Chương 305: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (23)
Mai Khai
26/08/2019
Edit: Aya Shinta
"Ừm, cảm tạ tiểu Vu tỷ tỷ." Diệp Thần Lạc cảm kích mỉm cười với Lăng Vu Đề.
Nói thật, ngoại trừ việc buộc hắn ký khế ước thì Lăng Vu Đề đối xử với hắn tốt vô cùng.
Viết thư về nhà cho mẫu thân, Diệp Thần Lạc thầm lo lắng.
Vừa lo rằng mẫu thân sẽ không cho hắn trở về, vừa lo rằng sau khi mẫu thân sai người tới đón hắn về, hắn sẽ mắc nợ Lăng Vu Đề rất nhiều, mắc nợ vì tất cả những điều Lăng Vu Đề đã làm cho hắn.
"Không cầm cảm ơn, bây giờ đệ viết thư đi, đưa thư đi sớm thì có phải thư sẽ đến tay mẫu thân đệ sớm mà phải không?" Cô đưa tay vỗ vỗ gương mặt trắng nõn nhẵn mịn của Diệp Thần Lạc mà nói - -
"Chủ nhân thực sự muốn đưa thư đến thành Vân Lộc sao?" Phó thúc đứng đối diện án thư của Lăng Vu Đề, nhìn phong thư đã dán lại sau khi được mở ra đọc, không chắc chắn hỏi Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề giương mắt nhìn Phó thúc, đuôi mắt hơi xếch lên, trong ánh mắt tràn đầy tự tin: "Đưa chứ! Sao lại không đưa! Nhất định phải giao vào trong tay thành chủ thành Vân Lộc cho thật tốt, bảo đảm Diệp thành chủ có thể thấy được phong thư này!"
Tốt xấu gì thì Phó thúc cũng nhìn Lăng Vu Đề lớn lên nên ông vẫn có thể hiểu được tầng ý tứ khác trong lời Lăng Vu Đề.
Cong khóe miệng, nở nụ cười sủng nịnh như coi đứa trẻ của mình đang tùy ý nghịch ngợm vậy: "Ta biết rồi, xin chủ nhân hãy yên tâm."
"Phó thúc làm việc, đương nhiên ta yên tâm rồi." Lăng Vu Đề gật đầu, chờ Phó thúc cầm thư ròi đi thì cô mới cúi đầu xem sổ sách.
- - Phủ thành chủ thành Vân Lộc.
Trong thư phòng, một nữ nhân trung niên đang ngồi trước án thư xử lý công văn, mặt mũi còn mang máng thấy được dung mạo xuất sắc thời còn trẻ.
"Thành chủ, có người đưa thư từ kinh thành tới." Một thị vệ đứng trước cửa thư phòng phủ thành chủ cung kính bẩm báo.
Diệp thành chủ hơi bất ngờ ngẩng đầu: "Thư từ kinh thành? Đưa vào đi."
Nhận lấy phong thư thị vệ đưa tới, khi thấy chữ "Lăng Vu Đề Phi Nguyệt quán" trên thư, Diệp thành chủ hơi chau mày.
Danh tiếng của Phi Nguyệt quán rất vang dội, phàm là người đi qua kinh thành thì tất nhiên sẽ biết Phi Nguyệt quán là nơi nào.
Mà Lăng Vu Đề chính là lão bản của Phi Nguyệt quán, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Tuy Diệp thành chủ đã từng đến Phi Nguyệt quán một lần khi tới kinh thành, nhưng xưa nay chưa hề gặp Lăng lão bản bao giờ!
Sao Lăng Vu Đề lại viết thư cho bà?
Để giải đáp nghi hoặc của bản thân, Diệp thành chủ mở thư ra.
Đến khi bà đọc được nội dung trong thư thì sắc mặt đổi liên tục, cuối cùng trên gương mặt có chút nghiêm nghị.
Không ngẩng đầu, ba ta giương giọng hô: "Người đâu, gọi Nhị tiểu thư đến!"
