Chương 320: Công lược thiên sư bắt quỷ (08)
Mai Khai
07/10/2019
Edit: Aya Shinta
Đã lâu không nghe thấy tiếng ồn ào của sư muội, Mạnh Phất Sinh rất vui vẻ, cũng ném việc Lăng Vu Đề đột nhiên biến mất ra sau đầu ——
Lăng Vu Đề nhắm mắt lại trôi tự do khắp nơi, cô đụng tường thì xuyên qua tường, đụng tới cửa thì xuyên qua cửa, cũng không biết mình trôi tới nơi nào.
Sau đó ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Lăng Vu Đề lập tức mở mắt ra: "Uây ~ chỉ là ngửi mà đã thơm như vậy, không biết ăn rồi có thơm không?"
Thèm ăn nuốt nước bọt, cô mới nhớ là bản thân không chỉ có tối hôm qua không có ăn cơm tối, hôm nay cũng không có ăn điểm tâm!
Cũng bởi vì không cảm giác được cái đói nên khi theo Mạnh Phất Sinh, cô vẫn luôn muốn tăng độ hảo cảm vừa mới hạ xuống, bởi vậy quên không ăn uống!
Nhớ đến vừa nãy Mạnh Phất Sinh cũng không quay đầu lại mà rời đi, Lăng Vu Đề có chút bực mình! Tuy các cô mới quen biết được một buổi tối thêm một buổi sáng sớm, thế nhưng tốt xấu gì thì cô cũng cản cho hắn một đòn mà!
Cũng thật là vô tình vô nghĩa, vô cớ gây sự! Hừ hừ ——
Theo mùi đồ ăn, Lăng Vu Đề xuyên qua hai bức tường cao hơn trong viện tử bình thường rất nhiều, thế rồi vào trong một gian bếp sạch sẽ sáng sủa, rộng ít nhất phải năm mươi mét vuông!
Các đầu bếp trong phòng lúc này đều vô cùng bận rộn xào rau làm cơm, nhìn thấy món ăn đã làm xong để ở một bên, Lăng Vu Đề nuốt nước bọt, trực tiếp bay vèo qua bên đó.
Đếm tầm chừng thì cũng có những hai mươi, ba mươi món đã làm xong! Của ngon vật lạ, món ăn thường ngày mọi thứ đều có!
Trời đất ơi ~ đây là làm cho hoàng đế ăn hả?!
Mấy gia đình giàu có này đều là đang lãng phí lương thực! Ừ, vì để không cho bọn họ lãng phí lương thực, cô liền hào phóng giúp họ giải quyết là được rồi!
Liếm môi một cái, cô cầm lấy đôi đũa đặt ở một bên, bắt đầu ăn ——
Mọi người trong phòng bếp đều đang bận rộn nên hoàn toàn không có thời gian chú ý đồ ăn trên bàn có phải là ít đi hay không. Họ cũng không có thời gian chú ý đôi đũa "bay" trên không trung, "tự động" gắp thức ăn!
Mãi đến khi ——
Một nữ đầu bếp bưng đĩa rau xanh trong tay, đang định đặt lên trên bàn trợn mắt lên nhìn đôi đũa đang tự động đậy, tay và chân bắt đầu không chịu khống chế mà run lên: "A ~ có quỷ nha —— "
"Loảng xoảng —— "
"Xoảng lách cách —— "
"A ~ quỷ ~~~ "
"Có quỷ ~ cứu mạng —— "
Hầu như chỉ trong hai phút, nhà bếp vốn gọn gàng ngay ngắn hỗn loạn trong nháy mắt, nồi niêu xoong chảo muôi chén bát đũa đều bị đập nát. Mà mấy người kia đều chạy khỏi bếp.
Lăng Vu Đề bĩu môi, uống thêm hai ngụm canh, ợ một tiếng no nê rời nhà bếp ——
Trong chính sảnh để tiếp khách, một nam tử soái khí mặc cẩm bào xanh ngọc mỉm cười nói chuyện cùng nam tử mặc cẩm bào trắng, mặt liệt.
Cũng không biết y nói gì mà tên liệt mặt hơi nhíu mày một hồi. Mặt liệt vừa muốn nói chuyện lại bị một tiếng hốt hoảng cắt đứt.
"Trang chủ không tốt không tốt —— "
"Hoang mang hoảng loạn, hô to gọi nhỏ làm gì?!" Một thanh niên trẻ mặc y phục quản gia ngăn cản hạ nhân muốn chạy về chính sảnh.
Nhìn thấy lá cải thìa trên đầu hạ nhân, trên người cũng dầu mỡ một mảng: "Có chuyện xảy ra!?"
"Vâng..."
"Đi vào nói đi." Tiếng nói của nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc vang lên trong đại sảnh.
Sau khi quản gia dừng một chút, hắn nhìn hạ nhân kia: "Vào đi."
