Chương 498: Công lược Tả hộ pháp dã tâm (17)
Mai Khai
06/11/2020
Edit: Aya Shinta
Ngoại trừ mưa tên Nam Cung Tử Hiên gặp phải lúc mới vào thì bốn người họ không gặp chút hiểm nguy nào.
Đi chừng hơn một giờ mà họ vẫn chưa đi hết đường, bởi vì chỉ có một lối duy nhất nên họ chỉ có thể đi dọc theo, quẹo trái quẹo phải... dường như không có điểm cuối!
Ngay lúc Lăng Vu Đề sắp mất kiên nhẫn, một gian thạch thất xuất hiện trước mặt họ.
Thạch thất trống không, chẳng có gì ngoài năm cánh cửa đá.
Trên vách thạch thất có khắc rất nhiều văn tự người ta xem không hiểu, còn có hoa văn đủ loại.
Dọc theo đường đi, Lăng Vu Đề chưa từng nói một chữ nào.
Dạ Khanh Tuyết cũng là một cô gái rất yên tĩnh, luôn nắm lấy tay Nam Cung Vũ Mặc, thi thoảng nhỏ nhẹ nói với hắn vài câu.
Còn Nam Cung Vũ Mặc không ngừng kiếm chuyện nói với Nam Cung Tử Hiên, hỏi tên thật của y là gì, cha mẹ là ai...
Lần nào Nam Cung Tử Hiên cũng chỉ dùng hai chữ để trả lời: "Ha ha..."
Dù có thế, Nam Cung Vũ Mặc vẫn làm không biết mệt, mãi đến khi họ đến thạch thất.
"Phần Thiên, nơi này có năm cánh cửa, chúng ta nên mở cửa nào?"
Nam Cung Vũ Mặc hỏi xong rồi lại nói tiếp: "Nếu không chúng ta đi ra ngoài đi! Có lẽ kho báu cùng bí tịch võ công gì đấy không phải thứ gì tốt..."
"Câm miệng!" Cuối cùng Nam Cung Tử Hiên không chịu nổi Nam Cung Vũ Mặc nữa, rõ ràng cùng cha mà mọi mặt... khác biệt quá lớn.
Nam Cung Vũ Mặc ngẩn người, tạm thời ngậm miệng.
Dạ Khanh Tuyết ở bên cạnh mở miệng: "Thực ra lời Vũ Mặc nói không phải không có lý, Phần giáo chủ, ngươi có nghĩ tới rằng có lẽ kho báu cùng cái thứ bí tịch kia hoàn toàn không tồn tại hay không?"
Lăng Vu Đề ở một bên không nói gì, âm thầm than một tiếng: Nữ chính này thật là thông minh! Lại có thể đoán được!
Thực ra không phải nữ chính nào cũng là ngốc bạch ngọt không đầu óc hay là hắc tâm liên đúng chứ?!
Nam Cung Tử Hiên nghe vậy hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Dạ Khanh Tuyết: "Ha... Ai nói ta muốn tìm kho báu và bí tịch?"
Khóe miệng y cong lên thành nụ cười xấu xa khát máu, rõ là bộ dạng chật vật nhưng hào hoa vô cùng.
Chỉ cần một câu đã khiến Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết đầu óc mơ hồ, Nam Cung Tử Hiên dứt khoát tùy tiện đi tới chỗ một cánh cửa đá, sau đó dùng lực đẩy cửa ra.
Lăng Vu Đề cũng rất kinh ngạc với câu vừa rồi của Nam Cung Tử Hiên. Hóa ra Nam Cung Tử Hiên hoàn toàn biết rằng bí cảnh Ngũ Tinh không có kho báu bí tịch gì hết!
Như vậy... Có phải y cũng biết trong mộ cổ này thực sự có thứ gì đúng không?
Ừ, cũng phải thôi, hiện tại y là Giáo chủ Phần Nguyệt thay cho boss phản diện kia. Y biết trong này không có kho báu cũng là chuyện thường...
Thấy Nam Cung Tử Hiên trực tiếp đi vào cửa đá, Lăng Vu Đề khẽ cắn răng, bước nhanh đi theo. Nam Cung Vũ Mặc cùng Dạ Khanh Tuyết theo sát phía sau --
Sau cửa đá lại là một thạch thất, chỉ là gian này không giống như gian vừa rồi.
Nó giống như khuê phòng của nữ tử, ngoại trừ giường thay bằng một cái quan tài thì bàn trang điểm, tủ quần áo... cái gì cũng có.
Quan tài được làm từ gỗ đỏ vô cùng tươi đẹp, hoa văn điêu khắc bên trên trông rất đẹp.
Dạ Khanh Tuyết trợn mắt lên, không thể tin tưởng: "Nơi này... thật là đẹp!"