"Vâng!" Ngoài thư phòng có người đáp lại, tiếp theo có hạ nhân vội vã cho vời Nhị tiểu thư.
Trong chốc lát, Nhị tiểu thư đã vào thư phòng của Diệp thành chủ.
"Mẫu thân, người tìm con?" Diệp nhị tiểu thư năm nay hai mươi mốt, mới kết hôn không lâu, mặt mũi tướng mạo giống Diệp Thần Lạc hai, ba phần, cao chừng mét bảy mét tám. Dựa theo thẩm mỹ quan của thế giới này, quả thực chính là tuấn tú lịch sự!
Đương nhiên cũng chỉ là dạng trong ngoài bất nhất gì đấy.
"Đóng cửa lại." Diệp thành chủ lạnh lùng nói một câu. Có thể thấy rằng tâm trạng của bà ta lúc này không được tốt.
Diệp nhị tiểu thư ngẩn người, ngoan ngoãn đóng cửa lại trước.
Vừa đóng kín cửa xoay người thì đã bị cái nghiên mực phang trúng ngực.
Ăn đau cau mày nhưng nàng ta không dám hé răng, chỉ vô cùng mờ mịt nhìn mẫu thân.
Lời nghi hoặc vẫn chưa ra khỏi cửa miệng, Diệp thành chủ đã mở miệng hỏi trước: "Ta hỏi ngươi, sao Lục đệ ngươi lại mất tích?"
Diệp nhị tiểu thư hiển nhiên không ngờ tới việc Diệp thành chủ tự dưng đi hỏi chuyện Diệp Thần Lạc, đã sắp qua hai tháng rồi sao còn nhắc lại làm gì?
Ánh mắt Diệp nhị tiểu thư hơi lóe lên, nàng ta mở miệng nói rằng: "Chính là khi đi hội chùa thì bị đấm người chen lấn thất lạc, sau đó làm thế nào cũng không tìm ra được..."
Lời còn chưa hết, một cây bút lông đã lao vút tới. Diệp nhị tiểu thư biết tính khí mẫu thân nên cũng không dám trốn. may mà thứ đang bay tới không phải đao kiếm, bằng không cũng chẳng được nhẹ nhàng thế này.
Diệp thành chủ tức đến nỗi bật dậy, mặt mày đỏ gay, chỉ ngay mặt Diệp nhị tiểu thư mà thở dốc: "Nghiệt súc! Đệ đệ ngươi đã làm gì?! Nếu không có thư viết tay nó tự viết từ kinh thành truyền về thì ta còn bị ngươi che giấu chẳng biết gì! Chuyện đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn muốn bịp bợm ta?!"
Thực ra Diệp thành chủ tức giận không phải là vì Diệp nhị tiểu thư âm thầm hại Diệp Thần Lạc, mà tức vì nàng ta lại dám gạt mình!
Diệp nhị tiểu thư vội quỳ xuống, thế rồi đặc biệt "hổ thẹn" cúi đầu: "Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi!" Trên thực tế, trong lòng nàng ta vô cùng hoảng hốt.
Sao Diệp Thần Lạc có khả năng viết thư tay truyền từ kinh thành về đây!?
Không bàn đến việc nàng ta bán hắn tới thành Dong Khê, trước khi bán, nàng ta có hạ thuốc độc dẫn đến mất trí nhớ cho hắn!
Sao thế được?!
"Ngươi biết sai rồi?! Sai ở đâu?!" Diệp thành chủ trầm giọng hỏi.
Diệp nhị tiểu thư trả lời đặc biệt có trình tự: "Sai ở chỗ tay chân tương tàn..."
"Sai - - " Diệp thành chủ lại ngắt ngang lời Diệp nhị tiểu thư: "Ngươi sai ở chỗ không nhổ cỏ tận gốc! vậy mà để nó có cơ hội viết thư về vạch trần ngươi! Nhìn trước không biết ngó sau, sao có thể tiếp nhận chức thành chủ thành Vân Lộc của ta!?"
