Chương 467: Công lược bộ đội đặc chủng quả cảm (19)
Mai Khai
01/06/2020
Edit: Aya Shinta
"Chú Ngộ lát nữa ăn sáng xong liền đi thật sao?"
Lâm Ngộ Khê gật đầu, từ đầu đến cuối anh đều không có mở miệng, không ngờ anh mới gật đầu, Lăng Vu Đề đã sải bước tới, nhào vào trong ngực anh. Anh có thể cảm thấy hai tay cô đang dùng sức ôm lấy eo anh.
Thân thể mềm mại ôm lấy mình, Lâm Ngộ Khê cảm thấy trái tim... như sắp tan chảy...
"Tiểu Vu..." Anh muốn Lăng Vu Đề bỏ ra, nhưng lòng lại không nỡ.
Anh nghe Lăng Vu Đề nói: "Chú Ngộ, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, đừng để mình bị thương nữa, cháu sẽ rất khó chịu!"
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tùy ý để Lăng Vu Đề ôm, lòng tự nhủ rằng để anh có phút chốc ích kỷ như thế này đi... Sau cái ôm này, anh vẫn... chỉ vẻn vẹn là chú của cô mà thôi.
Thực ra Lăng Vu Đề thấy Lâm Ngộ Khê làm huấn luyện viên trong trường quân sự là một việc tốt, không có nguy hiểm đến tính mạng, đãi ngộ cũng được, tiền đồ cũng tốt.
Bộ đội đặc chủng thật quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cô cũng lo lắng cho mạng sống của Lâm Ngộ Khê.
Cô có thể chết, nhưng Lâm Ngộ Khê... tuyệt đối không thể chết được!
- -
Sau ba tháng nghỉ ngơi, Lâm Ngộ Khê lại rời đi.
Lăng Vu Đề biết nếu không bị thương, phòng chừng năm nay Lâm Ngộ Khê cũng không về được.
Lăng Vu Đề thật sự không nỡ... Sau khi biết nam phụ đều là Tịch Tử Thu, cô sẽ không tự chủ được muốn thân cận...
Mỗi ngày, Lăng Vu Đề vẫn sẽ gửi tin nhắn cho Lâm Ngộ Khê.
Chỉ có điều hình như Lâm Ngộ Khê rất bận, chỉ có buổi tối mới trả lời tin nhắn, mỗi lần vẫn ngắn gọn hai ba chữ.
Sau đó có một quãng thời gian, Lâm Ngộ Khê nói anh cần đi làm nhiệm vụ nên sẽ không trả lời tin nhắn, Lăng Vu Đề không hỏi là nhiệm vụ gì, chỉ bảo anh chú ý an toàn, có thể bị thương, thế nhưng tuyệt đối không thể chết!
Lúc đó Lâm Ngộ Khê trả lời một câu thế này: Ừm! Chờ tôi trở lại sẽ gọi điện thoại cho cháu.
Sau đó... Lăng Vu Đề một mực chờ đợi điện thoại của Lâm Ngộ Khê...
Lần này chính là nửa năm --
Nửa năm không có bất cứ tin tức gì của Lâm Ngộ Khê.
Bởi vì làm nhiệm vụ nên ngay cả cha Lăng cũng không biết bây giờ Lâm Ngộ Khê đang ở đâu.
Sau đó Lăng Vu Đề nhớ tới trong phòng thiết bị của Hiệp hội Vị diện có mấy cái giống như màn hình giám sát, thế là cô liên lạc với Hạ Luân, muốn Hạ Luân nói cho cô biết tung tích của Lâm Ngộ Khê.
Hạ Luân nói hiện tại Lâm Ngộ Khê không có uy hiếp đến tính mạng nên không cần lo lắng, còn việc Lâm Ngộ Khê ở đâu, anh không thể nói.
Trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng Hạ Luân một trận, nghĩ rằng chờ cô hoàn thành tất cả nhiệm vụ về đến Hiệp hội Vị diện, nhất định phải chỉnh Hạ Luân một phen mới được!
Sau khi vị hội trưởng đại nhân nào đó biết Hạ Luân có thể nghe thấy tiếng lòng của Lăng Vu Đề, anh vô cùng bất mãn cưỡng chế Hạ Luân đóng công năng kia nên hiện tại Hạ Luân không thể biết suy nghĩ trong lòng Lăng Vu Đề--
Nếu biết Lâm Ngộ Khê không có nguy hiểm đến tính mạng, Lăng Vu Đề vẫn yên tâm.
Cũng đúng... Tịch Tử Thu là hội trưởng! Dù Hạ Luân có không đáng tin thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không để Tịch Tử Thu có nguy hiểm đến tính mạng.
Thế cho nên... Cô bận tâm vô ích rồi.
Lâm Ngộ Khê mất liên lạc nửa năm nay, độ hảo cảm dừng ở mức tám mươi tám điểm.
Ngay lúc Lăng Vu Đề cho rằng Lâm Ngộ Khê còn phải biến mất rất lâu nữa, anh lại đột nhiên trở về!
Còn nhớ đó là thứ sáu, thời tiết hơi âm u, Lăng Vu Đề vừa mới học xong chuẩn bị trở về Lâm trạch.
Nửa năm, cô đã thi lấy bằng lái.
Cha Lăng mua một chiếc xe cho Lăng Vu Đề làm quà sinh nhật mười chín tuổi, mà quà sinh nhật của Lăng Giai Kỳ cũng là một chiếc xe.
Lăng Vu Đề mới vừa đi tới chỗ đỗ xe lấy chìa khóa xe ra, phía sau có người ôm lấy cô.
Vừa phản xạ có điều kiện muốn đánh người, cô lại ngửi thấy mùi hướng quen thuộc.
"Chú... Ngộ?!"
Vào thời khắc ấy độ hảo cảm lên đến chín mươi điểm, cao hơn mức Lăng Vu Đề dự tính!
Người phía sau không nói gì, chỉ hơi dùng sức ôm cô...
Hai người duy trì tư thế như vậy chừng vài phút, âm thành lạnh nhạt pha chút nghiêm túc mới truyền đến từ phía sau.
"Nhớ tôi không?" Nghiêm túc như giáo viên đang hỏi bài học sinh, nhưng Lăng Vu Đề lại nhận ra sự ngại ngùng mất tự nhiên trong lời Lâm Ngộ Khê.
Khóe miệng giương lên, Lăng Vu Đề ừ một tiếng, sau đó nói: "Vậy còn chú Ngộ? Mất liên lạc hơn nửa năm... Nhớ cháu không?"
Đằng sau lại yên lặng một lúc, ngay khi Lăng Vu Đề cho rằng Lâm Ngộ Khê không có trả lời cô thì anh lại ừ một tiếng: "... Rất nhớ."
Thật sự rất nhớ! Mỗi đêm... Mỗi lần anh cho rằng mình sắp chết, trong đầu sẽ hiện ra Lăng Vu Đề thân thiết căn dặn anh có thể bị thương nhưng tuyệt đối không thể chết.
Anh không thể chết được, không thể để cho cô bé này thương tâm khổ sở - Đây chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất ở mỗi lần gặp nguy hiểm!
Từng có lúc Lâm Ngộ Khê dự định dâng hiến tính mạng của bản thân cho quốc gia.
Mỗi lần làm nhiệm vụ, anh đều liều mạng xông lên phía trước, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hiện tại... Anh hơi sợ hãi cái chết!
Khi sống sót hoàn thành nhiệm vụ, sống sót trở về từ địa ngục, điều duy nhất Lâm Ngộ Khê có thể nghĩ đến chính là... bất luận cô bé kia có phải là cháu gái trên danh nghĩa hay không, bất luận họ có phải là cách nhau mười hai tuổi hay không, hiện tại cô bé kia có người gọi là bạn trai hay không, trong lòng cô bé kia có cảm tình gì đối với anh!
