề gia còn giữ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.