Chương 367: Công lược bếp trưởng hạng nhất (17)
Mai Khai
24/12/2019
Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Tự nhiên đụng phải hai người kia khiến Lăng Vu Đề không có tâm trạng đi mua sắm, cô nói muốn đi xem phim thì tất nhiên phải đi chứ!
Bọn họ cũng may mắn, vừa rồi còn có mười lăm phút nữa là tới giờ chiếu phim. Sau khi mua vé tình nhân, soát vé xong thì vào phòng chiếu.
Ngồi vào chỗ ghế đôi, Lăng Vu Đề ôm một thùng bắp rang lớn, đút một cái vào miệng của Trịnh Vũ Hiên: "Còn hơn mười phút nữa phim mới bắt đầu, cho anh mười phút giải thích mối quan hệ của anh với cô em dâu tương lai kia!"
Trịnh Vũ Hiên xém chút nữa bị miếng bắp rang kia làm cho nghẹn, sau đó anh ho một tiếng, ánh mắt lập lòe: "Không có, quan hệ cái gì chứ... " Câu này anh nói hơi ấp úng, rõ ràng là không đủ tự tin.
Lăng Vu Đề cười ha hả, con ngươi màu xanh lam liếc anh: "Có phải trong mắt anh, em rất ngu hay không?"
"Không, em rất thông minh." Đây là lời thật lòng, cho dù có đôi lúc Lăng Vu Đề khá là nhí nhố, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ấy rất thông minh! Mặc dù, có lúc cái thông minh này không giữ được lâu...
Trầm ngâm một chút, Trịnh Vũ Hiên vươn đầu lưỡi liếm liếm môi: "Cô ta là bạn đại học kiêm bạn gái cũ của tôi."
Nói xong, anh có chút thấp thỏm chờ đợi vẻ mặt ngạc nhiên hay là tiếng kinh hô của Lăng Vu Đề.
Nhưng tất cả đều không có!
Sau khi anh nói xong, Lăng Vu Đề chỉ nghiêng đầu nhìn sau, miệng ngậm ống hút hút coca trong tay anh, lúc này mới ừ một tiếng: "Xem ra quan hệ giữa anh với người nhà không được tốt đúng chứ?"
Là một cô gái thích Trịnh Vũ Hiên, những vấn đề này đều là những điều Lăng Vu Đề nên hỏi.
Mặc dù cô đã biết mấy chuyện này, nhưng Trịnh Vũ Hiên không biết rằng cô đã biết.
Nếu như cô không hỏi, có lẽ hôm nay Trịnh Vũ Hiên sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại sẽ thở phào nhẹ nhõm vì cô không truy hỏi đến cùng.
Nhưng đợi đến lúc anh bình tĩnh lại chắc chắn sẽ thấy rất kì lạ: Tại sao Lăng Vu Đề lại không hỏi quan hệ giữa mình và Thu Linh? Chẳng lẽ cô ấy không thấy quan hệ giữa mình và Thu Linh hơi quái lạ sao?
Vốn dĩ chẳng quái lạ gì, biểu hiện của Thu Linh thật sự quá lộ liễu rồi! Bất cứ một cô gái nào cũng có thể thấy được cô ả có cảm giác với Trịnh Vũ Hiên.
Bây giờ người khác biết Trịnh Vũ Hiên với tư cách là ông chủ của tàu Kate, đầu bếp đẳng cấp thế giới. Ít ai biết Trịnh Vũ Hiên là con trưởng của Trịnh gia.
Nếu như Thu Linh biết Trịnh Vũ Hiên không chỉ là ông chủ của tàu Kate, hay là người sở hữu toàn bộ bãi biển, cũng sở hữu hai mươi phần trăm cổ phiếu của tập đoàn Trịnh thị thì chắc chắn cô ả sẽ lập tức đá Trịnh Văn Hào ra, chạy đến xin Trịnh Vũ Hiên tha thứ!
Khụ~ trên thực tế, trong cốt truyện chính là như vậy, cũng không phải Lăng Vu Đề đoán mò!
Thật không biết sao mà Trịnh Văn Hào lại có thể chấp nhận một người phụ nữ như vậy?
