Chương 299: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (17)
Mai Khai
26/08/2019
Edit: Aya Shinta
Đưa Diệp Thần Lạc ra ngoài chủ yếu là để - - chơi hồ!
Trước đó Lăng Vu Đề đang suy nghĩ lúc nào đi chơi hồ, vựa vặn bản thân cô cũng có du thuyền. mỗi ngày đều có người quét tước vệ sinh du thuyền, trên đó cũng không thiếu thốn chi cả.
Diệp Thần Lạc theo Lăng Vu Đề lên một chiếc du thuyền không tính là nhỏ, khóe miệng hắn bất giác cong lên, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Lúc ở tầng năm, ngày nào hắn cũng có thể nhìn thấy hồ qua ô của sổ. Mỗi lần nghe thấy tiếng cười nói từ du thuyền truyền đến tai, hắn đã tính rằng lúc nào đó mình cũng có thể đi du hồ.
Không ngờ rằng, vậy mà Lăng Vu Đề sẽ dẫn hắn đi!
Du thuyền di chuyển ra giữa hồ rồi chậm rãi ngừng lại.
"Được rồi, thấy đệ hiếu kỳ kìa, đi vòng vòng xem thử, ta đi câu cá." Nói xong, Lăng Vu Đề buông tay Diệp Thần Lạc ra.
Nhìn bóng người đỏ đi về phía đầu thuyền, sau khi do dự một chút, Diệp Thần Lạc bắt đầu đi loanh quanh khắp nơi trong truyền.
Lăng Vu Đề nhận lấy cần câu đã gắn mồi từ tay nam thị Vũ nhi rồi đứng bên mạn thuyền thả câu. Gió mát thỉnh thoáng thổi tới bên thuyền, Lăng Vu Đề vẫn để xõa tóc, ngoại trừ trang sức đơn giản trên trán ra thì cô cũng không còn đeo gì khác.
Gió mát nhẹ nhàng cuốn lấy đuôi tóc mai hai bên, cô hơi hí mắt, khóe miệng cong cong, nét mặt thích ý.
Quả nhiên, loại tiết trời mát mẻ này thích hợp để du hồ nhất!
Lúc này chắc tầm mười giờ sáng, nắng trời cũng không quá gay gắt nên có cả gió thì thật là thoải mái.
Diệp Thần Lạc mới tham quan du thuyền xong thì cũng tới đầu thuyền, đúng lúc trông thấy gò má điềm đạm của Lăng Vu Đề.
Trong nháy mắt, tim hắn dường như đã quên đập. Ngay cả việc hít thở, đến lúc hắn cảm thấy nghẹt thở thì mới nhớ đến động tác hít vào cùng thở ra.
Lăng Vu Đề đang đợi cá cắn câu cảm ứng được độ hảo cảm tự dưng lại tăng thêm một điểm, vừa mới tính quay đầu thì cần câu trong tay lại giật giật.
"Câu được cá!" Một điểm hảo cảm bị Lăng Vu Đề quăng ra sau đầu, cô bắt đầu kéo cần câu cá.
Lăng Vu Đề hưng phấn cũng khiến Diệp Thần Lạc kích thích theo, tuy cá không phải là do hắn câu...
Hắn bước đến gần một chút, nghễnh cô nhìn chỗ có sóng gợn bên dưới hồ: "Là cá lớn sao?"
Mới hỏi xong, Lăng Vu Đề đã kéo được cá lên.
Đó là một con cá trích to bằng bàn tay, cũng không có lớn lắm. Có diều Diệp Thần Lạc vẫn phấn khởi như cũ: "Tiểu Vu tỷ tỷ lợi hại quá!"
Đặt cá vào trong thùng gỗ ở bên cạnh, Lăng Vu Đề quay đầu cười cười với Diệp Thần Lạc: "Lợi hại đến vậy sao?! Chờ chút, tỷ tỷ sẽ cho đệ thấy chuyện càng lợi hại hơn!"
