Chương 378: Công lược bếp trưởng hạng nhất (28)
Mai Khai
24/12/2019
Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Cô tin rằng dẫu cho không có mấy tình tiết đó, nam chính và nữ chính vẫn ở bên nhau.
"Nhưng bọn họ một là con người, một là người cá, sao có thể ở bên nhau được?"
Hỏi đến vấn đề này, Lăng Vu Đề cũng ngộ ra. Trịnh Vũ Hiên không phải đang quan tâm đến tương lai của Quý An Hàn và Tử Mạt Nhi, mà là đang quan tâm đến tương lai của cô và anh!
Ý cười lướt qua trong mắt, Lăng Vu Đề ra dáng làm bộ không hiểu: "Em vẫn đang nghiên cứu một loại thuốc có thể biến con người thành người cá. Ba tháng khi bỏ đi, do quá nhàm chán nên em tiếp tục nghiên cứu."
Ngừng chút, Lăng Vu Đề bưng cái ly ở trên bàn trà lên uống một ngụm sữa bò, sau đó nói tiếp: "Bây giờ thuốc đã nghiên cứu xong, con người uống thuốc xong thì có thể chuyển đổi giữa người cá và con người, thế nhưng nó cũng có tác dụng phụ. Do vậy nếu Quý An Hàn đồng ý, em có thể cho anh ta uống mà không cần đánh đổi gì, tiện thể xem thử thí nghiệm của em có thành công không!"
Thực ra nước thuốc đã được xem là thành công rồi, nhưng cô muốn phát lòng tốt nên lấy việc xác định thí nghiệm có thành công hay không để làm lí do không cần trả giá.
Nghe vậy, lần đầu tiên Trịnh Vũ Hiên thật sự nhận thức được rằng Lăng Vu Đề không phải là một người cá bình thường. Cô ấy là phù thủy duy nhất trong tộc người cá, là phù thủy khiến mọi người kiêng kỵ!
Cô ấy rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể biến người cá thành con người, còn có thể biến con người thành người cá! Nhớ đến sáng hôm qua ở khu vực biển sâu, nếu không có Lăng Vu Đề niệm chú cho mấy con cá mập đó chạy đi, cả đội bắt cá của bọn anh sẽ táng thân miệng cá!
Có lẽ ở trong lòng của mấy đứa trẻ lớn lên từ việc đọc truyện cổ tích, ở trong lòng của cả tộc người cá, thân phận phù thủy của Lăng Vu Đề là nhân vật phản diện độc ác.
Nhưng trong lòng Trịnh Vũ Hiên lại có cảm giác vui vẻ như nhặt được báu vật!
Trịnh Vũ Hiên lại tò mò hỏi một vài câu có liên quan đến phù thủy, Lăng Vu Đề đều trả lời hết, có thể thấy rằng Trịnh Vũ Hiên sẽ không dùng thành kiến để nhìn nhận về thân phận của cô.
Thực ra thì nguyên thân không phải là người cá tốt, bằng không cô ta cũng sẽ không bị tộc người cá sợ hãi kiêng kỵ. Chỉ là Lăng Vu Đề không phải nguyên thân mà thôi.
Hai người vai kề vai nói chuyện đến khuya mới đi ngủ --
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Vũ Hiên và Lăng Vu Đề vẫn còn đang say giấc thì bị Quý An Hàn và Tử Mạt Nhi gọi dậy! Nguyên nhân là vì bọn cô đã hẹn phải quay về biển.
Vô cùng không kiên nhẫn rời giường, sau đó ăn bữa sáng do tự tay Trịnh Vũ Hiên làm, bốn người mới lái hai chiếc xe đi về phía bãi biển.
"Khoảng chừng nào mới có thể quay lại?" Trịnh Vũ Hiên cầm dù nhìn Lăng Vu Đề đã biến thành người cá.
Bây giờ họ đang ở khu đá ngầm nơi Lăng Vu Đề thường leo lên, mặc dù trời mưa không có người đến nhưng cũng không thể không đề phòng có kẻ tâm thần mạo hiểm chạy ra ngoài trời mưa!
