Chương 284: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (02)
Mai Khai
26/05/2019
Edit: Aya Shinta
Lầu năm thuộc về một mình Lăng Vu Đề, không có sự cho phép của cô thì không ai được vào.
"Thế nào? Người tỉnh chưa?" Đi tới trước cửa một phòng, Lăng Vu Đề hỏi nam hầu có dung mạo thanh tú đang đứng trước cửa.
"Bẩm chủ nhân, người kia vẫn chưa tỉnh lại." Nam hầu nhất mực cung kính trả lời Lăng Vu Đề, vẻ mặt tràn đầy kiêng kỵ đối với Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề không mặn không nhạt mà ừ một tiếng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Đây là một gian phòng ngủ bình thường, bày trí đơn giản, rất nhẹ nhàng thoải mái.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ cô thì cũng chỉ có thiếu niên thương tích chằng chịt đang nằm trên giường.
Cô bước chân tới băng ghế cạnh giường rồi ngồi xuống, hơi cúi người đánh giá mặt mũi thiếu niên này. Xuyên qua những vết thương trên mặt hắn, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy rằng tướng mạo hắn rất tinh xảo đẹp đẽ!
Da dẻ vùng không bị thương tích cũng rất trắng nõn, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ quan của thế giới này!
Có điều đáng tiếc là toàn thân hắn, từ trên xuống dưới đều có vết thương to nhỏ đủ kiểu, thực sự quá ảnh hưởng đến mỹ quan.
Nếu như không phải là do nguyên thân tinh mắt nhìn ra ngũ quan tinh xảo dưới vết thương kia...
Thì tên tiểu tử này còn không biết đang làm ăn mày ở đâu đây này!
Không sai, thiếu niên đó chính là nam phụ của thế giới này!
Đối với thời điểm mà cô đi vào thế giới này, cô vẫn phải nói rằng lần này Hiệp hội Vị diện vẫn tính là đáng tin. Khi cô đến, nam phụ chỉ vừa mới vào Phi Nguyệt quán của cô thôi.
Đúng thế, thân phận của cô là bà chủ của tiểu quan quán đệ nhất Kinh thành – Phi Nguyệt quán, mà nam phụ cô phải công lược là "nhân viên" của cô – một tiểu quan thân thể yếu mềm dễ áp đảo ~
Đương nhiên, đây là thân phận của hắn trong tiểu thuyết.
Lần này Lăng Vu Đề tới đúng lúc, cho nên cô cũng không tính cho nam phụ đi "tiếp khách".
Có điều, thế nào cũng phải sắp xếp một thân phận cho hắn mới được. A ~ Lăng Vu Đề sờ mũi suy nghĩ một lát, sau đó sáng mắt lên.
Ha hả...
Bất luận là trong kịch tình hay ký ức, nam phụ cũng không có thiện cảm gì với ân nhân cứu mạng này. Cho nên lần này, Lăng Vu Đề phải cố gắng xoát được phần ấn tượng!
Lại nhìn gương mặt của người đang mê man trên giường một tẹo, may mà cô sai người dùng thuốc trị thương tốt nhất nên sẽ không để lại sẹo, bằng không thì sẽ hủy đi gương mặt đẹp này hay sao?!
Xoát lại ký ức và nội dung tình tiết trong đầu, trong kịch tình cũng không nói đến thân phận thực sự của nam phụ, cũng không biết là có phải mang lai lịch lớn gì hay không nữa.
Trong ký ức của nguyên thân, mới bắt đầu thì nam phụ mất trí nhớ, ngoại trừ tên mình ra thì hắn cũng không còn nhớ được gì khác.
Sau đó... hình như vào một ngày, hắn đột nhiên mất tích.
Sau đó... không còn sau đó nữa!
Theo ký ức, một lát nữa thì nam phụ sẽ tỉnh lại. Sở dĩ cô ở đây, còn không phải là để kiếm được ấn tượng đầu tiên, kiếm được hảo cảm hay sao?
