Chương 362: Công lược bếp trưởng hạng nhất (12)
Mai Khai
24/12/2019
Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Lăng Vu Đề cực kì sảng khoái gật đầu: "Tất nhiên rồi! Cám ơn~ "
Vì thế, nam nhân viên phục vụ lại đi lên lầu hai, nhắc lại nguyên văn lời nói của Lăng Vu Đề cho Trịnh Vũ Hiên nghe.
"Cô ta nói mình tên gì?" Trịnh Vũ Hiên dừng việc đang làm lại, nghiêng đầu nhìn nam phục vụ.
"Cô ấy nói mình tên Lăng Vu Đề."
Nghe thấy tên của Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên nhịn không được mà bật cười, đưa tay khẽ vỗ trán mình.
Anh còn tưởng rằng sau khi cô gái kia biến mất nửa tháng thì vẫn nên tiếp tục biến mất luôn đi chứ!
Xem ra là anh đã nghĩ nhiều rồi, sở dĩ nửa tháng trước cô gái đó bỏ đi, chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó! Nói không chừng, bản thân cô ấy còn không có chuẩn bị rời đi đâu!
Trong lòng nói không ra lời được đây là cảm giác gì, nhiều hơn lại là cảm giác bất đắc dĩ khi không có biện pháp gì nắm bắt lấy cô.
Nhớ đến phong cách làm việc của Lăng Vu Đề, e rằng ngay cả khi anh nói không gặp, cô nhất định sẽ nghĩ cách gặp anh!
Khe khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ: "Cho cô ấy lên đi!"
Anh nhân viên phục vụ vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe lời từ chối của Trịnh Vũ Hiên rồi, không ngờ rằng Trịnh Vũ Hiên lại nói là để cho cô ấy lên đây!
Xem ra, quý cô họ Lăng đó nói thật!
"Vâng, vậy tôi đi mời cô ấy lên đây!" Nói xong, nhân viên phục vụ quay người bước đi.
Sau khi chờ phục vụ đi, Trịnh Vũ Hiên không còn tâm tư để làm việc nữa, nghĩ đến việc lát nữa gặp lại cô gái đặc biệt lần đầu gặp được trong đời mình, thế mà anh lại có chút khẩn trương!
Anh lắc đầu, thôi kệ đi, vừa lúc mấy món anh tự mình nấu cũng gần xong rồi, chuẩn bị lát nữa dọn ra là được.
Sau khi dặn dò phụ bếp một chút, Trịnh Vũ Hiên cởi tạp dề đi ra khỏi phòng bếp.
Mắt nhìn cô gái xinh đẹp lại đơn thuần đang phơi nắng bên cạnh bể bơi ở ngoài cửa kính sát đất, Trịnh Vũ Hiên cảm thấy tim mình đập có chút không theo quy luật.
Cô gái ngước đầu nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh, mặc dù cô gái đó không nói gì, nhưng anh có thể thấy ái mộ tràn đầy trong mắt cô ấy.
Một cô gái xinh đẹp như vậy thế mà lại không thể nói chuyện được, lòng Trịnh Vũ Hiên có chút thương tiếc.
Lăng Vu Đề mới đi lên lầu đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Vũ Hiên, cô nhếch miệng cười rồi vỗ vai anh: "Hey~ hơn nửa tháng không gặp, có nhớ tôi không?"
Trịnh Vũ Hiên quay người lại thì thấy Lăng Vu Đề vẫn mặc bộ đồ bơi như lần đầu gặp mặt, anh cau mày: "Cô không có quần áo để thay sao?"
Lăng Vu Đề bĩu môi: "Không có! Nội y và đầm anh mua cho tôi để ở bãi đá, kết quả là không biết bị tên khốn tham lam nào đó lấy mất rồi!"
Nói như vậy... Giống như ngoại trừ bộ đồ tắm cô mặc trên người thì chỉ có bộ đầm lần trước anh mua cho cô vậy!
Trịnh Vũ Hiên phát hiện rằng mặc dù quen biết Lăng Vu Đề chưa được bao lâu, nhưng mà anh mệt tim lắm, rất là mệt!
"Thôi được rồi, không xoắn xuýt chuyện quần áo nữa, cô đến đây làm gì?"
"Tất nhiên là tìm anh rồi!" Lăng Vu Đề cho Trịnh Vũ Hiên một ánh mắt "Anh thật là ngốc", sau đó quay người đi thẳng vào phòng bếp.
Cô vừa đi vừa nói: "Tôi đói bụng lắm rồi! Sáng nay chưa có ăn sáng nữa~ " Sau khi chế thuốc xong thì cô đi ra ngoài luôn, ngay cả bữa sáng cũng quên ăn.
Lúc nhìn thấy tám phụ bếp ở đó, Lăng Vu Đề còn chào hỏi họ rất thân thiện, sau đó chuẩn bị nấu đồ ăn cho mình.
