Chương 173: Công lược nam thần quốc dân (20)
Mai Khai
21/11/2018
Edit: Aya Shinta
Nghe vậy, Lăng Vu Đề đưa ngón trỏ ra chọc chọc một hồi lên mảng bầm tím ở trên gương mặt của Lăng Văn Dục: "Anh hai rất đau sao?!"
"Tê -- đương nhiên đau rồi!" Lăng Văn Dục bị Lăng Vu Đề chọc đến mức hít vào một ngụm khí lạnh.
Vẻ mặt Lăng Vu Đề có chút phức tạp, như là khổ sở, cũng giống như là đồng tình: "Này, anh hai có cảm thấy lòng chị Tư Kỳ có thể còn đau hơn so với anh hay không?"
Lăng Vu Đề làm Lăng Văn Dục ngẩn người một chút, sau đó cái đầu heo vốn đã khó coi của anh lại càng thêm khó nhìn hơn một chút.
Dung Tư Kỳ yêu thích anh, anh vẫn luôn biết.
Đúng vậy, anh đã đơn phương từ hôn.
Lòng Tư Kỳ chắc hẳn phải đau hơn so với những vết thương ngoài da này!
Thấy được sự áy náy trong mắt Lăng Văn Dục thì Lăng Vu Đề biết, Lăng Văn Dục cũng không phải quá cặn bã.
Anh chỉ là chưa từng học được cách suy nghĩ vì người khác.
Ái tình, xưa nay chính là một loại cảm tình bất bình đẳng về việc trả giá!
Cũng không phải mỗi một lần trả giá đều sẽ nhận được sự đáp lại!
Không có ai có thể quyết định để ai nhất định phải yêu ai.
Dung Tư Kỳ yêu Lăng Văn Dục nhưng không có cách nào làm Lăng Văn Dục cũng yêu cô ấy.
Như vậy, cô ấy nhất định bi thương đến nhường nào!
Trong tình yêu đều có người sẽ nắm giữ hạnh phúc, cũng có người nắm giữ tiếc nuối!
Lăng Vu Đề nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó nói: "Bữa tối đặt đây, em về phòng trước."
Nói xong, Lăng Vu Đề liền xoay người rời đi.
Cô không có suy nghĩ tâm tình hiện tại của Lăng Văn Dục ra sao, cô đang nghĩ làm thế nào mới có thể ngăn cản Dung Tư Kỳ hắc hóa?
Cô không muốn nhìn thấy Dung Tư Kỳ rất tốt với nguyên thân biến thành một nữ phụ ác độc vì phá hoại Lăng Văn Dục cùng An Bối Hi.
A ~ bằng không, cô tìm đối tượng giúp Dung Tư Kỳ là được rồi?!
Về đến phòng, Lăng Vu Đề vẫn còn đang tìm tòi trong kịch tình và ký ức, có một người đàn ông chất lượng tốt có thể xứng với Dung Tư Kỳ hay không?
Đột nhiên, cô sáng mắt lên, đàn ông chất lượng tốt thôi mà! Ai có thể có chất lượng tốt bằng...
Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề lấy điện thoại ra để gọi cho Dung Tư Kỳ, cô muốn hẹn Dung Tư Kỳ cùng đi ra ngoài uống ly cà phê nói chuyện tâm tình gì gì đó.
Nhưng cô lại đột nhiên nhớ tới ngày mai mình phải đi chụp trang chiếu cho bộ phim cổ trang kia, chụp trang chiếu thật là phiền hà, ít nhất cũng phải hơn nửa ngày mới xong.
Không xác định mình có thời gian khi nào nên Lăng Vu Đề không thể làm gì khác hơn là quyết định chờ ngày mai hết bận rồi mới gọi điện thoại cho Dung Tư Kỳ.
Mà lúc này thì Dung Tư Kỳ đang uống rượu một mình trong khu nhà của cô ấy.
Trên khay trà đã có hai, ba chai rượu đỏ đặt bừa bãi, gò má Dung Tư Kỳ đỏ bừng, ánh mắt mê ly nhìn ly rượu trong tay mình.
Dường như cô đang nghĩ tới điều gì, cong khóe môi cười, vừa cười, cô vừa khóc.
"A Dục, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy được?! Lẽ nào lòng em không phải thịt nên không biết đau sao?!"