"Trời ạ ~ trên mấy món trang sức này có nạm bảo thạch mà bên ngoài đã không còn tìm được!"
Quả nhiên nữ tử đều thích đồ chưng diện.
Hộp trang sức trên bàn trang điểm đang mở ra, trong đó có rất nhiều món châu báu trang sức tinh xảo, giá trị liên thành.
Ừm... Kỳ thực nói tới kho báu thì cũng coi như là có đúng không?
Trong mộ cổ này có rất nhiều châu báu... Chỉ có điều số châu báu này hoàn toàn không đủ để mấy người kia tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu.
"Đừng đụng vào!" Mắt thấy Dạ Khanh Tuyết đi tới trước bàn trang điểm, chuẩn bị đưa tay lấy trang sức, Nam Cung Tử Hiên đột nhiên quát lớn một tiếng.
Dạ Khanh Tuyết sợ hết hồn, tay cũng rụt về.
Nàng nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tử Hiên, giải thích rằng: "Ta không phải muốn lấy đi, ta chỉ muốn xem mà thôi."
Những thứ này không thuộc về nàng, nàng chỉ cảm thấy chúng hiếm gặp nên muốn xem thử mà thôi, cũng không có ý định chiếm làm của riêng.
Nam Cung Tử Hiên cười khẽ một tiếng, khoan thai mở miệng nói: "Nếu cô không muốn chết, tốt nhất đừng đụng nào mấy thứ xinh đẹp hoa lệ ở nơi này..."
Nghe vậy, Nam Cung Vũ Mặc vội vàng đi tới cạnh Dạ Khanh Tuyết, quan tâm ôm nàng vào lòng.
Nếu Nam Cung Tử Hiên đã nói như vậy thì đó không phải lời nói dối.
Dạ Khanh Tuyết cúi đầu nhìn đồ trang sức trong hộp, nghĩ mà sợ rụt cổ một cái.
Thật ra Lăng Vu Đề cũng biết trên châu báu trang sức trong mộ cổ có độc, về phần tại sao cô không nói cho nữ chính ấy à?
Bởi vì cô chẳng thèm nói...
Được rồi, cô biết giờ mình càng ngày càng máu lạnh... Cô chỉ không muốn quản việc không đâu mà thôi.
Giờ điều duy nhất cô muốn chính là kiếm được mười điểm hảo cảm còn lại, sau đó có thể trở về tìm Tịch Tử Thu.
Xem biểu hiện vừa rồi của Nam Cung Tử Hiên, chắc là đã thích Dạ Khanh Tuyết rồi đúng không?
Đã có chín mươi điểm hảo cảm đối với cô mà còn có thể thích nữ chính! Hừ ~ cặn bã!
Lăng Vu Đề quyết định chờ đến khi kiếm đầy điểm hảo cảm rồi sẽ chạy lấy người!
Nam Cung Tử Hiên nhìn quanh thạch thất rồi đặt vào trên quan tài.
Đây là cổ mộ, trong quan tài nhất định có người chết.
Nam Cung Tử Hiên mím môi, dời tầm mắt khỏi quan tài, bắt đầu tìm đường. Nhưng nhìn một vòng, trừ cánh cửa họ đi vào thì không có đường khác.
Nam Cung Tử Hiên cau mày, xem ra y chọn lầm đường!
Nếu sai thì đương nhiên phải rời khỏi thạch thất này, sau đó vào thử cửa đá khác. Nhưng khi họ bước vào cánh cửa đá thì nó lập tức tự động đóng lại, dù Nam Cung Tử Hiên có đẩy thế nào cũng không được. Cuối cùng Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết đều lên hỗ trợ nhưng cửa đá vẫn không nhúc nhích.
Lăng Vu Đề há miệng, vừa tính nói thì Dạ Khanh Tuyết đã mở miệng.
"Có phải... Cánh cửa này chỉ có thể đẩy ra từ bên kia nên chúng ta mới đẩy không ra?"
Lăng Vu Đề:... Nữ chính thật là thông minh, nói những thứ người ta định nói ra rồi...
Khụ khụ... Trên thực tế, Lăng Vu Đề cũng nghĩ như vậy.
Dù sao võ công của Nam Cung Tử Hiên và Nam Cung Vũ Mặc không yếu, chắc chắn sức lực sẽ không nhỏ. Hơn nữa Dạ Khanh Tuyết cũng có võ công, ba người còn đẩy không ra cái cánh cửa đá thoạt trông không nặng... Như vậy cũng chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Nam Cung Vũ Mặc gật đầu đồng ý: "Tuyết nhi nói không sai, chắc chắn cánh cửa này chỉ có thể mở ra từ bên kia. Bằng không đừng nói ba người, chỉ cần một mình ta đã có thể đẩy ra rồi!"