Vốn dĩ cô muốn ăn đồ nấu sẵn nhưng bây giờ vừa đúng buổi trưa, thực khách đang chuẩn bị dùng bữa, nếu như cô lấy phần của người khác thì người ta ăn cái gì đây.
Trịnh Vũ Hiên kêu người cầm áo choàng tắm đến, sau đó khoác lên cho cô: "Mặc vào đi, rồi sau đó đi ra ngoài ngồi!"
Lăng Vu Đề ngây người một chút, sau đó cười tủm tỉm ngoan ngoãn mặc áo choàng tắm vào: "Biết rồi!"
Xem ra ý của Trịnh Vũ Hiên là muốn đích thân nấu cho cô ăn rồi! Vậy thì cô sẽ nếm thử tay nghề của bếp trưởng đẳng cấp Trịnh Vũ Hiên!
Lăng Vu Đề đi ra ngoài với tâm trạng đặc biệt tốt, đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống thì mắt lại trông thấy cái bóng màu tím đứng cạnh bể bơi ở bên ngoài vừa vặn cũng nhìn cô!
Lòng Lăng Vu Đề kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài, mà người đối diện bên đó cứ như nhìn thấy ma!
Hai bên nhìn nhau chừng năm giây, Lăng Vu Đề như không nhìn thấy người kia, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Trịnh Vũ Hiên bưng một đĩa thịt tôm hùm và một ly nước trái cây ra, đặt trước mặt Lăng Vu Đề: "Ăn đi."
Cô ngước đầu nhìn Trịnh Vũ Hiên cười: "A Hiên thật tốt..." Còn chưa nói dứt lời, Trịnh Vũ Hiên đã xoay người bỏ đi rồi.
Chẳng qua cảm ứng được độ hảo cảm tăng thêm mười điểm, Lăng Vu Đề có chút cảm thán.
Kiếm hảo cảm của nam phụ này cũng quá dễ dàng rồi phải không?
Thịt tôm hùm được cắt thành từng miếng nhỏ, thịt mềm mềm trắng trắng, vừa nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn rồi.
Bụng bắt đầu kêu to, Lăng Vu Đề quyết định quăng cái người quen đứng bên ngoài kia ra sau đầu, lấp đầy bụng rồi hẵng nói!
Vừa mới ăn được một miếng, cái người vốn dĩ đang đứng bên ngoài kia đã đi đến trước mặt cô.
"A a a?" Lăng cô cô, sao cô lại ở đây?
Lăng Vu Đề nhai thịt tôm cực kì ngon ở trong miệng, sau đó uống một ngụm nước trái cây...
Còn chưa mở miệng nói, một người khác đã đi từ bên ngoài vào.
Lần này là một người đàn ông, vẻ ngoài rất đẹp trai! Còn khí chất rất lạnh lùng! Anh ta đặt tay lên vai của Tử Mạt Nhi, tỏ thái độ Tử Mạt Nhi là của mình: "Hai người quen nhau sao?"
Tử Mạt Nhi vừa định gật đầu, Lăng Vu Đề đã trả lời: "Không quen biết!" Cô không muốn để nam chính nghĩ cô quen biết với Tử Mạt Nhi! Không muốn tẹo nào!
Tử Mạt Nhi có vẻ tổn thương, dự định giả vờ không nhìn thấy.
Nhưng mà Quý An Hàn không thể làm như không thấy! Quen biết cô gái nhỏ này hơn nửa tháng nay, trong lòng cô nghĩ cái gì, dù cho cô không nói ra nhưng anh vẫn có thể biết được cô muốn biểu đạt điều gì!
Cô gái trước mặt này rõ ràng có quen biết với Tử Mạt Nhi!
"Cô là gì của cô ấy? Đừng có nói là không quen biết, nếu không cô sẽ hối hận!"
Đậu xanh! Cứ cho anh là nam chính đi, anh có thể kiêu ngạo như vậy sao?
Lăng Vu Đề đặt nĩa lên bàn "cạch" một tiếng, sau đó ngạo mạn đứng lên nhìn Quý An Hàn: "Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ hối hận?" Khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà tứ.
Hình tượng phù thủy của Lăng cô cô đã ăn sâu vào lòng của Tử Mạt Nhi rồi, cô ấy có chút sợ hãi kéo tay áo của Quý An Hàn, ý bảo anh đừng có chống đối Lăng Vu Đề.
Quý An Hàn cau mày, ai lại có thể khiến cho một cô gái thoạt nhìn dịu dàng nhưng lại rất dũng cảm này sợ sệt như vậy? Anh lại càng thêm tò mò về thân phận của Lăng Vu Đề!
Anh vỗ vai trấn an Tử Mạt Nhi, sau đó mới quay đầu nhìn Lăng Vu Đề.