Vừa suy nghĩ như vậy, người trên giường liền cau mày ưm một tiếng, Lăng Vu Đề vội vàng cúi người nhìn hắn.
Lông mi của Diệp Thần Lạc động đậy, sau đó hắn mở mắt ra. Hắn có đôi mắt màu xanh lục, long lanh trong sáng, thật là đẹp!
Ánh mắt hắn không có tiêu cự, sau đó mới chậm rãi chuyển con ngươi nhìn vị trí hiện tại của bản thân.
"Ngươi tỉnh rồi! Thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?" Lăng Vu Đề thân thiết mở miệng, tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Diệp Thần Lạc theo tiếng mà nhìn, dễ dàng nhìn thấy bóng người trên đỉnh đầu mình. Hắn mờ mịt nhìn chằm chằm cô: "Cô nương là ai? Đây là đâu?"
Hình như vì đã lâu không mở miệng nói chuyện nên hắn nói rất nhỏ, nếu không lắng tai nghe thì căn bản nghe không hiểu!
"Ta tên Lăng Vu Đề, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Vu tỷ tỷ. Đây là chỗ của ta. Hôm qua khi đi dạo phố, ta vô tình nhìn thấy ngươi máu me đầy người nằm ở góc đường, cho nên đưa ngươi về trị liệu. Ngươi ở đâu? Ta có thể sai người đưa ngươi về hoặc là báo tin với người nhà đón ngươi về."
Mặc dù biết Diệp Thần Lạc nhất định sẽ không nhớ rõ thân phận của mình, cũng cô cũng phải làm theo thủ tục chứ!
Cô vừa dứt lời thì Diệp Thần Lạc bắt đầu nghĩ, sau đó hắn phát hiện rằng ngoại trừ tên của mình là Diệp Thần Lạc thì hắn không còn nhớ gì cả!
Hắn hơi mờ mịt nháy mắt một cái: "Ta, ta chỉ nhớ rằng ta tên Diệp Thần Lạc..."
"A? Ý của ngươi là ngươi không nhớ mình ở đâu?" Lăng Vu Đề đặc biệt "nhiệt tình" hỏi Diệp Thần Lạc.
Diệp Thần Lạc có chút khổ sở vì hắn không nhớ ra nổi: "Ta không biết... Ta sao thế này?"
"Được rồi, được rồi, nếu tạm thời không nhớ ra thì không cần gắng. Ngươi dưỡng thương cẩn thận, chờ vết thương của ngươi khỏi rồi nói tiếp. Được không?" Thấy Diệp Thần Lạc đưa tay gõ đầu mình, Lăng Vu Đề vội vã an ủi hắn.
"Ừm." Diệp Thần Lạc cảm thấy mình gặp được người tốt! Lăng Vu Đề được phát thẻ người tốt thành công tăng độ hảo cảm từ không lên đến hai mươi điểm!
Oh yeah! Lần đầu thêm được hai mươi điểm, siêu quá đi!
Diệp Thần Lạc hôn mê ròng rã một ngày, cũng may Lăng Vu Đề biết được hắn sẽ tỉnh vào lúc nào nên cô đã sai nhà bếp chuẩn bị cháo cho hắn.
Cho hạ nhân bưng cháo và thuốc vào, lại tự mình cho Diệp Thần Lạc ăn uống rồi dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt xong xuôi, cô mới rời khỏi phòng Diệp Thần Lạc đang ở tạm.
Thực ra bà chủ như cô rất là rảnh rỗi, tài vụ gì đấy đều có người chuyên tổng kết rồi mới đưa cho cô kiểm tra.
Không thể không nói, nguyên thân mới chỉ hai mươi mà có thể kinh doanh Phi Nguyệt quán tốt đến vậy, đúng là hiếm thấy!
Sau khi ở trong thư phòng kiểm tra sổ sách hôm qua, Lăng Vu Đề mới tựa vào trên ghế để nghỉ ngơi.