Anh -- muốn cô!
Vậy nên vừa xuống máy bay, Lâm Ngộ Khê đã trực tiếp đến đại học thủ đô, anh muốn ngay lập tức nhìn thấy Lăng Vu Đề, muốn ôm cô vào lòng!
Giống như bây giờ...
Lăng Vu Đề vừa là hoa khôi vừa là sinh viên có thành tích xuất sắc có tiếng trong trường, Lâm Ngộ Khê mặc quân trang, thêm vào nhan sắc của anh...
Hai người ôm nhau như vậy, khó tránh khỏi bị người ta chú ý đến!
Không chỉ có người chú ý, còn có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn trường.
Tiêu đề: Hoa khôi của trường hoa đã có chủ, là anh lính siêu đẹp trai! Ba sao hai vạch, thượng tá đại nhân đó!!
Đương nhiên sau đó sẽ có người ước ao ghen tị.
Lăng Giai Kỳ còn ở trong trường nhàm chán lên diễn đàn, đúng lúc nhìn thấy tấm hình kia. Cô ta tròn mắt kinh ngạc phóng to bức ảnh lên, không dám tin tưởng nhìn người đàn ông mặc quân trang trong hình!
Cho dù chỉ có gò má... Nhưng cô ta hoàn toàn có thể nhận ra người trong hình là ai, còn nét vui vẻ trên mặt Lăng Vu Đề, chỉ có người mù mới có thể không thấy được!
Lăng Giai Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ! Hóa ra... Lăng Vu Đề không nhận lại cha mẹ chính là vì Lâm Ngộ Khê!
À...
Lăng Giai Kỳ bắt đầu suy đoán, chắc chắn là kiếp trước Lăng Vu Đề và Lâm Ngộ Khê yêu nhau nhưng bởi vì quan hệ giữa hai người nên không thể thành đôi!
Có cơ hội sống lại...
"Chú Ngộ lát nữa ăn sáng xong liền đi thật sao?"
Lâm Ngộ Khê gật đầu, từ đầu đến cuối anh đều không có mở miệng, không ngờ anh mới gật đầu, Lăng Vu Đề đã sải bước tới, nhào vào trong ngực anh. Anh có thể cảm thấy hai tay cô đang dùng sức ôm lấy eo anh.
Thân thể mềm mại ôm lấy mình, Lâm Ngộ Khê cảm thấy trái tim... như sắp tan chảy...
"Tiểu Vu..." Anh muốn Lăng Vu Đề bỏ ra, nhưng lòng lại không nỡ.
Anh nghe Lăng Vu Đề nói: "Chú Ngộ, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, đừng để mình bị thương nữa, cháu sẽ rất khó chịu!"
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tùy ý để Lăng Vu Đề ôm, lòng tự nhủ rằng để anh có phút chốc ích kỷ như thế này đi... Sau cái ôm này, anh vẫn... chỉ vẻn vẹn là chú của cô mà thôi.
Thực ra Lăng Vu Đề thấy Lâm Ngộ Khê làm huấn luyện viên trong trường quân sự là một việc tốt, không có nguy hiểm đến tính mạng, đãi ngộ cũng được, tiền đồ cũng tốt.
Bộ đội đặc chủng thật quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cô cũng lo lắng cho mạng sống của Lâm Ngộ Khê.
Cô có thể chết, nhưng Lâm Ngộ Khê... tuyệt đối không thể chết được!
- -
Sau ba tháng nghỉ ngơi, Lâm Ngộ Khê lại rời đi.
Lăng Vu Đề biết nếu không bị thương, phòng chừng năm nay Lâm Ngộ Khê cũng không về được.
Lăng Vu Đề thật sự không nỡ... Sau khi biết nam phụ đều là Tịch Tử Thu, cô sẽ không tự chủ được muốn thân cận...