Nam Cung Tử Hiên không nói gì nhưng trong lòng cũng đồng ý với suy đoán của Dạ Khanh Tuyết.
Ngoại trừ mưa tên Nam Cung Tử Hiên gặp phải lúc mới vào thì bốn người họ không gặp chút hiểm nguy nào.
Đi chừng hơn một giờ mà họ vẫn chưa đi hết đường, bởi vì chỉ có một lối duy nhất nên họ chỉ có thể đi dọc theo, quẹo trái quẹo phải... dường như không có điểm cuối!
Ngay lúc Lăng Vu Đề sắp mất kiên nhẫn, một gian thạch thất xuất hiện trước mặt họ.
Thạch thất trống không, chẳng có gì ngoài năm cánh cửa đá.
Trên vách thạch thất có khắc rất nhiều văn tự người ta xem không hiểu, còn có hoa văn đủ loại.
Dọc theo đường đi, Lăng Vu Đề chưa từng nói một chữ nào.
Dạ Khanh Tuyết cũng là một cô gái rất yên tĩnh, luôn nắm lấy tay Nam Cung Vũ Mặc, thi thoảng nhỏ nhẹ nói với hắn vài câu.
Còn Nam Cung Vũ Mặc không ngừng kiếm chuyện nói với Nam Cung Tử Hiên, hỏi tên thật của y là gì, cha mẹ là ai...
Lần nào Nam Cung Tử Hiên cũng chỉ dùng hai chữ để trả lời: "Ha ha..."
Dù có thế, Nam Cung Vũ Mặc vẫn làm không biết mệt, mãi đến khi họ đến thạch thất.
"Phần Thiên, nơi này có năm cánh cửa, chúng ta nên mở cửa nào?"
Nam Cung Vũ Mặc hỏi xong rồi lại nói tiếp: "Nếu không chúng ta đi ra ngoài đi! Có lẽ kho báu cùng bí tịch võ công gì đấy không phải thứ gì tốt..."
"Câm miệng!" Cuối cùng Nam Cung Tử Hiên không chịu nổi Nam Cung Vũ Mặc nữa, rõ ràng cùng cha mà mọi mặt... khác biệt quá lớn.
Nam Cung Vũ Mặc ngẩn người, tạm thời ngậm miệng.
Dạ Khanh Tuyết ở bên cạnh mở miệng: "Thực ra lời Vũ Mặc nói không phải không có lý, Phần giáo chủ, ngươi có nghĩ tới rằng có lẽ kho báu cùng cái thứ bí tịch kia hoàn toàn không tồn tại hay không?"
Lăng Vu Đề ở một bên không nói gì, âm thầm than một tiếng: Nữ chính này thật là thông minh! Lại có thể đoán được!
Thực ra không phải nữ chính nào cũng là ngốc bạch ngọt không đầu óc hay là hắc tâm liên đúng chứ?!
Nam Cung Tử Hiên nghe vậy hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Dạ Khanh Tuyết: "Ha... Ai nói ta muốn tìm kho báu và bí tịch?"
Khóe miệng y cong lên thành nụ cười xấu xa khát máu, rõ là bộ dạng chật vật nhưng hào hoa vô cùng.
Chỉ cần một câu đã khiến Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết đầu óc mơ hồ, Nam Cung Tử Hiên dứt khoát tùy tiện đi tới chỗ một cánh cửa đá, sau đó dùng lực đẩy cửa ra.
Lăng Vu Đề cũng rất kinh ngạc với câu vừa rồi của Nam Cung Tử Hiên. Hóa ra Nam Cung Tử Hiên hoàn toàn biết rằng bí cảnh Ngũ Tinh không có kho báu bí tịch gì hết!
Như vậy... Có phải y cũng biết trong mộ cổ này thực sự có thứ gì đúng không?
Ừ, cũng phải thôi, hiện tại y là Giáo chủ Phần Nguyệt thay cho boss phản diện kia. Y biết trong này không có kho báu cũng là chuyện thường...
Thấy Nam Cung Tử Hiên trực tiếp đi vào cửa đá, Lăng Vu Đề khẽ cắn răng, bước nhanh đi theo. Nam Cung Vũ Mặc cùng Dạ Khanh Tuyết theo sát phía sau --
Sau cửa đá lại là một thạch thất, chỉ là gian này không giống như gian vừa rồi.
Nó giống như khuê phòng của nữ tử, ngoại trừ giường thay bằng một cái quan tài thì bàn trang điểm, tủ quần áo... cái gì cũng có.
Quan tài được làm từ gỗ đỏ vô cùng tươi đẹp, hoa văn điêu khắc bên trên trông rất đẹp.
Dạ Khanh Tuyết trợn mắt lên, không thể tin tưởng: "Nơi này... thật là đẹp!"
"Trời ạ ~ trên mấy món trang sức này có nạm bảo thạch mà bên ngoài đã không còn tìm được!"