Tài câu cá của Lăng Vu Đề khá tốt, ngay khi ánh nắng bắt đầu chói chang thì cô câu được năm con cá trích vừa vừa với hai con cá chép lớn. Thu hoạch rất tốt!
Cô sai Vũ nhi đi rửa sạch cá đưa vào phòng bếp trước. Lúc đi du thuyền thì Lăng Vu Đề đã tính làm một bữa tiệc cá nên cô đã sai người chuẩn bị mấy nguyên liệu nấu ăn kia thật kỹ càng.
Cô dùng dây thừng quấn váy dài lên, mặc tạp dề vào. Thấy vẻ mặt chẳng hiểu ra sao của Diệp Thần Lạc, dáng vẻ mờ mịt đó thực sự quá dễ thương rồi!
Lòng Lăng Vu Đề mềm nhũn, đặc biệt động thử sỗ sàng, không chút khách khí nào: "Biết tỷ tỷ sắp làm gì không?"
Diệp Thần Lạc lắc đầu: "Không biết."
"Tỷ tỷ sắp đích thân xuống bếp làm đồ ăn ngon cho đệ! Chờ một lúc là có đồ ngon đến mức muốn nuốt đầu lưỡi luôn ~" Giải thích xong, Lăng Vu Đề quay người đi tới nhà bếp.
Cô vô cùng tự tin với tài bếp múc của bản thân, cáí đó gọi là muốn bắt được lòng của một người đàn ông, đầu tiên phải bắt được dạ dày của anh ta đã! Coi như không bắt được, thêm một vài điểm cũng không tệ!
Cô đột nhiên nhớ đến thế giới mình bị công lược trước đó, có vẻ như công lược giả Tịch Tử Thu cũng nắm lấy nhược điểm thích mỹ thực của cô để tiến hành công lược!
À, cuối cùng còn rất thành công nữa.
Có điều... Lăng Vu Đề hơi chau mày, lẽ nào công lược giả đều có một tay trù nghệ tốt hay sao?!
Hạ Luân: Trù nghệ tốt cái chi chi! Trước đó Hội trưởng đại nhân còn chẳng biết mặt mũi căn bếp thế nào đâu! Nếu không truyền sở trường trù nghệ của Lăng Vu Đề cho Hội trưởng, ngài ấy tuyệt đối sẽ trở thành sát thủ phòng bếp chính hiệu đấy!
Lời Lăng Vu Đề khiến Diệp Thần Lạc choáng váng tại chỗ hồi lâu, hắn vừa mới nghe thấy gì? Tiểu Vu tỷ tỷ muốn tự mình xuống bếp?
Người như tỷ ấy lại muốn tự mình xuống bếp sao?
Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Thần Lạc không phải là cảm động vì Lăng Vu Đề muốn nấu cho hắn ăn, mà là đồ Lăng Vu Đề làm có nuốt được hay không. Nếu hắn ăn có thể đau bụng hay không? Nếu không ăn, tiểu Vu tỷ tỷ có tức giận hay không?
Cứ như thế, trước khi ngửi thấy hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, Diệp Thần Lạc đã rất xoắn xuýt.
Đến khi hương vị đó nhẹ nhàng bay ra khỏi bếp, Diệp Thần Lạc mới sững sờ, sau đó ngạc nhiên đứng dậy bước vào bếp. Hắn muốn đích thân xem thử hương thơm đến vậy có phải là do Lăng Vu Đề làm hay không.
Đứng ở cửa phòng bếp, thấy Lăng Vu Đề xưa nay luôn không vấn tóc lại tùy ý búi lên, chỉ dùng một cây trâm gỗ đào cố định lại.
Cô quay lưng về phía hắn, thành thạo cầm chảo xào gì đấy.
Không biết tại sao chỉ trong nháy mắt ấy, Diệp Thần Lạc lại cảm thấy rất an tâm, chưa bao giờ an tâm đến thế.
Đều nói nữ tử xa nhà bếp, nhưng Lăng Vu Đề lại rửa tay làm canh cho hắn...
