Chương 289: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (07)
Mai Khai
26/05/2019
Edit: Aya Shinta
Hắn tới cạnh bàn, tự rót cho bản thân chén nước lạnh để trút xuống bụng, lúc này mới khá hơn một chút.
"Cốc cốc cốc - -"
Diệp Thần Lạc nghiêng đầu nhìn cửa phòng, sau khi hít sâu một hơi thì hắn mới nhẹ giọng nói rằng: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, nam hầu Phong nhi vẫn luôn chăm sóc hắn từ khi hắn tỉnh lại bước vào.
Phong nhi vừa vào thì đã tò mò hỏi han: "Vừa rồi công tử đi tìm chủ nhân sao?"
Diệp Thần Lạc gật đầu, xem như trả lời.
"Vậy chủ tử nói thế nào?" Tướng mạo Phong nhi thuộc dạng trung thượng, cùng lắm cũng coi như thanh tú cho nên không có tư cách làm tiểu quan trong Phi Nguyệt quán.
"Cái gì mà nói thế nào?" Diệp Thần Lạc mờ mịt nhìn Phong nhi, hắn không rõ là đến cùng Phong nhi muốn hỏi cái gì.
"Chính là hỏi chủ nhân muốn để công tử làm nam sủng của ngài ấy hay là làm tiểu quan của Phi Nguyệt quán? Với dung mạo của công tử, Văn Hoa công tử cũng không sánh nổi đâu!"
Văn Hoa chính là thanh quan đầu bảng Phi Nguyệt quán, phải, là thanh quan. Tướng mạo đứng đầu Phi Nguyệt quán, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ.
Mà trong lòng Văn Hoa vẫn luôn tâm tâm niệm niệm Lăng Vu Đề. Đây là điều mà toàn bộ người trong Phi Nguyệt quán, cũng như khách thường đến Phi Nguyệt quán đều biết đến.
Chuyện nam hầu đi hỏi tại sao Lăng Vu Đề lại không triệu công tử cũng là do Văn Hoa sai người mua chuộc.
Diệp Thần Lạc hơi ngẩn ra một tẹo rồi đột nhiên đỏ mặt. Hắn lắc đầu, có chút xấu hổ lại phiền muộn: "Không có, đều không có."
Lần này lại thành Phong nhi mờ mịt: "Cái gì mà đều không có?"
"Không có để ta làm nam sủng, cũng không có để ta làm tiểu quan của Phi Nguyệt quán!" Diệp Thần Lạc nhanh chóng nói xong lời rồi tự mình lên giường nằm, như là đang né tránh sự truy hỏi của Phong nhi.
Nhưng Phong nhi còn đang ở sau lưng hắn, ngoẹo cổ nói rằng: "Không thể nào! Theo lý mà nói, thương tích của công tử đã khỏi hẳn thì bán nghệ hoặc bán mình tiếp khách, hoặc trở thành nam sủng của chủ nhân. Đây mới là điều đương nhiên!"
Nói xong, Phong nhi lại cho rằng Diệp Thần Lạc đang ngại ngùng nên vội vã cười nói: "Điều này cũng không có gì để ngại cả, chắc là chủ nhân muốn công tử làm nam sủng phải không? Vậy cũng rất tốt đó! Các công tử trong quán muốn làm còn không được kìa."
"Ta..." Phong nhi khiến Diệp Thần Lạc xấu hổ giận dữ vô cùng. Nếu như hắn không biết nam sủng là gì thì thôi, có điều hôm qua Phong nhi còn đặc biệt phổ cập tri thức cho hắn, nam sủng là gì!
Phong nhi là một nam hầu không có nhãn lực, rõ là Diệp Thần Lạc xấu hổ giận dữ mà bị hắn hiểu thành ngại ngùng.
Hắn khoát tay áo, cười cười: "Công tử cũng đừng thẹn thùng, đây chính là chuyện tốt! Hầu hạ một mình chủ nhân dù sao cũng hơn hàng đêm nằm trong vòng tay của những tiểu thư kia! Mặc dù chủ nhân có hơi đáng sợ một chút, nhưng được theo chủ nhân cũng là phúc phận tu luyện mấy đời mới được đấy!"