"Ừ, quan hệ không tốt." Trả lời một câu này xong, Trịnh Vũ Hiên không nói nữa. Anh không muốn nhắc quá nhiều đến Trịnh gia.
Vì để ngăn Lăng Vu Đề lại hỏi nữa, Trịnh Vũ Hiên chủ động đút cô ăn bắp rang, hết miếng này đến miếng khác!
Lăng Vu Đề vui vẻ được Trịnh Vũ Hiên đút, thực tế là cô cũng không tính hỏi Trịnh Vũ Hiên thêm nữa.
Màn hình của phòng chiếu sáng lên, ánh đèn khác toàn bộ đều tắt, Lăng Vu Đề bắt đầu chú ý lên màn hình.
Xem xong phim rồi đi ra thì đã hơn năm giờ rồi, thời gian ăn tối của Trịnh gia là sáu giờ rưỡi, còn gần một tiếng nữa.
Để khỏi đến trễ, Trịnh Vũ Hiên đưa Lăng Vu Đề rời khỏi trung tâm thương mại đến thẳng Trịnh gia.
Tốc độ của anh rất chậm, vừa nhìn đã biết là anh muốn kéo dài thời gian trở về.
Lăng Vu Đề im lặng được một chút rồi không nhịn được: "Thực ra nếu anh không muốn quay trở về chỗ đó như vậy, anh hoàn toàn có thể không cần trở về."
"Làm sao em biết tôi không muốn trở về?" Trịnh Vũ Hiên hỏi, hỏi xong anh khẽ cười một cái.
Thật sự là một câu hỏi ngu ngốc! Biểu hiện của anh rõ ràng như vậy, sao Lăng Vu Đề có thể không nhìn thấy được cơ chứ!
"Trong cái nhà đó, đối với tôi thì cha là người nghiêm khắc, ít nói, nhưng mà nếu tôi đưa em về chắc là ông ấy sẽ hỏi. Lúc đó em muốn trả lời thì trả lời, không muốn trả lời thì bỏ qua, dù sao chúng ta ăn cơm xong thì đi."
Chắc là, Trịnh Vũ Hiên dùng từ "chắc là". Từ nhỏ đến lớn cha Trịnh không có hỏi chuyện của Trịnh Vũ Hiên. Vì vậy, anh cũng không biết cha Trịnh có hỏi chuyện liên quan đến Lăng Vu Đề hay không.
Anh lại tiếp tục nói: "Vợ của cha tôi là dì Phùng, bà ta ngoài mặt thoạt nhìn không có gì. Còn có một em gái, tên là Trịnh Văn Nhã, năm nay mười bảy tuổi, được cha và dì Phùng cưng chiều ngang ngược, nếu có nói gì không hay, em đừng quan tâm."
"Thực ra sau khi ông nội mất, tôi cũng không có trở về tham gia ngày họp này... "
Nghe thấy Trịnh Vũ Hiên dặn dò, ánh mắt Lăng Vu Đề dịu dàng xuống. Trong cốt truyện đã từng đề cập đến một đoạn hồi ức Trịnh Vũ Hiên ăn nhờ ở đậu ở Trịnh gia, cái cảm giác ăn nhờ ở đậu đó thật sự rất tệ!
Cô khẽ thở dài một hơi, duỗi tay xoa tóc Trịnh Vũ Hiên: "A Hiên, sau này em sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh! Em sẽ không để người khác bắt nạt anh!"
Câu này của Lăng Vu Đề là thật lòng! Cũng không phải vì năm điểm hảo cảm!
Trịnh Vũ Hiên cảm thấy cái ấm áp đã lâu không cảm nhận được giờ lại nhận được từ Lăng Vu Đề.
Kí ức đột nhiên trỗi dậy, mẹ đã từng xoa đầu anh, cười rồi nói rằng: "Dù có chuyện gì xảy ra, mẹ mãi mãi đều tin tưởng ở con!"
Lời nói rõ ràng không giống nhưng lại làm trái tim Trịnh Vũ Hiên ấm áp vô cùng!
Khóe mắt bất chợt nóng lên, anh chớp chớp mắt kiềm chế lại rồi nghiêng đầu đánh giá Lăng Vu Đề từ trên xuống dưới một phen, sau đó bĩu môi ra vẻ ghét bỏ: "Ốm chẳng được mấy lạng, còn vững chắc?"