Hạ nhân đi vào quỳ xuống đất, người hắn còn đang run rẩy, mặt mày sợ sệt: "Trang chủ không tốt! Con quỷ ~ con quỷ kia chạy vào nhà bếp gây sự!"
Nam nhân được gọi là trang chủ cau mày, y không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn qua Mạnh Phất Sinh đang ngồi ở một bên, lông mày cũng không có giương lên một chút: "Mạnh thiên sư..."
Mạnh Phất Sinh gật đầu, đứng lên chuẩn bị tới nhà bếp xem thì một bóng người đã chạy ra ngoài...
Mạnh Phất Sinh đã quen với tính tình sư muội mình, hắn nhìn hạ nhân hỏi: "Là ở trong phòng bếp chính sao?"
"Vâng, phải, ngay ở trong phòng bếp chính."
Thời điểm Mạnh Phất Sinh cùng Lãnh Dã đi đến nhà bếp, Mạnh Hân Đồng đã tới được một lúc.
Nàng ấy kỳ quái nhìn ngó loanh quanh trong phòng bếp, cầm một cái la bàn trong tay: "Kỳ quái, quá kỳ quái!"
Mạnh Phất Sinh không để ý đến Mạnh Hân Đồng, đứng ở cửa phòng bếp nhìn quét qua nhà bếp một phen trước.
Nhà bếp lúc này quả là một đống hổ lốn, trên bàn có đặt một đôi đũa, mấy món ăn cũng có thể nhìn ra dấu vết rằng đã bị động qua...
Hắn gọi Mạnh Hân Đồng lại: "Được rồi, nơi này không có quỷ."
Mạnh Hân Đồng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sư huynh, thật kỳ quái mà! Tại sao rõ ràng có nhiều người nhìn thấy quỷ như thế, lại làm cho người ta không phát hiện được quỷ khí nó để lại đây?"
Mạnh Phất Sinh mím môi, ánh mắt sâu hơn: "Có lẽ là một con quỷ đạo hạnh cao thâm." Xem ra phải cần chuẩn bị cẩn thận!
"Để mọi người chuẩn bị đồ ăn lần nữa đi, yên tâm, quỷ đã đi rồi." Hắn nghiêng đầu nhìn Lãnh Dã.
Lãnh Dã gật đầu, hắn mời người Mạnh gia đến chính là để có thể bắt được con quỷ kia. Đương nhiên là Mạnh Phất Sinh nói gì, y nghe cái đó!
Mọi người cũng không biết rằng, con quỷ được cho rằng có đạo hạnh cao thâm lúc này đã tìm tới một gian phòng thoạt nhìn vô cùng tốt.
Hấp dẫn Lăng Vu Đề nhất chính là cái giường mềm mại kia...
Sau khi ăn uống no say, đương nhiên chính là ngủ một giấc thật ngon rồi ~
Lăng Vu Đề trực tiếp bay lên trên giường, lăn một vòng rồi nằm trên giường ngủ ——
Thời gian trôi qua, Lăng Vu Đề bất tri bất giác ngủ tới tối. Đến lúc cô tỉnh lai, trời bên ngoài đã đen.
Cô kinh ngạc trợn mắt lên, không phải kinh ngạc vì bản thân cô vừa ngủ đã ngủ thẳng tới tối, mà là kinh ngạc là vì sao trên giường của cô ( Xùy ~ có mà giường của cô ~) lại có một nam tử đang ngủ? Hơn nữa còn là một người có dáng dấp rất ưa nhìn!
Không đúng, ưa nhìn không phải trọng điểm, trọng điểm là sao nam tử này có thể cùng giường cùng gối với cô thế!?
"Này! Ngươi dậy cho ta!" Lăng Vu Đề rống lớn một tiếng, sau đó mới nhớ rằng trừ phi cô hóa thành thực thể, bằng không người bình thường căn bản không nghe được tiếng cô nói chuyện!
Nhìn nam tử vẫn đang nhắm mắt lại, Lăng Vu Đề lườm một cái: "Quên đi, ta thấy nơi này cũng có rất nhiều gian phòng, luôn có một gian là không có ai ngủ đúng chứ?" Cô nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó chuẩn bị rời giường.
Vừa lúc đó, khí tức trong gian phòng lập tức thay đổi, Lăng Vu Đề sửng sốt một chút.
Cô rất quen thuộc với khí tức kiểu này! Trong phòng có ma!
Tuy không lợi hại bằng a Mỹ, nhưng cũng không phải là một con quỷ thông thường.
Lăng Vu Đề cũng không đi nữa, cô ngồi xếp bằng ở trên giường, bên chân chính là nam tử đang ngủ say kia.
Một đám khí đen chui từ trong một bình hoa nhỏ đặt trên giá làm bằng gỗ đàn hương, càng ngày càng nhiều khí đen, cuối cùng hóa thành hình người.