Vì vậy đến bãi đá ngầm tương đối an toàn.
Lần đầu tiên Trịnh Vũ Hiên thấy rõ ràng đuôi cá của Lăng Vu Đề, nó có màu đỏ rượu giống với tóc của cô, dài khoảng một mét năm, mỗi một cái vảy đều rất tinh xảo, rất đẹp!
Lăng Vu Đề quẫy đuôi, nghiêng đầu nhìn Tử Mạt Nhi cũng biến đuôi cá về: "Các anh ở trên tàu Kate đợi đi, xế chiều sẽ trở về!"
Nhận được đáp án chính xác của Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên gật đầu.
Quý An Hàn ở bên cạnh ngồi xổm người xoa mặt Tử Mạt Nhi, anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng có thể sến chết người.
"Tiểu Tử, anh đợi em trở về! Trở về tự mình gọi tên anh!"
Tử Mạt Nhi gật đầu, nhắm mắt đón nhận nụ hôn của Quý An Hàn đặt lên trán cô ấy.
Sau khi nhìn theo Lăng Vu Đề và Tử Mạt Nhi rời đi, Trịnh Vũ Hiên mới cùng Quý An Hàn trở lại tàu Kate.
Mưa quá lớn, dù họ có cầm ô nhưng cũng bị xối ướt hết người --
Lăng Vu Đề và Tử Mạt Nhi một đường bơi không ngừng nghỉ vào biển sâu, đợi đến lúc về tới nhà của cô thì cũng đã trưa.
Lăng Vu Đề đi lấy cái hũ xương đựng giọng nói của Tử Mạt Nhi ra, cô hỏi một câu theo phép công: "Tử Mạt Nhi, cô thật sự đồng ý dùng một trăm năm tuổi thọ để đổi lấy giọng nói của cô phải không?"
Tử Mạt Nhi gật đầu không có bất kì do dự nào, còn dùng ánh mắt không ngừng hối thúc Lăng Vu Đề nhanh lên.
Bĩu môi, mở nắp hũ xương ra, sương mù màu tím bay ra.
Nghiêng cái hũ xương, một thứ tương tự như ngọc trai bay ra đáp trên tay của Lăng Vu Đề.
Cô nhép nhép miệng như đang nói cái gì đó, sau khi đọc xong, cô cầm quả cầu sương mù thổi vào cổ họng Tử Mạt Nhi...
Quả cầu sương mù trở về trong cơ thể Tử Mạt Nhi, Lăng Vu Đề lại đưa tay như túm một thứ gì đó trên đỉnh đầu Tử Mạt Nhi.
Trong tay cô không có gì cả, lại giống như đã túm được cái gì rồi.
Lăng Vu Đề nắm tay lại: "Đây chính là một trăm năm tuổi thọ của cô!" Nói xong lại đặt tay vào miệng hũ xương, bỏ vào rồi đậy nắm lại.
Tử Mạt Nhi mở miệng kiểm chứng: "Tôi... Tôi có thể nói chuyện rồi... "
"Đã trả lại giọng nói cho cô rồi, tất nhiên cô có thể nói chuyện được." Lăng Vu Đề thờ ơ trả lời một câu, sau đó quay người đi cất hũ xương.
Đợi Lăng Vu Đề quay trở lại lần nữa, cô nhìn Tử Mạt Nhi: "Được rồi, giao dịch đã hoàn thành, chúng ta đi lên đó thôi."
"Đợi đã, Lăng cô cô... Tôi muốn quay trở về thăm người nhà." Cô ấy trốn đi cũng sắp nửa năm rồi, cô ấy không nói cho ai biết về chuyện mình đến đất liền cùng với chuyện mình làm giao dịch với Lăng Vu Đề.
Người trong nhà biết cô ấy mất tích, chắc chắn rất là lo lắng.
Lăng Vu Đề ừ một tiếng, không có nghĩ thêm gì mà nói: "Vậy cô đi về đi, tôi đi lên trước, sẽ giúp cô chuyển lời."
Do Lăng Vu Đề sống ở biên giới tộc người cá nên không biết nhị tiểu thư của tộc trưởng mất tích, cả tộc người cá đều xới tung long trời lở đất!