Giọng nói của Dung Tư Kỳ có chút khàn khàn, thiên về trung tính, không phù hợp với tướng mạo gợi cảm diễm lệ của cô ấy.
Kỳ thực nghiêm túc mà nói thì Dung Tư Kỳ đẹp hơn so với An Bối Hi rất nhiều.
Bởi vì phương pháp giáo dục không giống nhau nên Dung Tư Kỳ trầm ổn rộng rãi, chỉ hai mươi lăm tuổi đã có thể làm chủ một phương ở Dung thị.
Mà An Bối Hi... Được rồi, An Bối Hi có tuổi tác nhỏ hơn một chút.
Thế nhưng cái dáng vẻ khúm núm của An Bối Hi đều lộ ra một loại khí chất không phóng khoáng ở khắp chốn.
Đương nhiên, sau này An Bối Hi trải qua sự mài giũa của năm tháng thì vẫn sẽ từ từ trưởng thành.
Chỉ là hiện tại mà, cô ấy thực sự kém quá xa so với Dung Tư Kỳ!
Di động bị quăng xuống đất hơi lóe sáng, người gọi được hiển thị trên màn hình là: Anh Văn Hạ...
Tắt cái đồng hồ báo thức xong thì Lăng Vu Đề bất đắc dĩ ngồi dậy từ trên giường.
Lúc này cô có cái dáng vẻ ngủ chưa tỉnh, hết cách rồi, tối ngày hôm qua xem ti vi quá khuya.
Chủ yếu là do phim quá đặc sắc, làm cho cô không nhịn được trực tiếp muốn xem tới đại kết cục mới ngủ.
Hiện tại Lăng Vu Đề cảm thấy mí mắt đều không nghe theo sai khiến, muốn cho nó mở ra mà nó một mực muốn khép lại.
Thực sự không còn cách nào, Lăng Vu Đề lấy đi động từ tủ đầu giường chuẩn bị chơi game để lên tinh thần một hồi.
Sau đó liền nhìn thấy có tin nhắn nhắc nhở.
Vừa mở ra nhìn, hóa ra là Trình Cẩm Nhiên trả lời bài viết vào ngày hôm qua của cô.
Cô đã tự chụp một tấm rồi gửi cho Trình Cẩm Nhiên: Cẩm Nhiên, tối ngày hôm qua xem bộ "Ngọn lửa chiến tranh" của anh đóng, xem tới ba giờ sáng mới ngủ ~ nên buồn ngủ quá [ ngáp ]~
Bởi vì hôm qua Trình Cẩm Nhiên đáp ứng tiếp vai nam chính bộ ( Khuynh thế sủng phi), nên ngày hôm nay anh cũng phải đi chụp trang chiếu.
Đạo diễn vốn vừa ý Trình Cẩm Nhiên đóng vai nam chính, chỉ là lúc đó nghe thấy ý cự tuyệt trong lời của Trình Cẩm Nhiên.
Không nghĩ tới ngay khi đạo diễn chuẩn bị tìm người khác thì người đại diện của Trình Cẩm Nhiên gọi điện thoại cho ông, nói Trình Cẩm Nhiên đáp ứng tiếp bộ này.
Nhìn thấy minh tinh tiếp vai nữ chính, đạo diễn suy đoán, Trình Cẩm Nhiên là vì Lăng Vu Đề?
Khi Trình Cẩm Nhiên nhận được tin nhắn của Lăng Vu Đề thì cũng vừa mới rời giường, mở bức ảnh ra, Lăng Vu Đề mặc áo ngủ hoạt hình bọt biển màu vàng, mái tóc dài màu nâu rối bời, như là đang bay lên, một chút hình tượng cũng không có.
Ánh mắt của cô hơi híp, quai hàm nhô lên, bởi vì mới vừa thức dậy khỏi tấm chăn ấm áp nên sắc mặt rất hồng hào.
Trình Cẩm Nhiên tinh mắt nhìn thấy khóe mắt Lăng Vu Đề có ghèn...
Khóe miệng anh cong lên, làm sao cũng không ép xuống được.
Ho nhẹ một tiếng, Trình Cẩm Nhiên đột nhiên cảm thấy Lăng Vu Đề vẫn luôn làm anh có chút phiền chán, vậy, thật đáng yêu...