Diệp Thần Lạc trừng mắt với Phong nhi, mở miệng muốn hắn im lặng nhưng Phong nhỉ kia lại tự mình lải nhải tiếp: "Công tử không biết đấy thôi, chủ nhân vốn là mỗi ngày đều sẽ triệu một vị công tử bồi tiếp. Nhưng khi công tử ngài đến đây, chủ nhân không còn triệu công tử khác nữa. Có thể thấy rằng chủ nhân rất để tâm đến công tử, không biết các công tử khác sẽ đố kỵ ước ao đến thế nào đây!"
Diệp Thần Lạc không biết tâm tình lúc này thế nào, đầu óc có chút hỗn loạn. Thế nhưng hắn chỉ có một ý nghĩ rằng: Vậy thì hắn phải cách xa Lăng Vu Đề, càng xa càng tốt. Kẻo có ngày hắn thực sự bị Lăng Vu Đề ăn no căng diều!
Nếu bây giờ vẫn chưa thể đi, vậy hắn sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, không đi đâu hết là được!
Hạ Luân: Phụt - - Hội trưởng đại nhân như thế này, thật sự không quen nổi ~
Ha hả ~ trước khi Hội trưởng đại nhân tới thế giới nhiệm vụ đã bắt anh đóng màn hình quan sát, không cho phép xem. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên Hạ Luân chưa từng đóng màn hình lại.
Không biết sau khi Hội trưởng đại nhân biết mình âm thịnh dương suy, có thể trừ tiền thưởng chuyên cần của anh hay không đây?
Thôi mặc kệ, dẫu sao cứ đóng lại trước khi Hội trưởng đại nhân trở về là được tất! Đến lúc đó, Hội trưởng đại nhân cũng đâu có biết anh có nhìn lén hay không ~
Lăng Vu Đề vừa đi ngủ đã không hề hay rằng, do cái miệng chết tiệt của nam hầu đã dẫn đến việc con đường công lược nam phụ nhuyễn manh Diệp Thần Lạc càng ngày càng khó đi...
Lúc Lăng Vu Đề tỉnh lại thì đã chạng vạng, dùng bữa tối nhà bếp đưa tới xong, cô liền ở trong phòng xem kịch bản Đào Tiểu Thương đưa cho mình trước đó.
Ở thế giới hiện đại thì cô đã xem không ít phim truyền hình có nội dung tương tự, có vài chỗ thực sự máu chó đến nỗi không thể máu chó hơn, cô động tay sửa đổi một chút.
Sau khi sửa lại, ai ~ Lăng Vu Đề cảm thấy mình vẫn có năng khiếu biên tình tiết!
A ~ lúc nào cô nhàn rỗi, có thể thử viết tiểu thuyết giết thời gian gì đấy.
- - - -
Đêm xuống, Phi Nguyệt quán từ từ náo nhiệt lên, tối hôm nay lại diễn một vở kịch mới, là kịch bản Lăng Vu Đề sửa lại.
Vốn là phải mất vài ngày mới có thể diễn xong nhưng Lăng Vu Đề lại lấy phần cốt lõi, rút lại thành ba tiếng.
Lăng Vu Đề nhìn thời gian một chút, còn nửa canh giờ, cũng chính là một tiếng nữa mới đến giờ diễn.
Đến lúc diễn, cô đúng là muốn xuống xem thử kịch bản đã được mình sửa lại, tự mình diễn tập thì sẽ gây nên tiếng vang thế nào.
Một cơn gió ùa tới, Lăng Vu Đề giật giật tai, sắc mặt như thường: "Sao rồi?"
"Diệp Thần Lạc, thứ tử nhỏ nhất của thành chủ Vân Lộc thành, phụ thân từng có một thời gian rất được sủng ái, sau đó bị người ta hãm hại mắc tội tư thông nên bị thành chủ Vân Lộc thành hạ lệnh xử tử. Dây là danh sách của gia tộc họ Diệp."
