Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Chương 2: Vương gia thỉnh ôn nhu 2

Hoa Sinh Tương

06/09/2020

Edit: Xanh Lá

Kỳ Quân Túc có tiếng là tàn nhẫn độc ác, cũng chán ghét nhất là có người nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, cứ như thể hắn là kẻ yếu vậy.

“Nô tài, ngươi tốt nhất hãy thu lại ánh mắt của ngươi, nếu không bổn vương không ngại tự tay móc mắt ngươi ra ngoài.”

Giọng nói âm lãnh chợt vang lên, nếu nói không sợ thì là nói dối. Cũng may Đường Khanh là người có kinh nghiệm trải qua sóng gió, rất nhanh liền ổn định tinh thần, bình tĩnh nói: “Dân nữ chỉ là đại phu, nếu Vương gia móc mắt dân nữ mà có thể khiến ngài vui vẻ, vậy cũng coi như làm hết trách nhiệm của một đại phu.”

Đường Khanh nói hết sức hiên ngang, nhưng nội tâm thì lại thấp thỏm. Tuy nói hiện giờ cô cũng được xem như đại phu ngự dụng của hắn, nhưng ai biết nam nhân này mà tàn nhẫn lên liệu có giết cả cô không, rốt cuộc thì trước cô đã có không ít đại phu chết rồi.

“A, bổn vương lại muốn nhìn một chút xem ngươi có phải thật sự không sợ như thế hay không.” Mắt phượng của Kỳ Quân Túc híp lại, hắn đột nhiên đứng lên, không đợi đối phương phản ứng, liền hung hăng bóp cổ đối phương.

Nữ tử trước mắt này da như bạch ngọc, thân hình nhỏ yếu, một đôi mắt đẹp sạch sẽ sáng ngời không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, tựa như nếu mình thật sự bóp chết nàng, đối phương cũng sẽ không có một câu oán hận.

Kỳ Quân Túc đã nhìn quen những ánh mắt vâng vâng dạ dạ, chợt do dự trong một chớp mắt, nhưng cũng chỉ là một chớp mắt màt hôi, rất nhanh hắn liền siết chặt tay lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì hô hấp không thuận mà trở nên thống khổ.

Trong lòng Đường Khanh hiện tại ngay cả chửi má nó cũng đều đã thốt ra, đây là cái thể loại nam chính con mèo gì vậy! Dáng vẻ nhìn ai ngứa mắt liền giết người ta thế này, nói không hắc hóa thật sự không phải là lừa cô sao? Một tên bệnh thần kinh như vậy, ai cứu vớt ai còn không biết đấy!

Lúc này, hệ thống vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói một cách sâu xa, “Nếu nhiệm vụ thất bại, thế giới sau sẽ có trừng phạt.”

“Ta biết!” Đường Khanh rống giận trong lòng. Đã lên thuyền giặc của cái hệ thống rác rưởi này, cô cũng chỉ có thể cố chống chọi đến ngày bước xuống.

Nói chuyện với hệ thống chẳng qua chỉ trong chớp mắt mà thôi, nhưng Đường Khanh lại cảm thấy như mình sắp chết. Cô biết nếu mình vẫn không nói gì thì nhiệm vụ lần này sẽ thật sự thất bại, vì thế, cô cắn răng, đứt quãng nói: “Vương gia, giết dân nữ, sẽ không ai trị được tận gốc bệnh của ngài.”

Kỳ Quân Túc trào phúng nhìn mỹ nhân trong tay, vốn còn có chút tán thưởng, không ngờ vẫn chẳng khác gì những thứ phế vật bên ngoài kia.

“Chẳng phải ngươi nói móc hai mắt ngươi mà có thể khiến bổn vương vui vẻ thì cũng coi như làm hết trách nhiệm của một đại phu sao. Hiện tại bổn vương không muốn chữa bệnh, chỉ muốn móc mắt ngươi.”

Một người bị bệnh mười mấy năm, chợt nghe có người có thể trị khỏi, thật đúng là không đáng tin lắm, cho nên hắn chỉ nghĩ rằng cô sợ chết thôi.

“Vương gia, dân nữ đã khám ra ngài trúng độc, khoảng xấp xỉ hai mươi loại, cùng với cái kia……” Đường Khanh cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại thoáng dời ánh mắt xuống, tiếp theo cô liền hối hận.



Rõ ràng biết đối phương là người thô bạo, cô còn rắc muối lên miệng vết thương của đối phương! Làm một người nam nhân, cái kia không được chính là còn thống khổ hơn so với giết hắn! Rõ ràng trước đó còn nghĩ làm thế nào để uyển chuyển nói ra, sao liền ngay đó lại không quản được hai mắt này cơ chứ!

Đường Khanh cảm thấy, lần này có lẽ mình sắp đi tong.

Quả nhiên, cô vừa nói xong lời đó, tức giận trong mắt đối phương lại tăng vài phần, mà cái tay bóp cổ mình cũng mạnh hơn một chút.

Ngay lúc cô chờ đợi tử vong kéo đến, bàn tay vốn đang bóp cổ cô lại buông lỏng, điều này không khỏi khiến cô có chút ngoài ý muốn mà ngẩng đầu lên.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của đối phương, Kỳ Quân Túc không giận mà cười, tiểu nha đầu này có chút thú vị a, làm việc bên cạnh hắn mà còn ngốc như vậy, có thể sống tới ngày hôm nay đúng là không dễ dàng.