Vốn dĩ trước đó cũng có người cá đi tìm Lăng Vu Đề, muốn hỏi xem cô có thể tìm được Tử Mạt Nhi không, nhưng trùng hợp Lăng Vu Đề không có ở đây, vì vậy mấy người cá đó công cốc trở về.
Tử Mạt Nhi và Lăng Vu Đề đều không ý thức rằng lần này Tử Mạt Nhi trở về có thể bị nhốt lại không cho phép ra ngoài hay không!
Tử Mạt Nhi bơi đi về nhà mình, còn lại mình Lăng Vu Đề bơi lên mặt biển. Trước khi đi, Lăng Vu Đề còn mang theo hai ống thuốc lúc trước mới chế xong --
Quý An Hàn lòng đang tràn đầy vui mừng chờ Tử Mạt Nhi trở về lại nhìn thấy chỉ có một mình Lăng Vu Đề quay về, xém chút nữa nổi điên!
"Tiểu Tử đâu?"
Lăng Vu Đề nhận lấy khăn tắm của Trịnh Vũ Hiên đưa cho, vừa lau tóc vừa trả lời với Quý An Hàn đang lo sốt vó: "Tử Mạt Nhi nói đã lâu không về nhà nên muốn quay trở về xem sao, báo bình an cho ba mẹ, sau đó mới quay lại!"
Nói xong, cô đi vào phòng mình.
Quý An Hàn muốn đi theo hỏi kỹ hơn về tình hình của Tử Mạt Nhi, lại bị Trịnh Vũ Hiên hơi đen mặt chặn lại: "Tiểu Vu muốn đi tắm, cậu đi theo làm gì!"
Quý An Hàn nghẹn lời: "Tôi, tôi chỉ là hỏi một chút, tiểu Tử... "
"Không phải tiểu Vu đã nói rồi sao! Đợi Tử Mạt Nhi về thăm người nhà rồi thì cô ấy sẽ quay lại! Cô ấy đâu có đi gặp kẻ thù, cậu gấp gáp cái gì?"
Beta: Aya Shinta
Cô tin rằng dẫu cho không có mấy tình tiết đó, nam chính và nữ chính vẫn ở bên nhau.
"Nhưng bọn họ một là con người, một là người cá, sao có thể ở bên nhau được?"
Hỏi đến vấn đề này, Lăng Vu Đề cũng ngộ ra. Trịnh Vũ Hiên không phải đang quan tâm đến tương lai của Quý An Hàn và Tử Mạt Nhi, mà là đang quan tâm đến tương lai của cô và anh!
Ý cười lướt qua trong mắt, Lăng Vu Đề ra dáng làm bộ không hiểu: "Em vẫn đang nghiên cứu một loại thuốc có thể biến con người thành người cá. Ba tháng khi bỏ đi, do quá nhàm chán nên em tiếp tục nghiên cứu."
Ngừng chút, Lăng Vu Đề bưng cái ly ở trên bàn trà lên uống một ngụm sữa bò, sau đó nói tiếp: "Bây giờ thuốc đã nghiên cứu xong, con người uống thuốc xong thì có thể chuyển đổi giữa người cá và con người, thế nhưng nó cũng có tác dụng phụ. Do vậy nếu Quý An Hàn đồng ý, em có thể cho anh ta uống mà không cần đánh đổi gì, tiện thể xem thử thí nghiệm của em có thành công không!"
Thực ra nước thuốc đã được xem là thành công rồi, nhưng cô muốn phát lòng tốt nên lấy việc xác định thí nghiệm có thành công hay không để làm lí do không cần trả giá.
Nghe vậy, lần đầu tiên Trịnh Vũ Hiên thật sự nhận thức được rằng Lăng Vu Đề không phải là một người cá bình thường. Cô ấy là phù thủy duy nhất trong tộc người cá, là phù thủy khiến mọi người kiêng kỵ!