Vốn có chút mâu thuẫn với việc bên cạnh Lăng Vu Đề lập tức tiêu tan. Trong lòng hắn dâng lên loại cảm giác rằng: Đi theo Lăng Vu Đề là một chuyện hạnh phúc.
Hắn không biết bây giờ bản thân hắn thích Lăng Vu Đề, Diệp Thần Lạc hồ đồ chỉ cho rằng bây giờ hắn không có mâu thuẫn với Lăng Vu Đề mà thôi!
Thích một người thường chỉ cần trong nháy mắt như vậy...
Lại ngắm bóng lưng Lăng Vu Đề thêm chốc lát, Diệp Thần Lạc quay rời rời khỏi phòng bếp, ngồi vào trước bàn chờ mỹ thực của Lăng Vu Đề.
Tầm khoảng nửa giờ sau, Lăng Vu Đề liền rời khỏi phòng bếp.
Cô vừa cởi tạp dề và lấy dây thừng quấn váy ra, ừa đi đến đối diện Diệp Thần Lạc rồi ngồi xuống.
Phong nhi cùng Vũ nhi lần lượt bưng mấy món Lăng Vu Đề tự làm lên bàn.
Bàn được xếp đầy chỉ trong một chốc: Trong mâm lớn có bốn con cá nướng, ở giữa là một tô canh, bên cạnh còn có hai dĩa cá màu hồng, còn có thêm một đĩa rau xanh.
Lăng Vu Đề chỉ vào thức ăn trên bàn, giới thiệu từng món một: "Bốn con cá trích này ta đem đi nướng, đây là cá chép kho, còn đây là cá chua ngọt, đó là canh cá trích củ cải trắng."
Tự mình múc một chén canh để trước mặt Diệp Thần Lạc: "Được rồi, có thể động đũa!"
Để đôi đũa vào tay Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề bắt đầu từ mình ăn.
Cô chẳng có sức miễn dịch với mỹ thực thần thánh, cho dù có tự mình nấu đi chăng nữa.
Thấy Lăng Vu Đề ăn say sưa ngon lành, Diệp Thần Lạc vốn còn hơi câu nệ đã gắp một miếng cá lên ăn.
Đưa Diệp Thần Lạc ra ngoài chủ yếu là để - - chơi hồ!
Trước đó Lăng Vu Đề đang suy nghĩ lúc nào đi chơi hồ, vựa vặn bản thân cô cũng có du thuyền. mỗi ngày đều có người quét tước vệ sinh du thuyền, trên đó cũng không thiếu thốn chi cả.
Diệp Thần Lạc theo Lăng Vu Đề lên một chiếc du thuyền không tính là nhỏ, khóe miệng hắn bất giác cong lên, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Lúc ở tầng năm, ngày nào hắn cũng có thể nhìn thấy hồ qua ô của sổ. Mỗi lần nghe thấy tiếng cười nói từ du thuyền truyền đến tai, hắn đã tính rằng lúc nào đó mình cũng có thể đi du hồ.
Không ngờ rằng, vậy mà Lăng Vu Đề sẽ dẫn hắn đi!
Du thuyền di chuyển ra giữa hồ rồi chậm rãi ngừng lại.
"Được rồi, thấy đệ hiếu kỳ kìa, đi vòng vòng xem thử, ta đi câu cá." Nói xong, Lăng Vu Đề buông tay Diệp Thần Lạc ra.
Nhìn bóng người đỏ đi về phía đầu thuyền, sau khi do dự một chút, Diệp Thần Lạc bắt đầu đi loanh quanh khắp nơi trong truyền.
Lăng Vu Đề nhận lấy cần câu đã gắn mồi từ tay nam thị Vũ nhi rồi đứng bên mạn thuyền thả câu. Gió mát thỉnh thoáng thổi tới bên thuyền, Lăng Vu Đề vẫn để xõa tóc, ngoại trừ trang sức đơn giản trên trán ra thì cô cũng không còn đeo gì khác.
Gió mát nhẹ nhàng cuốn lấy đuôi tóc mai hai bên, cô hơi hí mắt, khóe miệng cong cong, nét mặt thích ý.