Mỗi ngày, Lăng Vu Đề vẫn sẽ gửi tin nhắn cho Lâm Ngộ Khê.
Chỉ có điều hình như Lâm Ngộ Khê rất bận, chỉ có buổi tối mới trả lời tin nhắn, mỗi lần vẫn ngắn gọn hai ba chữ.
Sau đó có một quãng thời gian, Lâm Ngộ Khê nói anh cần đi làm nhiệm vụ nên sẽ không trả lời tin nhắn, Lăng Vu Đề không hỏi là nhiệm vụ gì, chỉ bảo anh chú ý an toàn, có thể bị thương, thế nhưng tuyệt đối không thể chết!
Lúc đó Lâm Ngộ Khê trả lời một câu thế này: Ừm! Chờ tôi trở lại sẽ gọi điện thoại cho cháu.
Sau đó... Lăng Vu Đề một mực chờ đợi điện thoại của Lâm Ngộ Khê...
Lần này chính là nửa năm --
Nửa năm không có bất cứ tin tức gì của Lâm Ngộ Khê.
Bởi vì làm nhiệm vụ nên ngay cả cha Lăng cũng không biết bây giờ Lâm Ngộ Khê đang ở đâu.
Sau đó Lăng Vu Đề nhớ tới trong phòng thiết bị của Hiệp hội Vị diện có mấy cái giống như màn hình giám sát, thế là cô liên lạc với Hạ Luân, muốn Hạ Luân nói cho cô biết tung tích của Lâm Ngộ Khê.
Hạ Luân nói hiện tại Lâm Ngộ Khê không có uy hiếp đến tính mạng nên không cần lo lắng, còn việc Lâm Ngộ Khê ở đâu, anh không thể nói.
Trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng Hạ Luân một trận, nghĩ rằng chờ cô hoàn thành tất cả nhiệm vụ về đến Hiệp hội Vị diện, nhất định phải chỉnh Hạ Luân một phen mới được!
Sau khi vị hội trưởng đại nhân nào đó biết Hạ Luân có thể nghe thấy tiếng lòng của Lăng Vu Đề, anh vô cùng bất mãn cưỡng chế Hạ Luân đóng công năng kia nên hiện tại Hạ Luân không thể biết suy nghĩ trong lòng Lăng Vu Đề--
Nếu biết Lâm Ngộ Khê không có nguy hiểm đến tính mạng, Lăng Vu Đề vẫn yên tâm.
Cũng đúng... Tịch Tử Thu là hội trưởng! Dù Hạ Luân có không đáng tin thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không để Tịch Tử Thu có nguy hiểm đến tính mạng.
Thế cho nên... Cô bận tâm vô ích rồi.
Lâm Ngộ Khê mất liên lạc nửa năm nay, độ hảo cảm dừng ở mức tám mươi tám điểm.
Ngay lúc Lăng Vu Đề cho rằng Lâm Ngộ Khê còn phải biến mất rất lâu nữa, anh lại đột nhiên trở về!
Còn nhớ đó là thứ sáu, thời tiết hơi âm u, Lăng Vu Đề vừa mới học xong chuẩn bị trở về Lâm trạch.
Nửa năm, cô đã thi lấy bằng lái.
Cha Lăng mua một chiếc xe cho Lăng Vu Đề làm quà sinh nhật mười chín tuổi, mà quà sinh nhật của Lăng Giai Kỳ cũng là một chiếc xe.
Lăng Vu Đề mới vừa đi tới chỗ đỗ xe lấy chìa khóa xe ra, phía sau có người ôm lấy cô.
Vừa phản xạ có điều kiện muốn đánh người, cô lại ngửi thấy mùi hướng quen thuộc.
"Chú... Ngộ?!"
Vào thời khắc ấy độ hảo cảm lên đến chín mươi điểm, cao hơn mức Lăng Vu Đề dự tính!