Cô ấy rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể biến người cá thành con người, còn có thể biến con người thành người cá! Nhớ đến sáng hôm qua ở khu vực biển sâu, nếu không có Lăng Vu Đề niệm chú cho mấy con cá mập đó chạy đi, cả đội bắt cá của bọn anh sẽ táng thân miệng cá!
Có lẽ ở trong lòng của mấy đứa trẻ lớn lên từ việc đọc truyện cổ tích, ở trong lòng của cả tộc người cá, thân phận phù thủy của Lăng Vu Đề là nhân vật phản diện độc ác.
Nhưng trong lòng Trịnh Vũ Hiên lại có cảm giác vui vẻ như nhặt được báu vật!
Trịnh Vũ Hiên lại tò mò hỏi một vài câu có liên quan đến phù thủy, Lăng Vu Đề đều trả lời hết, có thể thấy rằng Trịnh Vũ Hiên sẽ không dùng thành kiến để nhìn nhận về thân phận của cô.
Thực ra thì nguyên thân không phải là người cá tốt, bằng không cô ta cũng sẽ không bị tộc người cá sợ hãi kiêng kỵ. Chỉ là Lăng Vu Đề không phải nguyên thân mà thôi.
Hai người vai kề vai nói chuyện đến khuya mới đi ngủ --
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Vũ Hiên và Lăng Vu Đề vẫn còn đang say giấc thì bị Quý An Hàn và Tử Mạt Nhi gọi dậy! Nguyên nhân là vì bọn cô đã hẹn phải quay về biển.
Vô cùng không kiên nhẫn rời giường, sau đó ăn bữa sáng do tự tay Trịnh Vũ Hiên làm, bốn người mới lái hai chiếc xe đi về phía bãi biển.
"Khoảng chừng nào mới có thể quay lại?" Trịnh Vũ Hiên cầm dù nhìn Lăng Vu Đề đã biến thành người cá.
Bây giờ họ đang ở khu đá ngầm nơi Lăng Vu Đề thường leo lên, mặc dù trời mưa không có người đến nhưng cũng không thể không đề phòng có kẻ tâm thần mạo hiểm chạy ra ngoài trời mưa!
Vì vậy đến bãi đá ngầm tương đối an toàn.
Lần đầu tiên Trịnh Vũ Hiên thấy rõ ràng đuôi cá của Lăng Vu Đề, nó có màu đỏ rượu giống với tóc của cô, dài khoảng một mét năm, mỗi một cái vảy đều rất tinh xảo, rất đẹp!
Lăng Vu Đề quẫy đuôi, nghiêng đầu nhìn Tử Mạt Nhi cũng biến đuôi cá về: "Các anh ở trên tàu Kate đợi đi, xế chiều sẽ trở về!"
Nhận được đáp án chính xác của Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên gật đầu.
Quý An Hàn ở bên cạnh ngồi xổm người xoa mặt Tử Mạt Nhi, anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng có thể sến chết người.
"Tiểu Tử, anh đợi em trở về! Trở về tự mình gọi tên anh!"
Tử Mạt Nhi gật đầu, nhắm mắt đón nhận nụ hôn của Quý An Hàn đặt lên trán cô ấy.
Sau khi nhìn theo Lăng Vu Đề và Tử Mạt Nhi rời đi, Trịnh Vũ Hiên mới cùng Quý An Hàn trở lại tàu Kate.
Mưa quá lớn, dù họ có cầm ô nhưng cũng bị xối ướt hết người --
Lăng Vu Đề và Tử Mạt Nhi một đường bơi không ngừng nghỉ vào biển sâu, đợi đến lúc về tới nhà của cô thì cũng đã trưa.
Lăng Vu Đề đi lấy cái hũ xương đựng giọng nói của Tử Mạt Nhi ra, cô hỏi một câu theo phép công: "Tử Mạt Nhi, cô thật sự đồng ý dùng một trăm năm tuổi thọ để đổi lấy giọng nói của cô phải không?"
Tử Mạt Nhi gật đầu không có bất kì do dự nào, còn dùng ánh mắt không ngừng hối thúc Lăng Vu Đề nhanh lên.
Bĩu môi, mở nắp hũ xương ra, sương mù màu tím bay ra.
