Chương 440: Công lược đế vương bá đạo (23)
Mai Khai
14/04/2020
Edit: Aya Shinta
Nếu lúc này hắn không phải vua của một nước, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự vào Bình thành!
Nhưng hắn không chỉ là Hoàng đế của dân chúng Bình thành mà còn là của toàn bộ Nam Quốc, hắn không thể khiến bản thân xảy ra sơ xuất!
Khi binh sĩ thủ thành kia đến báo cáo dịch bệnh, Lăng Vu Đề cũng đã thi chú phòng ngự cho tất cả mọi người bên trong lều chính.
Chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp với người nhiễm dịch tả thì sẽ không sao!
Nghĩ đến việc trong quân doanh còn có nhiều người như vậy, nơi này lại gần Bình thành.
Binh sĩ là người phải đi đánh trận, bị bệnh rồi ai ra chiến trường?!
Lời từ chối lần thứ hai của Quân Kinh Vũ còn chưa nói ra, Lăng Vu Đề cũng đã buông cánh tay đang ôm lấy hắn.
"Ta tới nhà bếp bảo Ngưu Cương nấu chút canh phòng bệnh dịch."
Nói xong, Lăng Vu Đề đã đi ra ngoài lều...
Quân Kinh Vũ ngẩn người, nấu canh phòng bệnh?
Vừa nãy khi Lăng Vu Đề đề cập đến chuyện nấu canh với binh sĩ thủ thành thì hắn vẫn chưa để ý tới, nhưng lúc này Lăng Vu Đề lại nhắc tới.
Sao Lăng Vu Đề biết thứ canh gì đó có thể phòng dịch bệnh?!
Hắn cau mày, tâm trạng vốn nhiễu loạn vì dịch bệnh lập tức lại bị che lấp bởi biểu hiện kỳ quái của Lăng Vu Đề.
Bậc quân vương luôn thích nghi kỵ, Quân Kinh Vũ cũng không có nghi ngờ rằng Lăng Vu Đề làm chuyện gì gây bất lợi cho hắn. Hắn cảm thấy trong lúc mình không biết, hình như Lăng Vu Đề đã biến thành người khác vậy.
Nàng ấy trở thành một người không khiến người ta cảm thấy mình chỉ là một Quý phi điêu ngoa!
Vì sao trù nghệ của nàng lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Vì sao nàng lại biết hắn bị thương ở ngực?
Vì sao nàng lại biết nấu canh phòng dịch bệnh?
Trong lòng có quá nhiều điều nghi hoặc, Lăng Vu Đề có quá nhiều điểm kỳ quái!
Quân Kinh Vũ tâm loạn như ma...
Thực ra sau khi Lăng Vu Đề rời khỏi lều, cô có ngờ tới chuyện Quân Kinh Vũ nhất định sẽ nảy sinh hoài nghi đối với hành vi của mình.
Nhưng thế thì biết làm sao đây? Mạng người là chuyện quan trọng, chẳng lẽ bắt cô biết rõ bản thân mình có khả năng nhưng phải ra vẻ không hiểu gì cả hay sao?
Những người kia là con dân của Quân Kinh Vũ, một hai người hay thậm chí là mười mấy hai mươi người, cô cũng có thể ngồi xem mặc kệ!
Nhưng nhiều người sống sờ sờ như vậy, cô không thể nhắm mắt làm ngơ.
Nếu trong thân xác của Quân Kinh Vũ chính là hội trưởng Hiệp hội Vị diện, như vậy cho dù hắn biết Lăng Vu Đề không phải "Lăng Vu Đề" thì thế nào!
Huống chi để dịch bệnh lan tràn, lúc đó ngay cả Quân Kinh Vũ cũng nhiễm bệnh thì sao đây?
Nếu cô vẫn chưa kiếm đầy hảo cảm mà Quân Kinh Vũ đã ngỏm tỏi, vậy chẳng phải nhiệm vụ sẽ thất bại hay sao!
Vì lúc này mới qua bữa tối không lâu nên trong phòng bếp còn đang rửa chén.