Nhận được hồi âm của Trình Cẩm Nhiên thì đồng thời, Lăng Vu Đề cũng cảm ứng được Trình Cẩm Nhiên thêm cho cô mười điểm hảo cảm.
Ba mươi lăm điểm hảo cảm, rất tốt, tốt vô cùng!
Mỗi ngày đều đang tiến bộ!
Mở hồi âm của Trình Cẩm Nhiên, mặt cô vốn đang mang theo ý cười trong nháy mắt lại xụ xuống.
Cô đưa ngón trỏ ra dụi dụi khóe mắt của chính mình, quả nhiên dụi ra ghèn mắt...
Trình Cẩm Nhiên cũng không có hồi âm cái gì, chỉ là gửi lại bức ảnh của Lăng Vu Đề trở về.
Chỉ là, mắt trái của cô lại bị Trình Cẩm Nhiên dùng màu đỏ vòng tròn lên.
"Hứ -- "
Lăng Vu Đề tức giận mà ném di động trên chăn, sau đó vén chăn xuống giường đi ra.
Sau khi rửa mặt xong, Lăng Vu Đề cầm điện thoại di động cùng túi xách đi xuống lầu.
Cô chưa hề trả lời Trình Cẩm Nhiên, ngược lại lát nữa cô liền phải gặp anh mà!
Vân tỷ đã ở trong phòng khách dưới lầu ngồi chờ cô.
Bởi vì cứ việc chỉnh đồng hồ báo thức thì Lăng Vu Đề vẫn dậy hơi trễ.
Ngoại trừ Lăng Văn Dục với cái mặt xưng phù không thể đi ra ngoài gặp người, cộng thêm đau nhức toàn thân, ở trong phòng không có đi công ty.
Còn Lăng Văn Hạ dùng qua bữa sáng thì đã đến công ty rồi.
Lăng Vu Đề không thích đến muộn, cho nên cô qua loa ăn bữa sáng, liền cùng Vân tỷ đi tới studio chụp ảnh.
Chụp trang chiếu lần này đều là nhân vật trọng yếu bên trong nội dung vở kịch, bởi vì bộ phim rất được chờ mong nên toàn tuyển dụng minh tinh có nhan sắc cùng diễn xuất tốt.
Nghe vậy, Lăng Vu Đề đưa ngón trỏ ra chọc chọc một hồi lên mảng bầm tím ở trên gương mặt của Lăng Văn Dục: "Anh hai rất đau sao?!"
"Tê -- đương nhiên đau rồi!" Lăng Văn Dục bị Lăng Vu Đề chọc đến mức hít vào một ngụm khí lạnh.
Vẻ mặt Lăng Vu Đề có chút phức tạp, như là khổ sở, cũng giống như là đồng tình: "Này, anh hai có cảm thấy lòng chị Tư Kỳ có thể còn đau hơn so với anh hay không?"
Lăng Vu Đề làm Lăng Văn Dục ngẩn người một chút, sau đó cái đầu heo vốn đã khó coi của anh lại càng thêm khó nhìn hơn một chút.
Dung Tư Kỳ yêu thích anh, anh vẫn luôn biết.
Đúng vậy, anh đã đơn phương từ hôn.
Lòng Tư Kỳ chắc hẳn phải đau hơn so với những vết thương ngoài da này!
Thấy được sự áy náy trong mắt Lăng Văn Dục thì Lăng Vu Đề biết, Lăng Văn Dục cũng không phải quá cặn bã.
Anh chỉ là chưa từng học được cách suy nghĩ vì người khác.
Ái tình, xưa nay chính là một loại cảm tình bất bình đẳng về việc trả giá!
Cũng không phải mỗi một lần trả giá đều sẽ nhận được sự đáp lại!
Không có ai có thể quyết định để ai nhất định phải yêu ai.
Dung Tư Kỳ yêu Lăng Văn Dục nhưng không có cách nào làm Lăng Văn Dục cũng yêu cô ấy.
Như vậy, cô ấy nhất định bi thương đến nhường nào!
Trong tình yêu đều có người sẽ nắm giữ hạnh phúc, cũng có người nắm giữ tiếc nuối!
Lăng Vu Đề nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó nói: "Bữa tối đặt đây, em về phòng trước."
Nói xong, Lăng Vu Đề liền xoay người rời đi.