Nghiêng cái hũ xương, một thứ tương tự như ngọc trai bay ra đáp trên tay của Lăng Vu Đề.
Cô nhép nhép miệng như đang nói cái gì đó, sau khi đọc xong, cô cầm quả cầu sương mù thổi vào cổ họng Tử Mạt Nhi...
Quả cầu sương mù trở về trong cơ thể Tử Mạt Nhi, Lăng Vu Đề lại đưa tay như túm một thứ gì đó trên đỉnh đầu Tử Mạt Nhi.
Trong tay cô không có gì cả, lại giống như đã túm được cái gì rồi.
Lăng Vu Đề nắm tay lại: "Đây chính là một trăm năm tuổi thọ của cô!" Nói xong lại đặt tay vào miệng hũ xương, bỏ vào rồi đậy nắm lại.
Tử Mạt Nhi mở miệng kiểm chứng: "Tôi... Tôi có thể nói chuyện rồi... "
"Đã trả lại giọng nói cho cô rồi, tất nhiên cô có thể nói chuyện được." Lăng Vu Đề thờ ơ trả lời một câu, sau đó quay người đi cất hũ xương.
Đợi Lăng Vu Đề quay trở lại lần nữa, cô nhìn Tử Mạt Nhi: "Được rồi, giao dịch đã hoàn thành, chúng ta đi lên đó thôi."
"Đợi đã, Lăng cô cô... Tôi muốn quay trở về thăm người nhà." Cô ấy trốn đi cũng sắp nửa năm rồi, cô ấy không nói cho ai biết về chuyện mình đến đất liền cùng với chuyện mình làm giao dịch với Lăng Vu Đề.
Người trong nhà biết cô ấy mất tích, chắc chắn rất là lo lắng.
Lăng Vu Đề ừ một tiếng, không có nghĩ thêm gì mà nói: "Vậy cô đi về đi, tôi đi lên trước, sẽ giúp cô chuyển lời."
Do Lăng Vu Đề sống ở biên giới tộc người cá nên không biết nhị tiểu thư của tộc trưởng mất tích, cả tộc người cá đều xới tung long trời lở đất!
Vốn dĩ trước đó cũng có người cá đi tìm Lăng Vu Đề, muốn hỏi xem cô có thể tìm được Tử Mạt Nhi không, nhưng trùng hợp Lăng Vu Đề không có ở đây, vì vậy mấy người cá đó công cốc trở về.
Tử Mạt Nhi và Lăng Vu Đề đều không ý thức rằng lần này Tử Mạt Nhi trở về có thể bị nhốt lại không cho phép ra ngoài hay không!
Tử Mạt Nhi bơi đi về nhà mình, còn lại mình Lăng Vu Đề bơi lên mặt biển. Trước khi đi, Lăng Vu Đề còn mang theo hai ống thuốc lúc trước mới chế xong --
Quý An Hàn lòng đang tràn đầy vui mừng chờ Tử Mạt Nhi trở về lại nhìn thấy chỉ có một mình Lăng Vu Đề quay về, xém chút nữa nổi điên!
"Tiểu Tử đâu?"
Lăng Vu Đề nhận lấy khăn tắm của Trịnh Vũ Hiên đưa cho, vừa lau tóc vừa trả lời với Quý An Hàn đang lo sốt vó: "Tử Mạt Nhi nói đã lâu không về nhà nên muốn quay trở về xem sao, báo bình an cho ba mẹ, sau đó mới quay lại!"
Nói xong, cô đi vào phòng mình.
Quý An Hàn muốn đi theo hỏi kỹ hơn về tình hình của Tử Mạt Nhi, lại bị Trịnh Vũ Hiên hơi đen mặt chặn lại: "Tiểu Vu muốn đi tắm, cậu đi theo làm gì!"
Quý An Hàn nghẹn lời: "Tôi, tôi chỉ là hỏi một chút, tiểu Tử... "
"Không phải tiểu Vu đã nói rồi sao! Đợi Tử Mạt Nhi về thăm người nhà rồi thì cô ấy sẽ quay lại! Cô ấy đâu có đi gặp kẻ thù, cậu gấp gáp cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.