Chương 460: Công lược bộ đội đặc chủng quả cảm (12)
Mai Khai
01/06/2020
Edit: Aya Shinta
Đến khi mẹ Lăng nói câu này xong, Lăng Thủ Nghiệp đã nói không nên lời, mà Tào Mỹ Hồng đã sợ đến nỗi không dám mở miệng từ lâu rồi.
Cha Lăng đứng lên, kìm nén cơn tức giận trầm giọng nói: "Sau này tiểu Vu chính là con gái của tôi cùng a Nhàn! Anh chị, các người trở về đi. Tôi sẽ cho người đưa anh chị tới sân bay, mua vé máy bay trở về!"
"Hầy -- Nhưng con bé thối tha Lăng Vu Đề đã trộm hai ngàn tệ của anh chị!" Cha Lăng hạ lệnh tiễn khách, Tào Mỹ Hồng không dám mở miệng cuối cùng cũng lên tiếng.
Mẹ Lăng cười lạnh một tiếng, lấy túi rút mười ngàn tệ ra đưa cho Tào Mỹ Hồng: "Các người có thể đi rồi!"
Bởi vì trước đây cha Lăng đã nói, đừng cho rằng ông có sự nghiệp rồi thì tới vòi tiền, ông không chấp nhận thân thích như vậy cho nên lúc ấy Lăng Thủ Nghiệp mới muốn tráo con để có những ngày tháng "tốt lành".
Cầm mười ngàn tệ, một nhà ba người Lăng Thủ Nghiệp mặt mày xám xịt bị đưa ra ngoài.
"Tiểu Vu đừng khổ sở, sau này chú thím và mọi người chính là gia đình của con!" Thấy Lăng Vu Đề vẫn cúi đầu, mẹ Lăng đau lòng ôm cô dịu dàng khuyên nhủ.
Lăng Vu Đề nức nở vâng một tiếng, chôn mặt vào lòng mẹ Lăng, mặt mày lại vui vẻ.
Phỏng chừng ngay cả Lăng Giai Kỳ cũng không ngờ rằng cha mẹ ruột của cô ta lại là đồng đội ngu ngốc!
Có điều cô phải cảm ơn Lăng Giai Kỳ đưa vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp tới đây, bằng không cô sẽ không chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng ngoại Lâm cùng với cha mẹ Lăng cho dù chỉ là một cô cháu gái và cũng không biết tin Trương Tam Hỏa lại bị thiêu chết.
Chắc là lúc đó khi Lăng Giai Kỳ biết tin Lăng Vu Đề thiêu chết Trương Tam Hỏa thì nghĩ có thể tống cô vào ngục giam, thế nên mừng tới độ quên dùng não!
Bắt hung thủ phải có chứng cứ xác thực, mà thôn Hoàng là nơi thâm sơn cùng cốc, nhân chứng vật chứng không có, Trương Tam Hỏa bị đốt thành tro kia chắc đã mục nát trong lòng đất từ đời nào rồi!
Chỉ cần Lăng Vu Đề thà chết không thừa nhận thì ai sẽ biết cô chính là hung thủ giết người đây?!
Tối hôm đó, Lăng Giai Kỳ vội vàng chạy về, tiếp đó cô ta tìm cớ bảo Lăng Vu Đề vào phòng mình, đương nhiên Lăng Vu Đề sẽ "ngoan ngoãn" vào thôi.
Vừa vào thì một bàn tay đã vụt tới --
Lăng Vu Đề tay mắt lanh lẹ nắm chặt cổ tay kia, ngăn cản lòng bàn tay sắp sửa vả vào mặt.
Trông Lăng Giai Kỳ đã tức giận thở hồng hộc, Lăng Vu Đề cười lạnh: "Quả nhiên mẹ thế nào thì con thế đó, mẹ cô động một chút là thượng cẳng chân hạ căng tay, cô cũng thế cả!"
Lăng Giai Kỳ cắn răng mạnh miệng: "Tao không biết mày đang nói gì!"