Người phía sau không nói gì, chỉ hơi dùng sức ôm cô...
Hai người duy trì tư thế như vậy chừng vài phút, âm thành lạnh nhạt pha chút nghiêm túc mới truyền đến từ phía sau.
"Nhớ tôi không?" Nghiêm túc như giáo viên đang hỏi bài học sinh, nhưng Lăng Vu Đề lại nhận ra sự ngại ngùng mất tự nhiên trong lời Lâm Ngộ Khê.
Khóe miệng giương lên, Lăng Vu Đề ừ một tiếng, sau đó nói: "Vậy còn chú Ngộ? Mất liên lạc hơn nửa năm... Nhớ cháu không?"
Đằng sau lại yên lặng một lúc, ngay khi Lăng Vu Đề cho rằng Lâm Ngộ Khê không có trả lời cô thì anh lại ừ một tiếng: "... Rất nhớ."
Thật sự rất nhớ! Mỗi đêm... Mỗi lần anh cho rằng mình sắp chết, trong đầu sẽ hiện ra Lăng Vu Đề thân thiết căn dặn anh có thể bị thương nhưng tuyệt đối không thể chết.
Anh không thể chết được, không thể để cho cô bé này thương tâm khổ sở - Đây chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất ở mỗi lần gặp nguy hiểm!
Từng có lúc Lâm Ngộ Khê dự định dâng hiến tính mạng của bản thân cho quốc gia.
Mỗi lần làm nhiệm vụ, anh đều liều mạng xông lên phía trước, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hiện tại... Anh hơi sợ hãi cái chết!
Khi sống sót hoàn thành nhiệm vụ, sống sót trở về từ địa ngục, điều duy nhất Lâm Ngộ Khê có thể nghĩ đến chính là... bất luận cô bé kia có phải là cháu gái trên danh nghĩa hay không, bất luận họ có phải là cách nhau mười hai tuổi hay không, hiện tại cô bé kia có người gọi là bạn trai hay không, trong lòng cô bé kia có cảm tình gì đối với anh!
Anh -- muốn cô!
Vậy nên vừa xuống máy bay, Lâm Ngộ Khê đã trực tiếp đến đại học thủ đô, anh muốn ngay lập tức nhìn thấy Lăng Vu Đề, muốn ôm cô vào lòng!
Giống như bây giờ...
Lăng Vu Đề vừa là hoa khôi vừa là sinh viên có thành tích xuất sắc có tiếng trong trường, Lâm Ngộ Khê mặc quân trang, thêm vào nhan sắc của anh...
Hai người ôm nhau như vậy, khó tránh khỏi bị người ta chú ý đến!
Không chỉ có người chú ý, còn có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn trường.
Tiêu đề: Hoa khôi của trường hoa đã có chủ, là anh lính siêu đẹp trai! Ba sao hai vạch, thượng tá đại nhân đó!!
Đương nhiên sau đó sẽ có người ước ao ghen tị.
Lăng Giai Kỳ còn ở trong trường nhàm chán lên diễn đàn, đúng lúc nhìn thấy tấm hình kia. Cô ta tròn mắt kinh ngạc phóng to bức ảnh lên, không dám tin tưởng nhìn người đàn ông mặc quân trang trong hình!
Cho dù chỉ có gò má... Nhưng cô ta hoàn toàn có thể nhận ra người trong hình là ai, còn nét vui vẻ trên mặt Lăng Vu Đề, chỉ có người mù mới có thể không thấy được!
Lăng Giai Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ! Hóa ra... Lăng Vu Đề không nhận lại cha mẹ chính là vì Lâm Ngộ Khê!
À...
Lăng Giai Kỳ bắt đầu suy đoán, chắc chắn là kiếp trước Lăng Vu Đề và Lâm Ngộ Khê yêu nhau nhưng bởi vì quan hệ giữa hai người nên không thể thành đôi!
Có cơ hội sống lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.