Nhận ra mẫu thân không trách phạt vì bản thân mình đối phó với Diệp Thần Lạc nên Diệp nhị tiểu thư sáng mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp thành chủ: "Nữ nhi biết sai rồi! Nữ nhi cũng sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa!"
"Nhưng mẫu thân... về phía Lục đệ..."
Diệp thành chủ hít sâu một hơi rồi ngồi trở lại trên ghế. Bà ta liếc mắt nhìn phong thư đã bị đốt thành tro bụi: "Lục thiếu gia của thành Vân Lộc đã sớm chết bất đắc kỳ tử, Tam nhi cũng đã theo đội ngũ đón dâu của Tứ hoàng nữ. Diệp Thần Lạc ở kinh thành thì cũng chỉ là Diệp Thần Lạc mà thôi. Sau này, đừng nhắc đến Lục nhi nữa."
"Vâng! Nữ nhi rõ rồi!" Diệp nhị tiểu thư gật đầu lên tiếng trả lời, ý cười trong mắt bị che lấp đi.
"Lui xuống đi." Diệp thành chủ cau mày, có chút vô lực khoát tay áo một cái.
Diệp nhị tiểu thư đứng lên, rời khỏi thư phòng thành chủ rồi mới đưa tay xoa xoa lồng ngực bị Diệp thành chủ phang đến mức hơi đau đớn.
"Nữ nhi, sao thế? Mẫu thân tìm con làm gì?" Một nam nhân trung niên có tướng mạo xuất sắc, ăn mặc đoan trang tới bên cạnh Diệp nhị tiểu thư, thân thiết hỏi han.
Diệp nhị tiểu thư cười với nam nhân: "Phụ thân yên tâm, ta không sao. Mẫu thân tìm ta là vì tên tiểu tử Diệp Thần Lạc kia viết thư từ kinh thành về đây, vạch trần hành động của ta!"
"Hả?! Vậy thì làm sao cho phải?" Chính phu lang thành chủ đang lo lắng nhìn Diệp nhị tiểu thư.
"Ừm, cảm tạ tiểu Vu tỷ tỷ." Diệp Thần Lạc cảm kích mỉm cười với Lăng Vu Đề.
Nói thật, ngoại trừ việc buộc hắn ký khế ước thì Lăng Vu Đề đối xử với hắn tốt vô cùng.
Viết thư về nhà cho mẫu thân, Diệp Thần Lạc thầm lo lắng.
Vừa lo rằng mẫu thân sẽ không cho hắn trở về, vừa lo rằng sau khi mẫu thân sai người tới đón hắn về, hắn sẽ mắc nợ Lăng Vu Đề rất nhiều, mắc nợ vì tất cả những điều Lăng Vu Đề đã làm cho hắn.
"Không cầm cảm ơn, bây giờ đệ viết thư đi, đưa thư đi sớm thì có phải thư sẽ đến tay mẫu thân đệ sớm mà phải không?" Cô đưa tay vỗ vỗ gương mặt trắng nõn nhẵn mịn của Diệp Thần Lạc mà nói - -
"Chủ nhân thực sự muốn đưa thư đến thành Vân Lộc sao?" Phó thúc đứng đối diện án thư của Lăng Vu Đề, nhìn phong thư đã dán lại sau khi được mở ra đọc, không chắc chắn hỏi Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề giương mắt nhìn Phó thúc, đuôi mắt hơi xếch lên, trong ánh mắt tràn đầy tự tin: "Đưa chứ! Sao lại không đưa! Nhất định phải giao vào trong tay thành chủ thành Vân Lộc cho thật tốt, bảo đảm Diệp thành chủ có thể thấy được phong thư này!"
Tốt xấu gì thì Phó thúc cũng nhìn Lăng Vu Đề lớn lên nên ông vẫn có thể hiểu được tầng ý tứ khác trong lời Lăng Vu Đề.