Đúng lúc trong bếp có không ít đậu xanh với rau sam, bảo Ngưu Cương cùng đầu bếp khác nấu canh đậu xanh và rau sam, đến khi nấu xong, cho tất cả binh sĩ mỗi người uống một chén.
Bưng một chén canh trở lại lều chính, Quân Kinh Vũ đã cởi áo giáp trên người ra.
Lăng Vu Đề đưa canh cho Quân Kinh Vũ: "Biểu ca cũng uống một chén đi, ta đã dặn dò nhà bếp, mỗi ngày nấu hai lần phát cho những binh sĩ kia uống."
Quân Kinh Vũ nhìn Lăng Vu Đề một chút, nhận bát canh uống một hơi cạn sạch, sau đó mới mím môi nhìn Lăng Vu Đề.
Trong ánh mắt hắn chứa tia nghiên cứu, hắn không nói một lời, cứ như vậy mà nhìn cô.
Lăng Vu Đề cầm chén đặt xuống bàn, trông thấy Quân Kinh Vũ vẫn nhìn mình chằm chằm, cô đưa tay sờ mặt mình: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Thấy vẻ mặt của Quân Kinh Vũ, Lăng Vu Đề còn tưởng rằng Quân Kinh Vũ sẽ chất vấn xem cô là ai, hoặc là hỏi tại sao cô lại thay đổi nhiều như vậy.
Lăng Vu Đề cũng đã nghĩ xong lý do cả rồi, kết quả Quân Kinh Vũ lại lắc đầu: "Không có gì, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Quân Kinh Vũ không chỉ không chất vấn cô, trái lại còn thêm hảo cảm trong nháy mắt đó!
Giờ đã là tám mươi chín điểm, còn thiếu mười một điểm.
Lăng Vu Đề áp chế nỗi kinh ngac trong lòng, ừ một tiếng, tùy ý để Quân Kinh Vũ nắm tay mình vào bên trong trướng.
Quân Kinh Vũ ôm Lăng Vu Đề nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngủ được.
Khi Lăng Vu Đề tới nhà bếp nấu canh, Quân Kinh Vũ vốn nghĩ rằng đến khi cô trở lại, hắn muốn hỏi cô xem.
Vì sao? Vì sao trong một khoảng thời gian ngắn lại thay đổi nhiều như vậy?!
Nhưng khi Lăng Vu Đề trở về, bưng bát canh thân thiết nhìn mình thì Quân Kinh Vũ đột nhiên cảm thấy rằng lý do tại sao Lăng Vu Đề lại thay đổi cũng không quan trọng!
Quan trọng nhất chính là hắn biết cô quan tâm đến hắn, biết cô toàn tâm toàn ý với mình! Biết rằng bản thân thích, rất thích Lăng Vu Đề của hiện tại.
Vậy thì được rồi!
Dù có biến thành người khác, hay là đổi thành một người...
Dù Quân Kinh Vũ vẫn đang khống chế hơi thở cho bằng phẳng, nhưng Lăng Vu Đề biết là hắn còn chưa ngủ.
Đi qua nhiều thế giới như vậy, thực ra Lăng Vu Đề có thể hiểu được một vài suy nghĩ của Quân Kinh Vũ lúc này.
Nếu hắn muốn giả thành người hồ đồ khôn ngoan, như vậy cô cũng vào vai kẻ vô tri hiểu chuyện là được.
Cứ vậy đi, chờ cô về đến Hiệp hội Vị diện...
Chờ cô --
Hôm sau, Lăng Vu Đề nhắc lại đề nghị muốn đi Bình thành, Quân Kinh Vũ không cự tuyệt nữa.
Thế nhưng hắn muốn tới Bình thành cùng với cô!
Lăng Vu Đề tự tin có thể bảo vệ tốt Quân Kinh Vũ nên thoải mái gật đầu đồng ý.
Những người khác bao gồm cả Lăng phụ đều không ủng hộ, cuối cùng vẫn là do Quân Kinh Vũ cố ý muốn vào Bình thành, mấy người khác mới yên lặng.
Ăn bữa sáng uống canh xong thì cũng tầm chín giờ.