Beta: Aya Shinta
Lăng Vu Đề cực kì sảng khoái gật đầu: "Tất nhiên rồi! Cám ơn~ "
Vì thế, nam nhân viên phục vụ lại đi lên lầu hai, nhắc lại nguyên văn lời nói của Lăng Vu Đề cho Trịnh Vũ Hiên nghe.
"Cô ta nói mình tên gì?" Trịnh Vũ Hiên dừng việc đang làm lại, nghiêng đầu nhìn nam phục vụ.
"Cô ấy nói mình tên Lăng Vu Đề."
Nghe thấy tên của Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên nhịn không được mà bật cười, đưa tay khẽ vỗ trán mình.
Anh còn tưởng rằng sau khi cô gái kia biến mất nửa tháng thì vẫn nên tiếp tục biến mất luôn đi chứ!
Xem ra là anh đã nghĩ nhiều rồi, sở dĩ nửa tháng trước cô gái đó bỏ đi, chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó! Nói không chừng, bản thân cô ấy còn không có chuẩn bị rời đi đâu!
Trong lòng nói không ra lời được đây là cảm giác gì, nhiều hơn lại là cảm giác bất đắc dĩ khi không có biện pháp gì nắm bắt lấy cô.
Nhớ đến phong cách làm việc của Lăng Vu Đề, e rằng ngay cả khi anh nói không gặp, cô nhất định sẽ nghĩ cách gặp anh!
Khe khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ: "Cho cô ấy lên đi!"
Anh nhân viên phục vụ vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe lời từ chối của Trịnh Vũ Hiên rồi, không ngờ rằng Trịnh Vũ Hiên lại nói là để cho cô ấy lên đây!
Xem ra, quý cô họ Lăng đó nói thật!
"Vâng, vậy tôi đi mời cô ấy lên đây!" Nói xong, nhân viên phục vụ quay người bước đi.
Sau khi chờ phục vụ đi, Trịnh Vũ Hiên không còn tâm tư để làm việc nữa, nghĩ đến việc lát nữa gặp lại cô gái đặc biệt lần đầu gặp được trong đời mình, thế mà anh lại có chút khẩn trương!
Anh lắc đầu, thôi kệ đi, vừa lúc mấy món anh tự mình nấu cũng gần xong rồi, chuẩn bị lát nữa dọn ra là được.
Sau khi dặn dò phụ bếp một chút, Trịnh Vũ Hiên cởi tạp dề đi ra khỏi phòng bếp.
Mắt nhìn cô gái xinh đẹp lại đơn thuần đang phơi nắng bên cạnh bể bơi ở ngoài cửa kính sát đất, Trịnh Vũ Hiên cảm thấy tim mình đập có chút không theo quy luật.
Cô gái ngước đầu nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh, mặc dù cô gái đó không nói gì, nhưng anh có thể thấy ái mộ tràn đầy trong mắt cô ấy.
Một cô gái xinh đẹp như vậy thế mà lại không thể nói chuyện được, lòng Trịnh Vũ Hiên có chút thương tiếc.
Lăng Vu Đề mới đi lên lầu đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Vũ Hiên, cô nhếch miệng cười rồi vỗ vai anh: "Hey~ hơn nửa tháng không gặp, có nhớ tôi không?"
Trịnh Vũ Hiên quay người lại thì thấy Lăng Vu Đề vẫn mặc bộ đồ bơi như lần đầu gặp mặt, anh cau mày: "Cô không có quần áo để thay sao?"
Lăng Vu Đề bĩu môi: "Không có! Nội y và đầm anh mua cho tôi để ở bãi đá, kết quả là không biết bị tên khốn tham lam nào đó lấy mất rồi!"
Nói như vậy... Giống như ngoại trừ bộ đồ tắm cô mặc trên người thì chỉ có bộ đầm lần trước anh mua cho cô vậy!
Trịnh Vũ Hiên phát hiện rằng mặc dù quen biết Lăng Vu Đề chưa được bao lâu, nhưng mà anh mệt tim lắm, rất là mệt!
"Thôi được rồi, không xoắn xuýt chuyện quần áo nữa, cô đến đây làm gì?"
"Tất nhiên là tìm anh rồi!" Lăng Vu Đề cho Trịnh Vũ Hiên một ánh mắt "Anh thật là ngốc", sau đó quay người đi thẳng vào phòng bếp.
Cô vừa đi vừa nói: "Tôi đói bụng lắm rồi! Sáng nay chưa có ăn sáng nữa~ " Sau khi chế thuốc xong thì cô đi ra ngoài luôn, ngay cả bữa sáng cũng quên ăn.
Lúc nhìn thấy tám phụ bếp ở đó, Lăng Vu Đề còn chào hỏi họ rất thân thiện, sau đó chuẩn bị nấu đồ ăn cho mình.