"Hứ~ còn chê em ốm? Được lắm! Vậy bữa nào chúng ta trao đổi thử, để anh xem coi đến cùng thì em có thể bảo vệ anh được hay không?"
Lăng Vu Đề ngồi thẳng người, trừng to mắt nói một câu, sau đó dùng ngón tay cái cọ qua cánh mũi rồi hừ một tiếng.
Vốn dĩ tâm tình có hơi buồn bực ảm đảm bị hành vi lập dị của Lăng Vu Đề làm loạn, khiến Trịnh Vũ Hiên thoải mái hơn một chút.
Dù sao chỉ là một bữa cơm thôi mà, lúc trước ăn bao nhiêu bữa rồi, cũng không kém bữa này.
Vì cố ý giảm tốc độ nên vừa đúng sáu giờ hai mươi phút, xe đến cửa biệt thự Trịnh gia trên đỉnh núi.
Sau khi dắt Lăng Vu Đề xuống xe, người hầu khom lưng cung kính chào Trịnh Vũ Hiên: "Chào Hiên thiếu gia!"
Không sai, là Hiên thiếu gia! Rõ ràng là con trưởng, phải gọi là đại thiếu gia mới đúng.
Nhưng là từ một năm trước sau khi ông nội Trịnh qua đời, tất cả người hầu của Trịnh gia đều nghe theo mệnh lệnh của Trịnh Văn Hào, yêu cầu bọn họ gọi Trịnh Vũ Hiên là Hiên thiếu gia.
Trịnh Vũ Hiên không để ý đến cái xưng hô đó, sau khi gật đầu đáp lại, anh dẫn Lăng Vu Đề đi thẳng vào phòng ăn.
Ông Trịnh, bà Trịnh cùng với Trịnh Văn Hào, Trịnh Văn Nhã, Thu Lâm đã ngồi vào chỗ rồi.
Trịnh Vũ Hiên khom lưng chào ông Trịnh: "Cha, dì Phùng."
Sau đó anh lại nhìn Trịnh Văn Nhã và Trịnh Văn Hào, chào hỏi bọn họ.
Beta: Aya Shinta
Tự nhiên đụng phải hai người kia khiến Lăng Vu Đề không có tâm trạng đi mua sắm, cô nói muốn đi xem phim thì tất nhiên phải đi chứ!
Bọn họ cũng may mắn, vừa rồi còn có mười lăm phút nữa là tới giờ chiếu phim. Sau khi mua vé tình nhân, soát vé xong thì vào phòng chiếu.
Ngồi vào chỗ ghế đôi, Lăng Vu Đề ôm một thùng bắp rang lớn, đút một cái vào miệng của Trịnh Vũ Hiên: "Còn hơn mười phút nữa phim mới bắt đầu, cho anh mười phút giải thích mối quan hệ của anh với cô em dâu tương lai kia!"
Trịnh Vũ Hiên xém chút nữa bị miếng bắp rang kia làm cho nghẹn, sau đó anh ho một tiếng, ánh mắt lập lòe: "Không có, quan hệ cái gì chứ... " Câu này anh nói hơi ấp úng, rõ ràng là không đủ tự tin.
Lăng Vu Đề cười ha hả, con ngươi màu xanh lam liếc anh: "Có phải trong mắt anh, em rất ngu hay không?"
"Không, em rất thông minh." Đây là lời thật lòng, cho dù có đôi lúc Lăng Vu Đề khá là nhí nhố, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ấy rất thông minh! Mặc dù, có lúc cái thông minh này không giữ được lâu...
Trầm ngâm một chút, Trịnh Vũ Hiên vươn đầu lưỡi liếm liếm môi: "Cô ta là bạn đại học kiêm bạn gái cũ của tôi."
Nói xong, anh có chút thấp thỏm chờ đợi vẻ mặt ngạc nhiên hay là tiếng kinh hô của Lăng Vu Đề.
Nhưng tất cả đều không có!
Sau khi anh nói xong, Lăng Vu Đề chỉ nghiêng đầu nhìn sau, miệng ngậm ống hút hút coca trong tay anh, lúc này mới ừ một tiếng: "Xem ra quan hệ giữa anh với người nhà không được tốt đúng chứ?"