Thế giới này có tổng cộng năm nam chủ, mỗi nam chủ đều có lai lịch không nhỏ. Theo lý mà nói, nếu Đào Tiểu Thương đã thu năm nam chủ rồi, thu thêm một Diệp Thần Lạc cũng đấu có vấn đề gì!
Đáng tiếc rằng theo Đào Tiểu Thương mà nói, tuy nàng hoa tâm nhưng cũng là người có nguyên tắc! Không thể cứ chỉ là nam nhân yêu thích nàng thì nàng đều thu về hết được!
Thẩm mỹ quan của Đào Tiểu Thương không giống với thế giới này. Thế giới nữ tôn lấy nhu hòa làm cái đẹp, mà Đào Tiểu Thương lại thích mỹ nam tinh xảo nhưng lại không mất phong vị của nam nhân!
Diệp Thần Lạc kia lại vừa vặn không phải loại hình đó.
Cho nên hắn khổ nỗi trở thành nam phụ duy nhất có thể cho là nam phụ trong thế giới này!
Đưa tay nhu nhu huyệt Thái dương, hiện giờ chắc là ba giờ sáng. Nguyên thân quen với cuộc sống trắng đen điên đảo nhưng cô không phải thế!
Có chút mỏi mệt để sổ sách qua một bên, dặn dò tú ông một tiếng rồi Lăng Vu Đề mới về phòng đi ngủ.
Ngày hôm sau, chừng mười giờ sáng thì Lăng Vu Đề mới tỉnh lại. Cô không muốn rời giường nhưng cô tới đây không phải là để ngủ đâu.
Ngủ thì vẫn ngủ những không thể bỏ bê nhiệm vụ!
Xuyên qua hành lang tới phòng của Diệp Thần Lạc, nam hầu giữ cửa ở bên ngoài đang ngồi dưới đất gật gà gật gù.
Lăng Vu Đề nhíu mày, đưa chân gãi gãi nam hầu kia. Nam hầu bị cô gãi cho tỉnh luôn.
Lầu năm thuộc về một mình Lăng Vu Đề, không có sự cho phép của cô thì không ai được vào.
"Thế nào? Người tỉnh chưa?" Đi tới trước cửa một phòng, Lăng Vu Đề hỏi nam hầu có dung mạo thanh tú đang đứng trước cửa.
"Bẩm chủ nhân, người kia vẫn chưa tỉnh lại." Nam hầu nhất mực cung kính trả lời Lăng Vu Đề, vẻ mặt tràn đầy kiêng kỵ đối với Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề không mặn không nhạt mà ừ một tiếng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Đây là một gian phòng ngủ bình thường, bày trí đơn giản, rất nhẹ nhàng thoải mái.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ cô thì cũng chỉ có thiếu niên thương tích chằng chịt đang nằm trên giường.
Cô bước chân tới băng ghế cạnh giường rồi ngồi xuống, hơi cúi người đánh giá mặt mũi thiếu niên này. Xuyên qua những vết thương trên mặt hắn, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy rằng tướng mạo hắn rất tinh xảo đẹp đẽ!
Da dẻ vùng không bị thương tích cũng rất trắng nõn, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ quan của thế giới này!
Có điều đáng tiếc là toàn thân hắn, từ trên xuống dưới đều có vết thương to nhỏ đủ kiểu, thực sự quá ảnh hưởng đến mỹ quan.
Nếu như không phải là do nguyên thân tinh mắt nhìn ra ngũ quan tinh xảo dưới vết thương kia...
Thì tên tiểu tử này còn không biết đang làm ăn mày ở đâu đây này!
Không sai, thiếu niên đó chính là nam phụ của thế giới này!
Đối với thời điểm mà cô đi vào thế giới này, cô vẫn phải nói rằng lần này Hiệp hội Vị diện vẫn tính là đáng tin. Khi cô đến, nam phụ chỉ vừa mới vào Phi Nguyệt quán của cô thôi.