"Ha ha ~" Lăng Vu Đề buông tay Lăng Giai Kỳ ra, hai tay vòng ngực, vô cùng nhàn nhã dựa lưng vào cửa.
"Lăng Giai Kỳ, tôi nghĩ cô đã bỏ ngoài tai những lời tôi đã nói rồi nhỉ! Như vậy tôi nhắc lần cuối cho cô -- "
"Nếu như cô an phận thủ thường thì sẽ không có ai biết việc tôi và cô bị đánh tráo. Cô vẫn là con gái thế gia quân phiệt, mà tôi, chỉ là một cô cháu họ nương nhờ vào họ hàng."
"Thế nhưng -- nếu muốn đối phó với tôi thì cân nhắc bản thân thật kỹ càng vào! Đừng tưởng rằng sống lại một lần thì sẽ ghê gớm lắm ấy! Tôi tin rằng cô tuyệt đối không có cơ hội sống lại lần thứ hai đâu, cô có tin hay không?!"
Lăng Giai Kỳ nắm chặt tay thành nắm đấm, thần kinh căng chặt: "Mày có ý gì? Không định nhận lại ba mẹ?! Không định trả thù tao!?"
Lăng Vu Đề nhún vai: "Dù sao giờ tôi cũng có thể chung sống với họ, có nhận hay không... không đáng kể đến! Còn Lăng Giai Kỳ cô, cô cho rằng mặt mũi cô lớn thế nào để khiến tôi hao tâm tổn sức trả thù cô hả?!"
"Đã có cơ hội sống lại thì nên sửa chữa sai lầm ở kiếp trước, cố gắng sống một đời có ý nghĩa! Cô hà tất phải tự làm bản thân mình trở nên âm u khổ sở như thế?!"
"Tôi không chọc cô thì cô cũng chớ chọc tôi. Và cô cũng phải nhớ rằng tôi không phải kẻ thiện lương, tôi chỉ chẳng muốn tốn công đối phó với cô thôi!"
"Nếu cô thật sự chán sống thì nói với tôi, tôi cũng có thể giúp cô! Chưa chán sống thì đừng tìm đường chết!"
Nhìn Lăng Vu Đề nói xong rồi rời khỏi phòng mình, trong lòng Lăng Giai Kỳ có cảm giác rằng người này là Lăng Vu Đề, rồi lại không phải Lăng Vu Đề!
Rõ ràng trước mặt cha mẹ Lăng cùng với ông ngoại, cô ta vẫn có dáng vẻ ôn hòa vô hại, nhưng khi đang đối mặt với mình thì hoàn toàn khác biệt!
Lăng Vu Đề... Cô ta cứ như là một kẻ bề trên, nhìn mình với ánh mắt coi khinh. Giống như ở trong mắt Lăng Vu Đề thì mình như giun như dế...
Tâm tư của Lăng Giai Kỳ lại rối loạn, bởi vì cô ta không biết rốt cuộc có tin được Lăng Vu Đề hay không?!
Có được cơ hội sống lại, lẽ nào mình thật sự muốn khiến bản thân u ám vậy sao?!
Nếu Lăng Vu Đề nói sẽ không vạch trần việc đánh tráo trước đây, có phải... Có thể lựa chọn tin tưởng Lăng Vu Đề hay không?
- -
Sau khi rời khỏi phòng Lăng Giai Kỳ, Lăng Vu Đề trở về phòng mình.
Nói với Lăng Giai Kỳ mấy lời kia chủ yếu là vì cô không có tâm tư để đối phó với cô ta, mục đích cô tới nơi này chủ yếu là để nam phụ mà.
Quả thực cô muốn xử luôn Lăng Giai Kỳ ~ Thế nhưng tốt xấu gì thì cô ta cũng là một nữ chính, vậy nên cô vẫn áp niềm kích động muốn "răng rắc" nữ chính xuống.