Phách đứng bên cạnh Lăng Vu Đề, đưa cuốn sách nhỏ đang cầm trong tay cho Lăng Vu Đề.
Con trai thành chủ? Cô có biết Vân Lộc thành, là một thành lớn chỉ sau Kinh thành phồn hoa.
Nhưng chỉ cần nghe hai câu đơn giản trên, Lăng Vu Đề lại nghe ra điểm khác: "Cho nên ở phủ thành chủ, Diệp Thần Lạc không được sủng ái?"
"Cũng không phải như thế, do tướng mạo nên Diệp công tử rất được thành chủ Vân Lộc thành sủng ái."
Lăng Vu Đề gật đầu hiểu rõ, như vậy mới dễ hiểu. Bởi vì được sủng nên mới có kẻ hãm hại!
"Lần này là ai hại hắn?" Còn phiền toái mà vứt hắn ở kinh thành thế này!
Phải biết rằng, cho dù có cố gắng càng nhanh càng tốt thì từ Vân Lộc thành tới Kinh thành vẫn phải tốn một tháng trời! Thực sự không gần chút nào!
"Nhi tử thứ ba của thành chủ Vân Lộc thành."
Không để Lăng Vu Đề đặt thêm câu hỏi, Phách đã mở miệng lần nữa: "Vì ba năm trước Tứ hoàng nữ từng đi qua Vân Lộc thành, nhất kiến chung tình với Diệp công tử. Cũng bằng lòng ước hẹn rằng chờ Diệp công tử trưởng thành liền cầu hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn."
Ha?! Lăng Vu Đề vụt dậy nhìn Phách: "Thật sự?! Diệp Thần Lạc cũng thích Tứ hoàng nữ kia?!" Bây giờ cô lại có thêm một tình địch là Tứ hoàng nữ rồi đấy à?!
"Phải, tam công tử kia cũng ái mộ Tứ hoàng nữ, cho nên mới hãm hại Diệp công tử trước khi ngài ấy thành niên."
Hắn tới cạnh bàn, tự rót cho bản thân chén nước lạnh để trút xuống bụng, lúc này mới khá hơn một chút.
"Cốc cốc cốc - -"
Diệp Thần Lạc nghiêng đầu nhìn cửa phòng, sau khi hít sâu một hơi thì hắn mới nhẹ giọng nói rằng: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, nam hầu Phong nhi vẫn luôn chăm sóc hắn từ khi hắn tỉnh lại bước vào.
Phong nhi vừa vào thì đã tò mò hỏi han: "Vừa rồi công tử đi tìm chủ nhân sao?"
Diệp Thần Lạc gật đầu, xem như trả lời.
"Vậy chủ tử nói thế nào?" Tướng mạo Phong nhi thuộc dạng trung thượng, cùng lắm cũng coi như thanh tú cho nên không có tư cách làm tiểu quan trong Phi Nguyệt quán.
"Cái gì mà nói thế nào?" Diệp Thần Lạc mờ mịt nhìn Phong nhi, hắn không rõ là đến cùng Phong nhi muốn hỏi cái gì.
"Chính là hỏi chủ nhân muốn để công tử làm nam sủng của ngài ấy hay là làm tiểu quan của Phi Nguyệt quán? Với dung mạo của công tử, Văn Hoa công tử cũng không sánh nổi đâu!"
Văn Hoa chính là thanh quan đầu bảng Phi Nguyệt quán, phải, là thanh quan. Tướng mạo đứng đầu Phi Nguyệt quán, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ.
Mà trong lòng Văn Hoa vẫn luôn tâm tâm niệm niệm Lăng Vu Đề. Đây là điều mà toàn bộ người trong Phi Nguyệt quán, cũng như khách thường đến Phi Nguyệt quán đều biết đến.
Chuyện nam hầu đi hỏi tại sao Lăng Vu Đề lại không triệu công tử cũng là do Văn Hoa sai người mua chuộc.