Cong khóe miệng, nở nụ cười sủng nịnh như coi đứa trẻ của mình đang tùy ý nghịch ngợm vậy: "Ta biết rồi, xin chủ nhân hãy yên tâm."
"Phó thúc làm việc, đương nhiên ta yên tâm rồi." Lăng Vu Đề gật đầu, chờ Phó thúc cầm thư ròi đi thì cô mới cúi đầu xem sổ sách.
- - Phủ thành chủ thành Vân Lộc.
Trong thư phòng, một nữ nhân trung niên đang ngồi trước án thư xử lý công văn, mặt mũi còn mang máng thấy được dung mạo xuất sắc thời còn trẻ.
"Thành chủ, có người đưa thư từ kinh thành tới." Một thị vệ đứng trước cửa thư phòng phủ thành chủ cung kính bẩm báo.
Diệp thành chủ hơi bất ngờ ngẩng đầu: "Thư từ kinh thành? Đưa vào đi."
Nhận lấy phong thư thị vệ đưa tới, khi thấy chữ "Lăng Vu Đề Phi Nguyệt quán" trên thư, Diệp thành chủ hơi chau mày.
Danh tiếng của Phi Nguyệt quán rất vang dội, phàm là người đi qua kinh thành thì tất nhiên sẽ biết Phi Nguyệt quán là nơi nào.
Mà Lăng Vu Đề chính là lão bản của Phi Nguyệt quán, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Tuy Diệp thành chủ đã từng đến Phi Nguyệt quán một lần khi tới kinh thành, nhưng xưa nay chưa hề gặp Lăng lão bản bao giờ!
Sao Lăng Vu Đề lại viết thư cho bà?
Để giải đáp nghi hoặc của bản thân, Diệp thành chủ mở thư ra.
Đến khi bà đọc được nội dung trong thư thì sắc mặt đổi liên tục, cuối cùng trên gương mặt có chút nghiêm nghị.
Không ngẩng đầu, ba ta giương giọng hô: "Người đâu, gọi Nhị tiểu thư đến!"
"Vâng!" Ngoài thư phòng có người đáp lại, tiếp theo có hạ nhân vội vã cho vời Nhị tiểu thư.
Trong chốc lát, Nhị tiểu thư đã vào thư phòng của Diệp thành chủ.
"Mẫu thân, người tìm con?" Diệp nhị tiểu thư năm nay hai mươi mốt, mới kết hôn không lâu, mặt mũi tướng mạo giống Diệp Thần Lạc hai, ba phần, cao chừng mét bảy mét tám. Dựa theo thẩm mỹ quan của thế giới này, quả thực chính là tuấn tú lịch sự!
Đương nhiên cũng chỉ là dạng trong ngoài bất nhất gì đấy.
"Đóng cửa lại." Diệp thành chủ lạnh lùng nói một câu. Có thể thấy rằng tâm trạng của bà ta lúc này không được tốt.
Diệp nhị tiểu thư ngẩn người, ngoan ngoãn đóng cửa lại trước.
Vừa đóng kín cửa xoay người thì đã bị cái nghiên mực phang trúng ngực.
Ăn đau cau mày nhưng nàng ta không dám hé răng, chỉ vô cùng mờ mịt nhìn mẫu thân.
Lời nghi hoặc vẫn chưa ra khỏi cửa miệng, Diệp thành chủ đã mở miệng hỏi trước: "Ta hỏi ngươi, sao Lục đệ ngươi lại mất tích?"
Diệp nhị tiểu thư hiển nhiên không ngờ tới việc Diệp thành chủ tự dưng đi hỏi chuyện Diệp Thần Lạc, đã sắp qua hai tháng rồi sao còn nhắc lại làm gì?
Ánh mắt Diệp nhị tiểu thư hơi lóe lên, nàng ta mở miệng nói rằng: "Chính là khi đi hội chùa thì bị đấm người chen lấn thất lạc, sau đó làm thế nào cũng không tìm ra được..."
