Chương 241: Công lược bạn trai cũ khốc duệ (19)
Mai Khai
31/12/2018
Aya: Xin lỗi mọi người, mình có điều xin đính chính.
Từ giờ tiêu đề thế giới sẽ là bạn trai cũ khốc duệ nhé. Mình edit mà con mắt toàn nhìn bản cv ở chính giữa, chứ không thèm nhìn khung Hán Việt ở bên trái... nên mới xảy ra hiểu nhầm này. Nên có bạn hỏi "túm khốc" là gì, mình cũng chẳng hiểu cái mớ hỗn độn nửa Hán nửa Việt này là gì nên cũng không thể trả lời.
Còn về khốc duệ chắc có nhiều bạn biết nhưng mình xin giải thích nhé. Những điều này do mình mò trên baike nên cũng không chắc là đúng hoàn toàn hay không. Có gì sai thì cứ cmt nhé.
Khốc duệ (酷拽): Khốc ở đây mang nghĩa ý chỉ về bề ngoài, ngôn hành cử chỉ, khí thế rất đặc biệt, cá tính, tuyệt đối không phải loại hình nhiệt tình chất phác mà thế hệ trước thưởng thức. Cũng không "tốt" nếu nhìn theo khuôn phép cũ.
Tinh túy của "khốc" chính là "duệ". Ở đây có cả nghĩa tốt và xấu. Khi mang nghĩa tốt, nó mang theo ý vị thưởng thức. Còn nghĩa xấu thì chính là có chút càn rỡ, điên cuồng.
Mình cũng không chắc, để khi nào đi hỏi bạn đã:)))))
__________
Nhìn cô con gái đã cao hơn mình một cái đầu, Lăng mẫu thở dài, sau đó gật đầu: "Được, thế nhưng có chuyện gì thì đùng có gạt mẹ nữa!"
"Yên tâm đi mẹ! Được rồi, con phải đến trường! Mẹ mệt thì nghỉ ngơi một lúc, biết mẹ quay về nên con có chuẩn bị cơm trưa cho mẹ, lạnh liền hâm nóng lên ăn!"
Sau khi dặn Lăng mẫu một phen, Lăng Vu Đề mới cầm túi ra khỏi cửa.
——Nước M——
Nước M cách nước Z quốc đến mười ba múi giờ, vào lúc này bên nước Z vừa qua khỏi mười hai giờ rưỡi trưa, còn bên này là hơn một giờ sáng.
Sau khi Nhan Tử Hành nhắn tin cho Lăng Vu Đề thì anh nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe. Anh đến nước M cũng không có nói cho Mộng Tuyết, bởi vì anh muốn cho Mộng Tuyết một bất ngờ.
Anh sợ mình ở trên máy bay, tắt máy thì Mộng Tuyết sẽ lo lắng, cho nên Nhan Tử Hành còn đặc biệt nói với cô rằng mình cần theo giáo viên tới tham gia hội nghị ở một trường đại học khác, sẽ tắt di động.
Xe đưa Nhan Tử Hành đến khách sạn mà anh vừa định được từ lúc sáng. Anh xách vali màu đen vốn không có nhiều hành lý xuống xe. Anh xin nghỉ năm ngày, thêm vào hai ngày cuối tuần, tổng cộng là một tuần lễ.
Trở về phòng, bởi vì ngồi hai mươi mấy tiếng trên máy bay nên anh cũng rất mệt. Anh tắm rửa sạch sẽ xong liền đi ngủ.
Ngày tiếp theo, Nhan Tử Hành rời giường, tắm sơ một cái rồi xách hành lý rời khỏi khách sạn, chuẩn bị tới nơi ở của Mộng Tuyết.
Anh biết ở nơi nào, tuy rằng anh chưa từng đến đó.
Gọi xe qua, vẫn chưa có xuống xe thì anh đã nhìn thấy Mộng Tuyết theo một chàng trai nước ra khỏi cửa nhà.
Không, không phải con trai, là đàn ông!
Người đàn ông kia thoạt nhìn tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đeo kính, mặt mũi không tinh xảo, nhưng lại ôn hòa.
