Chương 470: Công lược bộ đội đặc chủng quả cảm (22)
Mai Khai
01/06/2020
Edit: Aya Shinta
Hàn huyên được một lúc, Lăng Giai Kỳ đứng dậy chuẩn bị vào nhà bếp liếc mắt xem thử bởi cô ta nghe nói hôm nay là do Lăng Vu Đề chuẩn bị bữa tối.
Phương Nam cũng đứng dậy đi theo sau Lăng Giai Kỳ, sau đó liền nhìn thấy bóng người thướt tha trong nhà bếp.
Trong nháy mắt ấy, tim Phương Nam đập gia tốc, mắt Lăng Vu Đề với vẻ hơi mê đắm.
Lăng Giai Kỳ quay lưng với Phương Nam nên không nhìn thấy hắn dùng ánh mắt gì để nhìn Lăng Vu Đề.
"Cô sẽ không hạ độc đấy chứ?" Lăng Giai Kỳ nhìn Lăng Vu Đề thành thạo thái rau nấu ăn, trong lòng hơi để bụng, ai bảo cô ta học thế nào cũng nấu không nên hồn đây!
Lăng Vu Đề nghiêng đầu giương môi cười với Lăng Giai Kỳ, nhẹ giọng dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được nói rằng: "Yên tâm, coi như có hạ độc thì tôi cũng không ngu ngốc hạ độc vào ngày hôm nay."
Nụ cười điềm tĩnh kia đúng lúc bị Phương Nam bắt lấy.
Hắn có niềm kích động muốn chủ nhân của nụ cười kia thuộc về mình --
Lúc ăn cơm, Phương Nam không có đưa mắt nhìn Lăng Vu Đề mà đóng vai một người bạn trai vô cùng xứng chức, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho Lăng Giai Kỳ.
Trông bộ dạng của Lăng Giai Kỳ, phỏng chừng đã bị cao thủ tình trường Phương Nam nắm không chạy đi đâu được.
Cơm nước xong, Phương Nam lại uống trà trò chuyện với ngoại Lâm, cha Lăng và Lâm Ngộ Khê.
Chừng hơn chín giờ tối, Phương Nam và Lăng Giai Kỳ mới rời khỏi Lâm gia --
Quan hệ giữa Lăng Vu Đề và Lâm Ngộ Khê cũng coi như được các trưởng bối ngầm thừa nhận, quan hệ của hai người cũng càng ngày càng tốt.
Có điều lần này Lâm Ngộ Khê chủ động xin nghỉ, chỉ xin được hai ngày. Hết hạn nghỉ nên đương nhiên phải về đơn vị.
Lần này Lăng Vu Đề không dám nói gì mà có thể được bị thương, điều cô yêu cầu chính là cố gắng giảm mức thương tích đến mức thấp nhất có thể, có thể không bị thương thì tận lực không để bị thương!
Lâm Ngộ Khê gật đầu đáp ứng, anh cũng không muốn xem Lăng Vu Đề khóc thêm một lần nào nữa.
Lưu luyến không rời tạm biệt Lăng Vu Đề, Lâm Ngộ Khê mới rời khỏi Lâm trạch --
Mỗi ngày Lăng Vu Đề vẫn sẽ gửi tin nhắn cho Lâm Ngộ Khê. Đương nhiên lúc Lâm Ngộ Khê có nhiệm vụ thì không thể liên lạc được, nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ trở về, Lâm Ngộ Khê đều sẽ gọi điện thoại báo bình an cho Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề lo Lâm Ngộ Khê bị thương lại gạt mình, thế nên mỗi lần làm nhiệm vụ trở về, Lăng Vu Đề đều muốn trò chuyện video.
Mục đích chủ yếu... hiển nhiên chính là nghiệm thương rồi!
Thực ra Lâm Ngộ Khê vẫn rất hưởng thụ việc này. Chí ít anh biết rằng có một cô gái luôn quan tâm và lo lắng cho mình.
Nghề nghiệp của Lâm Ngộ Khê nhất định không thể cứ về nhà suốt được, có điều độ hảo cảm đã lên đến chín mươi điểm, Lăng Vu Đề cũng không sốt ruột.