Là một cô gái thích Trịnh Vũ Hiên, những vấn đề này đều là những điều Lăng Vu Đề nên hỏi.
Mặc dù cô đã biết mấy chuyện này, nhưng Trịnh Vũ Hiên không biết rằng cô đã biết.
Nếu như cô không hỏi, có lẽ hôm nay Trịnh Vũ Hiên sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại sẽ thở phào nhẹ nhõm vì cô không truy hỏi đến cùng.
Nhưng đợi đến lúc anh bình tĩnh lại chắc chắn sẽ thấy rất kì lạ: Tại sao Lăng Vu Đề lại không hỏi quan hệ giữa mình và Thu Linh? Chẳng lẽ cô ấy không thấy quan hệ giữa mình và Thu Linh hơi quái lạ sao?
Vốn dĩ chẳng quái lạ gì, biểu hiện của Thu Linh thật sự quá lộ liễu rồi! Bất cứ một cô gái nào cũng có thể thấy được cô ả có cảm giác với Trịnh Vũ Hiên.
Bây giờ người khác biết Trịnh Vũ Hiên với tư cách là ông chủ của tàu Kate, đầu bếp đẳng cấp thế giới. Ít ai biết Trịnh Vũ Hiên là con trưởng của Trịnh gia.
Nếu như Thu Linh biết Trịnh Vũ Hiên không chỉ là ông chủ của tàu Kate, hay là người sở hữu toàn bộ bãi biển, cũng sở hữu hai mươi phần trăm cổ phiếu của tập đoàn Trịnh thị thì chắc chắn cô ả sẽ lập tức đá Trịnh Văn Hào ra, chạy đến xin Trịnh Vũ Hiên tha thứ!
Khụ~ trên thực tế, trong cốt truyện chính là như vậy, cũng không phải Lăng Vu Đề đoán mò!
Thật không biết sao mà Trịnh Văn Hào lại có thể chấp nhận một người phụ nữ như vậy?
"Ừ, quan hệ không tốt." Trả lời một câu này xong, Trịnh Vũ Hiên không nói nữa. Anh không muốn nhắc quá nhiều đến Trịnh gia.
Vì để ngăn Lăng Vu Đề lại hỏi nữa, Trịnh Vũ Hiên chủ động đút cô ăn bắp rang, hết miếng này đến miếng khác!
Lăng Vu Đề vui vẻ được Trịnh Vũ Hiên đút, thực tế là cô cũng không tính hỏi Trịnh Vũ Hiên thêm nữa.
Màn hình của phòng chiếu sáng lên, ánh đèn khác toàn bộ đều tắt, Lăng Vu Đề bắt đầu chú ý lên màn hình.
Xem xong phim rồi đi ra thì đã hơn năm giờ rồi, thời gian ăn tối của Trịnh gia là sáu giờ rưỡi, còn gần một tiếng nữa.
Để khỏi đến trễ, Trịnh Vũ Hiên đưa Lăng Vu Đề rời khỏi trung tâm thương mại đến thẳng Trịnh gia.
Tốc độ của anh rất chậm, vừa nhìn đã biết là anh muốn kéo dài thời gian trở về.
Lăng Vu Đề im lặng được một chút rồi không nhịn được: "Thực ra nếu anh không muốn quay trở về chỗ đó như vậy, anh hoàn toàn có thể không cần trở về."
"Làm sao em biết tôi không muốn trở về?" Trịnh Vũ Hiên hỏi, hỏi xong anh khẽ cười một cái.
Thật sự là một câu hỏi ngu ngốc! Biểu hiện của anh rõ ràng như vậy, sao Lăng Vu Đề có thể không nhìn thấy được cơ chứ!
"Trong cái nhà đó, đối với tôi thì cha là người nghiêm khắc, ít nói, nhưng mà nếu tôi đưa em về chắc là ông ấy sẽ hỏi. Lúc đó em muốn trả lời thì trả lời, không muốn trả lời thì bỏ qua, dù sao chúng ta ăn cơm xong thì đi."