Quân Kinh Vũ cùng Lăng Vu Đề cưỡi ngựa chạy về phía Bình thành--
Khi binh sĩ canh giữ cửa thành trông thấy Quân Kinh Vũ, ngoại trừ kinh ngạc thì chính là cảm động.
Cảm động vì quân vương vẫn không vứt bỏ họ trong tình cảnh sống chết như vậy!
"Hoàng thượng, ngài là ngôi cửu ngũ, chớ vào thành! Hôm nay... đã bắt đầu có người chết rồi!" Binh sĩ cất giọng nghẹn ngào.
Quân Kinh Vũ ngẩng đầu lên nhìn lại binh sĩ với ánh mắt kiên định: "Trẫm lệnh cho ngươi mở cửa thành!"
Cuối cùng cửa thành vẫn được mở ra, ngay trước khi vào thành, Lăng Vu Đề bảo Quân Kinh Vũ đeo một cái khâu trang mà cô gấp rút làm.
Quân Kinh Vũ nghe lời đeo khẩu trang lên, nhưng thấy Lăng Vu Đề không trang bị gì cả thì cau mày: "Sao nàng không đeo?"
Lăng Vu Đề cười cười: "Ta không sao đâu." Cô đã thi chú bảo vệ rồi.
Bởi vì thi chú bảo vệ cho bản thân thì sức mạnh sẽ cao hơn được chút!
Nói đến thần chú, Lăng Vu Đề lại thật sự cảm thấy Hiệp hội Vị diện thật keo kiệt!
Nếu đã cho "Thần chú của phù thủy" thì cứ ghi "Thần chú của phù thủy" thôi!
Còn chêm thêm chữ (yếu)!!
Làm hại cô không thể phát huy tới trình độ như ở thế giới tiểu thuyết người cá!
Cho Quân Kinh Vũ đeo khẩu trang bởi lo rằng chú phòng ngự quá yếu không có tác dụng, đeo thêm cái khẩu trang, Lăng Vu Đề cũng có thể an tâm hơn một chút.
Đương nhiên, nếu người thao tác thiết bị chính là cái anh chàng đeo kính... Vậy thì là anh ta ki bo chứ không phải Hiệp hội Vị diện! [ Ừm hứm ]
Nếu lúc này hắn không phải vua của một nước, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự vào Bình thành!
Nhưng hắn không chỉ là Hoàng đế của dân chúng Bình thành mà còn là của toàn bộ Nam Quốc, hắn không thể khiến bản thân xảy ra sơ xuất!
Khi binh sĩ thủ thành kia đến báo cáo dịch bệnh, Lăng Vu Đề cũng đã thi chú phòng ngự cho tất cả mọi người bên trong lều chính.
Chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp với người nhiễm dịch tả thì sẽ không sao!
Nghĩ đến việc trong quân doanh còn có nhiều người như vậy, nơi này lại gần Bình thành.
Binh sĩ là người phải đi đánh trận, bị bệnh rồi ai ra chiến trường?!
Lời từ chối lần thứ hai của Quân Kinh Vũ còn chưa nói ra, Lăng Vu Đề cũng đã buông cánh tay đang ôm lấy hắn.
"Ta tới nhà bếp bảo Ngưu Cương nấu chút canh phòng bệnh dịch."
Nói xong, Lăng Vu Đề đã đi ra ngoài lều...
Quân Kinh Vũ ngẩn người, nấu canh phòng bệnh?
Vừa nãy khi Lăng Vu Đề đề cập đến chuyện nấu canh với binh sĩ thủ thành thì hắn vẫn chưa để ý tới, nhưng lúc này Lăng Vu Đề lại nhắc tới.
Sao Lăng Vu Đề biết thứ canh gì đó có thể phòng dịch bệnh?!
Hắn cau mày, tâm trạng vốn nhiễu loạn vì dịch bệnh lập tức lại bị che lấp bởi biểu hiện kỳ quái của Lăng Vu Đề.
Bậc quân vương luôn thích nghi kỵ, Quân Kinh Vũ cũng không có nghi ngờ rằng Lăng Vu Đề làm chuyện gì gây bất lợi cho hắn. Hắn cảm thấy trong lúc mình không biết, hình như Lăng Vu Đề đã biến thành người khác vậy.
Nàng ấy trở thành một người không khiến người ta cảm thấy mình chỉ là một Quý phi điêu ngoa!
Vì sao trù nghệ của nàng lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Vì sao nàng lại biết hắn bị thương ở ngực?
Vì sao nàng lại biết nấu canh phòng dịch bệnh?
Trong lòng có quá nhiều điều nghi hoặc, Lăng Vu Đề có quá nhiều điểm kỳ quái!
Quân Kinh Vũ tâm loạn như ma...
Thực ra sau khi Lăng Vu Đề rời khỏi lều, cô có ngờ tới chuyện Quân Kinh Vũ nhất định sẽ nảy sinh hoài nghi đối với hành vi của mình.
Nhưng thế thì biết làm sao đây? Mạng người là chuyện quan trọng, chẳng lẽ bắt cô biết rõ bản thân mình có khả năng nhưng phải ra vẻ không hiểu gì cả hay sao?
Những người kia là con dân của Quân Kinh Vũ, một hai người hay thậm chí là mười mấy hai mươi người, cô cũng có thể ngồi xem mặc kệ!
Nhưng nhiều người sống sờ sờ như vậy, cô không thể nhắm mắt làm ngơ.
Nếu trong thân xác của Quân Kinh Vũ chính là hội trưởng Hiệp hội Vị diện, như vậy cho dù hắn biết Lăng Vu Đề không phải "Lăng Vu Đề" thì thế nào!
Huống chi để dịch bệnh lan tràn, lúc đó ngay cả Quân Kinh Vũ cũng nhiễm bệnh thì sao đây?
Nếu cô vẫn chưa kiếm đầy hảo cảm mà Quân Kinh Vũ đã ngỏm tỏi, vậy chẳng phải nhiệm vụ sẽ thất bại hay sao!
Vì lúc này mới qua bữa tối không lâu nên trong phòng bếp còn đang rửa chén.
Đúng lúc trong bếp có không ít đậu xanh với rau sam, bảo Ngưu Cương cùng đầu bếp khác nấu canh đậu xanh và rau sam, đến khi nấu xong, cho tất cả binh sĩ mỗi người uống một chén.
Bưng một chén canh trở lại lều chính, Quân Kinh Vũ đã cởi áo giáp trên người ra.
Lăng Vu Đề đưa canh cho Quân Kinh Vũ: "Biểu ca cũng uống một chén đi, ta đã dặn dò nhà bếp, mỗi ngày nấu hai lần phát cho những binh sĩ kia uống."
Quân Kinh Vũ nhìn Lăng Vu Đề một chút, nhận bát canh uống một hơi cạn sạch, sau đó mới mím môi nhìn Lăng Vu Đề.
Trong ánh mắt hắn chứa tia nghiên cứu, hắn không nói một lời, cứ như vậy mà nhìn cô.
Lăng Vu Đề cầm chén đặt xuống bàn, trông thấy Quân Kinh Vũ vẫn nhìn mình chằm chằm, cô đưa tay sờ mặt mình: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Thấy vẻ mặt của Quân Kinh Vũ, Lăng Vu Đề còn tưởng rằng Quân Kinh Vũ sẽ chất vấn xem cô là ai, hoặc là hỏi tại sao cô lại thay đổi nhiều như vậy.
Lăng Vu Đề cũng đã nghĩ xong lý do cả rồi, kết quả Quân Kinh Vũ lại lắc đầu: "Không có gì, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Quân Kinh Vũ không chỉ không chất vấn cô, trái lại còn thêm hảo cảm trong nháy mắt đó!
Giờ đã là tám mươi chín điểm, còn thiếu mười một điểm.
Lăng Vu Đề áp chế nỗi kinh ngac trong lòng, ừ một tiếng, tùy ý để Quân Kinh Vũ nắm tay mình vào bên trong trướng.
Quân Kinh Vũ ôm Lăng Vu Đề nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngủ được.
Khi Lăng Vu Đề tới nhà bếp nấu canh, Quân Kinh Vũ vốn nghĩ rằng đến khi cô trở lại, hắn muốn hỏi cô xem.