Cũng không biết Lăng Giai Kỳ có thể bỏ lời cô nói vào tai hay không? Nếu sau này Lăng Giai Kỳ vẫn lựa chọn tìm đường chết... Vậy thì đừng trách cô không nương tay --
Sáng sớm hôm sau, Lăng Giai Kỳ lại vội vàng rời đi.
Lăng Vu Đề tiếp tục trải qua những ngày cuối tuần vui vẻ ở Lâm gia, sau đó sáng sớm thứ hai được mẹ Lăng lái xe chở tới trường đại học.
Về tới trường học, đương nhiên chính là tiếp tục những ngày tháng lăn lộn với sách vở rồi.
Mỗi ngày Lăng Vu Đề đều đang nghĩ khi nào Lâm Ngộ Khê mới về, rốt cuộc thì lúc nào mới có thể trở về đây?!
Mấy ngày trước cô có hỏi mẹ Lăng xin số điện thoại của Lâm Ngộ Khê, hiện tại ngày nào Lăng Vu Đề cũng sẽ gọi vào số của Lâm Ngộ Khê. Thế nhưng bởi vì Lâm Ngộ Khê làm nhiệm vụ mật niên điện thoại của anh luôn trong tình trạng tắt máy.
Lăng Vu Đề biết độ nguy hiểm công việc của Lâm Ngộ Khê cao bao nhiêu nên cô luôn lo lắng về vấn đề an toàn của anh.
Không biết tại sao, lòng Lăng Vu Đề hơi hoảng hốt, có... dự cảm xấu.
Mà dự cảm xấu này đã trở thành sự thật vào một ngày cuối tuần nào đấy!
Đó là một buổi sáng sớm thứ bảy, cha Lăng đến nơi khác tham dự hội nghị, phải mấy ngày mới trở về.
Lăng Vu Đề vừa tản bộ với ngoại Lâm về thì thấy mẹ Lăng căng thẳng cúp điện thoại, sau đó cầm túi xách tính ra ngoài.
"A Nhàn, con hoảng hốt muốn đi đâu thế?"
"Ba... Con muốn đi bệnh viện quân y, a Ngộ..."
Đến khi mẹ Lăng nói câu này xong, Lăng Thủ Nghiệp đã nói không nên lời, mà Tào Mỹ Hồng đã sợ đến nỗi không dám mở miệng từ lâu rồi.
Cha Lăng đứng lên, kìm nén cơn tức giận trầm giọng nói: "Sau này tiểu Vu chính là con gái của tôi cùng a Nhàn! Anh chị, các người trở về đi. Tôi sẽ cho người đưa anh chị tới sân bay, mua vé máy bay trở về!"
"Hầy -- Nhưng con bé thối tha Lăng Vu Đề đã trộm hai ngàn tệ của anh chị!" Cha Lăng hạ lệnh tiễn khách, Tào Mỹ Hồng không dám mở miệng cuối cùng cũng lên tiếng.
Mẹ Lăng cười lạnh một tiếng, lấy túi rút mười ngàn tệ ra đưa cho Tào Mỹ Hồng: "Các người có thể đi rồi!"
Bởi vì trước đây cha Lăng đã nói, đừng cho rằng ông có sự nghiệp rồi thì tới vòi tiền, ông không chấp nhận thân thích như vậy cho nên lúc ấy Lăng Thủ Nghiệp mới muốn tráo con để có những ngày tháng "tốt lành".
Cầm mười ngàn tệ, một nhà ba người Lăng Thủ Nghiệp mặt mày xám xịt bị đưa ra ngoài.
"Tiểu Vu đừng khổ sở, sau này chú thím và mọi người chính là gia đình của con!" Thấy Lăng Vu Đề vẫn cúi đầu, mẹ Lăng đau lòng ôm cô dịu dàng khuyên nhủ.
Lăng Vu Đề nức nở vâng một tiếng, chôn mặt vào lòng mẹ Lăng, mặt mày lại vui vẻ.
Phỏng chừng ngay cả Lăng Giai Kỳ cũng không ngờ rằng cha mẹ ruột của cô ta lại là đồng đội ngu ngốc!