Khóe miệng anh ta mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Mộng Tuyết.
Mà Mộng Tuyết hơi cụp mắt xuống, gò má ửng hồng, có chút e thẹn.
Động tác xuống xe hơi dừng một chút, ánh mắt Nhan Tử Hành lóe lên một tia nghi hoặc, có cả chần chờ.
Mãi đến khi Mộng Tuyết cùng người kia lái xe rời đi, tài xế ngồi ở ghế lái hỏi dò khiến Nhan Tử Hành hoàn hồn.
Hít nhẹ một hơi, Nhan Tử Hành tự nói với mình, có thể người kia chỉ là bạn của Mộng Tuyết mà thôi! Sáng sớm hai người cùng đi với nhau, cũng không có nghĩa là gì, không phải hay sao!
Nhan Tử Hành cảm thấy anh phải tin tưởng Mộng Tuyết!
Sau khi xuống xe, Nhan Tử Hành qua đường cái, đi tới rồi đứng lại trước dãy biệt thự loại nhỏ. Vừa nãy, anh nên đi ra gọi Mộng Tuyết lại! Chí ít anh sẽ không giống như bây giờ, thành một đứa ngốc đứng trước cửa!
Anh lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho cô, lại lo lắng trên trường cô có tiết. Suy nghĩ một chút, Nhan Tử Hành trực tiếp ngồi ở trên bậc thang trước cửa chờ Mộng Tuyết trở về ——
Mộng Tuyết lúc năm giờ chiều mới về, là người đàn ông dẫn cô rời đi lúc sáng lái xe đưa cô trở về.
Khi nhìn thấy chàng trai ngồi ở trên bậc thang nhà mình, Mộng Tuyết sửng sốt, tạm thời không phản ứng kịp.
Mãi đến khi Nhan Tử Hành đứng lên, mỉm cười đi về phía cô.
Mộng Tuyết mới kinh ngạc gọi một tiếng: "Tử Hành, làm sao anh đến đây?!"
"Nhớ em, nên tới thăm em một chút!" Nhan Tử Hành dang hai tay, muốn ôm Mộng Tuyết.
Mộng Tuyết lại cứng còng đứng ở đó không nhúc nhích, người đàn ông phía sau mỉm cười, lịch thiệp hỏi: "Tiểu Tuyết Nhi, vị này chính là?"
Lúc này Mộng Tuyết mới a một tiếng, quay đầu nhìn người đàn ông kia một chút, sau đó mới chỉ vào Nhan Tử Hành nói rằng: "Anh ấy là Nhan Tử Hành, bạn trai... của em."
Sau đó lại nói với Nhan Tử Hành: "Vị này chính là giáo viên dạy thay của trường em, Kiều Duẫn Thiên, thầy Kiều."
Kiều Duẫn Thiên nhấc chân đi về phía Nhan Tử Hành, sau đó đưa tay ra: "Hoá ra cậu chính là bạn trai của Tiểu Tuyết Nhi à! Chào cậu!"
"Xin chào, thầy Kiều." Nếu như nói, lúc sáng sớm thì Nhan Tử Hành còn có thể an ủi mình, Mộng Tuyết cùng cái người gọi là Kiều Duẫn Thiên chỉ là bạn bè. Hiện tại, anh lại thấy dục chiếm hữu đối với Mộng Tuyết trong mắt Kiều Duẫn Thiên.
Một thầy giáo dạy thay lại có tình cảm đặc biệt đối với học sinh của mình, người thầy này, thật khiến người ta buồn nôn!
Giọng điệu của Nhan Tử Hành không tốt lắm, ánh mắt nhìn về phía Kiều Duẫn Thiên cũng không có ý tốt.
Mộng Tuyết thấy thế, vội vã tách hai người đang bắt tay ra, sau đó kéo tay Nhan Tử Hành: "Thầy Kiều, cảm ơn thầy đã đưa em trở về!"
Kiều Duẫn Thiên gật đầu, sau đó lại nhìn Nhan Tử Hành một chút, lúc này mới xoay người rời đi.