Quả nhiên, loại tiết trời mát mẻ này thích hợp để du hồ nhất!
Lúc này chắc tầm mười giờ sáng, nắng trời cũng không quá gay gắt nên có cả gió thì thật là thoải mái.
Diệp Thần Lạc mới tham quan du thuyền xong thì cũng tới đầu thuyền, đúng lúc trông thấy gò má điềm đạm của Lăng Vu Đề.
Trong nháy mắt, tim hắn dường như đã quên đập. Ngay cả việc hít thở, đến lúc hắn cảm thấy nghẹt thở thì mới nhớ đến động tác hít vào cùng thở ra.
Lăng Vu Đề đang đợi cá cắn câu cảm ứng được độ hảo cảm tự dưng lại tăng thêm một điểm, vừa mới tính quay đầu thì cần câu trong tay lại giật giật.
"Câu được cá!" Một điểm hảo cảm bị Lăng Vu Đề quăng ra sau đầu, cô bắt đầu kéo cần câu cá.
Lăng Vu Đề hưng phấn cũng khiến Diệp Thần Lạc kích thích theo, tuy cá không phải là do hắn câu...
Hắn bước đến gần một chút, nghễnh cô nhìn chỗ có sóng gợn bên dưới hồ: "Là cá lớn sao?"
Mới hỏi xong, Lăng Vu Đề đã kéo được cá lên.
Đó là một con cá trích to bằng bàn tay, cũng không có lớn lắm. Có diều Diệp Thần Lạc vẫn phấn khởi như cũ: "Tiểu Vu tỷ tỷ lợi hại quá!"
Đặt cá vào trong thùng gỗ ở bên cạnh, Lăng Vu Đề quay đầu cười cười với Diệp Thần Lạc: "Lợi hại đến vậy sao?! Chờ chút, tỷ tỷ sẽ cho đệ thấy chuyện càng lợi hại hơn!"
Tài câu cá của Lăng Vu Đề khá tốt, ngay khi ánh nắng bắt đầu chói chang thì cô câu được năm con cá trích vừa vừa với hai con cá chép lớn. Thu hoạch rất tốt!
Cô sai Vũ nhi đi rửa sạch cá đưa vào phòng bếp trước. Lúc đi du thuyền thì Lăng Vu Đề đã tính làm một bữa tiệc cá nên cô đã sai người chuẩn bị mấy nguyên liệu nấu ăn kia thật kỹ càng.
Cô dùng dây thừng quấn váy dài lên, mặc tạp dề vào. Thấy vẻ mặt chẳng hiểu ra sao của Diệp Thần Lạc, dáng vẻ mờ mịt đó thực sự quá dễ thương rồi!
Lòng Lăng Vu Đề mềm nhũn, đặc biệt động thử sỗ sàng, không chút khách khí nào: "Biết tỷ tỷ sắp làm gì không?"
Diệp Thần Lạc lắc đầu: "Không biết."
"Tỷ tỷ sắp đích thân xuống bếp làm đồ ăn ngon cho đệ! Chờ một lúc là có đồ ngon đến mức muốn nuốt đầu lưỡi luôn ~" Giải thích xong, Lăng Vu Đề quay người đi tới nhà bếp.
Cô vô cùng tự tin với tài bếp múc của bản thân, cáí đó gọi là muốn bắt được lòng của một người đàn ông, đầu tiên phải bắt được dạ dày của anh ta đã! Coi như không bắt được, thêm một vài điểm cũng không tệ!
Cô đột nhiên nhớ đến thế giới mình bị công lược trước đó, có vẻ như công lược giả Tịch Tử Thu cũng nắm lấy nhược điểm thích mỹ thực của cô để tiến hành công lược!
À, cuối cùng còn rất thành công nữa.
Có điều... Lăng Vu Đề hơi chau mày, lẽ nào công lược giả đều có một tay trù nghệ tốt hay sao?!