Có điều cô phải cảm ơn Lăng Giai Kỳ đưa vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp tới đây, bằng không cô sẽ không chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng ngoại Lâm cùng với cha mẹ Lăng cho dù chỉ là một cô cháu gái và cũng không biết tin Trương Tam Hỏa lại bị thiêu chết.
Chắc là lúc đó khi Lăng Giai Kỳ biết tin Lăng Vu Đề thiêu chết Trương Tam Hỏa thì nghĩ có thể tống cô vào ngục giam, thế nên mừng tới độ quên dùng não!
Bắt hung thủ phải có chứng cứ xác thực, mà thôn Hoàng là nơi thâm sơn cùng cốc, nhân chứng vật chứng không có, Trương Tam Hỏa bị đốt thành tro kia chắc đã mục nát trong lòng đất từ đời nào rồi!
Chỉ cần Lăng Vu Đề thà chết không thừa nhận thì ai sẽ biết cô chính là hung thủ giết người đây?!
Tối hôm đó, Lăng Giai Kỳ vội vàng chạy về, tiếp đó cô ta tìm cớ bảo Lăng Vu Đề vào phòng mình, đương nhiên Lăng Vu Đề sẽ "ngoan ngoãn" vào thôi.
Vừa vào thì một bàn tay đã vụt tới --
Lăng Vu Đề tay mắt lanh lẹ nắm chặt cổ tay kia, ngăn cản lòng bàn tay sắp sửa vả vào mặt.
Trông Lăng Giai Kỳ đã tức giận thở hồng hộc, Lăng Vu Đề cười lạnh: "Quả nhiên mẹ thế nào thì con thế đó, mẹ cô động một chút là thượng cẳng chân hạ căng tay, cô cũng thế cả!"
Lăng Giai Kỳ cắn răng mạnh miệng: "Tao không biết mày đang nói gì!"
"Ha ha ~" Lăng Vu Đề buông tay Lăng Giai Kỳ ra, hai tay vòng ngực, vô cùng nhàn nhã dựa lưng vào cửa.
"Lăng Giai Kỳ, tôi nghĩ cô đã bỏ ngoài tai những lời tôi đã nói rồi nhỉ! Như vậy tôi nhắc lần cuối cho cô -- "
"Nếu như cô an phận thủ thường thì sẽ không có ai biết việc tôi và cô bị đánh tráo. Cô vẫn là con gái thế gia quân phiệt, mà tôi, chỉ là một cô cháu họ nương nhờ vào họ hàng."
"Thế nhưng -- nếu muốn đối phó với tôi thì cân nhắc bản thân thật kỹ càng vào! Đừng tưởng rằng sống lại một lần thì sẽ ghê gớm lắm ấy! Tôi tin rằng cô tuyệt đối không có cơ hội sống lại lần thứ hai đâu, cô có tin hay không?!"
Lăng Giai Kỳ nắm chặt tay thành nắm đấm, thần kinh căng chặt: "Mày có ý gì? Không định nhận lại ba mẹ?! Không định trả thù tao!?"
Lăng Vu Đề nhún vai: "Dù sao giờ tôi cũng có thể chung sống với họ, có nhận hay không... không đáng kể đến! Còn Lăng Giai Kỳ cô, cô cho rằng mặt mũi cô lớn thế nào để khiến tôi hao tâm tổn sức trả thù cô hả?!"
"Đã có cơ hội sống lại thì nên sửa chữa sai lầm ở kiếp trước, cố gắng sống một đời có ý nghĩa! Cô hà tất phải tự làm bản thân mình trở nên âm u khổ sở như thế?!"
"Tôi không chọc cô thì cô cũng chớ chọc tôi. Và cô cũng phải nhớ rằng tôi không phải kẻ thiện lương, tôi chỉ chẳng muốn tốn công đối phó với cô thôi!"