Đã lâu không nghe thấy tiếng ồn ào của sư muội, Mạnh Phất Sinh rất vui vẻ, cũng ném việc Lăng Vu Đề đột nhiên biến mất ra sau đầu ——
Lăng Vu Đề nhắm mắt lại trôi tự do khắp nơi, cô đụng tường thì xuyên qua tường, đụng tới cửa thì xuyên qua cửa, cũng không biết mình trôi tới nơi nào.
Sau đó ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Lăng Vu Đề lập tức mở mắt ra: "Uây ~ chỉ là ngửi mà đã thơm như vậy, không biết ăn rồi có thơm không?"
Thèm ăn nuốt nước bọt, cô mới nhớ là bản thân không chỉ có tối hôm qua không có ăn cơm tối, hôm nay cũng không có ăn điểm tâm!
Cũng bởi vì không cảm giác được cái đói nên khi theo Mạnh Phất Sinh, cô vẫn luôn muốn tăng độ hảo cảm vừa mới hạ xuống, bởi vậy quên không ăn uống!
Nhớ đến vừa nãy Mạnh Phất Sinh cũng không quay đầu lại mà rời đi, Lăng Vu Đề có chút bực mình! Tuy các cô mới quen biết được một buổi tối thêm một buổi sáng sớm, thế nhưng tốt xấu gì thì cô cũng cản cho hắn một đòn mà!
Cũng thật là vô tình vô nghĩa, vô cớ gây sự! Hừ hừ ——
Theo mùi đồ ăn, Lăng Vu Đề xuyên qua hai bức tường cao hơn trong viện tử bình thường rất nhiều, thế rồi vào trong một gian bếp sạch sẽ sáng sủa, rộng ít nhất phải năm mươi mét vuông!
Các đầu bếp trong phòng lúc này đều vô cùng bận rộn xào rau làm cơm, nhìn thấy món ăn đã làm xong để ở một bên, Lăng Vu Đề nuốt nước bọt, trực tiếp bay vèo qua bên đó.
Đếm tầm chừng thì cũng có những hai mươi, ba mươi món đã làm xong! Của ngon vật lạ, món ăn thường ngày mọi thứ đều có!
Trời đất ơi ~ đây là làm cho hoàng đế ăn hả?!
Mấy gia đình giàu có này đều là đang lãng phí lương thực! Ừ, vì để không cho bọn họ lãng phí lương thực, cô liền hào phóng giúp họ giải quyết là được rồi!
Liếm môi một cái, cô cầm lấy đôi đũa đặt ở một bên, bắt đầu ăn ——
Mọi người trong phòng bếp đều đang bận rộn nên hoàn toàn không có thời gian chú ý đồ ăn trên bàn có phải là ít đi hay không. Họ cũng không có thời gian chú ý đôi đũa "bay" trên không trung, "tự động" gắp thức ăn!
Mãi đến khi ——
Một nữ đầu bếp bưng đĩa rau xanh trong tay, đang định đặt lên trên bàn trợn mắt lên nhìn đôi đũa đang tự động đậy, tay và chân bắt đầu không chịu khống chế mà run lên: "A ~ có quỷ nha —— "
"Loảng xoảng —— "
"Xoảng lách cách —— "
"A ~ quỷ ~~~ "
"Có quỷ ~ cứu mạng —— "
Hầu như chỉ trong hai phút, nhà bếp vốn gọn gàng ngay ngắn hỗn loạn trong nháy mắt, nồi niêu xoong chảo muôi chén bát đũa đều bị đập nát. Mà mấy người kia đều chạy khỏi bếp.
Lăng Vu Đề bĩu môi, uống thêm hai ngụm canh, ợ một tiếng no nê rời nhà bếp ——
Trong chính sảnh để tiếp khách, một nam tử soái khí mặc cẩm bào xanh ngọc mỉm cười nói chuyện cùng nam tử mặc cẩm bào trắng, mặt liệt.
Cũng không biết y nói gì mà tên liệt mặt hơi nhíu mày một hồi. Mặt liệt vừa muốn nói chuyện lại bị một tiếng hốt hoảng cắt đứt.
"Trang chủ không tốt không tốt —— "
"Hoang mang hoảng loạn, hô to gọi nhỏ làm gì?!" Một thanh niên trẻ mặc y phục quản gia ngăn cản hạ nhân muốn chạy về chính sảnh.
Nhìn thấy lá cải thìa trên đầu hạ nhân, trên người cũng dầu mỡ một mảng: "Có chuyện xảy ra!?"
"Vâng..."
"Đi vào nói đi." Tiếng nói của nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc vang lên trong đại sảnh.
Sau khi quản gia dừng một chút, hắn nhìn hạ nhân kia: "Vào đi."