Diệp Thần Lạc hơi ngẩn ra một tẹo rồi đột nhiên đỏ mặt. Hắn lắc đầu, có chút xấu hổ lại phiền muộn: "Không có, đều không có."
Lần này lại thành Phong nhi mờ mịt: "Cái gì mà đều không có?"
"Không có để ta làm nam sủng, cũng không có để ta làm tiểu quan của Phi Nguyệt quán!" Diệp Thần Lạc nhanh chóng nói xong lời rồi tự mình lên giường nằm, như là đang né tránh sự truy hỏi của Phong nhi.
Nhưng Phong nhi còn đang ở sau lưng hắn, ngoẹo cổ nói rằng: "Không thể nào! Theo lý mà nói, thương tích của công tử đã khỏi hẳn thì bán nghệ hoặc bán mình tiếp khách, hoặc trở thành nam sủng của chủ nhân. Đây mới là điều đương nhiên!"
Nói xong, Phong nhi lại cho rằng Diệp Thần Lạc đang ngại ngùng nên vội vã cười nói: "Điều này cũng không có gì để ngại cả, chắc là chủ nhân muốn công tử làm nam sủng phải không? Vậy cũng rất tốt đó! Các công tử trong quán muốn làm còn không được kìa."
"Ta..." Phong nhi khiến Diệp Thần Lạc xấu hổ giận dữ vô cùng. Nếu như hắn không biết nam sủng là gì thì thôi, có điều hôm qua Phong nhi còn đặc biệt phổ cập tri thức cho hắn, nam sủng là gì!
Phong nhi là một nam hầu không có nhãn lực, rõ là Diệp Thần Lạc xấu hổ giận dữ mà bị hắn hiểu thành ngại ngùng.
Hắn khoát tay áo, cười cười: "Công tử cũng đừng thẹn thùng, đây chính là chuyện tốt! Hầu hạ một mình chủ nhân dù sao cũng hơn hàng đêm nằm trong vòng tay của những tiểu thư kia! Mặc dù chủ nhân có hơi đáng sợ một chút, nhưng được theo chủ nhân cũng là phúc phận tu luyện mấy đời mới được đấy!"
Diệp Thần Lạc trừng mắt với Phong nhi, mở miệng muốn hắn im lặng nhưng Phong nhỉ kia lại tự mình lải nhải tiếp: "Công tử không biết đấy thôi, chủ nhân vốn là mỗi ngày đều sẽ triệu một vị công tử bồi tiếp. Nhưng khi công tử ngài đến đây, chủ nhân không còn triệu công tử khác nữa. Có thể thấy rằng chủ nhân rất để tâm đến công tử, không biết các công tử khác sẽ đố kỵ ước ao đến thế nào đây!"
Diệp Thần Lạc không biết tâm tình lúc này thế nào, đầu óc có chút hỗn loạn. Thế nhưng hắn chỉ có một ý nghĩ rằng: Vậy thì hắn phải cách xa Lăng Vu Đề, càng xa càng tốt. Kẻo có ngày hắn thực sự bị Lăng Vu Đề ăn no căng diều!
Nếu bây giờ vẫn chưa thể đi, vậy hắn sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, không đi đâu hết là được!
Hạ Luân: Phụt - - Hội trưởng đại nhân như thế này, thật sự không quen nổi ~
Ha hả ~ trước khi Hội trưởng đại nhân tới thế giới nhiệm vụ đã bắt anh đóng màn hình quan sát, không cho phép xem. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên Hạ Luân chưa từng đóng màn hình lại.
Không biết sau khi Hội trưởng đại nhân biết mình âm thịnh dương suy, có thể trừ tiền thưởng chuyên cần của anh hay không đây?
Thôi mặc kệ, dẫu sao cứ đóng lại trước khi Hội trưởng đại nhân trở về là được tất! Đến lúc đó, Hội trưởng đại nhân cũng đâu có biết anh có nhìn lén hay không ~
Lăng Vu Đề vừa đi ngủ đã không hề hay rằng, do cái miệng chết tiệt của nam hầu đã dẫn đến việc con đường công lược nam phụ nhuyễn manh Diệp Thần Lạc càng ngày càng khó đi...