Vì sao? Vì sao trong một khoảng thời gian ngắn lại thay đổi nhiều như vậy?!
Nhưng khi Lăng Vu Đề trở về, bưng bát canh thân thiết nhìn mình thì Quân Kinh Vũ đột nhiên cảm thấy rằng lý do tại sao Lăng Vu Đề lại thay đổi cũng không quan trọng!
Quan trọng nhất chính là hắn biết cô quan tâm đến hắn, biết cô toàn tâm toàn ý với mình! Biết rằng bản thân thích, rất thích Lăng Vu Đề của hiện tại.
Vậy thì được rồi!
Dù có biến thành người khác, hay là đổi thành một người...
Dù Quân Kinh Vũ vẫn đang khống chế hơi thở cho bằng phẳng, nhưng Lăng Vu Đề biết là hắn còn chưa ngủ.
Đi qua nhiều thế giới như vậy, thực ra Lăng Vu Đề có thể hiểu được một vài suy nghĩ của Quân Kinh Vũ lúc này.
Nếu hắn muốn giả thành người hồ đồ khôn ngoan, như vậy cô cũng vào vai kẻ vô tri hiểu chuyện là được.
Cứ vậy đi, chờ cô về đến Hiệp hội Vị diện...
Chờ cô --
Hôm sau, Lăng Vu Đề nhắc lại đề nghị muốn đi Bình thành, Quân Kinh Vũ không cự tuyệt nữa.
Thế nhưng hắn muốn tới Bình thành cùng với cô!
Lăng Vu Đề tự tin có thể bảo vệ tốt Quân Kinh Vũ nên thoải mái gật đầu đồng ý.
Những người khác bao gồm cả Lăng phụ đều không ủng hộ, cuối cùng vẫn là do Quân Kinh Vũ cố ý muốn vào Bình thành, mấy người khác mới yên lặng.
Ăn bữa sáng uống canh xong thì cũng tầm chín giờ.
Quân Kinh Vũ cùng Lăng Vu Đề cưỡi ngựa chạy về phía Bình thành--
Khi binh sĩ canh giữ cửa thành trông thấy Quân Kinh Vũ, ngoại trừ kinh ngạc thì chính là cảm động.
Cảm động vì quân vương vẫn không vứt bỏ họ trong tình cảnh sống chết như vậy!
"Hoàng thượng, ngài là ngôi cửu ngũ, chớ vào thành! Hôm nay... đã bắt đầu có người chết rồi!" Binh sĩ cất giọng nghẹn ngào.
Quân Kinh Vũ ngẩng đầu lên nhìn lại binh sĩ với ánh mắt kiên định: "Trẫm lệnh cho ngươi mở cửa thành!"
Cuối cùng cửa thành vẫn được mở ra, ngay trước khi vào thành, Lăng Vu Đề bảo Quân Kinh Vũ đeo một cái khâu trang mà cô gấp rút làm.
Quân Kinh Vũ nghe lời đeo khẩu trang lên, nhưng thấy Lăng Vu Đề không trang bị gì cả thì cau mày: "Sao nàng không đeo?"
Lăng Vu Đề cười cười: "Ta không sao đâu." Cô đã thi chú bảo vệ rồi.
Bởi vì thi chú bảo vệ cho bản thân thì sức mạnh sẽ cao hơn được chút!
Nói đến thần chú, Lăng Vu Đề lại thật sự cảm thấy Hiệp hội Vị diện thật keo kiệt!
Nếu đã cho "Thần chú của phù thủy" thì cứ ghi "Thần chú của phù thủy" thôi!
Còn chêm thêm chữ (yếu)!!
Làm hại cô không thể phát huy tới trình độ như ở thế giới tiểu thuyết người cá!
Cho Quân Kinh Vũ đeo khẩu trang bởi lo rằng chú phòng ngự quá yếu không có tác dụng, đeo thêm cái khẩu trang, Lăng Vu Đề cũng có thể an tâm hơn một chút.
Đương nhiên, nếu người thao tác thiết bị chính là cái anh chàng đeo kính... Vậy thì là anh ta ki bo chứ không phải Hiệp hội Vị diện! [ Ừm hứm ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.