Cô không có suy nghĩ tâm tình hiện tại của Lăng Văn Dục ra sao, cô đang nghĩ làm thế nào mới có thể ngăn cản Dung Tư Kỳ hắc hóa?
Cô không muốn nhìn thấy Dung Tư Kỳ rất tốt với nguyên thân biến thành một nữ phụ ác độc vì phá hoại Lăng Văn Dục cùng An Bối Hi.
A ~ bằng không, cô tìm đối tượng giúp Dung Tư Kỳ là được rồi?!
Về đến phòng, Lăng Vu Đề vẫn còn đang tìm tòi trong kịch tình và ký ức, có một người đàn ông chất lượng tốt có thể xứng với Dung Tư Kỳ hay không?
Đột nhiên, cô sáng mắt lên, đàn ông chất lượng tốt thôi mà! Ai có thể có chất lượng tốt bằng...
Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề lấy điện thoại ra để gọi cho Dung Tư Kỳ, cô muốn hẹn Dung Tư Kỳ cùng đi ra ngoài uống ly cà phê nói chuyện tâm tình gì gì đó.
Nhưng cô lại đột nhiên nhớ tới ngày mai mình phải đi chụp trang chiếu cho bộ phim cổ trang kia, chụp trang chiếu thật là phiền hà, ít nhất cũng phải hơn nửa ngày mới xong.
Không xác định mình có thời gian khi nào nên Lăng Vu Đề không thể làm gì khác hơn là quyết định chờ ngày mai hết bận rồi mới gọi điện thoại cho Dung Tư Kỳ.
Mà lúc này thì Dung Tư Kỳ đang uống rượu một mình trong khu nhà của cô ấy.
Trên khay trà đã có hai, ba chai rượu đỏ đặt bừa bãi, gò má Dung Tư Kỳ đỏ bừng, ánh mắt mê ly nhìn ly rượu trong tay mình.
Dường như cô đang nghĩ tới điều gì, cong khóe môi cười, vừa cười, cô vừa khóc.
"A Dục, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy được?! Lẽ nào lòng em không phải thịt nên không biết đau sao?!"
Giọng nói của Dung Tư Kỳ có chút khàn khàn, thiên về trung tính, không phù hợp với tướng mạo gợi cảm diễm lệ của cô ấy.
Kỳ thực nghiêm túc mà nói thì Dung Tư Kỳ đẹp hơn so với An Bối Hi rất nhiều.
Bởi vì phương pháp giáo dục không giống nhau nên Dung Tư Kỳ trầm ổn rộng rãi, chỉ hai mươi lăm tuổi đã có thể làm chủ một phương ở Dung thị.
Mà An Bối Hi... Được rồi, An Bối Hi có tuổi tác nhỏ hơn một chút.
Thế nhưng cái dáng vẻ khúm núm của An Bối Hi đều lộ ra một loại khí chất không phóng khoáng ở khắp chốn.
Đương nhiên, sau này An Bối Hi trải qua sự mài giũa của năm tháng thì vẫn sẽ từ từ trưởng thành.
Chỉ là hiện tại mà, cô ấy thực sự kém quá xa so với Dung Tư Kỳ!
Di động bị quăng xuống đất hơi lóe sáng, người gọi được hiển thị trên màn hình là: Anh Văn Hạ...
Tắt cái đồng hồ báo thức xong thì Lăng Vu Đề bất đắc dĩ ngồi dậy từ trên giường.
Lúc này cô có cái dáng vẻ ngủ chưa tỉnh, hết cách rồi, tối ngày hôm qua xem ti vi quá khuya.
Chủ yếu là do phim quá đặc sắc, làm cho cô không nhịn được trực tiếp muốn xem tới đại kết cục mới ngủ.
Hiện tại Lăng Vu Đề cảm thấy mí mắt đều không nghe theo sai khiến, muốn cho nó mở ra mà nó một mực muốn khép lại.
Thực sự không còn cách nào, Lăng Vu Đề lấy đi động từ tủ đầu giường chuẩn bị chơi game để lên tinh thần một hồi.
Sau đó liền nhìn thấy có tin nhắn nhắc nhở.
Vừa mở ra nhìn, hóa ra là Trình Cẩm Nhiên trả lời bài viết vào ngày hôm qua của cô.