Dù sao... Cô và Lâm Ngộ Khê cũng coi như đã xác định quan hệ. Còn có thể thay đổi hay sao?!
Khụ khụ... Điều Lăng Vu Đề chẳng hề ngờ tới chính là thật sự còn có thể thay đổi --
Tháng thứ ba kể từ khi Lâm Ngộ Khê rời đi, Lăng Vu Đề vẫn như thường ngày, rời khỏi trường học chuẩn bị lái xe về Lâm trạch.
Một bó hồng trắng xuất hiện ở trước mắt Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề không có nhận, chỉ nghiêng đầu nhìn người cầm hoa.
"Tặng cho cô gái xinh đẹp nhất!" Một giọng nói khá là "phong tình vạn chủng" vang lên.
Lăng Vu Đề hơi kinh ngạc trợn mắt lên: "Phương Nam, anh làm cái gì vậy?!"
Phương Nam đang cầm hoa nở nụ cười mê người, quanh thân đều toả ra hormone nồng nặc.
"Lăng Vu Đề tiểu thư, hiện tại anh tuyên bố anh chính thức theo đuổi em!"
Bình thường số người bày tỏ với Lăng Vu Đề không phải là ít, mỗi lần cô đều trực tiếp từ chối, không để lại hi vọng cho bất cứ một ai.
Ai trong trường mà biết Lăng Vu Đề thì mỗi lần thấy có cảnh bày tỏ sẽ lấy di động ra chụp ảnh, sau đó đăng lên diễn đàn trường.
Tiêu đề là: Tính toán số đàn anh đàn em dũng cảm không sợ mà tỏ tình với Lăng nữ thần!
Mà lần này, đương nhiên cũng có người nhiều chuyện bắt đầu chụp ảnh.
Nhưng người có trí nhớ tốt thì lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bạn A: "Ôi trời ~ Sao tôi thấy người tỏ tình này hơi quen mắt nhỉ?"
Bạn B: "Nhìn quen mắt gì chứ! Là do anh ta đẹp trai nên mới quen mắt!"
Bạn C: "Tôi cũng cảm thấy anh chàng đẹp trai này khá quen..."
Bạn D: "A ~ Nhớ ra rồi! Đó là bạn trai của hoa khôi khoa kinh tế Lăng Giai Kỳ!"
Bạn A: "Không sai không sai, chính là anh ta!"
Bạn C: "Má ơi! Người này lại quăng Lăng Giai Kỳ theo đuổi Lăng Vu Đề sao?"
Bạn B: "Thật tinh mắt!"
...
Trông cái bản mặt thiếu đòn của Phương Nam, Lăng Vu Đề cảm thấy mình hơi ngứa tay ngứa chân!
Lạnh lùng cười nhạo một tiếng, Lăng Vu Đề hai tay vòng ngực, hơi giương cằm lên.
Khí chất vốn điềm tĩnh lập tức không còn tăm hơi: "Anh nói cái gì?!"
"Anh nói anh muốn chính thức theo đuổi am!" Phương Nam cảm thấy Lăng Vu Đề đột nhiên tỏa ra khí thế nữ vương này càng khiến hắn mê mệt!
"Anh chia tay Lăng Giai Kỳ rồi? Thế là đến theo đuổi tôi?"
"Chia tay rồi, từ tuần trước!"
Lăng Vu Đề cười khẽ lắc đầu, quả nhiên không phải nam phụ nào cũng tốt lành cả!
"Tiểu Vu... Cho anh một cơ hội để anh chăm sóc em đi!" Phương Nam thâm tình nói.
Lăng Vu Đề run người nổi da gà, đối với nam phụ cặn bã thế này, Lăng Vu Đề chỉ muốn làm một chuyện -- vả hắn!
Vừa giơ tay lên, Lăng Vu Đề lại đột nhiên bị người ta đẩy một cái...
"Chát --" Tiếng bạt tai vang lên suýt nữa khiến Lăng Vu Đề ngốc ra.
Có điều Lăng Vu Đề không như vậy nhưng những sinh viên vây quanh cầm di động quay video, xem trò vui lại ngốc!
Trời ạ ~ nữ thần bị đánh!
Lăng Vu Đề bụm mặt, vừa giương mắt nhìn lại, Lăng Giai Kỳ như con mụ điên lần thứ hai vọt về phía cô.