Lời còn chưa hết, một cây bút lông đã lao vút tới. Diệp nhị tiểu thư biết tính khí mẫu thân nên cũng không dám trốn. may mà thứ đang bay tới không phải đao kiếm, bằng không cũng chẳng được nhẹ nhàng thế này.
Diệp thành chủ tức đến nỗi bật dậy, mặt mày đỏ gay, chỉ ngay mặt Diệp nhị tiểu thư mà thở dốc: "Nghiệt súc! Đệ đệ ngươi đã làm gì?! Nếu không có thư viết tay nó tự viết từ kinh thành truyền về thì ta còn bị ngươi che giấu chẳng biết gì! Chuyện đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn muốn bịp bợm ta?!"
Thực ra Diệp thành chủ tức giận không phải là vì Diệp nhị tiểu thư âm thầm hại Diệp Thần Lạc, mà tức vì nàng ta lại dám gạt mình!
Diệp nhị tiểu thư vội quỳ xuống, thế rồi đặc biệt "hổ thẹn" cúi đầu: "Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi!" Trên thực tế, trong lòng nàng ta vô cùng hoảng hốt.
Sao Diệp Thần Lạc có khả năng viết thư tay truyền từ kinh thành về đây!?
Không bàn đến việc nàng ta bán hắn tới thành Dong Khê, trước khi bán, nàng ta có hạ thuốc độc dẫn đến mất trí nhớ cho hắn!
Sao thế được?!
"Ngươi biết sai rồi?! Sai ở đâu?!" Diệp thành chủ trầm giọng hỏi.
Diệp nhị tiểu thư trả lời đặc biệt có trình tự: "Sai ở chỗ tay chân tương tàn..."
"Sai - - " Diệp thành chủ lại ngắt ngang lời Diệp nhị tiểu thư: "Ngươi sai ở chỗ không nhổ cỏ tận gốc! vậy mà để nó có cơ hội viết thư về vạch trần ngươi! Nhìn trước không biết ngó sau, sao có thể tiếp nhận chức thành chủ thành Vân Lộc của ta!?"
Nhận ra mẫu thân không trách phạt vì bản thân mình đối phó với Diệp Thần Lạc nên Diệp nhị tiểu thư sáng mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp thành chủ: "Nữ nhi biết sai rồi! Nữ nhi cũng sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa!"
"Nhưng mẫu thân... về phía Lục đệ..."
Diệp thành chủ hít sâu một hơi rồi ngồi trở lại trên ghế. Bà ta liếc mắt nhìn phong thư đã bị đốt thành tro bụi: "Lục thiếu gia của thành Vân Lộc đã sớm chết bất đắc kỳ tử, Tam nhi cũng đã theo đội ngũ đón dâu của Tứ hoàng nữ. Diệp Thần Lạc ở kinh thành thì cũng chỉ là Diệp Thần Lạc mà thôi. Sau này, đừng nhắc đến Lục nhi nữa."
"Vâng! Nữ nhi rõ rồi!" Diệp nhị tiểu thư gật đầu lên tiếng trả lời, ý cười trong mắt bị che lấp đi.
"Lui xuống đi." Diệp thành chủ cau mày, có chút vô lực khoát tay áo một cái.
Diệp nhị tiểu thư đứng lên, rời khỏi thư phòng thành chủ rồi mới đưa tay xoa xoa lồng ngực bị Diệp thành chủ phang đến mức hơi đau đớn.
"Nữ nhi, sao thế? Mẫu thân tìm con làm gì?" Một nam nhân trung niên có tướng mạo xuất sắc, ăn mặc đoan trang tới bên cạnh Diệp nhị tiểu thư, thân thiết hỏi han.
Diệp nhị tiểu thư cười với nam nhân: "Phụ thân yên tâm, ta không sao. Mẫu thân tìm ta là vì tên tiểu tử Diệp Thần Lạc kia viết thư từ kinh thành về đây, vạch trần hành động của ta!"
"Hả?! Vậy thì làm sao cho phải?" Chính phu lang thành chủ đang lo lắng nhìn Diệp nhị tiểu thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.