Mộng Tuyết kéo kéo Nhan Tử Hành: "Chúng ta vào đi thôi."
Nhan Tử Hành gật đầu, theo Mộng Tuyết vào biệt thự ——
"Đúng rồi, sao anh lại đột nhiên đến nước M?" Mộng Tuyết vừa rót nước cho Nhan Tử Hành, vừa tò mò hỏi.
Ánh mắt Nhan Tử Hành tối sầm lại, không phải vừa nãy anh đã nói rồi sao, anh nhớ cô, cho nên tới gặp cô!
Cho nên lời anh vừa nói, cô không có nghe sao?
Kiều Duẫn Thiên kia...
Nháy mắt một cái, Nhan Tử Hành vẫn tự nói với mình, phải tin tưởng Mộng Tuyết! Anh lấy từ trong túi quần ra một hộp trang sức màu đỏ, sau đó đi tới bên Mộng Tuyết rồi mở ra: "Sinh nhật vui vẻ!"
Ngày hôm nay, là sinh nhật Mộng Tuyết!
Mộng Tuyết kinh ngạc, cô nhìn dây chuyền trong hộp, cảm động đến mức vành mắt đỏ lên: "Cảm ơn anh, Tử Hành!"
Nhan Tử Hành cười cười, sau đó lấy sợi dây chuyền nước hoa khỏi hộp trang sức, chuẩn bị đeo lên cho Mộng Tuyết.
"Đây là dây chuyền có hương nước hoa tường vi, hi vọng em yêu thích!"
Nghe thấy là hoa tường vi, vẻ mặt Mộng Tuyết cứng ngắc một hồi, ngay khi dây chuyền sắp dán lên làn da của cô, Mộng Tuyết đưa tay kéo dây chuyền đi.
Nhan Tử Hành nhíu mày, hơi nghi hoặc nhìn Mộng Tuyết.
Mộng Tuyết có chút không tự nhiên cười cười: "Cảm ơn quà của anh, em rất thích, có điều em muốn cất nó đi!"
Tiếp đó, Mộng Tuyết liền bỏ dây chuyền nước hoa lại trong hộp trang sức.
Nhan Tử Hành nhìn, không nói gì ——
Bởi vì Nhan Tử Hành đến nên ngày tiếp theo Mộng Tuyết cố ý xin nghỉ một ngày, sáng sớm liền dẫn Nhan Tử Hành đi tới những điểm du lịch nổi tiếng ở nước M.
Buổi chiều đi ngang qua điểm chuyên bán di động, Nhan Tử Hành ngừng lại.
Mộng Tuyết nghi hoặc quay đầu lại: "Sao anh không đi tiếp?"
Nhan Tử Hành nhấc chân đi vào cửa hàng di động, lưu loát dùng tiếng nước M nói rằng: "Xin chào, tôi muốn mua điện thoại đôi loại mới nhất."
Người phục vụ mỉm cười gật đầu: "Quý khách thật may mắn a! Chỉ còn dư lại hai chiếc cuối cùng đây!"
Nhìn người phục vụ lấy di động rồi đặt trên quầy, một màu xanh da trời, một màu hồng, kiểu dáng đặc biệt, rất đẹp!
Mộng Tuyết liếc mắt thì đã nhìn trúng cái màu hồng, cô cười nói: "Thật là đẹp! Tử Hành em cùng anh mỗi người một chiếc đi!"
Nhan Tử Hành đang nhờ người phục vụ gói hai chiếc di động thì dừng một chút, anh nghiêng đầu nhìn Mộng Tuyết: "Không được, đây là cho Lăng Vu Đề." Anh đã đáp ứng cô.
Hơn nữa, đây là hai chiếc cuối cùng, anh cũng không thể thất tín với người khác được!
Mộng Tuyết ngẩn ra, thứ cô muốn, nhưng anh lại nói, đó là mua cho Lăng Vu Đề!
Aya: Bom hẹn giờ sắp nổ rồi.