Hệ thống: “……” Ký chủ này đúng là ngu xuẩn đến mức không nỡ nhìn.

Mái tóc đen của Kỳ Quân Túc không búi gọn mà tùy ý buông sau lưng, khí thế quân lâm thiên hạ khiến người ta không dám nhìn thẳng, cho nên Đường Khanh chỉ nhìn thoáng qua liền cực kỳ sợ hãi cúi đầu.

Chẳng qua chỉ một cái liếc mắt này cũng đủ khiến người ta kinh diễm, ngũ quan của Túc Vương có thể nói là hoàn mỹ, lại đi kèm với khí thế kia, quả thực chính là vẻ ngoài tiêu chuẩn của nam chính. Đáng tiếc mỗi khi nhìn đến ý cười như có như không trên khóe miệng đối phương, cô luôn cảm thấy mình không chết cũng liền gặp phải tai ương đến nơi rồi.

“Ngươi tên là gì.” Kỳ Quân Túc bâng quơ mở miệng, tuy nói đối phương hình như đã chữa trị cho mình không ít thời gian, chẳng qua tên của nô tài hắn cũng lười nhớ kỹ, rốt cuộc thì ai biết qua một đoạn thời gian nữa kẻ đó có phải đến gặp Diêm La Vương báo tin hay không.

Đường Khanh sợ hãi cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Vân Chỉ.”

Kỳ Quân Túc khẽ nhướng mày, “Họ Vân…… đúng là cái họ hay đấy.”

Họ Vân chính là thế gia vọng tộc của tiền triều, chẳng qua nguyên chủ không muốn vứt bỏ họ Vân mang ý nghĩa nàng ta đã từng cao cao tại thượng, cho nên tuy rằng đổi chữ, nhưng âm đọc lại không đổi.

Chẳng qua Đường Khanh cũng không phải là nguyên chủ, cô chẳng có tình cảm gì với cái họ Vân này hết, vì như vậy chỉ cho thấy rằng pháo hôi chính là pháo hôi, quả nhiên đâu đâu cũng muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Đường Khanh không biết trả lời như thế nào, liền đơn giản ngậm miệng, dù sao nói nhiều thì sai nhiều. May là Kỳ Quân Túc cũng không định bám riết lấy vấn đề dòng họ của cô, “Ngươi đã khám ra bệnh tình của bổn vương?”

“Dạ phải.”

Kỳ Quân Túc một lần nữa trở về chỗ ngồi, lười nhác nói: “Nếu đã biết, còn chưa cút xuống điều chế giải dược cho bổn vương, chẳng lẽ còn muốn bổn vương tự mình mời ngươi chắc?”

Tuy nói giọng điệu của Kỳ vương rất không vui, nhưng Đường Khanh thì lại vui vẻ đầy mặt, rốt cuộc cũng không cần ở đây đối mặt với Ma Vương âm tình bất định này nữa!



“Dạ, dân nữ cáo lui.”

Kỳ Quân Túc nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Đường Khanh, trong mắt hiện lên một tia hứng thú tà ác. Hắn đã bao lâu không tìm trò tiêu khiển?

Sau khi Đường Khanh trở về liền tê liệt ngã xuống giường nói chuyện phiếm với hệ thống.

“Hệ thống, nữ chính ở đâu?”

Túc Vương có chứng mất ngủ nghiêm trọng, chẳng qua chứng bệnh này nữ chính có thể chữa khỏi, rốt cuộc thì nữ chính cũng là dược nhân, có tác dụng rất lớn với chứng mất ngủ của hắn, lúc trước cô cũng dựa vào điều này mới thu hút được sự chú ý của Túc Vương.

“Nữ chính hiện tại còn đang ở trong tay Độc Vương, ta không khuyên ngươi đi tìm cô ấy lúc này. Quá nguy hiểm.” Nói xong, hệ thống lại nói: “Với thực lực hiện tại của ngươi, chữa khỏi chứng mất ngủ của Kỳ Quân Túc là rất dễ.”

Đường Khanh nói: “Chữa khỏi chứng mất ngủ đúng là không khó, nhưng ta còn lâu mới ngốc như vậy! Vì sự an toàn của tinh thần và thể xác, vẫn nên cách xa nam chính bệnh thần kinh kia thì hơn, loại nhiệm vụ xả thân cứu người này vẫn nên để cho nữ chính, ta chỉ cần giúp đỡ thôi là được.”

Hệ thống: “……” Lần đầu tiên phát hiện ký chủ này của mình vẫn không tính là quá ngu xuẩn.

Tốt xấu cũng ở cạnh nhau ba thế giới, Đường Khanh ít nhiều gì cũng đã hiểu cái hệ thống thích ra vẻ cao lãnh này, vì thế nói: “Có phải ngươi đang nói xấu ta không.”

“Không phải.”

“Đúng thế!”

“Thôi được rồi, thì đúng.”

“Ngươi!” Đường Khanh khó thở, cuối cùng hu hu nói: “Ngươi cái đồ đàn ông bội tình bạc nghĩa, lúc trước là ai dỗ ta cầu xin ta kết nối với ngươi, bây giờ lại lãnh khốc vô tình như vậy!”

Hệ thống: “……” Hắn rốt cuộc đã gây ra cái nghiệt gì mà dính phải cô ta!

Đường Khanh: “Ta mặc kệ, ngay lúc này, phải cố hết sức và dỗ ta! Nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi!”

Cuối cùng, hệ thống bị ép buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể nói hết lời hay, lúc này mới không bị người nào đó lải nhải chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook