Chương 453: Công lược bộ đội đặc chủng quả cảm (05)
Mai Khai
01/06/2020
Edit: Aya Shinta
Rõ ràng sau khi sống lại không bao lâu, mình đã viết thư dặn dò Lăng Thủ Nghiệp không nên để cho Lăng Vu Đề rời khỏi thôn Hoàng!
Tại sao ả lại xuất hiện ở đây? Ở trong nhà mình!
Hình ảnh lúc này quen thuộc biết chừng nào!
Kiếp trước, mỗi lần mình trở về đều có thể trông thấy Lăng Vu Đề ngồi ở trên ghế sô pha cạnh mẹ cùng ông ngoại, chọc họ thoải mái cười to.
Họ đều sẽ khen Lăng Vu Đề thành tích tốt, dung mạo xinh đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện!
Họ sẽ nghiêm túc nhìn cô, bảo cô đừng ầm ĩ gây chuyện, bảo cô học tập Lăng Vu Đề!
Mọi người đều đang so sánh Lăng Vu Đề với cô, họ đều cảm thấy cô mặt nào cũng không bằng Lăng Vu Đề!
Nhưng rốt cuộc cô có chỗ nào không bằng Lăng Vu Đề!?
Lúc trước tráo con không phải ý của cô, việc này có thể trách cô sao?!
Tại sao trong mắt mọi người chỉ có thể nhìn thấy Lăng Vu Đề?!
Ngay cả... ngay cả nam sinh cô từng thích cũng nói hắn ta chỉ thích Lăng Vu Đề!
Đều là Lăng Vu Đề!
Nếu như không có Lăng Vu Đề, cô sẽ không bị toàn bộ thế giới ghét bỏ, cô không phải là đứa trẻ nhà nghèo sống ở cái xó xỉnh trong núi làm nông để sống!
Tất cả đều bởi vì sự tồn tại của Lăng Vu Đề!
Vốn cho là bản thân sống lại thì Lăng Vu Đề có thể triệt để biến mất khỏi tầm mắt mình, nhưng không ngờ Lăng Vu Đề lại tự mình đến!
"Kỳ Kỳ con đã về rồi! Đúng lúc mẹ giới thiệu cho con luôn. Con bé tên Lăng Vu Đề, sinh cùng ngày với con, hai đứa chỉ cách nhau có mười phút thôi đấy."
"Có điều tiểu Vu lớn hơn con mười phút nên con phải gọi tiểu Vu là chị!"
Vẫn là người mẹ dịu dàng ấy, nhưng dưới cái nhìn của Lăng Giai Kỳ thì dường như trong mắt mẹ Lăng chỉ còn có thể chứa đủ Lăng Vu Đề vậy!
Lăng Giai Kỳ mạnh miệng không nói gì, sắc mặt cô ta lúc này rất khó coi.
Mẹ Lăng hơi bận tâm nhìn Lăng Giai Kỳ: "Kỳ Kỳ con làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"
Sống lại một đời nên Lăng Giai Kỳ vẫn có chút năng lực, cô ta khắc chế tâm trạng, lắc đầu với mẹ Lăng: "Mẹ, con không sao, chào chị tiểu Vu!"
Lăng Vu Đề cũng cười với Lăng Giai Kỳ: "Chào em, em họ Kỳ Kỳ!"
Hai chữ em họ đối với một diễn viên phái thực lực như Lăng Vu Đề mà nói, vô cùng thuận miệng.
Trên thực tế, cô nên gọi Lăng Giai Kỳ là chị họ...
Ánh mắt Lăng Giai Kỳ lóe lên, cuống quít nói một câu "Con về phòng trước." rồi đi thẳng lên lầu.
Ngoại Lâm hơi nhíu mày, không yên lòng mở miệng: "Có phải gần đây áp lực học tập của Kỳ Kỳ quá lớn rồi hay không? Sao có cảm giác con bé có gì đó khác lạ vậy? A Nhàn, lát nữa con đi tìm Kỳ Kỳ hỏi xem."
Mẹ Lăng gật đầu: "Vâng, lát nữa chúng ta đi tìm Kỳ Kỳ nói chuyện."
Nói xong, mẹ Lăng lo Lăng Vu Đề sẽ khó chịu vì thái độ của Lăng Giai Kỳ nên lại xoay người giải thích với cô rằng tính tình Lăng Giai Kỳ rất tốt rất hoạt bát, chắc là Lăng Giai Kỳ gặp chuyện gì ở trường học nên hôm nay mới như vậy.
"Con biết mà thím, không sao đâu!"
"À... Nhắc đến chuyện học tập! Tuy tiểu Vu con vẫn chưa từng được đi học, thế nhưng cũng hiểu không ít tri thức. Không bằng như vậy đi, thím đưa con tới trường của Kỳ Kỳ đi học có được hay không?"
Bởi vì một tuần ở chung này, mẹ Lăng phát hiện Lăng Vu Đề "tự học" được rất nhiều kiến thức.
Một cô gái mới mười chín tuổi thì phải đi học mới đúng chứ!
Đi học?!
Không cần vậy chứ!?
Cô đã biết được rất nhiều tri thức ở thế giới này rồi, đi học sẽ lãng phí thời gian của cô!
Cô đến đây để công lược nam phụ mà ~~
Có điều nhìn thấy mẹ Lăng nhiệt tình như vậy, Lăng Vu Đề không đành lòng từ chối nên cô liền gật đầu: "Cảm ơn thím, thế nhưng dù sao con chưa từng đi học, nếu như không thể thì không cần miễn cưỡng!"
Mẹ Lăng gật gù, thân mật xoa đầu Lăng Vu Đề.
Trong một tuần, da dẻ của Lăng Vu Đề vốn được chăm sóc cẩn thận, cộng thêm công năng tự làm đẹp của hệ thống nên không chỉ có thêm chút thịt trên người, làn da còn trắng nõn và vô cùng trơn mềm.
Sở dĩ vừa nãy Lăng Giai Kỳ lại cảm thấy quen thuộc, cũng là bởi vì tướng mạo vào lúc này của Lăng Vu Đề đã giống y đúc trong ký ức kiếp trước của Lăng Giai Kỳ!
Lúc này Lăng Vu Đề ra ngoài với mẹ Lăng, nói hai người không phải mẹ con thì ai mà tin nổi!
Cha Lăng cùng ngoại Lâm cũng cảm thấy Lăng Vu Đề rất giống mẹ Lăng!
Ngay cả mẹ Lăng cũng đùa rằng lúc trước khi ở bệnh viện có phải đã ôm nhầm con rồi hay không!
Nghe được câu này thì Lăng Vu Đề âm thầm gật đầu: Đúng thế đúng thế, ở trong bệnh viện ôm nhầm rồi!
Bình thường Lăng Giai Kỳ trở về đều sẽ ở lại tầm hai ngày, thời điểm cô ta trở về thì đã chạng vạng.
Trong chốc lát, cha Lăng cũng quay về, mẹ Lăng lên lầu hàn huyên với Lăng Giai Kỳ một lúc rồi xuống chuẩn bị dùng cơm.
Khi Lăng Giai Kỳ xuống thì sắc mặt đẹp hơn lúc mới về nhiều, chỉ có điều khi nhìn Lăng Vu Đề, ánh mắt kia không rõ ý vị.
Sau khi cùng nhau dùng bữa tối, Lăng Vu Đề cùng ngoại Lâm đi ra ngoài tản bộ theo thường lệ.
Lúc trở lại, cô nghe thấy Lăng Giai Kỳ cười híp mắt gọi mình lên lầu.
Thấy thế, ngoại Lâm rất vui mừng, vỗ vỗ cánh tay Lăng Vu Đề: "Đi theo Kỳ Kỳ lên chơi đi, hai đứa các con bằng tuổi nhau, chắc chắn có rất nhiều đề tài sở thích chung."
Lăng Vu Đề cười đáp một tiếng vâng, sau đó nhấc chân lên lầu.
Lăng Giai Kỳ gọi Lăng Vu Đề vào phòng cô ta, đóng cửa lại xong, nụ cười của Lăng Giai Kỳ tắt ngúm trong nháy mắt.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lăng Vu Đề: "Mày đến đây có mục đích gì?!"
Mẹ Lăng nói rằng vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp buộc Lăng Vu Đề gả cho một gã đàn ông có khung hướng bạo lực nên chạy tới cầu viện, Lăng Giai Kỳ không tin!
Người rõ ràng không nên xuất hiện ở thủ đô, bây giờ lại chạy tới!
Hiện giờ Lăng Giai Kỳ hoài nghi rằng Lăng Vu Đề cũng sống lại giống như mình!
Xem nỗi lo lắng chợt lóe trong mắt Lăng Giai Kỳ, Lăng Vu Đề liền biết Lăng Giai Kỳ đang nghĩ gì.
Trùng sinh? Cô có nên hù dọa Lăng Giai Kỳ một chút hay không nhỉ?
Lăng Vu Đề đang do dự nên không nói gì.
Tính tình Lăng Giai Kỳ không kiên nhẫn được, hai tay cô ta lôi cổ áo Lăng Vu Đề, trợn mắt hung hăng nhìn cô.
"Mày nói đi chứ! Lăng Vu Đề, đời này mày không thể hại được tao nữa!"
Lăng Vu Đề nhíu mày, vô cùng kinh ngạc nhìn cô ta: "Em họ Kỳ Kỳ, em có chứng vọng tưởng bị hại à?"
Lăng Giai Kỳ nghẹn họng, hỏa khí ngút trời.
Cô ta đột nhiên đẩy Lăng Vu Đề một cái, cô hơi lui về sau hai bước rồi dừng lại.
"Lăng Vu Đề!!" Lăng Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi, thù hận nồng đậm chứa đựng trong ba chữ ấy.
Lăng Vu Đề thật sự không nghĩ ra là vì sao Lăng Giai Kỳ lại hận mình như vậy? Rõ ràng kẻ hại cô ta bị chúng bạn xa lánh chính là "bạn tốt" và cả chính bản thân cô ta nữa!
Vụ tai nạn kia cũng là do "bạn thân" cố ý gây nên!
Chậc chậc ~
Lăng Vu Đề cười lạnh một tiếng...
Rõ ràng sau khi sống lại không bao lâu, mình đã viết thư dặn dò Lăng Thủ Nghiệp không nên để cho Lăng Vu Đề rời khỏi thôn Hoàng!
Tại sao ả lại xuất hiện ở đây? Ở trong nhà mình!
Hình ảnh lúc này quen thuộc biết chừng nào!
Kiếp trước, mỗi lần mình trở về đều có thể trông thấy Lăng Vu Đề ngồi ở trên ghế sô pha cạnh mẹ cùng ông ngoại, chọc họ thoải mái cười to.
Họ đều sẽ khen Lăng Vu Đề thành tích tốt, dung mạo xinh đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện!
Họ sẽ nghiêm túc nhìn cô, bảo cô đừng ầm ĩ gây chuyện, bảo cô học tập Lăng Vu Đề!
Mọi người đều đang so sánh Lăng Vu Đề với cô, họ đều cảm thấy cô mặt nào cũng không bằng Lăng Vu Đề!
Nhưng rốt cuộc cô có chỗ nào không bằng Lăng Vu Đề!?
Lúc trước tráo con không phải ý của cô, việc này có thể trách cô sao?!
Tại sao trong mắt mọi người chỉ có thể nhìn thấy Lăng Vu Đề?!
Ngay cả... ngay cả nam sinh cô từng thích cũng nói hắn ta chỉ thích Lăng Vu Đề!
Đều là Lăng Vu Đề!
Nếu như không có Lăng Vu Đề, cô sẽ không bị toàn bộ thế giới ghét bỏ, cô không phải là đứa trẻ nhà nghèo sống ở cái xó xỉnh trong núi làm nông để sống!
Tất cả đều bởi vì sự tồn tại của Lăng Vu Đề!
Vốn cho là bản thân sống lại thì Lăng Vu Đề có thể triệt để biến mất khỏi tầm mắt mình, nhưng không ngờ Lăng Vu Đề lại tự mình đến!
"Kỳ Kỳ con đã về rồi! Đúng lúc mẹ giới thiệu cho con luôn. Con bé tên Lăng Vu Đề, sinh cùng ngày với con, hai đứa chỉ cách nhau có mười phút thôi đấy."
"Có điều tiểu Vu lớn hơn con mười phút nên con phải gọi tiểu Vu là chị!"
Vẫn là người mẹ dịu dàng ấy, nhưng dưới cái nhìn của Lăng Giai Kỳ thì dường như trong mắt mẹ Lăng chỉ còn có thể chứa đủ Lăng Vu Đề vậy!
Lăng Giai Kỳ mạnh miệng không nói gì, sắc mặt cô ta lúc này rất khó coi.
Mẹ Lăng hơi bận tâm nhìn Lăng Giai Kỳ: "Kỳ Kỳ con làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"
Sống lại một đời nên Lăng Giai Kỳ vẫn có chút năng lực, cô ta khắc chế tâm trạng, lắc đầu với mẹ Lăng: "Mẹ, con không sao, chào chị tiểu Vu!"
Lăng Vu Đề cũng cười với Lăng Giai Kỳ: "Chào em, em họ Kỳ Kỳ!"
Hai chữ em họ đối với một diễn viên phái thực lực như Lăng Vu Đề mà nói, vô cùng thuận miệng.
Trên thực tế, cô nên gọi Lăng Giai Kỳ là chị họ...
Ánh mắt Lăng Giai Kỳ lóe lên, cuống quít nói một câu "Con về phòng trước." rồi đi thẳng lên lầu.
Ngoại Lâm hơi nhíu mày, không yên lòng mở miệng: "Có phải gần đây áp lực học tập của Kỳ Kỳ quá lớn rồi hay không? Sao có cảm giác con bé có gì đó khác lạ vậy? A Nhàn, lát nữa con đi tìm Kỳ Kỳ hỏi xem."
Mẹ Lăng gật đầu: "Vâng, lát nữa chúng ta đi tìm Kỳ Kỳ nói chuyện."
Nói xong, mẹ Lăng lo Lăng Vu Đề sẽ khó chịu vì thái độ của Lăng Giai Kỳ nên lại xoay người giải thích với cô rằng tính tình Lăng Giai Kỳ rất tốt rất hoạt bát, chắc là Lăng Giai Kỳ gặp chuyện gì ở trường học nên hôm nay mới như vậy.
"Con biết mà thím, không sao đâu!"
"À... Nhắc đến chuyện học tập! Tuy tiểu Vu con vẫn chưa từng được đi học, thế nhưng cũng hiểu không ít tri thức. Không bằng như vậy đi, thím đưa con tới trường của Kỳ Kỳ đi học có được hay không?"
Bởi vì một tuần ở chung này, mẹ Lăng phát hiện Lăng Vu Đề "tự học" được rất nhiều kiến thức.
Một cô gái mới mười chín tuổi thì phải đi học mới đúng chứ!
Đi học?!
Không cần vậy chứ!?
Cô đã biết được rất nhiều tri thức ở thế giới này rồi, đi học sẽ lãng phí thời gian của cô!
Cô đến đây để công lược nam phụ mà ~~
Có điều nhìn thấy mẹ Lăng nhiệt tình như vậy, Lăng Vu Đề không đành lòng từ chối nên cô liền gật đầu: "Cảm ơn thím, thế nhưng dù sao con chưa từng đi học, nếu như không thể thì không cần miễn cưỡng!"
Mẹ Lăng gật gù, thân mật xoa đầu Lăng Vu Đề.
Trong một tuần, da dẻ của Lăng Vu Đề vốn được chăm sóc cẩn thận, cộng thêm công năng tự làm đẹp của hệ thống nên không chỉ có thêm chút thịt trên người, làn da còn trắng nõn và vô cùng trơn mềm.
Sở dĩ vừa nãy Lăng Giai Kỳ lại cảm thấy quen thuộc, cũng là bởi vì tướng mạo vào lúc này của Lăng Vu Đề đã giống y đúc trong ký ức kiếp trước của Lăng Giai Kỳ!
Lúc này Lăng Vu Đề ra ngoài với mẹ Lăng, nói hai người không phải mẹ con thì ai mà tin nổi!
Cha Lăng cùng ngoại Lâm cũng cảm thấy Lăng Vu Đề rất giống mẹ Lăng!
Ngay cả mẹ Lăng cũng đùa rằng lúc trước khi ở bệnh viện có phải đã ôm nhầm con rồi hay không!
Nghe được câu này thì Lăng Vu Đề âm thầm gật đầu: Đúng thế đúng thế, ở trong bệnh viện ôm nhầm rồi!
Bình thường Lăng Giai Kỳ trở về đều sẽ ở lại tầm hai ngày, thời điểm cô ta trở về thì đã chạng vạng.
Trong chốc lát, cha Lăng cũng quay về, mẹ Lăng lên lầu hàn huyên với Lăng Giai Kỳ một lúc rồi xuống chuẩn bị dùng cơm.
Khi Lăng Giai Kỳ xuống thì sắc mặt đẹp hơn lúc mới về nhiều, chỉ có điều khi nhìn Lăng Vu Đề, ánh mắt kia không rõ ý vị.
Sau khi cùng nhau dùng bữa tối, Lăng Vu Đề cùng ngoại Lâm đi ra ngoài tản bộ theo thường lệ.
Lúc trở lại, cô nghe thấy Lăng Giai Kỳ cười híp mắt gọi mình lên lầu.
Thấy thế, ngoại Lâm rất vui mừng, vỗ vỗ cánh tay Lăng Vu Đề: "Đi theo Kỳ Kỳ lên chơi đi, hai đứa các con bằng tuổi nhau, chắc chắn có rất nhiều đề tài sở thích chung."
Lăng Vu Đề cười đáp một tiếng vâng, sau đó nhấc chân lên lầu.
Lăng Giai Kỳ gọi Lăng Vu Đề vào phòng cô ta, đóng cửa lại xong, nụ cười của Lăng Giai Kỳ tắt ngúm trong nháy mắt.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lăng Vu Đề: "Mày đến đây có mục đích gì?!"
Mẹ Lăng nói rằng vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp buộc Lăng Vu Đề gả cho một gã đàn ông có khung hướng bạo lực nên chạy tới cầu viện, Lăng Giai Kỳ không tin!
Người rõ ràng không nên xuất hiện ở thủ đô, bây giờ lại chạy tới!
Hiện giờ Lăng Giai Kỳ hoài nghi rằng Lăng Vu Đề cũng sống lại giống như mình!
Xem nỗi lo lắng chợt lóe trong mắt Lăng Giai Kỳ, Lăng Vu Đề liền biết Lăng Giai Kỳ đang nghĩ gì.
Trùng sinh? Cô có nên hù dọa Lăng Giai Kỳ một chút hay không nhỉ?
Lăng Vu Đề đang do dự nên không nói gì.
Tính tình Lăng Giai Kỳ không kiên nhẫn được, hai tay cô ta lôi cổ áo Lăng Vu Đề, trợn mắt hung hăng nhìn cô.
"Mày nói đi chứ! Lăng Vu Đề, đời này mày không thể hại được tao nữa!"
Lăng Vu Đề nhíu mày, vô cùng kinh ngạc nhìn cô ta: "Em họ Kỳ Kỳ, em có chứng vọng tưởng bị hại à?"
Lăng Giai Kỳ nghẹn họng, hỏa khí ngút trời.
Cô ta đột nhiên đẩy Lăng Vu Đề một cái, cô hơi lui về sau hai bước rồi dừng lại.
"Lăng Vu Đề!!" Lăng Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi, thù hận nồng đậm chứa đựng trong ba chữ ấy.
Lăng Vu Đề thật sự không nghĩ ra là vì sao Lăng Giai Kỳ lại hận mình như vậy? Rõ ràng kẻ hại cô ta bị chúng bạn xa lánh chính là "bạn tốt" và cả chính bản thân cô ta nữa!
Vụ tai nạn kia cũng là do "bạn thân" cố ý gây nên!
Chậc chậc ~
Lăng Vu Đề cười lạnh một tiếng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.