Nhá hàng trước một chương. Đợi tối mình đi học về rồi sẽ xả tiếp. Hôm nay chắc chắn sẽ kết thúc thế giới này.
Từ giờ tiêu đề thế giới sẽ là bạn trai cũ khốc duệ nhé. Mình edit mà con mắt toàn nhìn bản cv ở chính giữa, chứ không thèm nhìn khung Hán Việt ở bên trái... nên mới xảy ra hiểu nhầm này. Nên có bạn hỏi "túm khốc" là gì, mình cũng chẳng hiểu cái mớ hỗn độn nửa Hán nửa Việt này là gì nên cũng không thể trả lời.
Còn về khốc duệ chắc có nhiều bạn biết nhưng mình xin giải thích nhé. Những điều này do mình mò trên baike nên cũng không chắc là đúng hoàn toàn hay không. Có gì sai thì cứ cmt nhé.
Khốc duệ (酷拽): Khốc ở đây mang nghĩa ý chỉ về bề ngoài, ngôn hành cử chỉ, khí thế rất đặc biệt, cá tính, tuyệt đối không phải loại hình nhiệt tình chất phác mà thế hệ trước thưởng thức. Cũng không "tốt" nếu nhìn theo khuôn phép cũ.
Tinh túy của "khốc" chính là "duệ". Ở đây có cả nghĩa tốt và xấu. Khi mang nghĩa tốt, nó mang theo ý vị thưởng thức. Còn nghĩa xấu thì chính là có chút càn rỡ, điên cuồng.
Mình cũng không chắc, để khi nào đi hỏi bạn đã:)))))
__________
Nhìn cô con gái đã cao hơn mình một cái đầu, Lăng mẫu thở dài, sau đó gật đầu: "Được, thế nhưng có chuyện gì thì đùng có gạt mẹ nữa!"
"Yên tâm đi mẹ! Được rồi, con phải đến trường! Mẹ mệt thì nghỉ ngơi một lúc, biết mẹ quay về nên con có chuẩn bị cơm trưa cho mẹ, lạnh liền hâm nóng lên ăn!"
Sau khi dặn Lăng mẫu một phen, Lăng Vu Đề mới cầm túi ra khỏi cửa.
——Nước M——
Nước M cách nước Z quốc đến mười ba múi giờ, vào lúc này bên nước Z vừa qua khỏi mười hai giờ rưỡi trưa, còn bên này là hơn một giờ sáng.
Sau khi Nhan Tử Hành nhắn tin cho Lăng Vu Đề thì anh nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe. Anh đến nước M cũng không có nói cho Mộng Tuyết, bởi vì anh muốn cho Mộng Tuyết một bất ngờ.
Anh sợ mình ở trên máy bay, tắt máy thì Mộng Tuyết sẽ lo lắng, cho nên Nhan Tử Hành còn đặc biệt nói với cô rằng mình cần theo giáo viên tới tham gia hội nghị ở một trường đại học khác, sẽ tắt di động.
Xe đưa Nhan Tử Hành đến khách sạn mà anh vừa định được từ lúc sáng. Anh xách vali màu đen vốn không có nhiều hành lý xuống xe. Anh xin nghỉ năm ngày, thêm vào hai ngày cuối tuần, tổng cộng là một tuần lễ.
Trở về phòng, bởi vì ngồi hai mươi mấy tiếng trên máy bay nên anh cũng rất mệt. Anh tắm rửa sạch sẽ xong liền đi ngủ.
Ngày tiếp theo, Nhan Tử Hành rời giường, tắm sơ một cái rồi xách hành lý rời khỏi khách sạn, chuẩn bị tới nơi ở của Mộng Tuyết.
Anh biết ở nơi nào, tuy rằng anh chưa từng đến đó.
Gọi xe qua, vẫn chưa có xuống xe thì anh đã nhìn thấy Mộng Tuyết theo một chàng trai nước ra khỏi cửa nhà.
Không, không phải con trai, là đàn ông!
Người đàn ông kia thoạt nhìn tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đeo kính, mặt mũi không tinh xảo, nhưng lại ôn hòa.
Khóe miệng anh ta mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Mộng Tuyết.