Đúng thế, thân phận của cô là bà chủ của tiểu quan quán đệ nhất Kinh thành – Phi Nguyệt quán, mà nam phụ cô phải công lược là "nhân viên" của cô – một tiểu quan thân thể yếu mềm dễ áp đảo ~
Đương nhiên, đây là thân phận của hắn trong tiểu thuyết.
Lần này Lăng Vu Đề tới đúng lúc, cho nên cô cũng không tính cho nam phụ đi "tiếp khách".
Có điều, thế nào cũng phải sắp xếp một thân phận cho hắn mới được. A ~ Lăng Vu Đề sờ mũi suy nghĩ một lát, sau đó sáng mắt lên.
Ha hả...
Bất luận là trong kịch tình hay ký ức, nam phụ cũng không có thiện cảm gì với ân nhân cứu mạng này. Cho nên lần này, Lăng Vu Đề phải cố gắng xoát được phần ấn tượng!
Lại nhìn gương mặt của người đang mê man trên giường một tẹo, may mà cô sai người dùng thuốc trị thương tốt nhất nên sẽ không để lại sẹo, bằng không thì sẽ hủy đi gương mặt đẹp này hay sao?!
Xoát lại ký ức và nội dung tình tiết trong đầu, trong kịch tình cũng không nói đến thân phận thực sự của nam phụ, cũng không biết là có phải mang lai lịch lớn gì hay không nữa.
Trong ký ức của nguyên thân, mới bắt đầu thì nam phụ mất trí nhớ, ngoại trừ tên mình ra thì hắn cũng không còn nhớ được gì khác.
Sau đó... hình như vào một ngày, hắn đột nhiên mất tích.
Sau đó... không còn sau đó nữa!
Theo ký ức, một lát nữa thì nam phụ sẽ tỉnh lại. Sở dĩ cô ở đây, còn không phải là để kiếm được ấn tượng đầu tiên, kiếm được hảo cảm hay sao?
Vừa suy nghĩ như vậy, người trên giường liền cau mày ưm một tiếng, Lăng Vu Đề vội vàng cúi người nhìn hắn.
Lông mi của Diệp Thần Lạc động đậy, sau đó hắn mở mắt ra. Hắn có đôi mắt màu xanh lục, long lanh trong sáng, thật là đẹp!
Ánh mắt hắn không có tiêu cự, sau đó mới chậm rãi chuyển con ngươi nhìn vị trí hiện tại của bản thân.
"Ngươi tỉnh rồi! Thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?" Lăng Vu Đề thân thiết mở miệng, tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Diệp Thần Lạc theo tiếng mà nhìn, dễ dàng nhìn thấy bóng người trên đỉnh đầu mình. Hắn mờ mịt nhìn chằm chằm cô: "Cô nương là ai? Đây là đâu?"
Hình như vì đã lâu không mở miệng nói chuyện nên hắn nói rất nhỏ, nếu không lắng tai nghe thì căn bản nghe không hiểu!
"Ta tên Lăng Vu Đề, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Vu tỷ tỷ. Đây là chỗ của ta. Hôm qua khi đi dạo phố, ta vô tình nhìn thấy ngươi máu me đầy người nằm ở góc đường, cho nên đưa ngươi về trị liệu. Ngươi ở đâu? Ta có thể sai người đưa ngươi về hoặc là báo tin với người nhà đón ngươi về."
Mặc dù biết Diệp Thần Lạc nhất định sẽ không nhớ rõ thân phận của mình, cũng cô cũng phải làm theo thủ tục chứ!
Cô vừa dứt lời thì Diệp Thần Lạc bắt đầu nghĩ, sau đó hắn phát hiện rằng ngoại trừ tên của mình là Diệp Thần Lạc thì hắn không còn nhớ gì cả!
Hắn hơi mờ mịt nháy mắt một cái: "Ta, ta chỉ nhớ rằng ta tên Diệp Thần Lạc..."