Chắc là, Trịnh Vũ Hiên dùng từ "chắc là". Từ nhỏ đến lớn cha Trịnh không có hỏi chuyện của Trịnh Vũ Hiên. Vì vậy, anh cũng không biết cha Trịnh có hỏi chuyện liên quan đến Lăng Vu Đề hay không.
Anh lại tiếp tục nói: "Vợ của cha tôi là dì Phùng, bà ta ngoài mặt thoạt nhìn không có gì. Còn có một em gái, tên là Trịnh Văn Nhã, năm nay mười bảy tuổi, được cha và dì Phùng cưng chiều ngang ngược, nếu có nói gì không hay, em đừng quan tâm."
"Thực ra sau khi ông nội mất, tôi cũng không có trở về tham gia ngày họp này... "
Nghe thấy Trịnh Vũ Hiên dặn dò, ánh mắt Lăng Vu Đề dịu dàng xuống. Trong cốt truyện đã từng đề cập đến một đoạn hồi ức Trịnh Vũ Hiên ăn nhờ ở đậu ở Trịnh gia, cái cảm giác ăn nhờ ở đậu đó thật sự rất tệ!
Cô khẽ thở dài một hơi, duỗi tay xoa tóc Trịnh Vũ Hiên: "A Hiên, sau này em sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh! Em sẽ không để người khác bắt nạt anh!"
Câu này của Lăng Vu Đề là thật lòng! Cũng không phải vì năm điểm hảo cảm!
Trịnh Vũ Hiên cảm thấy cái ấm áp đã lâu không cảm nhận được giờ lại nhận được từ Lăng Vu Đề.
Kí ức đột nhiên trỗi dậy, mẹ đã từng xoa đầu anh, cười rồi nói rằng: "Dù có chuyện gì xảy ra, mẹ mãi mãi đều tin tưởng ở con!"
Lời nói rõ ràng không giống nhưng lại làm trái tim Trịnh Vũ Hiên ấm áp vô cùng!
Khóe mắt bất chợt nóng lên, anh chớp chớp mắt kiềm chế lại rồi nghiêng đầu đánh giá Lăng Vu Đề từ trên xuống dưới một phen, sau đó bĩu môi ra vẻ ghét bỏ: "Ốm chẳng được mấy lạng, còn vững chắc?"
"Hứ~ còn chê em ốm? Được lắm! Vậy bữa nào chúng ta trao đổi thử, để anh xem coi đến cùng thì em có thể bảo vệ anh được hay không?"
Lăng Vu Đề ngồi thẳng người, trừng to mắt nói một câu, sau đó dùng ngón tay cái cọ qua cánh mũi rồi hừ một tiếng.
Vốn dĩ tâm tình có hơi buồn bực ảm đảm bị hành vi lập dị của Lăng Vu Đề làm loạn, khiến Trịnh Vũ Hiên thoải mái hơn một chút.
Dù sao chỉ là một bữa cơm thôi mà, lúc trước ăn bao nhiêu bữa rồi, cũng không kém bữa này.
Vì cố ý giảm tốc độ nên vừa đúng sáu giờ hai mươi phút, xe đến cửa biệt thự Trịnh gia trên đỉnh núi.
Sau khi dắt Lăng Vu Đề xuống xe, người hầu khom lưng cung kính chào Trịnh Vũ Hiên: "Chào Hiên thiếu gia!"
Không sai, là Hiên thiếu gia! Rõ ràng là con trưởng, phải gọi là đại thiếu gia mới đúng.
Nhưng là từ một năm trước sau khi ông nội Trịnh qua đời, tất cả người hầu của Trịnh gia đều nghe theo mệnh lệnh của Trịnh Văn Hào, yêu cầu bọn họ gọi Trịnh Vũ Hiên là Hiên thiếu gia.
Trịnh Vũ Hiên không để ý đến cái xưng hô đó, sau khi gật đầu đáp lại, anh dẫn Lăng Vu Đề đi thẳng vào phòng ăn.
Ông Trịnh, bà Trịnh cùng với Trịnh Văn Hào, Trịnh Văn Nhã, Thu Lâm đã ngồi vào chỗ rồi.
Trịnh Vũ Hiên khom lưng chào ông Trịnh: "Cha, dì Phùng."
Sau đó anh lại nhìn Trịnh Văn Nhã và Trịnh Văn Hào, chào hỏi bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.