Hạ Luân: Trù nghệ tốt cái chi chi! Trước đó Hội trưởng đại nhân còn chẳng biết mặt mũi căn bếp thế nào đâu! Nếu không truyền sở trường trù nghệ của Lăng Vu Đề cho Hội trưởng, ngài ấy tuyệt đối sẽ trở thành sát thủ phòng bếp chính hiệu đấy!
Lời Lăng Vu Đề khiến Diệp Thần Lạc choáng váng tại chỗ hồi lâu, hắn vừa mới nghe thấy gì? Tiểu Vu tỷ tỷ muốn tự mình xuống bếp?
Người như tỷ ấy lại muốn tự mình xuống bếp sao?
Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Thần Lạc không phải là cảm động vì Lăng Vu Đề muốn nấu cho hắn ăn, mà là đồ Lăng Vu Đề làm có nuốt được hay không. Nếu hắn ăn có thể đau bụng hay không? Nếu không ăn, tiểu Vu tỷ tỷ có tức giận hay không?
Cứ như thế, trước khi ngửi thấy hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, Diệp Thần Lạc đã rất xoắn xuýt.
Đến khi hương vị đó nhẹ nhàng bay ra khỏi bếp, Diệp Thần Lạc mới sững sờ, sau đó ngạc nhiên đứng dậy bước vào bếp. Hắn muốn đích thân xem thử hương thơm đến vậy có phải là do Lăng Vu Đề làm hay không.
Đứng ở cửa phòng bếp, thấy Lăng Vu Đề xưa nay luôn không vấn tóc lại tùy ý búi lên, chỉ dùng một cây trâm gỗ đào cố định lại.
Cô quay lưng về phía hắn, thành thạo cầm chảo xào gì đấy.
Không biết tại sao chỉ trong nháy mắt ấy, Diệp Thần Lạc lại cảm thấy rất an tâm, chưa bao giờ an tâm đến thế.
Đều nói nữ tử xa nhà bếp, nhưng Lăng Vu Đề lại rửa tay làm canh cho hắn...
Vốn có chút mâu thuẫn với việc bên cạnh Lăng Vu Đề lập tức tiêu tan. Trong lòng hắn dâng lên loại cảm giác rằng: Đi theo Lăng Vu Đề là một chuyện hạnh phúc.
Hắn không biết bây giờ bản thân hắn thích Lăng Vu Đề, Diệp Thần Lạc hồ đồ chỉ cho rằng bây giờ hắn không có mâu thuẫn với Lăng Vu Đề mà thôi!
Thích một người thường chỉ cần trong nháy mắt như vậy...
Lại ngắm bóng lưng Lăng Vu Đề thêm chốc lát, Diệp Thần Lạc quay rời rời khỏi phòng bếp, ngồi vào trước bàn chờ mỹ thực của Lăng Vu Đề.
Tầm khoảng nửa giờ sau, Lăng Vu Đề liền rời khỏi phòng bếp.
Cô vừa cởi tạp dề và lấy dây thừng quấn váy ra, ừa đi đến đối diện Diệp Thần Lạc rồi ngồi xuống.
Phong nhi cùng Vũ nhi lần lượt bưng mấy món Lăng Vu Đề tự làm lên bàn.
Bàn được xếp đầy chỉ trong một chốc: Trong mâm lớn có bốn con cá nướng, ở giữa là một tô canh, bên cạnh còn có hai dĩa cá màu hồng, còn có thêm một đĩa rau xanh.
Lăng Vu Đề chỉ vào thức ăn trên bàn, giới thiệu từng món một: "Bốn con cá trích này ta đem đi nướng, đây là cá chép kho, còn đây là cá chua ngọt, đó là canh cá trích củ cải trắng."
Tự mình múc một chén canh để trước mặt Diệp Thần Lạc: "Được rồi, có thể động đũa!"
Để đôi đũa vào tay Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề bắt đầu từ mình ăn.
Cô chẳng có sức miễn dịch với mỹ thực thần thánh, cho dù có tự mình nấu đi chăng nữa.
Thấy Lăng Vu Đề ăn say sưa ngon lành, Diệp Thần Lạc vốn còn hơi câu nệ đã gắp một miếng cá lên ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.