Mà Mộng Tuyết hơi cụp mắt xuống, gò má ửng hồng, có chút e thẹn.
Động tác xuống xe hơi dừng một chút, ánh mắt Nhan Tử Hành lóe lên một tia nghi hoặc, có cả chần chờ.
Mãi đến khi Mộng Tuyết cùng người kia lái xe rời đi, tài xế ngồi ở ghế lái hỏi dò khiến Nhan Tử Hành hoàn hồn.
Hít nhẹ một hơi, Nhan Tử Hành tự nói với mình, có thể người kia chỉ là bạn của Mộng Tuyết mà thôi! Sáng sớm hai người cùng đi với nhau, cũng không có nghĩa là gì, không phải hay sao!
Nhan Tử Hành cảm thấy anh phải tin tưởng Mộng Tuyết!
Sau khi xuống xe, Nhan Tử Hành qua đường cái, đi tới rồi đứng lại trước dãy biệt thự loại nhỏ. Vừa nãy, anh nên đi ra gọi Mộng Tuyết lại! Chí ít anh sẽ không giống như bây giờ, thành một đứa ngốc đứng trước cửa!
Anh lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho cô, lại lo lắng trên trường cô có tiết. Suy nghĩ một chút, Nhan Tử Hành trực tiếp ngồi ở trên bậc thang trước cửa chờ Mộng Tuyết trở về ——
Mộng Tuyết lúc năm giờ chiều mới về, là người đàn ông dẫn cô rời đi lúc sáng lái xe đưa cô trở về.
Khi nhìn thấy chàng trai ngồi ở trên bậc thang nhà mình, Mộng Tuyết sửng sốt, tạm thời không phản ứng kịp.
Mãi đến khi Nhan Tử Hành đứng lên, mỉm cười đi về phía cô.
Mộng Tuyết mới kinh ngạc gọi một tiếng: "Tử Hành, làm sao anh đến đây?!"
"Nhớ em, nên tới thăm em một chút!" Nhan Tử Hành dang hai tay, muốn ôm Mộng Tuyết.
Mộng Tuyết lại cứng còng đứng ở đó không nhúc nhích, người đàn ông phía sau mỉm cười, lịch thiệp hỏi: "Tiểu Tuyết Nhi, vị này chính là?"
Lúc này Mộng Tuyết mới a một tiếng, quay đầu nhìn người đàn ông kia một chút, sau đó mới chỉ vào Nhan Tử Hành nói rằng: "Anh ấy là Nhan Tử Hành, bạn trai... của em."
Sau đó lại nói với Nhan Tử Hành: "Vị này chính là giáo viên dạy thay của trường em, Kiều Duẫn Thiên, thầy Kiều."
Kiều Duẫn Thiên nhấc chân đi về phía Nhan Tử Hành, sau đó đưa tay ra: "Hoá ra cậu chính là bạn trai của Tiểu Tuyết Nhi à! Chào cậu!"
"Xin chào, thầy Kiều." Nếu như nói, lúc sáng sớm thì Nhan Tử Hành còn có thể an ủi mình, Mộng Tuyết cùng cái người gọi là Kiều Duẫn Thiên chỉ là bạn bè. Hiện tại, anh lại thấy dục chiếm hữu đối với Mộng Tuyết trong mắt Kiều Duẫn Thiên.
Một thầy giáo dạy thay lại có tình cảm đặc biệt đối với học sinh của mình, người thầy này, thật khiến người ta buồn nôn!
Giọng điệu của Nhan Tử Hành không tốt lắm, ánh mắt nhìn về phía Kiều Duẫn Thiên cũng không có ý tốt.
Mộng Tuyết thấy thế, vội vã tách hai người đang bắt tay ra, sau đó kéo tay Nhan Tử Hành: "Thầy Kiều, cảm ơn thầy đã đưa em trở về!"
Kiều Duẫn Thiên gật đầu, sau đó lại nhìn Nhan Tử Hành một chút, lúc này mới xoay người rời đi.