"Lăng Vu Đề! Tao biết ngay, mấy lời của mày đều là nói dối cả! Mày muốn cướp hết những thứ thuộc về tao! A a a -- tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!"
Lúc này Lăng Giai Kỳ đã mất lý trí, nếu Phương Nam không ghì chặt cô ta, phỏng chừng cô ta đã muốn đồng quy vu tận với Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề xoa bên mặt tê đi vì cú tát vừa rồi, cô giương mắt nhìn Phương Nam, lạnh lùng nói: "Buông cô ta ra!"
Giọng điệu theo thể mệnh lệnh khiến Phương Nam sửng sốt, nghe lời thả ra.
Lăng Giai Kỳ được thả ra, đột nhiên nhào tới chỗ Lăng Vu Đề...
Lăng Vu Đề trực tiếp chặn cổ cô ta lại, ngón cái đặt tại một huyệt vị trên cổ khiến Lăng Giai Kỳ đau đến nỗi không thể động đậy.
Ánh mắt lạnh lùng đặt trên Lăng Giai Kỳ đang khó thở đỏ mặt: "Cô còn nhớ tôi đã nói gì với cô không? Lăng - Giai - Kỳ!"
Lăng Giai Kỳ bị ép nhìn thẳng vào mắt Lăng Vu Đề... Cô ta lại thật sự nhìn thấy sát ý trong mắt Lăng Vu Đề!
Trong lòng có sợ sệt chốc lát, nhưng cô ta cũng là người từng chết một lần rồi, dựa vào đâu mà bị Lăng Vu Đề dọa sợ!
Người chung quanh, bao gồm cả Phương Nam cũng kinh ngạc đến ngây người!
Không ai ngờ rằng một Lăng Vu Đề trông yếu đuối thế lại lại có thể bóp cổ Lăng Giai Kỳ cao hơn mình gần nửa cái đầu!
Nụ cười xấu xa kia... Quả thực quá mê người!
Aya: Phương Nam, quyết định sai lầm nhất đời anh là đây, nhưng sẽ chẳng có ai thắp nến cho anh đâu nhé:)
Hàn huyên được một lúc, Lăng Giai Kỳ đứng dậy chuẩn bị vào nhà bếp liếc mắt xem thử bởi cô ta nghe nói hôm nay là do Lăng Vu Đề chuẩn bị bữa tối.
Phương Nam cũng đứng dậy đi theo sau Lăng Giai Kỳ, sau đó liền nhìn thấy bóng người thướt tha trong nhà bếp.
Trong nháy mắt ấy, tim Phương Nam đập gia tốc, mắt Lăng Vu Đề với vẻ hơi mê đắm.
Lăng Giai Kỳ quay lưng với Phương Nam nên không nhìn thấy hắn dùng ánh mắt gì để nhìn Lăng Vu Đề.
"Cô sẽ không hạ độc đấy chứ?" Lăng Giai Kỳ nhìn Lăng Vu Đề thành thạo thái rau nấu ăn, trong lòng hơi để bụng, ai bảo cô ta học thế nào cũng nấu không nên hồn đây!
Lăng Vu Đề nghiêng đầu giương môi cười với Lăng Giai Kỳ, nhẹ giọng dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được nói rằng: "Yên tâm, coi như có hạ độc thì tôi cũng không ngu ngốc hạ độc vào ngày hôm nay."
Nụ cười điềm tĩnh kia đúng lúc bị Phương Nam bắt lấy.
Hắn có niềm kích động muốn chủ nhân của nụ cười kia thuộc về mình --
Lúc ăn cơm, Phương Nam không có đưa mắt nhìn Lăng Vu Đề mà đóng vai một người bạn trai vô cùng xứng chức, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho Lăng Giai Kỳ.
Trông bộ dạng của Lăng Giai Kỳ, phỏng chừng đã bị cao thủ tình trường Phương Nam nắm không chạy đi đâu được.
Cơm nước xong, Phương Nam lại uống trà trò chuyện với ngoại Lâm, cha Lăng và Lâm Ngộ Khê.