Cô đã tự chụp một tấm rồi gửi cho Trình Cẩm Nhiên: Cẩm Nhiên, tối ngày hôm qua xem bộ "Ngọn lửa chiến tranh" của anh đóng, xem tới ba giờ sáng mới ngủ ~ nên buồn ngủ quá [ ngáp ]~
Bởi vì hôm qua Trình Cẩm Nhiên đáp ứng tiếp vai nam chính bộ ( Khuynh thế sủng phi), nên ngày hôm nay anh cũng phải đi chụp trang chiếu.
Đạo diễn vốn vừa ý Trình Cẩm Nhiên đóng vai nam chính, chỉ là lúc đó nghe thấy ý cự tuyệt trong lời của Trình Cẩm Nhiên.
Không nghĩ tới ngay khi đạo diễn chuẩn bị tìm người khác thì người đại diện của Trình Cẩm Nhiên gọi điện thoại cho ông, nói Trình Cẩm Nhiên đáp ứng tiếp bộ này.
Nhìn thấy minh tinh tiếp vai nữ chính, đạo diễn suy đoán, Trình Cẩm Nhiên là vì Lăng Vu Đề?
Khi Trình Cẩm Nhiên nhận được tin nhắn của Lăng Vu Đề thì cũng vừa mới rời giường, mở bức ảnh ra, Lăng Vu Đề mặc áo ngủ hoạt hình bọt biển màu vàng, mái tóc dài màu nâu rối bời, như là đang bay lên, một chút hình tượng cũng không có.
Ánh mắt của cô hơi híp, quai hàm nhô lên, bởi vì mới vừa thức dậy khỏi tấm chăn ấm áp nên sắc mặt rất hồng hào.
Trình Cẩm Nhiên tinh mắt nhìn thấy khóe mắt Lăng Vu Đề có ghèn...
Khóe miệng anh cong lên, làm sao cũng không ép xuống được.
Ho nhẹ một tiếng, Trình Cẩm Nhiên đột nhiên cảm thấy Lăng Vu Đề vẫn luôn làm anh có chút phiền chán, vậy, thật đáng yêu...
Nhận được hồi âm của Trình Cẩm Nhiên thì đồng thời, Lăng Vu Đề cũng cảm ứng được Trình Cẩm Nhiên thêm cho cô mười điểm hảo cảm.
Ba mươi lăm điểm hảo cảm, rất tốt, tốt vô cùng!
Mỗi ngày đều đang tiến bộ!
Mở hồi âm của Trình Cẩm Nhiên, mặt cô vốn đang mang theo ý cười trong nháy mắt lại xụ xuống.
Cô đưa ngón trỏ ra dụi dụi khóe mắt của chính mình, quả nhiên dụi ra ghèn mắt...
Trình Cẩm Nhiên cũng không có hồi âm cái gì, chỉ là gửi lại bức ảnh của Lăng Vu Đề trở về.
Chỉ là, mắt trái của cô lại bị Trình Cẩm Nhiên dùng màu đỏ vòng tròn lên.
"Hứ -- "
Lăng Vu Đề tức giận mà ném di động trên chăn, sau đó vén chăn xuống giường đi ra.
Sau khi rửa mặt xong, Lăng Vu Đề cầm điện thoại di động cùng túi xách đi xuống lầu.
Cô chưa hề trả lời Trình Cẩm Nhiên, ngược lại lát nữa cô liền phải gặp anh mà!
Vân tỷ đã ở trong phòng khách dưới lầu ngồi chờ cô.
Bởi vì cứ việc chỉnh đồng hồ báo thức thì Lăng Vu Đề vẫn dậy hơi trễ.
Ngoại trừ Lăng Văn Dục với cái mặt xưng phù không thể đi ra ngoài gặp người, cộng thêm đau nhức toàn thân, ở trong phòng không có đi công ty.
Còn Lăng Văn Hạ dùng qua bữa sáng thì đã đến công ty rồi.
Lăng Vu Đề không thích đến muộn, cho nên cô qua loa ăn bữa sáng, liền cùng Vân tỷ đi tới studio chụp ảnh.
Chụp trang chiếu lần này đều là nhân vật trọng yếu bên trong nội dung vở kịch, bởi vì bộ phim rất được chờ mong nên toàn tuyển dụng minh tinh có nhan sắc cùng diễn xuất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.