Mộng Tuyết kéo kéo Nhan Tử Hành: "Chúng ta vào đi thôi."
Nhan Tử Hành gật đầu, theo Mộng Tuyết vào biệt thự ——
"Đúng rồi, sao anh lại đột nhiên đến nước M?" Mộng Tuyết vừa rót nước cho Nhan Tử Hành, vừa tò mò hỏi.
Ánh mắt Nhan Tử Hành tối sầm lại, không phải vừa nãy anh đã nói rồi sao, anh nhớ cô, cho nên tới gặp cô!
Cho nên lời anh vừa nói, cô không có nghe sao?
Kiều Duẫn Thiên kia...
Nháy mắt một cái, Nhan Tử Hành vẫn tự nói với mình, phải tin tưởng Mộng Tuyết! Anh lấy từ trong túi quần ra một hộp trang sức màu đỏ, sau đó đi tới bên Mộng Tuyết rồi mở ra: "Sinh nhật vui vẻ!"
Ngày hôm nay, là sinh nhật Mộng Tuyết!
Mộng Tuyết kinh ngạc, cô nhìn dây chuyền trong hộp, cảm động đến mức vành mắt đỏ lên: "Cảm ơn anh, Tử Hành!"
Nhan Tử Hành cười cười, sau đó lấy sợi dây chuyền nước hoa khỏi hộp trang sức, chuẩn bị đeo lên cho Mộng Tuyết.
"Đây là dây chuyền có hương nước hoa tường vi, hi vọng em yêu thích!"
Nghe thấy là hoa tường vi, vẻ mặt Mộng Tuyết cứng ngắc một hồi, ngay khi dây chuyền sắp dán lên làn da của cô, Mộng Tuyết đưa tay kéo dây chuyền đi.
Nhan Tử Hành nhíu mày, hơi nghi hoặc nhìn Mộng Tuyết.
Mộng Tuyết có chút không tự nhiên cười cười: "Cảm ơn quà của anh, em rất thích, có điều em muốn cất nó đi!"
Tiếp đó, Mộng Tuyết liền bỏ dây chuyền nước hoa lại trong hộp trang sức.
Nhan Tử Hành nhìn, không nói gì ——
Bởi vì Nhan Tử Hành đến nên ngày tiếp theo Mộng Tuyết cố ý xin nghỉ một ngày, sáng sớm liền dẫn Nhan Tử Hành đi tới những điểm du lịch nổi tiếng ở nước M.
Buổi chiều đi ngang qua điểm chuyên bán di động, Nhan Tử Hành ngừng lại.
Mộng Tuyết nghi hoặc quay đầu lại: "Sao anh không đi tiếp?"
Nhan Tử Hành nhấc chân đi vào cửa hàng di động, lưu loát dùng tiếng nước M nói rằng: "Xin chào, tôi muốn mua điện thoại đôi loại mới nhất."
Người phục vụ mỉm cười gật đầu: "Quý khách thật may mắn a! Chỉ còn dư lại hai chiếc cuối cùng đây!"
Nhìn người phục vụ lấy di động rồi đặt trên quầy, một màu xanh da trời, một màu hồng, kiểu dáng đặc biệt, rất đẹp!
Mộng Tuyết liếc mắt thì đã nhìn trúng cái màu hồng, cô cười nói: "Thật là đẹp! Tử Hành em cùng anh mỗi người một chiếc đi!"
Nhan Tử Hành đang nhờ người phục vụ gói hai chiếc di động thì dừng một chút, anh nghiêng đầu nhìn Mộng Tuyết: "Không được, đây là cho Lăng Vu Đề." Anh đã đáp ứng cô.
Hơn nữa, đây là hai chiếc cuối cùng, anh cũng không thể thất tín với người khác được!
Mộng Tuyết ngẩn ra, thứ cô muốn, nhưng anh lại nói, đó là mua cho Lăng Vu Đề!
Aya: Bom hẹn giờ sắp nổ rồi.
Nhá hàng trước một chương. Đợi tối mình đi học về rồi sẽ xả tiếp. Hôm nay chắc chắn sẽ kết thúc thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.