Chừng hơn chín giờ tối, Phương Nam và Lăng Giai Kỳ mới rời khỏi Lâm gia --
Quan hệ giữa Lăng Vu Đề và Lâm Ngộ Khê cũng coi như được các trưởng bối ngầm thừa nhận, quan hệ của hai người cũng càng ngày càng tốt.
Có điều lần này Lâm Ngộ Khê chủ động xin nghỉ, chỉ xin được hai ngày. Hết hạn nghỉ nên đương nhiên phải về đơn vị.
Lần này Lăng Vu Đề không dám nói gì mà có thể được bị thương, điều cô yêu cầu chính là cố gắng giảm mức thương tích đến mức thấp nhất có thể, có thể không bị thương thì tận lực không để bị thương!
Lâm Ngộ Khê gật đầu đáp ứng, anh cũng không muốn xem Lăng Vu Đề khóc thêm một lần nào nữa.
Lưu luyến không rời tạm biệt Lăng Vu Đề, Lâm Ngộ Khê mới rời khỏi Lâm trạch --
Mỗi ngày Lăng Vu Đề vẫn sẽ gửi tin nhắn cho Lâm Ngộ Khê. Đương nhiên lúc Lâm Ngộ Khê có nhiệm vụ thì không thể liên lạc được, nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ trở về, Lâm Ngộ Khê đều sẽ gọi điện thoại báo bình an cho Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề lo Lâm Ngộ Khê bị thương lại gạt mình, thế nên mỗi lần làm nhiệm vụ trở về, Lăng Vu Đề đều muốn trò chuyện video.
Mục đích chủ yếu... hiển nhiên chính là nghiệm thương rồi!
Thực ra Lâm Ngộ Khê vẫn rất hưởng thụ việc này. Chí ít anh biết rằng có một cô gái luôn quan tâm và lo lắng cho mình.
Nghề nghiệp của Lâm Ngộ Khê nhất định không thể cứ về nhà suốt được, có điều độ hảo cảm đã lên đến chín mươi điểm, Lăng Vu Đề cũng không sốt ruột.
Dù sao... Cô và Lâm Ngộ Khê cũng coi như đã xác định quan hệ. Còn có thể thay đổi hay sao?!
Khụ khụ... Điều Lăng Vu Đề chẳng hề ngờ tới chính là thật sự còn có thể thay đổi --
Tháng thứ ba kể từ khi Lâm Ngộ Khê rời đi, Lăng Vu Đề vẫn như thường ngày, rời khỏi trường học chuẩn bị lái xe về Lâm trạch.
Một bó hồng trắng xuất hiện ở trước mắt Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề không có nhận, chỉ nghiêng đầu nhìn người cầm hoa.
"Tặng cho cô gái xinh đẹp nhất!" Một giọng nói khá là "phong tình vạn chủng" vang lên.
Lăng Vu Đề hơi kinh ngạc trợn mắt lên: "Phương Nam, anh làm cái gì vậy?!"
Phương Nam đang cầm hoa nở nụ cười mê người, quanh thân đều toả ra hormone nồng nặc.
"Lăng Vu Đề tiểu thư, hiện tại anh tuyên bố anh chính thức theo đuổi em!"
Bình thường số người bày tỏ với Lăng Vu Đề không phải là ít, mỗi lần cô đều trực tiếp từ chối, không để lại hi vọng cho bất cứ một ai.
Ai trong trường mà biết Lăng Vu Đề thì mỗi lần thấy có cảnh bày tỏ sẽ lấy di động ra chụp ảnh, sau đó đăng lên diễn đàn trường.
Tiêu đề là: Tính toán số đàn anh đàn em dũng cảm không sợ mà tỏ tình với Lăng nữ thần!
Mà lần này, đương nhiên cũng có người nhiều chuyện bắt đầu chụp ảnh.
Nhưng người có trí nhớ tốt thì lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bạn A: "Ôi trời ~ Sao tôi thấy người tỏ tình này hơi quen mắt nhỉ?"
Bạn B: "Nhìn quen mắt gì chứ! Là do anh ta đẹp trai nên mới quen mắt!"
Bạn C: "Tôi cũng cảm thấy anh chàng đẹp trai này khá quen..."