"Nếu cô thật sự chán sống thì nói với tôi, tôi cũng có thể giúp cô! Chưa chán sống thì đừng tìm đường chết!"
Nhìn Lăng Vu Đề nói xong rồi rời khỏi phòng mình, trong lòng Lăng Giai Kỳ có cảm giác rằng người này là Lăng Vu Đề, rồi lại không phải Lăng Vu Đề!
Rõ ràng trước mặt cha mẹ Lăng cùng với ông ngoại, cô ta vẫn có dáng vẻ ôn hòa vô hại, nhưng khi đang đối mặt với mình thì hoàn toàn khác biệt!
Lăng Vu Đề... Cô ta cứ như là một kẻ bề trên, nhìn mình với ánh mắt coi khinh. Giống như ở trong mắt Lăng Vu Đề thì mình như giun như dế...
Tâm tư của Lăng Giai Kỳ lại rối loạn, bởi vì cô ta không biết rốt cuộc có tin được Lăng Vu Đề hay không?!
Có được cơ hội sống lại, lẽ nào mình thật sự muốn khiến bản thân u ám vậy sao?!
Nếu Lăng Vu Đề nói sẽ không vạch trần việc đánh tráo trước đây, có phải... Có thể lựa chọn tin tưởng Lăng Vu Đề hay không?
- -
Sau khi rời khỏi phòng Lăng Giai Kỳ, Lăng Vu Đề trở về phòng mình.
Nói với Lăng Giai Kỳ mấy lời kia chủ yếu là vì cô không có tâm tư để đối phó với cô ta, mục đích cô tới nơi này chủ yếu là để nam phụ mà.
Quả thực cô muốn xử luôn Lăng Giai Kỳ ~ Thế nhưng tốt xấu gì thì cô ta cũng là một nữ chính, vậy nên cô vẫn áp niềm kích động muốn "răng rắc" nữ chính xuống.
Cũng không biết Lăng Giai Kỳ có thể bỏ lời cô nói vào tai hay không? Nếu sau này Lăng Giai Kỳ vẫn lựa chọn tìm đường chết... Vậy thì đừng trách cô không nương tay --
Sáng sớm hôm sau, Lăng Giai Kỳ lại vội vàng rời đi.
Lăng Vu Đề tiếp tục trải qua những ngày cuối tuần vui vẻ ở Lâm gia, sau đó sáng sớm thứ hai được mẹ Lăng lái xe chở tới trường đại học.
Về tới trường học, đương nhiên chính là tiếp tục những ngày tháng lăn lộn với sách vở rồi.
Mỗi ngày Lăng Vu Đề đều đang nghĩ khi nào Lâm Ngộ Khê mới về, rốt cuộc thì lúc nào mới có thể trở về đây?!
Mấy ngày trước cô có hỏi mẹ Lăng xin số điện thoại của Lâm Ngộ Khê, hiện tại ngày nào Lăng Vu Đề cũng sẽ gọi vào số của Lâm Ngộ Khê. Thế nhưng bởi vì Lâm Ngộ Khê làm nhiệm vụ mật niên điện thoại của anh luôn trong tình trạng tắt máy.
Lăng Vu Đề biết độ nguy hiểm công việc của Lâm Ngộ Khê cao bao nhiêu nên cô luôn lo lắng về vấn đề an toàn của anh.
Không biết tại sao, lòng Lăng Vu Đề hơi hoảng hốt, có... dự cảm xấu.
Mà dự cảm xấu này đã trở thành sự thật vào một ngày cuối tuần nào đấy!
Đó là một buổi sáng sớm thứ bảy, cha Lăng đến nơi khác tham dự hội nghị, phải mấy ngày mới trở về.
Lăng Vu Đề vừa tản bộ với ngoại Lâm về thì thấy mẹ Lăng căng thẳng cúp điện thoại, sau đó cầm túi xách tính ra ngoài.
"A Nhàn, con hoảng hốt muốn đi đâu thế?"
"Ba... Con muốn đi bệnh viện quân y, a Ngộ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.