Vốn dĩ cô muốn ăn đồ nấu sẵn nhưng bây giờ vừa đúng buổi trưa, thực khách đang chuẩn bị dùng bữa, nếu như cô lấy phần của người khác thì người ta ăn cái gì đây.
Trịnh Vũ Hiên kêu người cầm áo choàng tắm đến, sau đó khoác lên cho cô: "Mặc vào đi, rồi sau đó đi ra ngoài ngồi!"
Lăng Vu Đề ngây người một chút, sau đó cười tủm tỉm ngoan ngoãn mặc áo choàng tắm vào: "Biết rồi!"
Xem ra ý của Trịnh Vũ Hiên là muốn đích thân nấu cho cô ăn rồi! Vậy thì cô sẽ nếm thử tay nghề của bếp trưởng đẳng cấp Trịnh Vũ Hiên!
Lăng Vu Đề đi ra ngoài với tâm trạng đặc biệt tốt, đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống thì mắt lại trông thấy cái bóng màu tím đứng cạnh bể bơi ở bên ngoài vừa vặn cũng nhìn cô!
Lòng Lăng Vu Đề kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài, mà người đối diện bên đó cứ như nhìn thấy ma!
Hai bên nhìn nhau chừng năm giây, Lăng Vu Đề như không nhìn thấy người kia, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Trịnh Vũ Hiên bưng một đĩa thịt tôm hùm và một ly nước trái cây ra, đặt trước mặt Lăng Vu Đề: "Ăn đi."
Cô ngước đầu nhìn Trịnh Vũ Hiên cười: "A Hiên thật tốt..." Còn chưa nói dứt lời, Trịnh Vũ Hiên đã xoay người bỏ đi rồi.
Chẳng qua cảm ứng được độ hảo cảm tăng thêm mười điểm, Lăng Vu Đề có chút cảm thán.
Kiếm hảo cảm của nam phụ này cũng quá dễ dàng rồi phải không?
Thịt tôm hùm được cắt thành từng miếng nhỏ, thịt mềm mềm trắng trắng, vừa nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn rồi.
Bụng bắt đầu kêu to, Lăng Vu Đề quyết định quăng cái người quen đứng bên ngoài kia ra sau đầu, lấp đầy bụng rồi hẵng nói!
Vừa mới ăn được một miếng, cái người vốn dĩ đang đứng bên ngoài kia đã đi đến trước mặt cô.
"A a a?" Lăng cô cô, sao cô lại ở đây?
Lăng Vu Đề nhai thịt tôm cực kì ngon ở trong miệng, sau đó uống một ngụm nước trái cây...
Còn chưa mở miệng nói, một người khác đã đi từ bên ngoài vào.
Lần này là một người đàn ông, vẻ ngoài rất đẹp trai! Còn khí chất rất lạnh lùng! Anh ta đặt tay lên vai của Tử Mạt Nhi, tỏ thái độ Tử Mạt Nhi là của mình: "Hai người quen nhau sao?"
Tử Mạt Nhi vừa định gật đầu, Lăng Vu Đề đã trả lời: "Không quen biết!" Cô không muốn để nam chính nghĩ cô quen biết với Tử Mạt Nhi! Không muốn tẹo nào!
Tử Mạt Nhi có vẻ tổn thương, dự định giả vờ không nhìn thấy.
Nhưng mà Quý An Hàn không thể làm như không thấy! Quen biết cô gái nhỏ này hơn nửa tháng nay, trong lòng cô nghĩ cái gì, dù cho cô không nói ra nhưng anh vẫn có thể biết được cô muốn biểu đạt điều gì!
Cô gái trước mặt này rõ ràng có quen biết với Tử Mạt Nhi!
"Cô là gì của cô ấy? Đừng có nói là không quen biết, nếu không cô sẽ hối hận!"
Đậu xanh! Cứ cho anh là nam chính đi, anh có thể kiêu ngạo như vậy sao?
Lăng Vu Đề đặt nĩa lên bàn "cạch" một tiếng, sau đó ngạo mạn đứng lên nhìn Quý An Hàn: "Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ hối hận?" Khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà tứ.
Hình tượng phù thủy của Lăng cô cô đã ăn sâu vào lòng của Tử Mạt Nhi rồi, cô ấy có chút sợ hãi kéo tay áo của Quý An Hàn, ý bảo anh đừng có chống đối Lăng Vu Đề.
Quý An Hàn cau mày, ai lại có thể khiến cho một cô gái thoạt nhìn dịu dàng nhưng lại rất dũng cảm này sợ sệt như vậy? Anh lại càng thêm tò mò về thân phận của Lăng Vu Đề!
Anh vỗ vai trấn an Tử Mạt Nhi, sau đó mới quay đầu nhìn Lăng Vu Đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.