Hạ nhân đi vào quỳ xuống đất, người hắn còn đang run rẩy, mặt mày sợ sệt: "Trang chủ không tốt! Con quỷ ~ con quỷ kia chạy vào nhà bếp gây sự!"
Nam nhân được gọi là trang chủ cau mày, y không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn qua Mạnh Phất Sinh đang ngồi ở một bên, lông mày cũng không có giương lên một chút: "Mạnh thiên sư..."
Mạnh Phất Sinh gật đầu, đứng lên chuẩn bị tới nhà bếp xem thì một bóng người đã chạy ra ngoài...
Mạnh Phất Sinh đã quen với tính tình sư muội mình, hắn nhìn hạ nhân hỏi: "Là ở trong phòng bếp chính sao?"
"Vâng, phải, ngay ở trong phòng bếp chính."
Thời điểm Mạnh Phất Sinh cùng Lãnh Dã đi đến nhà bếp, Mạnh Hân Đồng đã tới được một lúc.
Nàng ấy kỳ quái nhìn ngó loanh quanh trong phòng bếp, cầm một cái la bàn trong tay: "Kỳ quái, quá kỳ quái!"
Mạnh Phất Sinh không để ý đến Mạnh Hân Đồng, đứng ở cửa phòng bếp nhìn quét qua nhà bếp một phen trước.
Nhà bếp lúc này quả là một đống hổ lốn, trên bàn có đặt một đôi đũa, mấy món ăn cũng có thể nhìn ra dấu vết rằng đã bị động qua...
Hắn gọi Mạnh Hân Đồng lại: "Được rồi, nơi này không có quỷ."
Mạnh Hân Đồng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sư huynh, thật kỳ quái mà! Tại sao rõ ràng có nhiều người nhìn thấy quỷ như thế, lại làm cho người ta không phát hiện được quỷ khí nó để lại đây?"
Mạnh Phất Sinh mím môi, ánh mắt sâu hơn: "Có lẽ là một con quỷ đạo hạnh cao thâm." Xem ra phải cần chuẩn bị cẩn thận!
"Để mọi người chuẩn bị đồ ăn lần nữa đi, yên tâm, quỷ đã đi rồi." Hắn nghiêng đầu nhìn Lãnh Dã.
Lãnh Dã gật đầu, hắn mời người Mạnh gia đến chính là để có thể bắt được con quỷ kia. Đương nhiên là Mạnh Phất Sinh nói gì, y nghe cái đó!
Mọi người cũng không biết rằng, con quỷ được cho rằng có đạo hạnh cao thâm lúc này đã tìm tới một gian phòng thoạt nhìn vô cùng tốt.
Hấp dẫn Lăng Vu Đề nhất chính là cái giường mềm mại kia...
Sau khi ăn uống no say, đương nhiên chính là ngủ một giấc thật ngon rồi ~
Lăng Vu Đề trực tiếp bay lên trên giường, lăn một vòng rồi nằm trên giường ngủ ——
Thời gian trôi qua, Lăng Vu Đề bất tri bất giác ngủ tới tối. Đến lúc cô tỉnh lai, trời bên ngoài đã đen.
Cô kinh ngạc trợn mắt lên, không phải kinh ngạc vì bản thân cô vừa ngủ đã ngủ thẳng tới tối, mà là kinh ngạc là vì sao trên giường của cô ( Xùy ~ có mà giường của cô ~) lại có một nam tử đang ngủ? Hơn nữa còn là một người có dáng dấp rất ưa nhìn!
Không đúng, ưa nhìn không phải trọng điểm, trọng điểm là sao nam tử này có thể cùng giường cùng gối với cô thế!?
"Này! Ngươi dậy cho ta!" Lăng Vu Đề rống lớn một tiếng, sau đó mới nhớ rằng trừ phi cô hóa thành thực thể, bằng không người bình thường căn bản không nghe được tiếng cô nói chuyện!
Nhìn nam tử vẫn đang nhắm mắt lại, Lăng Vu Đề lườm một cái: "Quên đi, ta thấy nơi này cũng có rất nhiều gian phòng, luôn có một gian là không có ai ngủ đúng chứ?" Cô nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó chuẩn bị rời giường.
Vừa lúc đó, khí tức trong gian phòng lập tức thay đổi, Lăng Vu Đề sửng sốt một chút.
Cô rất quen thuộc với khí tức kiểu này! Trong phòng có ma!
Tuy không lợi hại bằng a Mỹ, nhưng cũng không phải là một con quỷ thông thường.
Lăng Vu Đề cũng không đi nữa, cô ngồi xếp bằng ở trên giường, bên chân chính là nam tử đang ngủ say kia.
Một đám khí đen chui từ trong một bình hoa nhỏ đặt trên giá làm bằng gỗ đàn hương, càng ngày càng nhiều khí đen, cuối cùng hóa thành hình người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.