Bạn D: "A ~ Nhớ ra rồi! Đó là bạn trai của hoa khôi khoa kinh tế Lăng Giai Kỳ!"
Bạn A: "Không sai không sai, chính là anh ta!"
Bạn C: "Má ơi! Người này lại quăng Lăng Giai Kỳ theo đuổi Lăng Vu Đề sao?"
Bạn B: "Thật tinh mắt!"
...
Trông cái bản mặt thiếu đòn của Phương Nam, Lăng Vu Đề cảm thấy mình hơi ngứa tay ngứa chân!
Lạnh lùng cười nhạo một tiếng, Lăng Vu Đề hai tay vòng ngực, hơi giương cằm lên.
Khí chất vốn điềm tĩnh lập tức không còn tăm hơi: "Anh nói cái gì?!"
"Anh nói anh muốn chính thức theo đuổi am!" Phương Nam cảm thấy Lăng Vu Đề đột nhiên tỏa ra khí thế nữ vương này càng khiến hắn mê mệt!
"Anh chia tay Lăng Giai Kỳ rồi? Thế là đến theo đuổi tôi?"
"Chia tay rồi, từ tuần trước!"
Lăng Vu Đề cười khẽ lắc đầu, quả nhiên không phải nam phụ nào cũng tốt lành cả!
"Tiểu Vu... Cho anh một cơ hội để anh chăm sóc em đi!" Phương Nam thâm tình nói.
Lăng Vu Đề run người nổi da gà, đối với nam phụ cặn bã thế này, Lăng Vu Đề chỉ muốn làm một chuyện -- vả hắn!
Vừa giơ tay lên, Lăng Vu Đề lại đột nhiên bị người ta đẩy một cái...
"Chát --" Tiếng bạt tai vang lên suýt nữa khiến Lăng Vu Đề ngốc ra.
Có điều Lăng Vu Đề không như vậy nhưng những sinh viên vây quanh cầm di động quay video, xem trò vui lại ngốc!
Trời ạ ~ nữ thần bị đánh!
Lăng Vu Đề bụm mặt, vừa giương mắt nhìn lại, Lăng Giai Kỳ như con mụ điên lần thứ hai vọt về phía cô.
"Lăng Vu Đề! Tao biết ngay, mấy lời của mày đều là nói dối cả! Mày muốn cướp hết những thứ thuộc về tao! A a a -- tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!"
Lúc này Lăng Giai Kỳ đã mất lý trí, nếu Phương Nam không ghì chặt cô ta, phỏng chừng cô ta đã muốn đồng quy vu tận với Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề xoa bên mặt tê đi vì cú tát vừa rồi, cô giương mắt nhìn Phương Nam, lạnh lùng nói: "Buông cô ta ra!"
Giọng điệu theo thể mệnh lệnh khiến Phương Nam sửng sốt, nghe lời thả ra.
Lăng Giai Kỳ được thả ra, đột nhiên nhào tới chỗ Lăng Vu Đề...
Lăng Vu Đề trực tiếp chặn cổ cô ta lại, ngón cái đặt tại một huyệt vị trên cổ khiến Lăng Giai Kỳ đau đến nỗi không thể động đậy.
Ánh mắt lạnh lùng đặt trên Lăng Giai Kỳ đang khó thở đỏ mặt: "Cô còn nhớ tôi đã nói gì với cô không? Lăng - Giai - Kỳ!"
Lăng Giai Kỳ bị ép nhìn thẳng vào mắt Lăng Vu Đề... Cô ta lại thật sự nhìn thấy sát ý trong mắt Lăng Vu Đề!
Trong lòng có sợ sệt chốc lát, nhưng cô ta cũng là người từng chết một lần rồi, dựa vào đâu mà bị Lăng Vu Đề dọa sợ!
Người chung quanh, bao gồm cả Phương Nam cũng kinh ngạc đến ngây người!
Không ai ngờ rằng một Lăng Vu Đề trông yếu đuối thế lại lại có thể bóp cổ Lăng Giai Kỳ cao hơn mình gần nửa cái đầu!
Nụ cười xấu xa kia... Quả thực quá mê người!
Aya: Phương Nam, quyết định sai lầm nhất đời anh là đây, nhưng sẽ chẳng có ai thắp nến cho anh đâu nhé:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.