"A? Ý của ngươi là ngươi không nhớ mình ở đâu?" Lăng Vu Đề đặc biệt "nhiệt tình" hỏi Diệp Thần Lạc.
Diệp Thần Lạc có chút khổ sở vì hắn không nhớ ra nổi: "Ta không biết... Ta sao thế này?"
"Được rồi, được rồi, nếu tạm thời không nhớ ra thì không cần gắng. Ngươi dưỡng thương cẩn thận, chờ vết thương của ngươi khỏi rồi nói tiếp. Được không?" Thấy Diệp Thần Lạc đưa tay gõ đầu mình, Lăng Vu Đề vội vã an ủi hắn.
"Ừm." Diệp Thần Lạc cảm thấy mình gặp được người tốt! Lăng Vu Đề được phát thẻ người tốt thành công tăng độ hảo cảm từ không lên đến hai mươi điểm!
Oh yeah! Lần đầu thêm được hai mươi điểm, siêu quá đi!
Diệp Thần Lạc hôn mê ròng rã một ngày, cũng may Lăng Vu Đề biết được hắn sẽ tỉnh vào lúc nào nên cô đã sai nhà bếp chuẩn bị cháo cho hắn.
Cho hạ nhân bưng cháo và thuốc vào, lại tự mình cho Diệp Thần Lạc ăn uống rồi dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt xong xuôi, cô mới rời khỏi phòng Diệp Thần Lạc đang ở tạm.
Thực ra bà chủ như cô rất là rảnh rỗi, tài vụ gì đấy đều có người chuyên tổng kết rồi mới đưa cho cô kiểm tra.
Không thể không nói, nguyên thân mới chỉ hai mươi mà có thể kinh doanh Phi Nguyệt quán tốt đến vậy, đúng là hiếm thấy!
Sau khi ở trong thư phòng kiểm tra sổ sách hôm qua, Lăng Vu Đề mới tựa vào trên ghế để nghỉ ngơi.
Thế giới này có tổng cộng năm nam chủ, mỗi nam chủ đều có lai lịch không nhỏ. Theo lý mà nói, nếu Đào Tiểu Thương đã thu năm nam chủ rồi, thu thêm một Diệp Thần Lạc cũng đấu có vấn đề gì!
Đáng tiếc rằng theo Đào Tiểu Thương mà nói, tuy nàng hoa tâm nhưng cũng là người có nguyên tắc! Không thể cứ chỉ là nam nhân yêu thích nàng thì nàng đều thu về hết được!
Thẩm mỹ quan của Đào Tiểu Thương không giống với thế giới này. Thế giới nữ tôn lấy nhu hòa làm cái đẹp, mà Đào Tiểu Thương lại thích mỹ nam tinh xảo nhưng lại không mất phong vị của nam nhân!
Diệp Thần Lạc kia lại vừa vặn không phải loại hình đó.
Cho nên hắn khổ nỗi trở thành nam phụ duy nhất có thể cho là nam phụ trong thế giới này!
Đưa tay nhu nhu huyệt Thái dương, hiện giờ chắc là ba giờ sáng. Nguyên thân quen với cuộc sống trắng đen điên đảo nhưng cô không phải thế!
Có chút mỏi mệt để sổ sách qua một bên, dặn dò tú ông một tiếng rồi Lăng Vu Đề mới về phòng đi ngủ.
Ngày hôm sau, chừng mười giờ sáng thì Lăng Vu Đề mới tỉnh lại. Cô không muốn rời giường nhưng cô tới đây không phải là để ngủ đâu.
Ngủ thì vẫn ngủ những không thể bỏ bê nhiệm vụ!
Xuyên qua hành lang tới phòng của Diệp Thần Lạc, nam hầu giữ cửa ở bên ngoài đang ngồi dưới đất gật gà gật gù.
Lăng Vu Đề nhíu mày, đưa chân gãi gãi nam hầu kia. Nam hầu bị cô gãi cho tỉnh luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.