Quả nhiên nữ tử đều thích đồ chưng diện.
Hộp trang sức trên bàn trang điểm đang mở ra, trong đó có rất nhiều món châu báu trang sức tinh xảo, giá trị liên thành.
Ừm... Kỳ thực nói tới kho báu thì cũng coi như là có đúng không?
Trong mộ cổ này có rất nhiều châu báu... Chỉ có điều số châu báu này hoàn toàn không đủ để mấy người kia tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu.
"Đừng đụng vào!" Mắt thấy Dạ Khanh Tuyết đi tới trước bàn trang điểm, chuẩn bị đưa tay lấy trang sức, Nam Cung Tử Hiên đột nhiên quát lớn một tiếng.
Dạ Khanh Tuyết sợ hết hồn, tay cũng rụt về.
Nàng nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tử Hiên, giải thích rằng: "Ta không phải muốn lấy đi, ta chỉ muốn xem mà thôi."
Những thứ này không thuộc về nàng, nàng chỉ cảm thấy chúng hiếm gặp nên muốn xem thử mà thôi, cũng không có ý định chiếm làm của riêng.
Nam Cung Tử Hiên cười khẽ một tiếng, khoan thai mở miệng nói: "Nếu cô không muốn chết, tốt nhất đừng đụng nào mấy thứ xinh đẹp hoa lệ ở nơi này..."
Nghe vậy, Nam Cung Vũ Mặc vội vàng đi tới cạnh Dạ Khanh Tuyết, quan tâm ôm nàng vào lòng.
Nếu Nam Cung Tử Hiên đã nói như vậy thì đó không phải lời nói dối.
Dạ Khanh Tuyết cúi đầu nhìn đồ trang sức trong hộp, nghĩ mà sợ rụt cổ một cái.
Thật ra Lăng Vu Đề cũng biết trên châu báu trang sức trong mộ cổ có độc, về phần tại sao cô không nói cho nữ chính ấy à?
Bởi vì cô chẳng thèm nói...
Được rồi, cô biết giờ mình càng ngày càng máu lạnh... Cô chỉ không muốn quản việc không đâu mà thôi.
Giờ điều duy nhất cô muốn chính là kiếm được mười điểm hảo cảm còn lại, sau đó có thể trở về tìm Tịch Tử Thu.
Xem biểu hiện vừa rồi của Nam Cung Tử Hiên, chắc là đã thích Dạ Khanh Tuyết rồi đúng không?
Đã có chín mươi điểm hảo cảm đối với cô mà còn có thể thích nữ chính! Hừ ~ cặn bã!
Lăng Vu Đề quyết định chờ đến khi kiếm đầy điểm hảo cảm rồi sẽ chạy lấy người!
Nam Cung Tử Hiên nhìn quanh thạch thất rồi đặt vào trên quan tài.
Đây là cổ mộ, trong quan tài nhất định có người chết.
Nam Cung Tử Hiên mím môi, dời tầm mắt khỏi quan tài, bắt đầu tìm đường. Nhưng nhìn một vòng, trừ cánh cửa họ đi vào thì không có đường khác.
Nam Cung Tử Hiên cau mày, xem ra y chọn lầm đường!
Nếu sai thì đương nhiên phải rời khỏi thạch thất này, sau đó vào thử cửa đá khác. Nhưng khi họ bước vào cánh cửa đá thì nó lập tức tự động đóng lại, dù Nam Cung Tử Hiên có đẩy thế nào cũng không được. Cuối cùng Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết đều lên hỗ trợ nhưng cửa đá vẫn không nhúc nhích.
Lăng Vu Đề há miệng, vừa tính nói thì Dạ Khanh Tuyết đã mở miệng.
"Có phải... Cánh cửa này chỉ có thể đẩy ra từ bên kia nên chúng ta mới đẩy không ra?"
Lăng Vu Đề:... Nữ chính thật là thông minh, nói những thứ người ta định nói ra rồi...
Khụ khụ... Trên thực tế, Lăng Vu Đề cũng nghĩ như vậy.
Dù sao võ công của Nam Cung Tử Hiên và Nam Cung Vũ Mặc không yếu, chắc chắn sức lực sẽ không nhỏ. Hơn nữa Dạ Khanh Tuyết cũng có võ công, ba người còn đẩy không ra cái cánh cửa đá thoạt trông không nặng... Như vậy cũng chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Nam Cung Vũ Mặc gật đầu đồng ý: "Tuyết nhi nói không sai, chắc chắn cánh cửa này chỉ có thể mở ra từ bên kia. Bằng không đừng nói ba người, chỉ cần một mình ta đã có thể đẩy ra rồi!"
Nam Cung Tử Hiên không nói gì nhưng trong lòng cũng đồng ý với suy đoán của Dạ Khanh Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.