Lúc Lăng Vu Đề tỉnh lại thì đã chạng vạng, dùng bữa tối nhà bếp đưa tới xong, cô liền ở trong phòng xem kịch bản Đào Tiểu Thương đưa cho mình trước đó.
Ở thế giới hiện đại thì cô đã xem không ít phim truyền hình có nội dung tương tự, có vài chỗ thực sự máu chó đến nỗi không thể máu chó hơn, cô động tay sửa đổi một chút.
Sau khi sửa lại, ai ~ Lăng Vu Đề cảm thấy mình vẫn có năng khiếu biên tình tiết!
A ~ lúc nào cô nhàn rỗi, có thể thử viết tiểu thuyết giết thời gian gì đấy.
- - - -
Đêm xuống, Phi Nguyệt quán từ từ náo nhiệt lên, tối hôm nay lại diễn một vở kịch mới, là kịch bản Lăng Vu Đề sửa lại.
Vốn là phải mất vài ngày mới có thể diễn xong nhưng Lăng Vu Đề lại lấy phần cốt lõi, rút lại thành ba tiếng.
Lăng Vu Đề nhìn thời gian một chút, còn nửa canh giờ, cũng chính là một tiếng nữa mới đến giờ diễn.
Đến lúc diễn, cô đúng là muốn xuống xem thử kịch bản đã được mình sửa lại, tự mình diễn tập thì sẽ gây nên tiếng vang thế nào.
Một cơn gió ùa tới, Lăng Vu Đề giật giật tai, sắc mặt như thường: "Sao rồi?"
"Diệp Thần Lạc, thứ tử nhỏ nhất của thành chủ Vân Lộc thành, phụ thân từng có một thời gian rất được sủng ái, sau đó bị người ta hãm hại mắc tội tư thông nên bị thành chủ Vân Lộc thành hạ lệnh xử tử. Dây là danh sách của gia tộc họ Diệp."
Phách đứng bên cạnh Lăng Vu Đề, đưa cuốn sách nhỏ đang cầm trong tay cho Lăng Vu Đề.
Con trai thành chủ? Cô có biết Vân Lộc thành, là một thành lớn chỉ sau Kinh thành phồn hoa.
Nhưng chỉ cần nghe hai câu đơn giản trên, Lăng Vu Đề lại nghe ra điểm khác: "Cho nên ở phủ thành chủ, Diệp Thần Lạc không được sủng ái?"
"Cũng không phải như thế, do tướng mạo nên Diệp công tử rất được thành chủ Vân Lộc thành sủng ái."
Lăng Vu Đề gật đầu hiểu rõ, như vậy mới dễ hiểu. Bởi vì được sủng nên mới có kẻ hãm hại!
"Lần này là ai hại hắn?" Còn phiền toái mà vứt hắn ở kinh thành thế này!
Phải biết rằng, cho dù có cố gắng càng nhanh càng tốt thì từ Vân Lộc thành tới Kinh thành vẫn phải tốn một tháng trời! Thực sự không gần chút nào!
"Nhi tử thứ ba của thành chủ Vân Lộc thành."
Không để Lăng Vu Đề đặt thêm câu hỏi, Phách đã mở miệng lần nữa: "Vì ba năm trước Tứ hoàng nữ từng đi qua Vân Lộc thành, nhất kiến chung tình với Diệp công tử. Cũng bằng lòng ước hẹn rằng chờ Diệp công tử trưởng thành liền cầu hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn."
Ha?! Lăng Vu Đề vụt dậy nhìn Phách: "Thật sự?! Diệp Thần Lạc cũng thích Tứ hoàng nữ kia?!" Bây giờ cô lại có thêm một tình địch là Tứ hoàng nữ rồi đấy à?!
"Phải, tam công tử kia cũng ái mộ Tứ hoàng nữ, cho nên mới hãm hại Diệp công tử trước khi ngài ấy thành niên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.